Loạn Nhịp
Chương 2: Tát Cho Hắn Một Cái
Edit: Kẹo dẻo ( XiaoZhenXiang) |WattpadKhách sạn ngoài những lãnh đạo từ chức phó chủ tịch trở lên, những người khác đều làm việc ở gian vuông ngăn cách. Quý Tình và Hứa Tinh Dã trở lại văn phòng, từng cái đầu thò ra khỏi ô ngăn cách, hai mắt phát sáng tò mò mà nhìn bọn họ. "Cậu ngồi đó." Quý Tình ý bảo vị trí bên cạnh cô. Chỗ đó một thời gian dài không có ai ngồi, trên ghế phủ đầy bụi, Hứa Tinh Dã liếc nhìn một cái rồi nhàn nhã dựa vào mép bàn, lông mày hơi nhướng lên, cứ như vậy nhìn cô, như một vị thiếu gia sống trong nhung lụa đợi người hầu hạ. "Tự mình làm đi" Quý Tình nhìn quanh nửa vòng, "Ở đây chức vị của cậu thấp nhất." Vừa dứt lời, cô liền bị vả mặt. "Để tôi, để tôi," Tiểu Vương bên hành chính vui vẻ chạy lại mỗi tay một giẻ lau, hai tay cùng lao vào trận, vài ba cái liền đem mặt ghế lau sạch sẽ, cuối cùng vỗ một cái vào ghế, "Sếp nhỏ, anh ngồi đi." Quý Tình: "......" Người này đội vương miện đến, dù cô không nịnh nọt hắn, thì sẽ luôn có người nịnh nọt hắn. Quý Tình đem một đống tài liệu như tóm tắt lịch sử công ty, quy tắc về chế độ, quản lý và dịch vụ khách sạn..v...v.. đặt trước mặt hắn: "Ngày đầu tiên đi làm, làm quen nó trước. " Hứa Tinh Dã nghiêm túc xem thì có ma rồi, hắn ngay chạm còn không chạm, như thể không gian nhỏ hẹp không thể chứa được hắn, chiếc ghế trượt ra sau khi bị đạp, đôi chân dài duỗi ra, không coi ai ra gì mở game chơi. Lúc hắn quen thói rút ra một điếu thuốc và cúi đầu cắn nó, Quý Tình thoáng liếc qua, vươn tay giật điếu thuốc, ném vào trong thùng rác. Cô nhìn màn hình máy tính, tay gõ chữ không ngừng, lãnh đạm nói: "Cậu muốn tàn (phế) thì tàn, đừng ảnh hưởng đến người khác". "Chẳng có cách nào." Hứa Tinh Dã lo điều khiển trò chơi của chính mình, cũng chảng nhìn cô: "Tôi chính là người này như vậy, cô không phải sớm đã biết rồi sao?" Vẫn là nên mặc kệ, thứ hư hỏng liên quan gì với mày chứ. "Tự mình biết mình" Quý Tình đứng lên, "Tuần tra, đi không?" "Không có cái này trong tự mình biết mình." Quý Tình đá vào chân ghế của hắn: "Không đi thì tránh ra." Hứa Tinh Dã trượt ghế ra một chút, tầm mắt cuối cùng rời khỏi điện thoại, từ dưới lên trên nhìn cô một cái. Đôi giày cao gót khiến cẳng chân cô thon dài xinh đẹp, áo sơ mi trắng sơ vin vào trong chân váy, vòng eo trông rất mềm mại. Quý Tình bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của anh ta, rõ ràng là thẳng thừng quan sát cô, lại như thể cách sông cách núi, có cảm giác vô cùng xa cách. Dựa vào việc cô làm việc ở khách sạn nhiều năm, đọc vô số ánh mắt của mọi người, tuyến phòng thủ tâm lý của hắn rất cao, người tầm thường không lọt nổi vào mắt hắn, càng không thể đi vào trái tim hắn. Loại thiếu gia giàu có này, chủ tịch Hứa cũng nói là chiều từ nhỏ đến lớn, tâm lý phòng bị mạnh như vậy là do đâu? Quý Tình tham quan tòa nhà về đã không thấy bóng dáng Hứa Tinh Dã nữa. Trên chiếc bàn dài trong phòng họp bày đầy đồ uống, bánh ngọt và trái cây, mọi người đứng ngồi quây quần ăn vô cùng vui vẻ. "Hứa Tinh Dã mời?" Quý Tình hỏi xong chính mình cũng không tin, cậu ta như kiểu con chó không thèm quan tâm đến ai, sẽ lãng phí tâm tư để chung sống với đồng nghiệp? Tiểu Vương đưa cho cô một ly nước trái cây tươi mới ép, nuốt chiếc bánh ngọt hạt sen xuống, nói: "Là vợ của chủ tịch Hứa, bà ấy nói anh Hứa lần đầu đến làm, bảo mọi người chiếu cố một chút." Đại Tuấn nhân viên vật tư nói: "Đừng nói nữa, vợ của chủ tịch Hứa thật xinh đẹp trẻ lại trung như vậy, nào nhìn ra lại có con trai lớn như vậy." Chị Trương bên nhân sự nguýt anh ta một cái: "Ngốc, đó là vợ hai của chủ tịch Hứa. Nghỉ hè năm nay tôi đến thực tập bà ấy là mẹ của Hứa Thần Phong, không có quan hệ huyết thống với người này." "Tôi cứ tưởng là anh em ruột cơ, còn nói sao lớn lên trông không giống nhau, hóa ra là chủ tịch Hứa đã ly hôn." "Không phải là ly hôn mà là lấy vợ kế." "Hả?" Chị Trương thần thần bí bí thấp giọng nói: "Nghe nói là trầm cảm sau sinh, chủ tịch Hứa khá là thẳng nam, không để ý, cho rằng phụ nữa làm bộ giả vờ. Công việc bận rộn ông ấy dứt khoat ở lại khách sạn hiếm khi về nhà, kết quả là đứa trẻ còn chưa cai sữa bệnh trầm cảm đã trở lên nghiêm trọng rồi tự sát." Có vài tiếng thở dài. "Sao đến cả loại chuyện riêng tư chị này đều biết?" "Hey, năm đó ầm ĩ rất lớn, giành giật con cái, phân chia cổ phần gì đó,... nhà gái có gia thế, ban đầu khi khách sạn mở rộng xây dựng tòa nhà này, gia đình nhà gái đã đầu tư rất nhiều tiền." "Nói như vậy Hứa Tinh Dã sở hữu nhiều cổ phần hơn, còn Hứa Thần Phong chỉ có một nửa của bố, thể nào bà mẹ kế lại ân cần với con riêng như thế, tình cảm cũng phải nịnh bợ cậu ta." "Có thể tình cảm người ta là thật lòng thật dạ." "Cắt, cậu không thấy bà Hứa vừa đến Hứa Tinh Dã liền bỏ đi à?" ...... Cả ngày sau đó Quý Tình không thấy Hứa Tinh Dã, mãi khi đến tối, cô đang nằm ngủ trên giường, bộ đàm vang lên: "Giám đốc Quý, khẩn cấp, mau đến quầy lễ tân." Quý Tình tạt nước lạnh vào mặt, tỉnh táo hơn chút, mặc đồng phục, vừa cuốn búi tóc vừa bước ra ngoài. 11h30 tối, đại sảnh khách sạn vắng tanh, yên tĩnh, khách ra vào cực ít, tỏa ánh sáng trắng từ chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ phức tạp chiếu xuống tỏa ra sự lạnh lùng hoa mỹ. Tiểu Mỹ đứng ở quầy lễ tân nghe điện thoại,vâng vâng dạ dạ mà xin lỗi, giọng nói tức giận của vị khách bật ra khỏi micro. " Quá nửa đêm không để người khác ngủ! Dù sao cũng là khách sạn năm sao mà phục vụ như vậy! Tầng trên mở party là khách, chúng tôi không phải là khách sao?" "Vô cùng xin lỗi, chúng tôi đang xử lý rồi ạ, ngài—" Bộppp, đầu kia cúp điện thoại. Tiểu Mỹ nhìn Quý Tình một cách bất lực: "Chị Tình, phải làm sao đây? Đã đến phòng 2806 nhắc nhở ba lần rồi, bên kia hoàn toàn phớt lờ chúng ta, khách vip phòng vip 20 vạn một đêm, nhân viên bình thường chúng em không dám làm gì anh ta." "Khách hàng nào" Tiểu Mỹ ấn mở hệ thống: "Hứa Tinh Dã là người đăng ký, nhưng ước tính có hơn chục người trong phòng, đang mở party, đều là những con nhà giàu." Quý Tình: "......" Hứa Tinh Dã ngày đầu tiên tới, các nhân viên cơ sở ở các vị trí công tác cụ thể vẫn chưa biết cậu ta là ai. "Để chị đi" Quý Tình đi được hai bước và ngoảnh lại nói: "Đúng rồi, ghi lại là khách ở phòng mấy phản ánh; phòng bên cạnh,ở tầng trên và tầng dưới phòng 2806 lúc trả phòng đều giảm giá 20% như nhau, ngoài ra tặng thêm một phần quà lưu niệm, chân thành xin lỗi. " Tiểu Mỹ dẩu môi: "Giảm giá như thế?" "Nếu không làm gì cả, khách hàng lần sau sẽ không dừng chân ở khách sạn chúng ta nữa." Quý Tình quay người lại, nhìn thấy trợ lý đặc biệt của chủ tịch, cô mỉm cười chào hỏi: "Trợ lý Lê, vừa mới tan làm à?" "Hey, chủ tịch Hứa chúng ta là người cuồng công việc, có vài tài liệu của sáng mai mới liền muốn xem." Trợ lý Lê vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của Quý Tình và Tiểu Mỹ, hỏi "Tinh Dã làm sao vậy?" "Mở party ở trên tầng." Hôm nay một đám người khiếu nại, chuyện P-2806 mở tiệc đêm khuya buổi họp sáng mai chắc chắn có, chủ tịch Hứa sớm muộn cũng biết chuyện này, Quý Tình nói đơn giản trước: "Giờ tôi lên tầng bảo bọn họ nghỉ ngơi. " Trợ lý Lê cười: "Cô cần gì phải nhẹ tay, không cần khiêng nể cậu ta là con trai của chủ tịch. Nếu thật sự làm loạn, để bộ phận bảo an đi ném từng người một ra khỏi khách sạn cho tôi." Quý Tình trong lòng nắm chắc: "Được, tôi đi đây." Vừa rồi lúc bọn họ nói chuyện, một người mặc quần áo bắt trend, cái đầu to quái dị ủi ion nóng, xách theo rượu vang đỏ từ phía sau trợ lý Lê hướng vào thang máy, trực tiếp đi tới P-2806. Căn phòng rộng ba trăm mét, phòng khách rộng lạ thường, âm nhạc mạnh, đèn neon nhấp nháy, trai xinh gái đẹp đang nhảy vô cùng high, chai rượu đổ xuống đất, vết rượu đỏ trên thảm trải nền, đèn bàn, ghế ở quầy bar đổ ngang đổ dọc, cây xanh bị gãy chuyển sang thùng rác lung tung bừa bãi khắp nơi. Dư Xa vừa ngồi xuống ghế sô pha, đẩy cánh tay Hứa Tinh Dã: "Đoán xem vừa rồi tôi nhìn thấy ai?" Hứa Tinh Dã từ từ mở mắt, ánh mắt tỉnh táo, không có một chút men say. Cách đó không xa, một tên đầu hoa luân*, rõ ràng là say rồi vừa gào hét vừa đẩy cái nút gỗ chai sâm panh ra, rượu bắn tung tóe, các cô gái vừa hét vừa cười. Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, hắn vẫn có thể yên tâm chợp mắt. "Ai?" Hứa Tinh Dã uể oải hỏi. "Cái cô gái mà bố ông sắp xếp để dẫn dắt cậu làm việc, không phải là thứ tốt đẹp, đang mách lẻo ông đấy." Hứa Tinh Dã cười nhạt, cầm chai sâm panh ở đất lên cũng chẳng cần dùng ly trực tiếp đưa lên miệng uống. Quý Tình đến nhà hàng trước, đúng như cô dự đoán, người phục vụ đang chuẩn bị rượu, đẩy xe đẩy nhỏ đang định mang đến 2806. "Để tôi đưa." Quý Tình nhận lấy xe đẩy nhỏ đến trước cửa 2806, cẩn thận lắng nghe. Tiếng nhạc nhịn trống xuyên qua cánh cửa nặng nề vọng đến, cách âm của khách sạn vốn đã rất tốt, bọn họ vui đùa ồn ào đến mức nào mới ầm ĩ thành như vậy. Đối với bọn ăn chơi trác táng khuyên nhủ cũng vô ích, càng huống chi biết Hứa Tinh Dã cố tình vi phạm. Quý Tình để xe đẩy đậu vào tường, đi đến phòng phân phối điện của tầng này, tìm thấy cổng áp của phòng 2806 và kéo nó xuống. Trở lại bên ngoài phòng 2806, không đợi cô gõ cửa, cửa đã mở từ bên trong trước. Một cậu trai trẻ tuổi đầu hoa luân,ánh mắt say mơ mơ màng màng mà liếc mắt nhìn, hất cằm về hướng Quý Tình: "Mất điện rồi, có chuyện gì sao?" Hắn một cước đá tung cánh cửa, khiến ánh sáng từ hành lang tràn vào. Phòng khách quá lớn, những đốm đèn đường bên ngoài nàychiều vào trong đã bị pha loãng vô cùng mờ nhạt. Nam nữ quần áo đẹp đẽ, từng người một high đến mức lộn xộn bừa bãi, nhìn theo ánh đèn thấy nhân viên công tác, anh một câu tôi một câu bắt đầu than trách. "Này, cô gái xinh đẹp làm sao lại mất điện rồi?" "Nhanh cho người tới xem một chút." "Hành lang có điện, tại sao phòng chúng tôi lại bị mất điện?" Quý Tình vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn: "Xin lỗi, tôi sẽ cho thợ điện đến sửa." "Mất bao lâu? Chờ có điện thì tôi mất hết hứng thú rồi." "Đúng thế, tại sao cơ sở vật chất của khách sạn các cô lại kém như vậy?" "Nhanh lên đấy." Quý Tình giả vờ mà gọi điện cho thợ điện, thực ra là bấm số của quầy lễ tân, dù sao cũng một chữ, ngâm, ngâm cho đến khi bọn họ mệt mỏi không còn sức lực, ngâm đến lúc bọn họ không còn hứng thú tiếp tục high nữa. Quý Tình tán gẫu với Tiểu Mỹ một cách nghiêm túc, ánh mắt bắt gặp Hứa Tinh Dã trên ghế sofa. Một cô gái hỏi một cách nhõng nhẽo: "Hứa Tinh Dã, còn chơi không?" Dư Xa nói: "Hôm nay chúng ta đặc biệt tụ họp cùng nhau để ăn mừng việc ông về nước, đón gió tẩy trần cho ông." "Đúng, còn chưa tới mười hai giờ, cảm giác vừa mới tới." Giọng điệu Hứa Tinh Dã lười biếng, viết hoa chữ không sao cả: "Muốn chơi thì chơi thôi." " Này, khách sạn nhà ông đấy, ông gọi một tiếng bảo thợ điện tới nhanh lên." Hứa Tinh Dã cầm theo sâm panh đứng lên, thuận tay đặt chai rượu lên bàn trà nhỏ còn tự mình bước ra ngoài. Mọi người dần bình tĩnh lại, chờ có điện. Quý Tình tròn mắt nhìn cậu ta đi về phía phòng phân phối điện, vội vàng đuổi theo, chớ thấy bộ dạng mặc kệ không liên quan của anh ta, đối với khách sạn khá là quen thuộc. Hứa Tinh Dã ngựa quen đường cũ bước vào phòng phân phối điện, tìm thấy hộp cấp điện 2806, chuẩn bị đẩy cầu dao điện tay liền bị chặn lại. "Tránh ra." Anh lạnh giọng nói. "Làm ồn sau mười giờ tối là làm phiền người ta." Hứa Tinh Dã không nhiều lời, tóm lấy cổ tay cô đẩy sang một bên, giơ tay đẩy cầu dao điện lên. Quý Tình không chịu thua, lập tức đưa tay ra kéo công tắc điện. Sau khi Hứa Tinh Dã mở cầu dao điện xong, trở tay đập mạnh một cái đóng cửa kim loại lại. Trong nháy mắt, đầu ngón tay Quý Tình đột nhiên đau nhói, cô giật mạnh tay ra, bàn tay theo quán tính rất nhanh hướng tới đập mạnh, bốppp, tát một cái thẳng vào mặt ai đó. Ánh sáng trong phòng phân phối điện mờ nhạt, nước da trắng nhợt của hắn bị giáng một bạt tai từ bàn tay dính máu để lại một vết máu đỏ tươi, da trắng vết đỏ, tức giận dồn nén nơi đáy mắt, lạnh lẽo đen kịt, giống như một thực thể sắc bén, xuyên thẳng nhìn cô chọc chọc. Tay đứt ruột xót, Quý Tình môi trắng bệch vì đau, vai cô siết chặt, cô nhìn lại hắn một cách không chịu thua kém. - ---- Đầu hoa luân là kiểu đầu để phần lớn tóc hớt sang một bên, tạo thành kiểu "nửa núi nửa tường".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương