Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 40: Cuộc Sống Mới



Người dân ở Paris rất ung dung và tao nhã, đi dọc theo đại lộ Capucines, bạn có thể bắt gặp những khung cửa sổ đẹp mắt và tinh tế, những quán cà phê ngoài trời dọc đường đi, hai bên đại lộ Champs Elysées đâu đâu cũng thấy những cửa hàng thời trang, người dân địa phương họ hẹn nhau trong quán cà phê để ăn uống và trò chuyện, các du khách từ khắp nơi đổ về chen chúc tranh nhau mua tại thiên đường mua sắm.

Bây giờ Bạch Đa Đa lại đang nằm trong cảnh dầu sôi lửa bỏng ở đây.

Một quý cô dù mùa đông vẫn mặc đồ khiến cho người ta phải cảm thấy lạnh lẽo dùm, đang lôi kéo cánh tay của cậu, xuyên phăng phăng trong dòng người, những trung tâm thương mại ở Pháp có gần như tất cả những mặt hàng mới nhất trên thế giới, hai người đi trong tòa nhà theo kiến trúc Byzantine, hăng hái mua mua mua không ngừng.

"Chị Hà... Tuần nào cũng có mấy nhãn hiệu tặng chị đồ mới cơ mà, sao giờ còn phải tự đi mua chứ", Bạch Đa Đa đau buồn theo sát bà chị này mà chạy lăng xăng, việc này làm cho cậu nhớ đến nỗi sợ bị kéo đi dạo phố.

Còn quý cô này vẫn mặc kệ, trực tiếp đem người kéo vào một cửa hàng chuyên may đồ tây cho nam, sau khi tiến hành một loạt mấy câu giao lưu thân thiết với người bán hàng rồi, mới chọn vài món ra hiệu với Bạch Đa Đa, giục cậu vào thử mấy món: "Ý da em thì biết cái gì, không đi shopping thì còn gì vui chứ? Mau vào thử đồ đi, không cần khách sáo với chị."

Bạch Đa Đa bất đắc dĩ nghe lời đi vào phòng thử quần áo, dáng vẻ nhiệt tình của bà chị này làm cho cậu nhớ đến lúc hai người mới gặp gỡ thời điểm nhau.

Ba năm trước khi cậu mới đến nước Pháp, tuy là mẹ đã sắp xếp sẵn người chuyên làm nhiệm vụ chăm sóc cậu, nhưng hoàn cảnh lạ lẫm vẫn làm cho cậu cảm thấy không được vui.

Vì để nhanh chóng sớm hòa nhập ở đây, cậu cùng với những du học sinh khác ra đường làm "Hoạ sĩ lang thang" trên đất Pháp, chuyên môn vẽ chân dung kí hoạ của những người đi ngang qua đường, tiện thể nói chuyện trời đất với họ, vẫn thật thú vị.

Trong khoảng thời gian này chính là lúc cậu quen biết Hà Hoán, cô gái vẫn còn trẻ này đã ăn nói không tầm thường, mỹ nhân hiện đại vô cùng niềm nở, hất mái tóc dài uốn lượn, đẩy kính đen lên mà bắt chuyện với cậu như quen nhau đã lâu.

Khuôn mặt người Châu Á của Hà Hoán làm cho Bạch Đa Đa thấy thân thiết, thêm nữa cô cũng biết cách giải quyết mọi chuyện (?), sau mấy bức vẽ chân dung, hai người nhanh chóng quen thuộc. Mấy năm nay cô đã giúp Bạch Đa Đa không ít việc, đến bây giờ họ đã trở thành bạn vô cùng tốt.

Mỗi tội chị Hà dường như rất thích bóp mặt của cậu, điểm này cũng làm cậu thấy hơi rầu rầu.

Còn giống bây giờ khi cậu thay quần áo xong ra ngoài rồi, ánh mắt Hà Hoán sáng ngời, giơ tay lên muốn duỗi tới.

Tim Bạch Đa Đa nhảy thịch lên một cái, nhưng ma trảo còn kịp đụng tới cậu, một cánh tay có lực khác đột nhiên kéo qua từ sau lưng, đưa cậu kéo vào trong ngực vững vàng che chở.

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vang lên: "Hà tiểu thư, cô đã chiếm dụng bạn trai tôi trong thời gian một tiếng rồi, xin hãy có chừng mực".

Bạch Đa Đa, Hà Hoán: "... "

"Anh Triệu à, anh làm quá quá đi, chỉ có một tiếng mà thôi, cho dù có là người yêu nhau thì cũng cần cho đối phương không gian riêng tư, anh không sợ Đa Đa sẽ bỏ anh à?" Hà Hoán ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn người đàn ông nói.

Đang lúc cảm nhận lực đạo từ trên lưng đột nhiên siết lại một chút, Bạch Đa Đa xê dịch người, sau khi phát hiện mình quả nhiên không nhúc nhích được, chỉ có thể bị đặt vào tư thế khóa vào trong ngực, ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông, nhỏ giọng hỏi anh: "Sao tự nhiên anh đến đây vậy."

Người đàn ông rất tự nhiên, liền cúi đầu hôn lên khóe miệng của cậu, lại dùng ngón cái cọ cọ thân mật vào trên gò má của cậu, dịu dàng trả lời: "Anh nhớ em nên mới đến."

Bạch Đa Đa vì tính của mình mà đang thấy quá ngại ngùng khi thể hiện tình cảm nơi công cộng thế này, người đàn ông đã hồi phục lại, ngước mắt lên liếc mắt nhìn tay phải của Hà Hoán.

Hà Hoán nheo mắt bên phải, đã nghe anh nói: "Tốt nhất bây giờ cô nên đi nhìn điện thoại của mình đi, ngoài ra tiền đã thanh toán rồi, giờ tôi mang người đi đây."

Nói xong đã dẫn Bạch Đa Đa rời khỏi nơi này.

Mà khi Hà Hoán mở điện thoại di động lên, đã thấy ông bô nhà mình gởi cho cô một đống tài liệu mới, trước mắt lập tức tối sầm lại -- Triệu Bình Phong, cái tên này, không muốn thấy cảnh cô luôn hẹn Bạch Đa Đa đi ra ngoài, vì vậy đã liên hợp với ông cụ Hà, tìm cho mình một đống việc làm.

Đồ tiểu nhân âm hiểm. Hà Hoán thầm mắng, sao nhà giàu mà phải làm việc chứ.

Cô quấn quấn mái tóc, lập tức nhớ tới Bạch Đa Đa, do khi du học ở Pháp có chút thành tựu nên trở nên quá say mê nghệ thuật, nên lúc đang làm việc trở thành một bộ dạng không ra hình người. Vì vậy cô nhếch miệng tìm tìm kiếm kiếm lục lọi trong đống email của mình, trong nháy mắt đã sắp xếp gửi cho Bạch Đa Đa thư mời của các triển lãm tranh khắp nơi trong Châu Âu. Lịch trình chặt chẽ, rải ra những địa điểm trên khoảng cách rộng, bảo đảm sẽ làm cho Triệu Bình Phong sứt đầu mẻ trán.

Ba năm trước đây người này đã nhờ cậy cô chăm sóc cho Bạch Đa Đa, bây giờ lại muốn cô cách cậu xa ra một chút, ở đâu ra cái loại đạo lý này chứ?

...

Mà ở đầu này, ô tô một đường lái đến khu vườn Tuileries, sau khi xuống xe Triệu Bình Phong một tay vác theo dụng cụ vẽ tranh, lại một tay nắm Bạch Đa Đa, mang theo cậu đi vào bên trong.

Hai người bước chậm ở sân trong của tòa nhà hoàng gia vào thế kỷ 16 này, nơi đây mặc dù không có sự phồn hoa của ngày xưa, nhưng còn giữ rất nhiều pho tượng trứ danh, được gọi là "Viện bảo tàng không che đậy". Phong cảnh rất vừa ý, thêm nữa ít người, là chỗ ngày nào Bạch Đa Đa cũng đến để vẽ thực vật.

Quốc gia lãng mạn này như dung hợp tất cả tinh túy của nghệ thuật, ba năm nay cậu càng cảm nhận được sâu sắc hơn. Bây giờ đồng thời bận làm luận văn tốt nghiệp, dưới sự ủng hộ toàn lực của Triệu Bình Phong, cậu vẫn cùng một nghệ sĩ mở một phòng tranh nhỏ ở Pháp.

"Perrotin và em đã đi xem trước một chỗ nhà trọ rồi, dự định từ chỗ này chúng em bắt đầu đặt phòng tranh ở đây", Bạch Đa Đa vừa đi vừa bắt đầu nói chuyện về tình hình gần đây. Perrotin là một cậu trai trẻ tuổi mới 21, tuy là đến từ một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng có lá gan cực kỳ lớn, lại có ý tưởng đặc biệt, hai người ở trong học viện mới gặp lần đầu đã như quen thân, cho tới bây giờ quyết định hùn vốn để mở một phòng tranh.

Mười ngón tay của Triệu Bình Phong đang đan vào nhau với tay cậu, nghiêng đầu, có chút lo âu hỏi: "Thật sự không muốn anh hỗ trợ một chút à? Ở khu nhà trọ thì hơi tồi tàn quá, khu phía Tây anh có một nhà xưởng cũng tốt, hay là để cải tạo chỗ đó thành... "

Bạch Đa Đa thấy thế lập tức như đang nhõng nhẽo mà lắc lắc tay anh, cười hì hì nói: "Không cần muh, chuyện này em muốn tự làm hết, anh đừng có nhúng tay vào."

"Mà dù gì thì chỗ tụi em cũng khác hoàn toàn so với một phòng tranh lớn như Gagosian, bọn họ là trực tiếp truy lùng các tác phẩm của những họa sĩ nổi tiếng, cho nên phải cần một nguồn vốn vô cùng hùng hậu. Còn em và Perrotin chỉ định bồi dưỡng cho những hoạ sĩ giống như tụi em, tạm thời bọn họ không có danh tiếng cũng không sao hết, cả nhóm sẽ cùng nhau trưởng thành. Rồi cũng sẽ có một ngày, nhóm chúng em đều sẽ thu được thành tựu dành cho riêng mình... "

Buổi trưa nắng đông dịu dàng, người thanh niên tự tin nói về lí tưởng và tương lai của mình, cái cằm vui vào dưới khăn quàng cổ màu trắng, gương mặt vẫn mang nét đẹp thanh tú đáng yêu, nhưng đã có gì đó khác xưa.

Có thể là vóc dáng đã cao hơn một chút của cậu, có thể là khí chất phóng khoáng kia, Triệu Bình Phong nói không được, chỉ cảm thấy hào quang tràn đầy sức sống của cậu khiến người ta không thể rời mắt.

Có điều về cái đặc điểm đã nói là miệng ba hoa hoa không ngừng, thực sự là một chút cũng không thay đổi, thêm một điểm nữa là...

Triệu Bình Phong chăm chú nghe Bạch Đa Đa nói trong chốc lát, đột nhiên lại tiến tới ngăn lại cái miệng đang đóng mở không ngừng của cậu, ngẩng đầu lên một lát, hài lòng thưởng thức gương mặt bỗng đỏ bừng lên và ánh mắt quá sức ngạc nhiên của cậu.

Thêm một điểm nữa là, phản ứng lúc bị chọc vẫn thú vị như thế.

"Anh có thấy mình quá đáng, quá đáng lắm không hả!" Bạch Đa Đa nhìn gương mặt cười cười như muốn chọc quê của anh mà đã nổi giận, bả vai hướng lồng ngực Triệu Bình Phong, dùng sức huých vào đó rồi hừ hừ muốn đẩy ra

Sau đó bị người đàn ông tự nhiên dùng tay kéo lại.

Cách đó không xa trên quảng trường giữa hồ, chim bồ câu thành đoàn ăn xong thức ăn được người đi đường cho lại bay đi tứ tán, ở dưới bầu trời xanh trong nhàn nhã tự do bay lượn, bầu không khí yên tĩnh mà tươi vui.

Trên bãi cỏ trống trải, có hai bóng dáng dựa chung một chỗ đầy thân mật, trong lúc này vẫn chưa nói gì.

Triệu Bình Phong ôm Bạch Đa Đa thật chặt, bỗng thở dài một tiếng, ghé sát bên tai cậu khẽ thầm thì: "Đa Đa, anh tự thấy mình rất may mắn khi có vinh hạnh này, có thể từng bước trưởng thành cùng với em, cùng em dần dần đi chu du khắp thế giới. Thật sự, rất may mắn. "

"Anh... " Bạch Đa Đa há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ xoay người đổi một tư thế khác, thoải mái vùi vào trong lòng anh, lẳng lặng dựa vào.

Triệu Bình Phong nhớ lại chuyện ba năm trước đây.

Khi đó chính anh đã làm một chuyện ngu ngốc, suýt chút nữa làm cho chút tình cảm này rơi xuống đáy băng. Khi đó Bạch Đa Đa nhân cơ hội ra nước ngoài để theo đuổi thứ mình thích, mà anh lại bị Lục Liên Thành bắn một viên đạn để bắt anh phải ở lại trong nước.

Có điều người nhà họ Bạch có tính sai một chút – dù có chết thì anh cũng không thể sống thiếu Bạch Đa Đa được. Vì vậy một tháng sau Tết âm lịch, Triệu Bình Phong che giấu vết thương thật tốt, gạt mọi người chạy tới.

Cái Tết đầu tiên ăn ở nước ngoài, dù náo nhiệt lại vẫn thấy buồn buồn, hai tay Bạch Đa Đa cắm vào túi, đi trên con đường lớn ở khu Chinatown, bốn phía là mấy đoàn đội múa lân khí thế nhất trời. Những người gốc Hoa đã xa quê lâu dùng cách như thế để biểu hiệu lòng nhớ nhung quê nhà.

Cậu nghẹo đầu, kẹp lấy điện thoại bằng đầu và bả vai, nói điện thoại với bạn trai mình. Không biết đi bao lâu, lúc sực nhớ ra thì xung quanh đã không có đám người nào, chỉ có trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một gói hàng nhỏ được đóng lại trang trí rất đẹp, như đã đợi chủ nhân từ lâu.

"Đa Đa, em nhặt cái hộp lên, đi về phía trước ", bên tai truyền đến giọng nói như luồng điện, nghe vẫn hư hư ảo ảo.

Thẳng đường đi tới, tổng cộng mười tám cái hộp chất đầy ba lô nhỏ của Bạch Đa Đa, mà ở ngã tư cuối đường có một người đàn ông đang đứng đó mỉm cười, ngước mắt lên nhìn cậu, dáng vẻ không xa lạ gì, vẫn là nét mặt đầy cưng chiều và dung túng ấy.

Giọng nói từ tính trầm thấp của Triệu Bình Phong, cùng nhau truyền đến theo sóng âm và không khí.

"Bé yêu, em đứng yên đó, để anh đi qua."

Một con mèo lông cam mặc bộ đồ màu đỏ đã nhảy phốc khỏi tay anh, chạy về phía cậu chủ nhỏ. Nó mới vừa nhảy lên địa bản của mình xong, đã bị một người đàn ông xách lên, bá đạo giành lại người.

Vào đúng khoảnh khắc giao thừa, bầu trời đêm bùng nổ những chùm pháo hoa lộng lẫy đã được lên kế hoạch từ lâu, Triệu Bình Phong hài lòng nhìn Bạch Đa Đa đang bị bao vây bởi những món quà. Chóp mũi của cậu bị lạnh cóng đến đỏ lên, trợn tròn cặp mắt nhìn anh, dáng dấp tay chân luống cuống làm anh chỉ thấy yêu thương rất rất nhiều.

Triệu Bình Phong cúi đầu hôn người yêu đã lâu không gặp của anh.

"Phí mất cả mười tám năm trước đây trong đời em đã là cực hạn của anh rồi, quãng đời còn lại em đừng hòng có thể trốn khỏi lòng anh. "

...

Hai người đều tình cờ sao lại cùng nghĩ đến chuyện năm ấy, thính tai Bạch Đa Đa đã đỏ lên, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ nghe được những câu nói đầy xấu hổ đến vậy. Nhưng Triệu Bình Phong cứ mãi nói như thế, làm cho cậu muốn chạy lại chạy không thoát.

Cậu ngập ngừng nói giọng than trách: "Anh đúng là càng ngày càng sến súa muốn chết, thả em ra, em còn đang phải vẽ đây."

"Ừm... ", giọng nói Triệu Bình Phong mang theo ý cười, lập tức buông Bạch Đa Đa ra, giúp cậu dọn ra bàn vẽ và ghế.

Trên bãi cỏ có hai người một ngồi một đứng, Bạch Đa Đa nhìn theo pho tượng trong vườn hoa Tuileries mà di chuyển cây bút vẽ, tập trung đắm chìm trong thế giới của mình. Còn Triệu Bình Phong thì dựa vào tảng đá bên cạnh, nhìn cậu chăm chăm.

Ba năm qua cách thức bọn họ bên nhau chính là như vậy, Bạch Đa Đa có chuyện phải làm của mình, Triệu Bình Phong luôn trong coi bên cạnh cậu, xử lý tốt những việc vặt khác cho cậu, thỉnh thoảng về nước để cậu đòi hỏi nhõng nhẽo với bố mẹ mình.

Có điều vẫn phải mưu tính lợi ích cho riêng mình chứ.

Mặt trời dần dần ngã về tây, lúc Bạch Đa Đa hài lòng thu lại bút rồi, cũng là lúc có ai đó đã chịu hết nổi.

Triệu Bình Phong mặt không đổi sắc giúp cậu dọn dẹp xong dụng cụ vẽ tranh rồi để lên xe, chở cậu đến nơi ở của anh ở Pháp.

Bạch Đa Đa ngồi ở trên con xe đang chạy hết tốc độ, trong lòng run sợ vì không hiểu chuyện gì đang xảy mà mà giật giật bả vai Triệu Bình Phong, hỏi: "Ê ê ê, anh chạy nhanh như vậy để làm chi chứ, chúng ta chả phải tính đi ăn trước à?"

Ánh mắt Triệu Bình Phong đầy 'đen tối' mà nhìn cậu một cái: "Suỵt, ăn em trước đã."

Bạch Đa Đa: : Σ(っ °Д °;) っ

Các chị ơi, cứu em!!!

*Những địa điểm trong truyện đều có thật, các bạn có thể google để thấy hình minh họa nhé.

Editor: Chương cuối có cháo thịt nhá các cô =)) Chuẩn bị tinh thần giải pass lào =)))))
Chương trước Chương tiếp
Loading...