Lộ Nhân

Chương 16-1



Thập Lục vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt tạm thời y không muốn nhìn thấy.

"Có não cũng như không! Ngu ngốc! Đồ con lợn! Quân bịp bợm giang hồ!"

Thập Lục để mặc cho hắn mắng, thầm kỳ quái sao không thấy lão gia ở quanh đây. Chẳng lẽ vừa nhìn thấy khuôn mặt y biến thành quái dị, sẽ không còn cần y nữa?

"Uy, ta đang nói ngươi, cái tên lừa đảo này! Đáng thương cho Lộ Nhất cùng Lộ Ngũ ở nơi nào âm thầm thương tâm, nghĩ ngươi dùng khuôn mặt giả lừa bọn họ hai mươi năm. Nếu để cho bọn họ biết khuôn mặt này của ngươi cũng là gạt người..."

"Tiểu Cửu! Cửu ca, Cửu đại gia, tiểu nhân xin thỉnh an ngài ." Thập Lục cố gắng nặn ra một vẻ mặt tươi cười hèn mọn. Có điều vừa cử động thân thể y liền lập tức đau đến quát to một tiếng.

"Tiểu Cửu! Ngươi thoa cái gì dược cho ta, như thế nào đau đến vậy?"

Lộ Cửu khom người xuống, khinh bỉ nói: "Đối với cái loại lừa đảo như ngươi vốn không cần dùng hảo dược, đây là sinh cơ cao ta vừa mới nghiên cứu được, sử dụng trên mặt người vẫn là lần đầu tiên, kết quả thế nào nhớ báo cáo lại cho ta a." Nói xong liền đi đùa nghịch cái tiểu dược bình của hắn.

"Lão gia thế nào?" Thập Lục đau đến thật vất vả hoãn khí, cũng không dám lại nhúc nhích cơ mặt, tức giận hỏi.

"Yên tâm, lão gia không nghe được ta và ngươi nói chuyện, vừa rồi có người đến mời hắn uống trà."

"Ai?" Thập Lục lo lắng.

"Lão gia gọi hắn là con lừa ngốc." Tiểu Cửu tính toán lượng hoàng liên, cảm thấy có điểm ít, liền thêm thêm một chút.

"Vong Trần? Hắn cũng tới Lạc Dương?"

"Tung sơn Thiếu Lâm tự cách đây cũng không xa. Chuyện ở Long Vương Sơn nháo lên thật to, lão gia lại có ý lôi Hỏa Thần Giáo xuống nước, Vong Trần nghĩ muốn không đếm xỉa đến cũng không được. Những kẻ tự xưng là nhân sĩ chính đạo đều là quân chõ mõm lấy cơm ăn! Huống chi còn liên lụy tới tiền tài ích lợi. Sao ngươi không hỏi xem khuôn mặt ngươi thế nào?"

"Có ngươi Tiểu Cửu xuất mã ta còn lo lắng gì nữa." Thập Lục thản nhiên nói.

"Ngươi quả thật không cần lo lắng! Miệng vết thương bị độn khí gây thương tích, phần  miệng vết thương từ mũi đến cằm lại bị xé rách, dưới khóe mắt vết thương quá sâu, cho dù Hoa Đà tái thế cũng vô pháp làm cho khuôn mặt này trở lại như cũ. Ta là nói khuôn mặt thật của ngươi! Những gì ta có thể làm cũng chỉ là giúp cho miệng vết thương mau khép lại một chút, vết sạo nhìn qua không khiến người phải sợ như vậy một chút. Nhiều nhất cũng chỉ có thể là như vậy."

Tiểu Cửu cười lạnh, rõ ràng đem tất cả hoàng liên trong bọc giấy một phát nghiêng tay toàn bộ rót vào ấm thuốc.

Thập Lục nga một tiếng, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm thang dược Tiểu Cửu đang ngao trên lửa nhỏ, kiên quyết nói: "Cho dù đánh chết ta ngươi cũng đừng mong ép ta uống cái bát thuốc này!"

"Tùy ngươi uống hay không uống, có thể ta sẽ nhớ rõ bẩm báo lại với lão gia, cái khuôn mặt kia của ngươi thoạt nhìn có điểm gì là lạ. Phần da mặt kia thấy thế nào cũng giống như..."

"Ngươi uy hiếp ta?" Thập Lục ngắt lời hắn, hung tợn nói.

Tiểu Cửu cười mũi, nhắc ấm thuốc rót ra một bát thuốc đậm đặc, "Sao ta có thể uy hiếp huynh đệ của ta? Nhiều lắm là vì muốn tốt cho hắn, muốn hắn uống bát di thần dưỡng nhan dược."

"Ngươi uống hay không uống?" Dược đưa đến trước mặt y, Tiểu Cửu trên cao nhìn xuống hỏi.

Thập Lục thở hổn hển, thiên nhân giao chiến trong chốc lát, lôi cái chăn che mặt đi, từ bên trong kêu vọng ra: "Chết cũng không uống!"

Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, buông bát thuốc hướng ra phía cửa.

"Ừng ực ừng ực."

Không đợi hắn ra đến cửa, phía sau đã truyền đến thanh âm hối hả uống thuốc.

Xoay người, tựa vào cánh cửa, Tiểu Cửu nửa châm chọc nói: "Thập Lục, ngươi là đồ đại ngốc  rõ đầu rõ đuôi."

Khổ thân Thập Lục ở đằng kia không ngừng muốn nôn mửa vẫn còn đưa cho Tiểu Cửu một ánh mắt bất đắc dĩ.

“Đúng vậy, mọi người đều thích mĩ nhân."

"Vậy hiện tại thế nào?"

"... Ta không biết."

"Ngươi chẳng những dốt nát còn ngu xuẩn." Tiểu Cửu tức giận đến đá tung cánh cửa mà đi.

Để lại Thập Lục ngã xuống giường, vuốt vòng vòng băng vải quấn trên mặt, còn thật sự ngẫm nghĩ về sự khác nhau giữa dốt nát và ngu xuẩn.

"Rầm!" Cửa lại bị đá văng.

"Ta nói với lão gia rằng vết thương trên mặt ngươi không nghiêm trọng lắm... Tức chết ta mất!"

"Rầm!" Người lại đi rồi.

Cảm ơn ngươi, Tiểu Cửu. Thập Lục kéo chăn bông trùm qua đầu, che dấu hết thảy mọi vẻ mặt lúc này của mình.

Rời khỏi Lạc Dương quay về bảo đường xá thực êm ả, đối với âm mưu quỷ kế của lão gia Thập Lục không có hứng thú, chỉ bình tĩnh vô ba dưỡng thương.

Xem lão gia ngồi ở trong xe ngựa sai phái thuộc hạ trong bảo làm này làm kia, y thấy tình hình này chẳng những lão gia muốn hủy Hỏa Thần giáo, còn muốn chiếm đoạt các mối làm ăn mua bán của Hỏa Thần giáo ở phương Bắc.

Quả nhiên là cái tiền quỷ, một bên trả thù còn không quên nghĩ kiếm tiền.

Việc xảy ra ở Long Vương Sơn, cho dù có người cảm thấy lão gia thủ đoạn tàn nhẫn muốn chỉ trích trả thù, nhưng người có tư cách chỉ trích trả thù hắn đã hầu hết chết ở trên núi, còn lại  một ít lâu la cũng đã sớm cây đổ khỉ tan. Ngược lại với kết quả thê thảm của trận chiến kinh hồn táng đảm đã giết không ít nhất lưu hảo thủ, trong đó thậm chí còn có hai gã là cao thủ trên Võ Lâm bảng, tên tuổi và công lực của lão gia so với ngày xưa càng tăng lên.

Giang hồ vốn là thế giới cường thực yếu nhục, ai mạnh người đó có tiếng nói, huống chi lần này lão gia còn hoàn toàn đứng ở bên hữu lý.

Nhưng thật ra trải qua trận này Hỏa Thần giáo đã khiến cho phần lớn người giang hồ bất mãn.

Chỉ cần có được ba phần tư bản đồ kho báu cũng đủ trở thành người bị toàn giang hồ tìm tra, theo đuổi. Dù sao, cho dù một phần tư bản đồ đã bị hủy, nhưng có được ba phần tư nói thế nào cũng còn chút hy vọng. Đương nhiên đây là tiếng gió lão gia thả ra.

Hiện tại lưu truyền tin tức là Hỏa Thần giáo lần này âm mưu mấy chuyện xấu, nếu Lộ Tinh Thiên thật sự chết đi thì không còn ai tố giác âm mưu của bọn họ, nhưng cố tình Lộ đại bảo chủ võ nghệ cao cường, dám theo phần đông hảo thủ vây công đào thoát, bại lộ quỷ kế của Hỏa Thần giáo là âm thầm chỉ thị người trong giang hồ tự giết lẫn nhau để làm ngư ông đắc lợi, độc chiếm kho báu.  

Mà cách nói này làm cho Hỏa Thần giáo vốn thuộc hắc đạo hiện tại càng nhiễm màu sắc tà giáo.

Tà giáo, người người đều có thể giết!

Thập Lục âm thầm vì Hỏa Thần giáo mà thở dài, ngươi chọc ai không chọc, để làm chi phải chọc lão gia chúng ta?

Hắn đều đã bị các ngươi hại cho té ngã một cú đau như vậy, ngươi ngẫm lại, không đem các ngươi biến thành tà giáo hắn cam tâm sao?

Một đường chạy nhanh đi, khoảng đầu tháng Tư bọn họ về tới Lộ gia bảo. Tiến bảo, lão bảo chủ đã muốn tọa ở đại sảnh chờ.

" Hiện tại ngươi thế nào?" Lão bảo chủ có vẻ thực khẩn trương.

"Không chết." Lộ lão gia trả lời có điểm không kiên nhẫn.

Hắn tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, một tay để ở mi tâm nói: "Có lời gì muốn hỏi liền thừa dịp còn cùng ta ở một chỗ liền hỏi, thừa dịp ta còn có thể nhận ra ngươi là cha ta."

Lộ lão bảo chủ tựa hồ không nghĩ tới đứa con sẽ dùng loại khẩu khí này nói với mình, trong mắt hiện lên một tia thật sâu lo lắng.

"Việc tàn sát ở Long Vương Sơn có phải phát sinh tại thời điểm ngươi không thể khống chế bản thân hay không?"

"Ân."

"Như thế nào lại tẩu hỏa nhập ma, là cái gì khiến cho ngươi...?" Phụ thân so với đứa con tự thân nhập ma còn khẩn trương hơn.

"Một nữ nhân tên là Nguyệt Viên, cô ả hạ dược khiến ta sinh ra ảo giác, hạ ám chỉ gì đó cho ta, khiến cho Tịnh Tâm có tác dụng phụ. Khiến ta đang luyện công thì trong đầu xuất hiện ảo giác huyễn hoặc. Lấy phối phương của Tịnh Tâm đến đây!" Tay hắn duỗi ra.

"Ngươi cần phối phương của Tịnh Tâm làm gì?"

"Đưa cho dược sư hiện tại của ta, xem có phải do tác dụng phụ của Tịnh Tâm hay không."

"Không thể nào! Tịnh Tâm không có vấn đề." Lão bảo chủ hiển nhiên tín nhiệm tiền dược sư, "Ngươi nói nữ nhân gọi là Nguyệt Viên kia là người như thế nào?"

"Đây là chuyện của ta phụ thân không cần phải xen vào, phụ thân chỉ cần đem phối phương Tịnh Tâm cho ta là được. Mặt khác ta muốn bế quan một thời gian ngắn, sự vụ trong bảo làm phiền ngươi."

"Việc này không thành vấn đề. Tinh Thiên, ngươi có nắm chắc..."

Lộ Tinh Thiên ngẩng đầu, đối với phụ thân mình ngẩng đầu nhe răng giống như dã thú, "Nếu ta thật sự hoàn toàn nhập ma, có phải ngươi chuẩn bị đem ta giam giữ hoặc là rõ ràng giết ta?"

Lộ lão bảo chủ cười khổ nói: "Lấy công lực hiện tại của ngươi, nếu ngươi thật sự nhập ma, ngươi cho là nhà họ Lộ ai có thể khống chế được ngươi?"

"Có a, " Lộ Tinh Thiên hắc hắc cười liếc mắt quét qua người nào đó đứng ở thính khẩu một cái, "Cha, ngươi biết không, khi ta nhập ma, ta đối với một người nhưng lại không có chút nào đề phòng. Hắn chỉ cần ở trên đầu ta như vậy chụp lên một chưởng, là ta có thể đi theo Diêm Vương gia giành vị trí."

"Ai?" Lộ lão bảo chủ biến sắc.

Lộ Tinh Thiên chưa nói, chuyển hướng đề tài dặn dò mấy chuyện.

____

Chỉ cần là người nhà Lộ gia bảo ai cũng biết Lộ đại bảo chủ hiện tại đang sủng Thập Lục, tuy nói không đến nỗi vô pháp vô thiên, nhưng cũng tới được trình độ đủ để Lão bảo chủ ghé mắt.

Xem ở tác dụng thay thuốc an thần lẫn công cụ phát tiết của Thập Lục đối với Lộ Tinh Thiên khi hắn tẩu hỏa nhập ma, Lộ lão bảo chủ tạm thời không có động tác gì đối với Thập Lục.Có điều khi nhìn đến hình dáng tuấn mỹ đến kỳ cục của Thập Lục, nghĩ muốn hoàn toàn bỏ qua y cũng khó.

Thập Lục cũng không thèm để ý lão bảo chủ ôm cái gì tính toán đối với mình, y đang tận tình hưởng thụ cảm giác được sủng ái trong hiện tại.

Lộ Cửu châm chọc y sáng nay có rượu sáng nay say, Thập Lục nói lại y phải quý trọng hết thảy trước mắt, tương lai cũng có chuyện đáng nhớ để mà nhớ lại. (TT^TT)

Lộ lão bảo chủ rốt cục đem phối phương của Tịnh Tâm giao cho đứa con, Lộ Tinh Thiên qua tay cho Lộ Cửu.

Lộ Cửu chẩn đoán bệnh cho Lộ lão gia xong, nói rõ chỉ có một biện pháp có thể nếm thử, đó là nghiên cứu chế tạo ra Tịnh Tâm giải dược, làm cho Lộ lão gia nhớ lại hết thảy những gì hắn từng quên.

Đương nhiên biện pháp này có lợi cũng có hại. Lợi ở chỗ sau khi Lộ Tinh Thiên nhớ lại hết thảy, ảo ảnh trong đầu cũng không còn trở thành ảo ảnh, một khi hắn có thể đem tạp niệm bài trừ, muốn một lần nữa đem chân khí ngược chiều trở về vị trí cũ cũng không phải việc khó.

Nhưng hại cũng liền hại ở chỗ đó, một khi nhớ lại hết thảy, Lộ Tinh Thiên có thể hay không thật sự tĩnh tâm, bài trừ tạp niệm tiến vào cảnh giới vong ngã còn là một đại nghi vấn. Làm không tốt, tạp niệm nổi lên bốn phía, không thể áp chế, cuối cùng sắp thành lại bại cũng không phải là không thể.

Lộ lão gia không chút do dự, lấy được Tịnh Tâm phối phương liền lệnh cho Lộ Cửu nghiên cứu chế tạo giải dược.

Mà bản thân hắn thì ngày qua ngày bế quan tu luyện, nghĩ muốn tìm ra một lối tắt khác.

Đương nhiên khi hắn bế quan hắn cũng không quên an bài nhân thủ, làm cho Hỏa Thần giáo gặp phải một đống lớn phiền toái, đối với những người tinh tường hơn một chút thì cố ý tung tin tiếp tục nhấn danh dự của Hỏa Thần giáo xuống nước, do đó danh tiếng của Hỏa Thần giáo trên giang hồ cũng càng ngày càng loạn.

Kỳ lạ là, Hỏa Thần giáo vẫn không tới tìm Lộ Tinh Thiên phiền toái, uổng phí Lộ lão gia chuẩn bị kế hoạch thông suốt để ngừa Hỏa Thần giáo ám toán.
Chương trước Chương tiếp
Loading...