Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 32: Mất Kết Nối Đêm Khuya
* Sau khi ở bên ngoài chơi cả một ngày, buổi tối đương nhiên là Triệu Bình Phong tới đón người về nhà. Chiếc xe nhà màu đen quay đầu đứng ở trước mặt đoàn người đã rời khỏi cốc. Người ngồi chỗ tài xế không xuống, nhưng mọi người vẫn nhìn về phía Bạch Đa Đa với ánh mắt đầy tò mò. Thật không dám giấu giếm, trong đám thành viên mới của CLB, Bạch Đa Đa là người duy nhất dám 'tách lẻ' đi về. Sau đó Bạch Đa Đa phải chưng cái mặt đã đỏ ké ra, hướng hai người có chức lớn trong nhóm để xin tách đoàn. Thu Gia Niên đang nhìn cái ipad trong tay, tập trung chụp mấy tác phẩm của các thành viên CLB nên không rảnh để ý tới chuyện khác, Giang cách thì nở nụ cười một tiếng, đáp ứng: "Nhanh qua chỗ bạn trai em đi về đi!". Lỗ tai Bạch Đa Đa còn đỏ hơn, chào tạm biệt mọi người rồi mang đồ đạc trên lưng chạy biến mất. Sau khi đặt ngay ngắn hết mấy dụng cụ vẽ tranh ở chỗ ngồi phía sau xe rồi, Bạch Đa Đa mới vừa ngồi vào ghế kế bên người lái, người đàn ông đợi cậu nãy giờ ôm cậu mà hôn một cái. "Bên ngoài có người đấy! " Bạch Đa Đa cuống quít đẩy anh ra, nhìn quanh bốn phía. Cũng may Triệu Bình Phong trấn an cậu đúng lúc: "Cửa sổ xe không thể nhìn vào từ bên ngoài, em không cần thấy xấu hổ". Bạch Đa Đa thở hắn ra một hơi, cũng chủ động tiến tới hôn một cái bên khóe miệng của anh. Sau đó lại quá ngượng nên gục đầu thật thấp xuống, lí nhí nói: "Chào buổi tối". Cậu đang cố gắng thích ứng với vai trò mới của mình. Triệu Bình Phong thấy cậu hiếm khi chủ động nên rất sửng sốt, trong lòng lập tức được đổ cả bình mật vào, nước đường ngọt ngào chảy vào trong phế quản. Bé con vốn có da mặt mỏng, động tác này quả thực làm anh tan trong mật. Nếu không được đằng chân lân đằng đầu thì không phải là phong cách của anh nữa, Triệu Bình Phong cởi thắt lưng an toàn ra, trực tiếp áp lên người Bạch Đa Đa để làm nụ hôn sâu hơn, sau đó màu con ngươi trở nên trầm xuống, đáp lại bên môi cậu: "Chào buổi tối". Vừa lúc ngăn chặn dục vọng đang dâng lên, từ đáy lòng anh tự nói với mình phải biết kiên nhẫn. Bạch Đa Đa nhìn không hiểu những gì đang dâng trào trong đáy mắt của Triệu Bình Phong, chỉ đẩy anh một cái rồi hối anh cho xe chạy. Hôn môi tuy là thích thật, nhưng cũng không thể cứ hôn không dứt vậy chứ! Sau khi xe chậm rãi khởi động rồi lái lên quốc lộ, ở trên đường Bạch Đa Đa lại vẫn nói nhiều như tính cách của cậu. Kể ra hết với Triệu Bình Phong những chuyện đã xảy ra hôm nay từ đầu đến cuối. Còn anh vẫn mỉm cười, kiên nhẫn nghe cậu nói, lâu lau lại hỏi vài câu, tận hưởng niềm vui khi được người yêu mình chia sẻ mọi điều với mình. Lúc Bạch Đa Đa thuận miệng nhắc tới đề nghị muốn giúp đỡ của Thu Gia Niên, Triệu Bình Phong lại rất để ý. Anh nhớ tới đêm đó ở trên con đường dưới chân núi vòng vèo, có người sầu não không vui mà ghé vào trong lòng anh, rất khác với một Bạch Đa Đa trong một chiều có gió mát thổi qua, ngồi trên sân thượng của biệt thự mà ngắm nhìn những bức vẽ của mình. Triệu Bình Phong từ tốn hỏi: "Đa Đa, sao em không nghĩ đến chuyện học trong Học viện Mỹ thuật?" Cùng một câu hỏi với Thu Gia Niên, Bạch Đa Đa cũng không bất ngờ rằng anh sẽ hỏi như thế. Vì vậy cậu cũng không giấu giếm gì nhiều mà giải thích một chút: "Em không nghĩ đến, tuy cũng hơi lung lay đấy, nhưng đúng là không thích hợp với em. Anh cũng biết nhà em thế nào rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ làm ở công ty để giúp chị em". "... " Triệu Bình Phong lặng im một hồi, vẫn nói, "Thật ra anh cho rằng, nếu Bạch tiểu thư lợi hại như vậy, cũng rành chuyện kinh doanh hơn, thì em vẫn có thể làm những chuyện mình luôn muốn làm mà". Bạch Đa Đa mím chặt miệng, có chút mê man mà nhìn về phía anh, do dự nói: "Như vậy có phải là rất ích kỷ hay không?" Triệu Bình Phong nghe vậy nhíu mày, nghĩ thầm lần đầu tiên lúc mình biết Bạch Đa Đa, trong lòng cũng không nghĩ quá nhiều như thế, lập tức lắc đầu, nói vô cùng chắc chắn: "Không đâu, đây chỉ là chuyện có muốn hay không thôi, còn có vấn đề có thích hợp hay không nữa". Huống hồ chi tương lai còn có anh giúp đỡ, hơn nữa năng khiếu tự nhiên của Bạch Vưu Thiến cũng rất cao, căn bản là không cần Bạch Đa Đa quan tâm. Lời Triệu Bình Phong nói hết sức khẳng định, âm sắc trầm ổn cho cậu cảm giác tin tưởng và nghe theo không rõ. Ngày hôm nay đã mấy lần bị gợi đến những tâm sự riêng trong lòng, bỗng Bạch Đa Đa có rất nhiều suy nghĩ chạy qua. Cậu gật đầu như đang nghĩ điều chi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe ở phía trước, trong lòng đã khá xao động, nghĩ thầm chắc có lẽ bản thân cậu phải thật sự nói chuyện với mẹ rồi. Có điều trước khi nghĩ đến những chuyện này, cậu còn phải giải quyết một đống những chuyện khác, ví dụ như ngay sau đó là nhiệm vụ từ 'bộ phận đối ngoại'. Thời gian trước khi gặp mặt với vị tổng giám đốc kia chỉ còn lại không tới hai ngày, Bạch Đa Đa đã tùy hứng xin nghỉ để đi dã ngoại vẽ cảnh tả thực, đêm nay lúc trở về trường học phải lập tức đến phòng làm việc để đề ra bản kế hoạch. Lần này tuy nói là một loại hợp tác lâu dài, mặc dù không cần hao tổn tâm lực mà chuẩn bị cho cuộc tranh tài "Sáng tạo thanh xuân", nhưng cũng tuyệt đối không phải là một hạng mục nhỏ. Khi biết được hai ngày này Bạch Đa Đa cũng không thể về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, mà cần phải thức đêm, vùi đầu với các hội viên khác trong phòng làm việc của CLB để bàn kế hoạch. Triệu Bình Phong âm thầm buồn bã, tự trách mình đã không suy nghĩ chu toàn, thế nhưng cũng không có tư cách để mở miệng can ngăn cái gì. Dù có là ai thì cũng không thể làm hoa trong lồng kính, những trải nghiệm như vậy đúng là con đường phải trải qua, nếu như không có những lần thức trắng đêm để hoàn thành dự án thì cũng không phải là cuộc sống đại học đúng nghĩa nữa. Vì vậy Bạch Đa Đa chẳng những không hề thấy mệt mỏi rã rời, mà ngược lại còn thấy vô cùng hưng phấn – đã từng nhìn các ví dụ thực tế huy hoàng từ các đàn anh đàn chị học trò của cha mình trong nhiều năm qua, rốt cục cậu cũng có cơ hội trải nghiệm một chút rồi! "Anh đi về trước đi, hai ngày này em sẽ rất bận", sau khi Bạch Đa Đa xuống xe, ghé vào rìa cửa sổ xe nói lời tạm biệt với Triệu Bình Phong. Sau đó cậu lập tức mang theo túi sách, chạy đến văn phòng của hiệp hội sáng tạo. Lúc này sắc trời đã tối, Triệu Bình Phong nhìn bóng lưng vui vẻ của Bạch Đa Đa, chỉ biết cười cười bó tay. Làm người đàn ông ở sau lưng Bạch Đa Đa, vào lúc này điều anh làm chỉ có thể là... Vì vậy trong phòng có cả chục ánh đèn sáng choang, mấy đàn anh đàn chị trong nhóm đang gõ mạnh bàn phím đến mức tái mặt, không chỉ hết sức chào đón cậu đàn em vô cùng đáng yêu, mà Bạch Đa Đa còn mang theo cả mấy gói thịt vịt phá lấu* và mấy ly trà sữa trân châu. *Từ gốc là một hiệu chuyên bán thịt vịt đóng gói Cái bàn lớn giữa phòng rải rác giấy tờ lộn xộn đủ kiểu, mấy cái máy vi tính xách tay vây quanh một vòng, dây điện của adapter cắm đầy trong các góc ổ điện. Tám chín người ngồi cùng nhau để sửa đổi kế hoạch, sửa đổi báo cáo và tập hợp dữ liệu. Mỗi người đều mất đi vẻ gọn gàng sáng sủa thường thấy, tất cả đều ngồi xiên vẹo ở trên ghế mà gõ bàn phím. Mà sau khi Bạch Đa Đa xách theo đống đồ ăn mua bên ngoài khi vào cửa rồi, được nghênh đón bởi ánh mặt điên cuồng vì đang 'đói muốn chết' của mọi người trong phòng. Đàn em = chân sai vặt mới, thịt vịt phá lấu = sinh lực mới. A, mấy món đồ béo chết tiệt này, lại đúng là món ngon nhất trên đời. Mấy người trong nhóm kế hoạch nhao nhao lên, cảm động đến nước mắt lưng tròng: "Hu hu hu, Đa Đa à em đúng là người tốt". Bạch Đa Đa vô tội chớp mắt một cái, trong lòng cũng phải la lớn lên rằng bước vào đời thật không dễ, sau đó mở ra khung chat, nhắn mấy lời cảm ơn người bạn trai đã ra sức giúp đỡ cậu. Triệu Bình Phong nhắn lại nói mấy món ăn vặt này là do tự anh chọn. Tịch Tiếu Nhụy làm chủ tịch đương nhiên còn bận những chuyện khác, chịu trách nhiệm chính cho hạng mục từ lần này là nhóm trưởng của Bộ phận liên kết đối ngoại, sinh viên năm thứ hai tên La Văn Thành. Sau khi chào hỏi với những người khác, Bạch Đa Đa đến chỗ cậu này để nhận phần việc về. Bởi vì cậu chỉ mới là sinh viên năm thứ nhất làm trợ lý, cho nên La Văn Thành cũng không cho cậu làm nhiệm vụ gì quá phức tạp, chỉ cho cậu một xấp tài liệu, để cậu phân loại sắp xếp một chút để các thành viên khác kiểm tra khi nào cần, rồi đối chiếu thêm lần nữa, cũng tiện thể tìm hiểu một chút về tin tức của công ty mới sắp hợp tác. Bạch Đa Đa có hình tượng tốt, dưới sự dạy dỗ nhiều năm của giáo sư Bạch và Lâm Hàm Ý, dù gì thì so với các sinh viên đồng lứa khác vẫn sẽ chu đáo khéo léo hơn nhiều, tính tình lại ngoan ngoãn dễ chịu. Cho nên sau khi La Văn Thành và nhóm phó thảo luận với nhau, định đến lúc đó sẽ dẫn cậu đi ra ngoài gặp mặt với tổng giám đốc kia. Nhắc đến vị giám đốc đột nhiên nói muốn hợp tác với hiệp hội của Đại học A kia, tính ra 'ông ta' khá thần bí. Trước đó với trình độ của sinh viên như bọn họ thì sẽ không thể tra được những thông tin chi tiết về công ty kia, mà những tài liệu này, đều do thư ký của công ty bên kia mới gửi qua. Vì để đuổi kịp tiến độ, Bạch Đa Đa ngồi vào vị trí của mình rồi đã lập tức lật đọc tư liệu trên tay mình. Bên kia các thành viên khác đã không kịp đợi, vạch mở ra món thịt vịt phá lấu đóng gói, mùi vị thơm ngát tràn ngập cả phòng, mọi người ăn uống náo nhiệt vô cùng. Mà Bạch Đa Đa vẫn chưa đói, cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi ở góc bận làm việc. Trang thứ nhất của hạng mục là giới thiệu vắn tắt nên chỉ cần đọc lướt qua, nhưng khi ánh mắt dời tới chỗ cột sau "Giới thiệu vắn tắt về công ty", Bạch Đa Đa lập tức bị đập vào mắt. "Tập đoàn tài chính Triệu thị" bốn chữ to đùng in đậm được đặt trên hàng đầu, làm cho Bạch Đa Đa phải kêu lớn một tiếng: "Không thể nào!" Chẳng lẽ ngày mốt này cậu phải giao tiếp với Triệu Bình Lan sao? ... Thành phố S, bên trong tòa nhà tổng hành dinh của tập đoàn Lâm Thị, Bạch Vưu Thiến đang ngồi trên ghế trong phòng làm việc, sắc mặt không rõ mà nhìn văn kiện thư ký mới cung cấp cho cô. Từ lúc phát hiện ra chuyện giữa Triệu Bình Phong và Bạch Đa Đa, cô cũng không nói gì thêm, mà chỉ chọn cách ngay lập tức từ thành phố B chạy về thành phố S, vận dụng hết tất cả những mạng lưới giao thiệp đầy đủ bên này để có thể thăm dò lý lịch cá nhân của Triệu Bình Phong, với ý định tìm hiểu xem người này tiếp cận em trai mình với mục đích là gì. Mà câu trả lời của thư ký dành cho cô lại là... "Không thể tra được bất cứ cái gì?" Bạch Vưu Thiến đập mạnh xấp tài liệu trên mặt bàn bằng gỗ thật, nhíu mày lạnh lùng chất vấn. Trợ lý cũng rất khó khăn để giải thích với cô, vì đúng là không thể tìm ra được bất cứ điều gì. Bạch Vưu Thiến thấy nhức đầu, xoa bóp mi tâm của mình, thả lỏng người ra tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt để nghỉ ngơi. Cô nhớ lại chuyện sáng hôm nay, chính mình đột nhiên nhận được tin nhắn đến từ cha của Lục Tiên Thành, là chú Mục Thiên: "Vưu Thiến, chuyện gần đây cháu quan tâm ở thành phố S không thể tiến hành được nữa, quyền hạn của Lâm gia không đủ, không điều tra được". Có vẻ như chú Mục Thiên thật ra là nắm được một số chuyện gì đó, Bạch Vưu Thiến từng nghe mẹ của mình kể lúc còn trẻ bọn họ có một ít gút mắt, có lẽ Mục Thiên có chút giao tình với phía quân đội. Có điều cô cũng không thể làm phiền quá nhiều đến nhà họ Lục, hai người cha của Lục Thiếu Thiếu có tình cảm sâu sắc với nhau, chú Mục vẫn luôn một lòng một dạ dồn hết tình cảm vào chú Ninh Chu, có lẽ cũng không thèm quan tâm tới cô. Dù sao cũng là một cặp mà ngay cả con ruột mình còn chọn cách nuôi thả tự do cơ mà. Bạch Vưu Thiến quyết định thật nhanh, lập tức chọn cách bay thẳng về chỗ mẹ mình. Chuyện liên quan tới Đa Đa, vẫn là người lớn nên đứng ra thì sẽ thích hợp hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương