Lôi Âm Ma Công
Chương 3: Nhất điểm nhị phân
Đỗ Hạo Thiên đón gã nho sinh và lão trượng ngay ngưỡng cửa. Gã vận trường y bằng lụa Hàn Châu, có thêu hoa văn, tướng mạo của họ Đỗ vừa kiêu hãnh, vừa trưởng thượng, và cũng chẳng thiếu nét tự mãn là bậc đại phú gia của Trường An.Gã nho sinh mỉm cười nhìn gã. Y ôm quyền xá một cái :- Các hạ đây chính là Thiên hạ đệ nhất đổ bác Đỗ Hạo Thiên?Đỗ Hạo Thiên xá lại gã nho sinh :- Đích danh Đỗ mỗ. Xin hỏi cao danh quí tánh của nhị vị?- Tại hạ họ Đồng tên Mã Kỳ.Đỗ Hạo Thiên nhìn lại lão trượng :- Xin lão tiền bối cho biết cao danh quí tánh.Lão nheo một mắt rồi thở ra :- Ai da... Lão phu năm nay không biết bao nhiêu tuổi cũng không nhớ họ tên. Nhưng lão phu có thể cho Đỗ gia biết, người giàu nhất thiên hạ là lão phu, và người nghèo nhất thiên hạ cũng là lão phu. Vậy thì tên lão là gì thế?Nho sinh Đồng Mã Kỳ nhìn lão.Lão cười khẩy một tiếng rồi nói :- À... Có Đồng công tử đây cũng là người học rộng, chắc có thể đặt được cho lão một cái tên.Đồng Mã Kỳ mỉm cười nói :- Giàu nhất thiên hạ và cũng nghèo nhất thiên hạ, vậy Đồng mỗ tặng cho lão tiền bối Vô Danh Kim Tài thượng nhân được không?Lão gật đầu luôn :- Được... Được... Cái tên đâu có đáng gì.Đỗ Hạo Thiên cười khẩy :- Lão tiền bối nói rất đúng, cái tên thì ai cũng có thể đặt được, nhưng giữ cái tên đó như thế nào mới khó.Đỗ Hạo Thiên đứng nép qua một bên rồi nói :- Nghe thuộc hạ của tại hạ nói dưới nhà, có hai vị cao nhân xuất hiện. Vĩ Bảo Phục không phải là đối thủ, nên tôi mới thỉnh hai vị lên chính phòng để được nhìn tận mắt và thỉnh giáo cao nhân.Lão già cười khành khạch :- Hay đấy... Mà thỉnh giáo cái gì?- Nghề đổ bác- A... đổ bác... lão phu rất cao hứng.Đỗ Hạo Thiên chớp cặp mắt giảo hoạt :- Mời nhị vị!Đồng Mã Kỳ chấp tay sau lưng thản nhiên bước vào chính phòng. Lão trượng thì lom khom chống trượng uể oải bước. Khi hai người vừa qua cửa. Đỗ Hạo Thiên đã đóng sầm lại. Đồng Mã Kỳ phớt lờ, như một kẻ lười biếng chẳng buồn bã cất tiếng hỏi họ Đỗ sao lại đóng cửa.Đỗ Hạo Thiên hướng dẫn Đồng Mã Kỳ và lão trượng đến chiếc tràng kỷ :- Mời nhị vị an tọa!Lão trượng gác gậy trượng, thản nhiên ngồi xuống. Đôi mày bạc phếch của lão bất ngờ cau lại, hai cánh mũi như muốn phồng lên :- Có rượu ngon... Có rượu ngon... Nhất định đây chính là Bồ Đào Thổ Phồn tửu đã ủ mười hai năm.Đỗ Hạo Thiên nhìn sững lão trượng :- Lão tiền bối quả là cao minh... Đỗ Hạo Thiên này bội phục!Nho sinh Đồng Mã Kỳ ngồi xuống cạnh bên.Đỗ Hạo Thiên vỗ tay :- Mang rượu ra đây Hai ả thị nữ khiêng ra một vò rượu được niêm kín.Lão trượng liếc về phía chiếc rèm hai ả thị nữ vừa bước ra- Ậy, trong cái rèm kia còn Nữ Nhi Hồng của Thiệu Hưng nữa.Đỗ Hạo Thiên như người nằm mơ thấy bậc tiên thiên, nhìn lão chằm chằm :- Lão tiền bối có thể ngửi được mùi rượu khi đã niêm kín àLão lắc đầu :- Ậy... Chẳng qua lão là con sâu rượu đấy thôi. Phàm người biết uống rượu sành điệu, biết trữ rượu thì trữ hai thứ Bồ Đào Thổ Phồn tửu, và Nữ Nhi Hồng của Thiệu Hưng.Đồng Mã Kỳ hỏi :- Sao phải trữ hai thứ đó chung với nhau?- Tại công tử không phải là sâu rượu nên không biết đó thôi. Bồ Đào Thổ Phồn tửu thuộc loại hàn còn Nữ Nhi Hồng của Thiệu Hưng thuộc thể hỏa. Hàn và Hỏa ở chung với nhau sẽ trung hòa, khiến rượu không bị mất mùi, và chua, và lại còn bổ ích cho nhau, tạo ra mùi thơm trung dùng, không có rượu nào sánh bằng.Đỗ Hạo Thiên vỗ tay đôm đốp :- Hay... Quá hay... Đỗ Hạo Thiên bái phục lão trượng.Lão ra hiệu cho hai ả tỳ nữ lui gót, rồi tự tay rót rượu ra ba cái chén.Lão già nhìn chén rượu chằm chằm, rồi như quá thèm, lão thè lưỡi ra liếm mép một vòng :- Ái chà... Chưa uống mà lão phu đã chảy nước miếng rồi.Đỗ Hạo Thiên bưng chén rượu của lão đưa đến trước :- Mời lão trượng... Mời Đồng công tử.Lão trượng ngửa cổ uống ừng ực rồi đặt chén xuống bàn, trong khi đó Đồng Mã Kỳ chỉ nhấp một ngụm nhỏ vừa đủ ướt môi.Đỗ Hạo Thiên nhìn Đồng Mã Kỳ :- Công tử không biết dùng rượu?- Tại hạ chỉ biết uống chút chút thôi.Y quay lại lão trượng.- Lão tiền bối cho chút nhận xét về rượu của Tứ Hải quán.- Trong thiên hạ có hai người biết uống rượu, thưởng thức được cái ngon cái thú của rượu là Tiểu Quân, người thứ hai là lão, và bây giờ có lẽ người thứ ba tạm gọi là kẻ mới biết uống rượu, đó là Đỗ gia đây.Đỗ Hạo Thiên chau mày :- Đỗ mỗ đã uống rượu từ năm mười tám tuổi, đến nay đã tròn bốn mươi, sao lão trượng lại nói Đỗ mỗ mới chỉ được xếp vào hạng mới biết uống rượu.- Lão nói có lý của nó. Nói về rượu thì có nhiều rượu, rượu dành để cho bạn hiền gặp nhau, rượu để dùng trong đêm lễ cúng, rượu dùng để cưới hỏi, và rượu dùng để ma chay, người biết sành điệu tất phải biết dùng rượu gì trong hoàn cảnh nào. Chẳng lẽ đám ma mà đem Bồ Đào Thổ Phồn tửu và Thiếu Nữ Nhi Hồng ra dùng sao? Đâu có được.- Lão trượng chí minh... Đỗ Hạo Thiên bội phục.Lão khoát tay :- Đỗ gia đừng khách sáo... Đối với lão phu, có rượu là tốt lắm rồi. Lão phu từng nói mình là kẻ nghèo nhất thiên hạ nay được Đỗ gia đãi hảo tửu thì còn gì bằng nữa.- Lão tiền bối cứ tự nhiên uống rượu.Đỗ Hạo Thiên nhìn lại Đồng Mã Kỳ :- Công tử... Đỗ mỗ nghe Vĩ Bảo Phục bảo công tử có tài đổ bác, vậy chẳng hay có thể mở mắt cho Đỗ mỗ được không?Đồng Mã Kỳ nhịp mấy ngón tay xuống mặt bàn :- Tại hạ đến Trường An lần này cốt với mục đích thi thố với Đỗ gia mà thôi. Bây giờ tại hạ và Đỗ gia còn khách sáo nhưng khi vào cuộc... chắc tại hạ không cần thiết phải nói nhiều.Mặc cho Đỗ Hạo Thiên và Đồng Mã Kỳ đối đáp với nhau, lão trượng cứ uống hết chén này đến chén khác.Đỗ Hạo Thiên liếc trộm lão, tủm tỉm cười, rồi quay lại nho sinh Đồng Mã Kỳ :- Đỗ mỗ có qui ước... Đỗ mỗ sẵn sàng thi thố khi nào Đồng các hạ đánh bại được năm vị ngũ tướng của Tứ Hải quán.Đồng Mã Kỳ nhướng đôi mày vòng nguyệt nhìn Đỗ Hạo Thiên :- Năm vị ngũ tướng của Đỗ gia chắc phải là những đại kỳ thủ đổ bác nên mới được Đỗ gia tin dùng như vậy.- Trong trung nguyên ngoài Đỗ mỗ ra, không có ai sánh bằng họ.Đồng Mãy Kỳ cười khẩy, rồi nói :- Đấu với năm người tất phải đổ năm ván, mất thời gian lắm. Đồng Mã Kỳ này chỉ đấu một ván với năm người đó thôi. Năm vị Ngũ tướng của Tứ Hải quán chọn ra một người tài giỏi nhất đấu với tại hạ.- Được- Đánh cuộc bằng gì?- Tùy Đồng công tử- Đã vào cờ bạc rồi thì đâu còn tình nghĩa gì nữa.Đồng Mã Kỳ nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hạo Thiên. Y nói thật chậm, cốt cho họ Đỗ nghe từng tiếng một :- Nếu Đồng mỗ thắng sẽ lấy cái mạng của năm vị ngũ tướng. Ngược lại....Đỗ Hạo Thiên nheo mày :- Các hạ thua sẽ gởi cái mạng lại đây?Đồng Mã Kỳ gật đầu. Y tiếp :- Ván sau cùng Đồng mỗ sẽ đấu với Đỗ gia.- Cũng cách đánh cược đó.Đồng Mã Kỳ gật đầu.Đỗ Hạo Thiên cười khẩy, rồi nói :- Xem chừng Đỗ gia hôm nay gặp kỳ phùng địch thủ.Y liếc trộm về phía lão già.Ngờ như lão trượng thấy được cái liếc mắt của họ Đỗ, nên hơi nghiêng đầu nhìn lại. Lão nhếch mép cười khinh khinh :- Các người có cần lão phu làm chứng nhân phân định kẻ thắng người bại không?Đồng Mã Kỳ nhìn lão :- Nếu lão trượng có nhã hứng.Lão đứng dậy luôn :- Rất hứng... Nhưng hơi tiếc...Đỗ Hạo Thiên hỏi :- Lão tiếc điều gì?- Không được theo thôiLão lắc đầu :- Nhưng không sao... Bất cứ ai thắng lão cũng muốn thử một ván với người đó.Lão đảo mắt một lượt nhìn khắp gian phòng chính sảnh của Đỗ Hạo Thiên rồi chắc lưỡi :- Ái chà... Trường An mất Tứ Hải quán, chắc không còn tấp nập nữa.Lão quay lại Đỗ Hạo Thiên :- Đỗ gia... Bắt đầu chứ?Đỗ Hạo Thiên gật đầu :- Được... Mời!Y hướng dẫn Đồng Mã Kỳ và lão trượng đi qua gian đổ bác sát bên.Trong gian phòng đổ bác chỉ kê mỗi một chiếc bàn đá đặt chính giữa, ngoài cái bàn đó ra chẳng còn một vật dụng gì khác.Năm gã ngũ tướng của Tứ Hải ngồi xếp hàng ngay bên bàn đổ bác. Ai nấy đều khoác một bộ mặt lạnh lùng, bất nhân. Trông vẻ mặt của họ, người yếu bóng vía chẳng còn đủ dũng khí để nghĩ đến chuyện đổ những con xúc xắc nữa.Đỗ Hạo Thiên liếc trộm Đồng Mã Kỳ. Y muốn tìm một nét hốt hoảng nào đó trên khuôn mặt anh tuấn của họ Đồng, nhưng đôi mày của gã thoáng cau hẳn lại, bởi chẳng hề thấy một nét gì biểu hiện sự bấn loạn trên khuôn mặt anh tuấn khôi ngô kia.Đỗ Hạo Thiên vẫn giữ nụ cười mỉm trên hai cánh môi mỏng dính.Gã nói :- Thỉnh Đồng huynh!Đồng Mã Kỳ tiến đến chiếc bàn đổ bác. Y nhìn qua một lượt những khuôn mặt bất nhân kia, rồi cười khẩy nói :- Đây là Ngũ tướng của Tứ Hải quán?Đỗ Hạo Thiên gật đầu :- Không sai.Đồng Mã Kỳ nhìn vào chiếc bát ngọc, trong có hai con xúc xắc bằng ngọc lưu ly.- Các vị thích chơi như thế nào?Y quay lại Đỗ Hạo Thiên :- Tại hạ chỉ đổ một ván thôi, để không mất thời gian của Đỗ gia.Đỗ Hạo Thiên nhìn Ngũ tướng, trầm giọng trang trọng nói :- Đồng công tử đây chỉ đổ một ván, đánh bằng sinh mạng của công tử. Huynh đệ nào là người đứng ra thi thố với công tử họ Đồng?Năm gã thuộc hạ của Đỗ Hạo Thiên đều áp tay vào ngực trái, đồng loạt cất tiếng nói :- Tôi xin thỉnh giáo!Đỗ Hạo Thiên nhìn lại Đồng Mã Kỳ :- Cả năm đều muốn thỉnh giáo tài nghệ đổ bác của Đồng công tử.Đỗ Hạo Thiên lắc đầu, thở ra, khuôn mặt có phần ủ dột.- Chọn người này thì người kia sẽ trách... Đỗ mỗ chẳng biết tính sao đây.Đồng Mã Kỳ mỉm cười :- Đỗ gia lo lắng làm gì... Đồng mỗ có cách giải quyết chu toàn.Đồng Mã Kỳ vừa nói vừa đặt thanh nhuyễn kiếm, vốn là chiếc thắt lưng của gã lên bàn.Gã nhìn vào cái chén ngọc :- Trong chén chỉ có hai hột xúc xắc thôi, nếu có thêm bốn hột nữa thì hay quá.Y quay lại Đỗ Hạo Thiên :- Nhất định Đỗ gia không thiếu những hột xúc xắc.- Tất nhiên phải có rồi... Phải có rồi.Đỗ Hạo Thiên đi thẳng đến một cái hộc, kéo ra, lấy bốn con xúc xắc bằng ngọc lưu ly đem đến bàn.Y nhìn Đồng Mã Kỳ :- Một con xúc xắc của Đỗ mỗ cũng phải đáng giá hai mươi lạng vàng đấy.Y vừa nói vừa khinh khinh cười.Đồng Mã Kỳ nhún vai, nói :- Đồng mỗ mua lại tất cả những con xúc này.Y vừa nói vừa lấy sáu hạt dạ minh châu đặt lên bàn, nhìn sáu hạt dạ minh châu đó, Mã Kỳ nói :- Mỗi hạt minh châu đáng giá trăm lượng vàng, có thể mua được những con xúc xắc của Đỗ gia chứ?- Tất nhiên là được rồi. Đỗ mỗ rất thích những tay cờ bạc như Đồng công tử.Y nhìn lại Đồng Mã Kỳ :- Cách chơi của công tử như thế nào?Đồng Mã Kỳ nhìn lão trượng lọm khọm :- Ở đây chỉ có một cái bát ngọc này, thế lão tiền bối muốn đổ như thế nào?- Lão phu có việc làm rồi... Có việc làm rồi. Các vị đây đều là những đại cao thủ đổ bác thì cần chi cái chén ngọc đó.Lão lọm khọm đi đến vách tường, dùng cây trượng vẽ luôn sáu cái vòng tròn. Lão quay lại tằng hắng rồi nói với Đồng Mã Kỳ và Đỗ Hạc Thiên :- Đồng công tử và Ngũ tướng Tứ Hải quán cứ coi sáu cái vòng của lão phu vừa vẽ là những chiếc chén đổ bác. Mỗi người một con xúc xắc đổ vào cái vòng này, ai lớn điểm người đó thắng.Lão vuốt chòm râu bạc trắng tiến đến bên Đỗ Hạo Thiên từ tốn nói :- Lão phu cho Ngũ tướng Tứ Hải quán được thuận lợi đấy nhé.Đỗ Hạo Thiên cau mày :- Đỗ gia chẳng thấy thuận lợi gì cả.Lão vuốt chòm râu bạc nói :- Ấy, sao lại không thuận lợi chứ? Khi nãy Đồng công tử đây vận đỏ khi chọn cách đổ nhỏ điểm thắng, nên lão mới lật ngược lại lớn điểm thắng. Thế có phải thuận lợi cho Đỗ gia không?- À... thì ra là vậy...Y quay lại Đồng Mã Kỳ :- Đồng công tử có đồng ý không?- Chúng ta đã chọn lão trượng là chứng nhân phân định thì lão muốn xử sao cũng được.- Thế thì tốt rồi.Đỗ Hạo Thiên quay lại năm tên đại cờ thuộc nhân, nghiêm giọng nói :- Các ngươi nên nhớ Đồng công tử đánh cược bằng cái mạng đấy nhé.Cả năm người đồng nói :- Chúng tôi biết.Đỗ Hạo Thiên gật đầu, rồi nhặt những hạt xúc xắc chia mỗi người một hột.Gã quay lại Đồng Mã Kỳ :- Thỉnh công tử!- Đồng mỗ nhường cho các vị đại ca đây đổ trước.Ngũ tướng Tứ Hải quán trừng mắt liếc Đồng Mã Kỳ, rồi cả năm người đồng loạt ngoạc chân, đồng một động tác rất thuần phục.Hữu thủ từ từ giơ đến trước, con xúc xắc xoay tít trên đầu ngón tay của năm người cứ ngỡ như năm chiếc bông vụ.Cả năm người đồng loạt thét lớn một tiếng, phủi tay. Năm con xúc xắc lưót về phía vách tường, đập vào giữa năm cái vòng tròn.Chát...Đổ xúc xắc trên chén ngọc lấy mặt lục thì khó, nhưng năm gã Ngũ tướng phóng xúc xắc như phóng ám khí đúng vào tâm điểm năm cái vòng trên vách tường, mà mặt lục vẫn hiện lên lồ lộ.Đỗ Hạo Thiên vỗ tay nhìn lão trượng :- Lão trượng... Năm mặt lục, vị chi tất cả là ba mươi điểm, không biết Đồng công tử đây làm cách chi có thể thắng điểm Ngũ tướng của Đỗ gia.Lão trượng nhướng mày, nhìn Đỗ Hạo Thiên :- Ậy... sao Đỗ gia gấp thế? Lão phu chưa phân định mà.Lão quay lại Đồng Mã Kỳ :- Đồng công tử coi xem bao nhiêu điểm.Đồng Mã Kỳ nhún vai :- Tiếc thật... Năm con xúc xắc của năm vị đại đổ bác Tứ Hải quán lại không có điểm nào.Đồng Mã Kỳ vừa nói vừa vung tay phóng hột xúc xắc về phía vách tường :- Thỉnh lão tiền bối đến phân định!Đỗ Hạo Thiên giật mình quay ngoắt lại vách tường. Con xúc xắc của Đồng Mã Kỳ hiện mặt nhất đỏ au, nhưng trên năm cái vòng của Ngũ tướng Tứ Hải quán chẳng còn hột xúc xắc nào cả.Đỗ Hạo Thiên cau mày :- Cái gì vậy?Lão trượng nhún vai :- Tiếc thật... Năm người của Đỗ gia đổ bác còn kém quá, năm con xúc xắc mà chẳng có điểm nào. Trong khi Đồng công tử được một điểm. Tổng cộng số điểm, Đồng công tử hơn một điểm. Lão phu tuyên bố, Đồng công tử đây là người thắng cuộc.Đỗ Hạo Thiên nhìn vào vách chằm chằm :- Năm con xúc xắc kia đâu?Lão trượng cười khẩy :- Có thể chúng hóa thành bột hết rồiLão lắc đầu :- Hay... Nội công của Ngũ tướng lợi hại thật, vừa dũng mãnh vừa ảo diệu, nhưng ảo dụng không đúng chỗ, dụng quá nên chúng mới hóa thành bột.- Chính mắt Đỗ gia thấy năm mặt lục hiện lên mà- Vậy thỉnh Đỗ gia kiểm tra.Lão kéo tay Đỗ Hạo Thiên đến vách tường.Đỗ Hạo Thiên trợn tròn hai mắt. Quả đúng như lão trượng nói. Năm con xúc xắc chỉ còn là mớ bột trắng tinh lấp lánh, khiến cho Đỗ Hạo Thiên không tin được.Gã nghĩ thầm :- “Chẳng lẽ nội lực của gã Đồng công tử này có thể dùng xúc xắc chuyển tiếp qua vách tường mà nghiền nát năm hột xúc xắc bằng ngọc lưu ly hay sao?”Trong lúc Đỗ Hạo Thiên đang suy nghĩ, thì lão trượng chợt hét lên :- Ý... còn một điểm.Lão vừa nói vừa nhíu hai ngón tay như gắp một vật gì rất nhỏ dính trên vác tường.- Đây rồi.Lão quay lại Đồng Mã Kỳ :- Đồng công tử và Ngũ tướng Tứ Hải quán huề nhé.Lão chìa bàn tay đến trước mặt Đồng Mã Kỳ :- Đây là một điểm...Đồng Mã Kỳ nheo mày, thở dài một tiếng khi thấy giữa lòng bàn tay của lão có một chấm son đỏ au.Mã Kỳ mỉm cười :- Lão tiền bối phân định rất công bằng.Lão bật cười khanh khách :- Lão phu lúc nào cũng công bằng cả.Đỗ Hạo Thiên hứng khởi, nói với Đồng Mã Kỳ :- Lão trượng đây đã quyết định Đồng công tử và Ngũ tướng của Đỗ gia bằng điểm nhau, xem như ván này huề.Đỗ Hạo Thiên xoa tay :- Tiếc cho Đồng công tử... Nếu không có lão trượng đây phát hiện ra còn một điểm trên vách tường thì Ngũ tướng của Đỗ gia mất mạng rồi.Đồng Mã Kỳ nhìn Đỗ Hạo Thiên :- Tại hạ còn một ván nữa với Đỗ giaLão trượng khoát tay :- Đâu thể nào đấu được ván đó.Đồng Mã Kỳ quay lại nhìn lão :- Sao lại không đấu được?- Kẻ muốn đấu với Đỗ gia đây phải thắng Ngũ tướng Tứ Hải quán, mà Đồng công tử thì chỉ huề thôi, đâu có tư cách thách đấu với Đỗ gia chứ.Lão quay lại Đỗ Hạo Thiên :- Lão phu phân định như vậy có đúng không?Đỗ Hạo Thiên ôm quyền xá lão một cái :- Đa tạ lão tiền bối!Gã quay lại Đồng Mã Kỳ :- Lão tiền bối đây rất anh minh, đã phân xử như vậy, tại hạ và Đồng công tử đã chọn lão tiền bối làm chứng nhân, tất không thể phản bác lại sự phân định thắng thua đó.Đồng Mã Kỳ nhìn lại lão trượng, hừ nhạt một tiếng :- Được lắm... Đồng mỗ không có ý phản bác sự phân định của lão trượng đây.Y ôm quyền xá Đỗ Hạo Thiên nói :- Kiếu từ!Đồng Mã Kỳ dợm bước, thì Đỗ Hạo Thiên cản lại :- Nếu Đồng công tử có nhã hứng đổ bác hãy lưu lại chốn cư ngụ, Đỗ gia nhất định sẽ đến thỉnh giáo Đồng công tử.Đồng Mã Kỳ cười mỉm, nói :- Đồng mỗ đang ngụ tại “Bách Đăng lầu”.Y quay lại lão trượng :- Hy vọng Đồng mỗ chẳng bao giờ gặp lại lão tiền bối.Y dứt lời, chấp tay sau lưng thả bước ra cửa.Đỗ Hạo Thiên tiễn Đồng Mã Kỳ ra cửa rồi quay lại. Đỗ Hạo Thiên kính cẩn xá lão trượng một xá :- Đỗ mỗ đa tạ lão trượng đã giúp đỡ.Lão khoát tay :- Ậy... Đỗ gia đừng khách sáo, lão phu chỉ phán xử công bằng mà thôi. Lão phu kiếu.Lão chống trượng lọm khọm bước ra ngoài. Đỗ Hạo Thiên theo sau lưng lão. Ánh mắt sáng ngời chằm chằm nhìn vào gáy lão trượng.Ra đến ngoài hàng hiên, đột nhiên lão trượng quay ngoắt lại nhìn Đỗ Hạo Thiên :- Nếu như Đỗ gia muốn bảo toàn cái mạng thì dẹp Tứ Hải quán đi.Đỗ Hạo Thiên căng thẳng ra mặt, nhưng rồi y cũng lấy lại vẽ bình thản :- Đỗ mỗ có cách riêng của mình.Lão trượng lắc đầu :- Tùy ngươi vậy. Lão phu chỉ giúp ngươi một lần này thôi.Đỗ Hạo Thiên mỉm cười :- Đỗ Hạo Thiên đa tạ lão tiền bối.Y quay vào trong :- Người đâu...Hai ả thị nữ bưng hai chiếc mâm có phủ vải điều bước ra.Đỗ Hạo Thiên nhìn lão trượng nói :- Phần quà của Đỗ Hạo Thiên gởi tặng lão trượng.Lão trượng nhún vai :- Ngươi tặng thì lão không từ chối đâu.Lão nhìn hai cái mâm vàng của Đỗ Hạo Thiên :- Lão nhờ Đỗ gia cho người mang hai cái mâm vàng đến “Bách Đăng lầu” thuê toàn bộ gian lầu đó trong ba ngày.Đỗ Hạo Thiên cau mày :- Chỉ một mình lão tiền bối mà thuê chi cả Bách Đăng lầu trong ba ngày?Lão cười khẩy :- Lão phu đã từng nói lão là người giàu nhất thiên hạ kia mà.Lão vuốt chòm râu bạc trắng :- Kiếu từ!- Đỗ mỗ sẽ cho người đưa kim ngân đến Bách Đăng lầu.Lão cười khẽ một tiếng rồi chống trượng thả bước đi, chẳng màng quay đầu lại.Đỗ Hạo Thiên chợt gọi giật hỏi :- Lão tiền bối dám xin lão cho biết đại danh.Lão nhún vai. Đỗ Hạo Thiên toan mở miệng hỏi tiếp thì chỉ trong chớp mắt, lão đã phi thân đi rồi. Không biết lão dùng khinh công bộ pháp gì mà chỉ chớp nhoáng thôi đã khuất dạng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương