Lọ Lem Hiện Đại

Chương 1-2



- Bà có biết vừa rồi bà mới mắng ai không

- Không!

- Cả trường chắc có mình bà không biết.

- Ờ

- Haizzz hot boy khối 11 anh Nguyễn Nhật Duy đó bà nội. Hix a giải Mr của trường, lịch lãm, ôn hòa, hiền từ, nhân hậu, học siêu giỏi. Ôi nhìn ảnh thôi tôi cũng mê rồi.

...

- Ờ

- Hx số bà sướng ghê, bạn nối khố là hot boy khối 10, hôm nay lại còn được chạm mặt hot boy khối 11. Ôi! Tôi ghen tỵ quá

- Tốt nhất bà đừng nên nói gì không đừng trách sao cái rẻ lau này "ngự" trên người bà.

Nó đang hỳ hục lau sàn nhà thể chất, với sự bực bội không hề nguôi.

Nhỏ Dương thì chống cây gậy lau nhà, thân xác ở đây nhưng hồn thì đã bay tận phương nào rồi.

Nghĩ tới 2 từ "hot boy" thôi là người nó như được chích điện, dậm mạnh chổi lau nhà gây ra tiếng lớn khiến "hồn Dương về xác"

- Bà làm gì mà mạnh tay vậy?

-...

- Bà làm vậy sàn nó đau á

Nó cười nguy hiểm, hậm hực nhìn Dương

- Ờ bà sợ sàn đau. Sao bà không sợ tôi đau. Mách chủ nhiệm chỗ tôi chơi điện tử để bả vô bà phạt tôi vậy nè.

- À ờ thì, tôi cũng đâu định nói

Dương ấp úng, làm nó bực mình, giơ cây chổi lên, Dương lùi sau vài bước, vẻ tội lỗi, vội thanh minh

- Tại khi đó cô hỏi, tôi cũng có nói "Dạ thưa cô bạn Linh bị ốm" thì cô đập uỳnh vào bàn cái xa xả mắng tôi "Tôi gọi điện cho gia đình Linh thì mẹ em ấy nói em ấy đi học từ sớm! EM GIẢI THÍCH SAO?" Tôi sợ quá đành nói thật

- Ờ! Thật của bà là lôi hết vụ đơn xin nghỉ học giả, với kế hoạch nghỉ liên hoàn ra kể à?

(Chú thích: kế hoạch nghỉ liên hoàn là nếu tuần này Dương nghỉ học thì tuần tới sẽ là nó với đủ loại lý do: ốm, bệnh, trông ng thân ở viện cho tới tai nạn xe)

Dương tỏ vẻ ngây thơ "vô số tội"

- Mà đang yên đang lành sao cô lại gọi về cho nhà tôi chứ. Chắc chắn do tên Nam chết tiệt đó. Aaaa tức quá mà.

Nó tiếp tục chuốc giận lên sàn nhà.

Vì sự "thành thật khai báo" nên Dương bị phạt nhẹ hơn nó, lau dọn xong nhà thể chất tới 5g- giờ tan học được về, còn nó phải thu dọn rác quanh các lớp tới tận 7g tối mới xong.

Nó mệt mỏi đi ra nhà xe, dắt chiếc "ngựa sắt" ra ngoài, uể oải ngồi lên

"Hở? Gì vậy trời"

Nó vội vàng dựng xe

Nhìn xuống dưới

Ôi mẹ ơi

Lốp sau không còn một tý hơi

@@ nó vuốt mặt, thở dài nhìn lên trời một cách đầy đau khổ

- SAO SỐ CON ĐEN VẬY NÈ!!!

****

Sau 1 tiếng lê lết, nó như được hồi sinh khi trước mắt là cánh cửa thân quen.

Chưa bao giờ nó thấy yêu nhà mình tới vậy. Cảm động suýt khóc

Đang khúc cao trào thì

- Ai mà phải dắt bộ thế kia? Chịu phạt xong rồi hả?

Giọng nói đáng ghét đó, dáng vẻ đáng ghét đó, khuôn mặt đáng ghét đó không ai khác ngoài tên Nam đang chạy bộ tập thể dục.

Coi Nam như vô hình, nó tiếp tục đi

- Con gái giận là nhỏ mọn lắm.

-...

- Giờ gọi bà Linh nhỏ mọn nhé. Đọc lái lái lại là Linh mỏ nhọn nghe cũng hay.

- Bộ không chọc tôi một ngày, ông chết à?

Nam thản nhiên nhún vai

- Không chết...chỉ hơi chán thôi

Câu nói như xuyên não nó, kích thích mọi dây thần kinh cảm giác khiến cảm xúc của nó lên tới đỉnh điểm

- Ông điên nó vừa thôi. Sao ông không trêu mấy đứa con gái khác mà cứ nhằm vào tôi vậy? Bề ngoài thì cứ tỏ vẻ ta đây lạnh lùng, hóa ra bên trong là con cáo già. ĐỒ CON CÁO. ĐỒ NAM CÁO

Chuốc hết bực tức, nó dắt xe một mạch về nhà bỏ mặc Nam phía sau đang ngạc nhiên.

"Nam cáo"

Nghĩ lại khiến cậu phì cười với cái biệt danh "củ chuối" này

****

Sau khi tắm rửa, ăn xong, nó liền leo lên phòng.

Ngả lưng trên giường nó mới thấy giường êm làm sao.

Mắt nó lim dim.

Sực nhớ ra

Nó bật dậy

Cười nham hiểm

Chạy ra tủ quần áo

Lôi cái gối ôm ra

Treo lên

Sẵn sàng tư thế boxing

Đấm thẳng vào tấm vải có thêu chữ "Nam" méo mó ở đầu gối (tác phẩm khi học thêu hồi lớp 2 của nó. Do khi lên tiểu học, Nam bắt đầu học taekwondo nên nó không đánh lại như hồi mẫu giáo được. Sự ấm ức trong nó tích tụ khiến nó nảy ra sáng kiến "gối trả thù")

Đấm tới mức mệt rã rời mới đi ngủ.

********

Hôm sau, do xe hỏng, bố nó có đề nghị đưa nó tới trường nhưng trường xa chỗ bố nó làm nếu đưa nó đi xong đi làm thì muộn mất nên nó xin đi xe buýt.

Khuôn mặt không đáng trông đợi nhất năm đã xuất hiện.

Nhà Nam hàng xóm với nó, gia đình khá giả, xe ga có dùng nhưng cậu ta thuộc dạng "thanh niên nghiêm túc", chưa đủ tuổi không được đi xe máy nên toàn đi xe buýt.

Nó ra hiệu mắt " Làm như không quen tôi đi" với Nam, lên xe nó cũng im lìm.

Từ nhà nó đi xe buýt tới trường qua 6 điểm xe buýt, mất khoảng 20p.

Mỗi lần tới điểm là xe đông lên, thêm mấy đoạn tài xế phanh gấp hay đoạn cua lại khiến nó đứng không vững, suýt ngã may có Nam kéo lại. Đôi lúc, nó liếc lên nhìn xung quanh toàn ánh mắt hám zai đang nhìn Nam.

Cũng phải thôi, dù có ghét đi nữa thì nó cũng phải ghen tỵ với nhan sắc trời cho của cậu. Đẹp còn hơn con gái, vẻ lai lai tây. Nó thì.... hơi chạnh lòng.

Đến điểm trường, nó vội vã đi xuống, xe quá đông khiến cửa với nó "tuy gần mà xa". Tay nó với lên, cố hết sức đẩy người phía trước chen lên nhưng dòng người xô đẩy, thân xác nhỏ con + chiều cao khiêm tốn (1m55) khiến nó không lên được.

Bỗng một bàn tay chắc khỏe, ấm áp tóm lấy tay nó.

- Cảm phiền cho bạn cháu qua ạ!

Là Nam, cậu kéo nó xuống xe, ra khỏi đống thịt chèn người

Tim nó hẫng đi một nhịp, cậu ta giờ giống như một thiên thần cứu rỗi nó vậy.

- Ê thích tôi à mà nhìn ghê vậy.

Trở về thực tại

"Cậu ta không thể là thiên thần được"

Nó lắc đầu nguầy nguậy, định lại tinh thần

- Còn khuya nhá, mơ đi

- Ờ
Chương trước Chương tiếp
Loading...