Loan Phượng Minh

Chương 2: Ô Mộc Đẫm Máu



Đoàn ngựa phi nhanh trên đồng tuyết, sau khi tây tiến được mười dặm, trước mắt xuất hiện dãy núi nguy nga. Giữa lớp tuyết đọng phủ kín đỉnh núi, thấp thoáng có tòa thành màu xám trắng. Tuấn mã đạp lên núi dốc gian nan tiến lên, một bên là vách núi thẳng đứng, hơi chút vô ý sẽ ngã tan xương nát thịt.

Nhờ được rưới rượu nồng, cổ họng Diệp Tư đến giờ vẫn vô cùng nóng, mặt hứng gió lạnh thổi đến, đầu cô càng đau hơn. Trong vô tri vô giác cô có thể cảm giác được bản thân được người ôm vào lòng, tiếng vó ngựa bên tai không dứt, đưa mắt nhìn quanh, bốn phía đều là cành khô kết băng, không có lấy nửa đường sinh cơ.

“Tôi đang ở đâu…” Cổ họng cô mất tiếng hỏi người đàn ông đang ôm mình.

Người nọ đang gấp rút giục ngựa leo dốc, nghe thấy cô lên tiếng, lập tức thẳng người, tất cung tất kính đáp: “Quận chúa, chúng ta đang đi lên núi, rất nhanh sẽ đến thành Ô Mộc.”

“Quận chúa?” Diệp Tư hoảng hốt lặp lại, còn chưa chờ cô hồi phục tinh thần, đoàn ngựa đã tăng tốc về phía trước. Đường núi quanh co khúc khuỷu, tòa thành xây từ cự thạch xám trắng hiện ra trước mặt, vài tiếng “cách cách” vang lên, cửa đá nặng nề chậm chạp mở ra.

Một đoàn người ngựa băng nhanh qua đại môn, sau đó, cửa đá lần lượt khép lại.

***

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, lại có một toán binh lính chạy ra nghênh đón, người đàn ông ôm cô đi qua hành lang* nhấp nhô cao thấp, cuối cùng đưa cô vào trong một gian phòng đá.

(*Nguyên văn là “dũng đạo”, tức lối đi dành cho quan lại ngày xưa, được xây cao hơn mặt đất.)

Sau khi người đàn ông mặc khôi giáp sai binh lính bật lò sưởi trong phòng, lập tức cho bọn họ lui ra ngoài cửa, cung kính ôm quyền hành lễ với cô. “Quận chúa có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Mạt tướng sẽ thay ngài tìm chút thảo dược đến.”

Diệp Tư mê man ngồi trên giường, cúi đầu nhìn bản thân, trên người khoác áo choàng đen vừa dày vừa nặng, nhưng bên trong vẫn là bộ đồ tù nhân trắng xám xen kẽ. Chỉ có còng tay lúc trước trong xe chở tù dùng cách nào cũng không thể cởi ra, từ sau khi cô tỉnh lại đã biến mất không thấy đâu.

Cô nhìn đám người cạnh cửa phòng hệt như người trong phim ảnh cổ đại, lo lắng đề phòng hỏi: “Anh vừa rồi gọi tôi là gì? Còn đây lại là chỗ nào?”

Phó tướng trẻ tuổi giật mình: “Mạt tướng vẫn luôn gọi ngài là quận chúa… Ở đây là thành Ô Mộc, chẳng lẽ quận chúa không nhớ rõ?”

… Quận chúa?! Thành Ô Mộc?! Diệp Tư cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung. Cô bỗng nhớ tới bọn người thần bí lúc trước giam giữ cô, lại nhìn đám tướng sĩ cũng kỳ quái trước mắt, không nhịn được hít một hơi lạnh, siết chặt áo choàng phẫn nộ nói: “Mấy người lại giở trò bịp bợm gì nữa?! Vẫn cho rằng dùng mấy thủ đoạn này là lừa được tôi sao?! Tôi cái gì cũng chưa có làm, mấy người có quyền gì giam giữ tôi?!”

“Quận chúa! Ngài làm sao vậy?!” Các tướng sĩ ngoài cửa thấy cô như phát rồ, không khỏi trở nên bối rối. Lúc này tướng lĩnh nét mặt rối rắm sải bước chạy lại, phó tướng thấy thế bước lên phía trước cùng hắn nói nhỏ vài câu. Tướng lĩnh cả kinh, lập tức tiến lên ôm quyền: “Quận chúa, có phải ngài gặp phải bão tuyết bị hoảng sợ rồi hay không? Mạt tướng đã cứu ngài trở về, ngài không cần phải lo lắng bị người Sóc Phương tập kích nữa…”

“Tôi nói tôi không phải quận chúa! Đây rốt cuộc là đâu?! Mấy người lại là ai?!” Cô nắm áo choàng, cong lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo, tràn ngập cảnh giác nhìn người trước mặt.

“Mạt tướng là Tiêu Chước Viêm, hắn là Hô Nhĩ Thuần… Quận chúa, ngài thật sự không biết chúng ta?” Tướng lĩnh kinh ngạc nhìn Diệp Tư. Tóc dài của cô rủ tán loạn hai bên gò má, trông như phát điên.

Hô Nhĩ Thuần cẩn thận đánh giá Diệp Tư một lượt, hướng Tiêu Chước Viêm hỏi khẽ: “Tướng quân, ngài xác định đây là quận chúa thật sao? Quần áo của nàng ta rất kỳ lạ, tại sao ngay cả khôi giáp cũng không có?”

Tiêu Chước Viêm hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng trách cứ: “Bộ dáng quận chúa như thế nào ta chẳng lẽ còn nhận không ra?! Lúc nãy dưới núi tuyết, ngươi không phải cũng vừa thấy nàng đã hô quận chúa sao?!”

“Tuy rằng dáng vẻ giống nhau như đúc, nhưng sao nàng ấy bây giờ lại không chịu thừa nhận thân phận của mình?” Hô Nhĩ Thuần nói bên này, bên kia Diệp Tư trong phòng vẫn đang lườm, bỗng cau mày, “Không ổn! Quận chúa chắc sẽ không phải ngã hỏng đầu rồi chứ?”

“Nói bậy nói bạ!” Tiêu Chước Viêm véo hắn một cái, hạ giọng nói, “Thế tử đã bất hạnh tuẫn quốc, nếu quận chúa lại có sơ suất gì, chúng ta có còn muốn mạng nữa không?! Ta thấy quận chúa là vì gặp bão tuyết nên thần trí chưa thanh tỉnh, nói không chừng qua vài ngày là tốt lại thôi, rõ chưa?”

“Nhưng mà…” Hô Nhĩ Thuần đang định lên tiếng, đã có binh lính chạy vội đến báo cáo, “Tướng quân, binh mã Sóc Phương đã đuổi tới chân núi, muốn chặt đứt đường núi!”

“Quận chúa trước xin hãy ở chỗ này nghỉ ngơi, đợi mạt tướng đánh lui truy binh, sau đó lập tức trở về.” Tiêu Chước Viêm thần sắc ngưng trọng dứt lời, mang theo Hô Nhĩ Thuần nhanh chóng cất bước rời đi. “Này! Đừng đi!” Diệp Tư gấp đến độ ngồi trên giường kêu to, nhưng bọn họ lại đi quá vội.

Không lâu sau, lại có lão nhân râu hoa râm xách theo hộp gỗ tiến vào, nói là “xem bệnh” cho Diệp Tư. Diệp Tư lớn tiếng kháng nghị, song lão nhân lại dùng lời cô nghe không hiểu nói với thị vệ, bọn thị vệ lập tức đè tay chân cô lại.

Những người này ai ai cũng thần sắc cung kính, lực đạo xuống tay lại vô cùng đáng sợ.

Diệp Tư trơ mắt thấy lão nhân kia từ trong túi vải bẩn thỉu lấy ra mấy viên thuốc đen kịt, cả kinh nhanh chóng ngậm chặt miệng. Nhưng lập tức có người lại gần tách mở miệng cô, cưỡng chế nhét viên thuốc vào. Vị đắng chát tanh tưởi khiến cô muốn nôn mửa, lão nhân lại lẩm bẩm mấy tiếng huơ tới huơ lui trên mi tâm cô, theo Diệp Tư thấy có vẻ giống thầy đồng làm phép. Cô dứt khoát nhắm hai mắt lại, qua hồi lâu, “trò khôi hài” này mới xem như chấm dứt, sau khi lão nhân nhắc nhở nhóm binh sĩ mấy câu, lần lượt rời khỏi phòng.

Diệp Tư sức cùng lực kiệt nằm trên giường, khóc không ra nước mắt.

—— Chẳng lẽ đây là cái gọi là xuyên không?! Nhưng sao mình lại rơi vào cái thế giới dã man như này?!

***

Mặc dù lão nhân kia đã rời đi, nhưng ngoài cửa phòng trước sau vẫn luôn có binh lính thủ vệ. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Diệp Tư đắp tấm chăn lạnh lẽo thô ráp trằn trọc không yên. Cho đến khi màn đêm dần buông xuống, cô mới thay y phục mà mấy người kia đưa tới, rón ra rón rén lại gần cửa sổ.

Tiếng gió rét căm căm, đèn đuốc chao đảo, âm thanh chém giết càng lúc càng gần.

Diệp Tư nắm chặt song cửa sổ, chợt nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, hình như đang tiến về bên này. Chốc sau, ngoài cửa phòng vang lên thanh âm lo lắng của phó tướng: “Quận chúa, tình huống nguy cấp, tướng quân để ta mang ngài đột phá vòng vây!”

“… Cái gì? Phá vòng vây?!” Trái tim Diệp Tư chùng xuống, không lẽ bản thân cứ như vậy phải chết trong loạn chiến?

Hô Nhĩ Thuần vội hô: “Người Sóc Phương lợi dụng bóng đêm men theo đường núi tập kích bất ngờ, tướng quân đang ở trước thành cản bọn họ. Nhưng nhân thủ trong thành không đủ, chỉ sợ không kiên trì được bao lâu! Vì vậy Tiêu tướng quân lệnh mạt tướng đưa quận chúa rời đi trước.”

Tuy đến giờ cô vẫn chưa rõ bản thân rốt cuộc đã xuyên đến dạng thời không gì, song Diệp Tư vẫn hiểu được hiện tại tình hình khẩn cấp, cô không muốn mơ mơ hồ hồ mà chết ở chỗ này. Nghĩ như vậy, cô lập tức mở toang cửa phòng, đứng dưới ánh đuốc.

“Cần phải phá vòng vây như thế nào?” Cô nhìn Hô Nhĩ Thuần hỏi.

Theo Hô Nhĩ Thuần thấy, mặc dù trước mắt quận chúa vẫn có điểm khác thường, nhưng ánh mắt lúc này quả thật rất giống trước kia. Hắn thôi hoài nghi, nắm chặt loan đao đáp: “Mạt tướng đã phái người thăm dò, phía sau núi tạm thời không có người vây công, người Sóc Phương hẳn vẫn chưa vòng qua đó. Quận chúa không cần lo lắng, mạt tướng sẽ hộ tống ngài xuống núi, Tiêu tướng quân ở lại kiềm chế quân địch, lát sau sẽ hội họp cùng chúng ta!”

Trong lúc nói chuyện, đã có mười mấy binh lính dắt ngựa vội vàng đi tới, Diệp Tư chỉ đành khoác lên khôi giáp giữa đám người. Bộ giáp nặng trịch này cơ hồ khiến cô đứng không nổi, may mà cô trước kia yêu thích cưỡi ngựa, gắng sức lên lưng ngựa, lúc này mới ngồi vững, Hô Nhĩ Thuần liền dẫn mọi người đi về phía sau.

Lúc bọn họ vọt tới cổng sau của thành, trong không khí đã tràn ngập mùi cháy khét khó ngửi. Diệp Tư không khỏi quay đầu nhìn xung quanh, lại thấy nơi thành cao có khói mù mịt bốc lên bốn phía, bầu trời đêm đen như mực đã bị lửa lớn nhuốm đỏ, chỉ còn một mảnh trăng khuyết đơn bạc treo trên cao.

Có người ra sức đẩy mở cửa sau, Hô Nhĩ Thuần dẫn đầu lao ra, binh sĩ trái phải bao bọc Diệp Tư theo sát phía sau. Gió đêm tạt vào mặt cô phát đau, đường núi gập ghềnh khúc khuỷu xuống dưới, hai bên đều lởm chởm núi đá cùng cây khô cong vẹo. Tiếng hét đằng xa phiêu đãng trong gió, Diệp Tư lòng vẫn còn sợ hãi đánh giá xung quanh, trong núi hoang gập ghềnh không nhìn thấy dù chỉ nửa tia sáng.

Thân ảnh Hô Nhĩ Thuần đã rẽ ngoắt sang một đường, Diệp Tư cưỡi chiến mã đang định đuổi theo, đột nhiên tiếng huýt sắc nhọn trầm bổng vang lên, ở trong núi rừng văng vẳng không ngừng. Hô Nhĩ Thuần vội ghì cương lại, nhưng lúc này đã có vô số mũi tên từ trong bóng tối bắn ra, Diệp Tư ngay gần ngã rẽ trên đường núi, bên người là nham thạch gồ ghề, binh sĩ cưỡi tuấn mã hô to rút lui, cô nương theo nham thạch náu người thế này mới tránh được trận tập kích đầu tiên. Song binh lính giữa đường núi cũng không may mắn như vậy, trong tiếng kêu gào thảm thiết vài người đều lần lượt ngã ngựa xuống núi, binh lính còn lại liều mình nhận lấy thương tích chắn hiểm nguy trước người Diệp Tư, thay cô đỡ lấy trận mưa tên tập kích thứ hai.

“Đi xuống dưới!” Hô Nhĩ Thuần hô to giục ngựa tiếp tục hướng về chân núi phóng đi, nhóm binh sĩ hộ giá Diệp Tư cấp tốc đuổi theo. Nhưng mới chạy chưa được bao xa, khoảng núi rừng phía trước lại có ánh lửa bập bùng. “Cẩn thận!” Diệp Tư không nhịn được bật thốt ra tiếng, cùng lúc đó, đã có một đoạn xích sắt xé gió cuộn tới, nhắm thẳng vào cổ họng Hô Nhĩ Thuần.

Hô Nhĩ Thuần ra sức ghì cương, tuấn mã tung vó hí vang, xích sắt kia phóng sát mũi hắn. Hắn một tay giữ cương một tay dò ra, trong thời gian ngắn đã chế trụ xích sắt, ra sức kéo, rốt cuộc cũng lôi được kẻ đánh lén vốn nấp trong chỗ tối ra.

Tên kia tay nắm xích sắt vẫn chưa buông, Hô Nhĩ Thuần hét lớn một tiếng, cánh tay phải vung lên, liền ném gã xuống vách núi.

Diệp Tư mắt thấy bóng đen kia hét thảm rơi xuống, trong lòng kinh sợ không thôi. Lúc này bó đuốc phía trước sáng rực, binh mã dày đặc men theo sườn núi lao xuống, chặn lại toàn bộ lối đi. Hô Nhĩ Thuần thấy thế, xoay người vỗ một chưởng lên lưng ngựa của Diệp Tư, vội hô: “Có mai phục, quận chúa mau quay về!”

Tuấn mã chịu đau chạy như bay, bốn phía sặc đầy hơi người. Tiếng hét phía sau càng lúc càng gần, một trận mưa tên lần nữa xé gió phóng tới. Diệp Tư mắt thấy lại có binh lính theo đó thay cô xả thân cản lại số tên, không khỏi quay đầu ngựa. Tuấn mã vì hoảng sợ mà mất bình tĩnh, cô nhất thời không khống chế được, ngựa chạy khỏi đường núi, phi vào sâu trong mảnh núi rừng tối đen.

***

Những chạc cây mọc lan tràn bên cạnh nhanh chóng lùi về sau, Diệp Tư không cách nào khiến nó dừng lại, chỉ có thể tận lực điều khiển dây cương. Tuấn mã suốt một đường phi nhanh băng qua khe núi, bốn phía càng thêm âm trầm rét lạnh, thường có chim rừng không biết tên vỗ cánh bay lên, khiến lòng Diệp Tư lạnh toát. Ngẩng nhìn ra xa, trên thành Ô Mộc khói đặc che khuất ánh trăng, toà thành nguy nga ban đầu đã hóa thành biển lửa.

Nơi này địa thế trũng xuống, rừng khô thẳng đứng, tuấn mã chở cô xuyên qua bóng đêm, không bao lâu thì đến một vùng u lâm*. Diệp Tư vỗ vỗ cổ ngựa, nó lại xoay tròn tại chỗ, giống như không muốn đi nữa. Cô rơi vào đường cùng chỉ đành xuống ngựa, sờ sờ cây khô bên cạnh rồi mới bước vài bước về phía trước, dưới chân đột nhiên trống rỗng, cuối cùng rơi xuống.

(*U lâm: rừng sâu.)

May mà trong lúc cấp bách cô đã kịp thò tay, vừa hay túm được rễ cây nhô ra, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Hóa ra chỗ này vốn là một con dốc cao, cô lại do trời tối nên không thấy rõ phía trước, trượt chân rơi xuống. Diệp Tư gắng sức nắm chặt rễ cây, song toàn thân đau nhức, nhất thời không thể trèo lên dốc.

Lúc này phía trên có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, còn hay có người dùng mấy lời kỳ lạ hét với nhau. Diệp Tư chỉ đành ẩn thân trong bóng râm, cắn răng kiên trì không dám phát ra tiếng. Dựa theo âm thanh phán đoán, bốn phía đều có truy binh đang tìm kiếm, cô bỗng nhớ tới ngựa hãy còn đang trên kia, nếu bị bọn chúng phát hiện, nhất định sẽ kéo tới đây tìm.

Diệp Tư gắng sức quan sát tình hình xung quanh, tầng mây nhẹ trôi, ánh trăng thanh lãnh*, hắt lên đất đá lởm chởm dưới chân. Tuy cô không thể tính được dốc cao bao nhiêu, nhưng từ tầng tầng lớp lớp bóng đen phía dưới xem ra, dưới kia hẳn là còn có bụi cây. Cô một tay nắm lấy rễ cây khống chế trọng tâm, cẩn thận xoay người, lại nhanh chóng bám vào khe đá, bắt đầu leo xuống dưới.

(*Thanh lãnh: trong trẻo lạnh lẽo.)

Trong bóng đêm, tuyết đọng lẫn với bùn đất không ngừng rớt xuống. Diệp Tư nín thở không dám sơ sẩy, chân trái đạp núi đá, trọng tâm thân thể thoáng trầm xuống, ai ngờ lúc này phía trên đột nhiên truyền đến tiếng kêu, hiển nhiên là có người đã phát hiện ra ngựa của cô, đang gọi đồng bọn đuổi theo bên này. Hơi thở cô gấp gáp, men sát vách núi trèo xuống dưới.

Cô trong trường cũng là một người yêu thích leo núi, nhưng lúc này trên người mặc một bộ khôi giáp lỉnh kỉnh nặng trĩu vô cùng cản trở hành động, lại thêm vết thương do bị ngã lúc trước dẫn đến bất tiện, Diệp Tư chỉ mới leo xuống chưa đến mười thước đã cảm thấy thể lực không chống đỡ nổi nữa.

Người phía trên càng lúc càng gần, còn đang la hét gì đó, Diệp Tư miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mũi tên đen tuyền đang nhắm thẳng về phía cô.
Chương trước Chương tiếp
Loading...