Lời Cầu Hôn Mùa Đông (Devil In Winter)

Chương 14



Evie thấy mừng bởi những sự việc diễn ra đều đặn tại câu lạc bộ trong hai tuần sau đó, vì nó giúp nàng phân tâm khỏi nỗi sầu muộn của mình. Khi nàng nói với Sebastian rằng nàng muốn là người có ích, ngay lập tức nàng được chỉ định đến phòng làm việc, nơi những thư từ và những sổ sách kế toán chất thành những chồng lớn lộn xộn. Nàng còn được gọi đến để hướng dẫn cho những người thợ sơn, thợ trang hoàng, thợ nề, và thợ xây trong rất nhiều việc, một trách nhiệm mà trước đây sẽ khiến nàng kinh hãi. Nói chuyện với quá nhiều người xa lạ như thế là một cố gắng suy-kiệt-thần-kinh, và trong một vài ngày đầu nàng chống chọi với tật nói lắp của nàng. Và thế là, nàng càng thực hành thường xuyên hơn thì nó càng trở nên dễ dàng hơn. Những người làm việc lắng nghe nàng với một sự kết hợp giữa sự kiên nhẫn và lòng kính trọng mà nàng chưa từng có trước đây, và điều đó cũng giúp ích cho nàng.

Việc đầu tiên mà Sebastian làm sau lễ tang của Ivo Jenner là thu xếp một buổi họp mặt với đại diện sở cảnh sát về việc thắt chặt an ninh pháp lý mới đây của luật đánh bạc. Với sự mê hoặc đầy thuyết phục, Sebastian đã đưa ra lí lẽ rằng sòng bạc Jenner's là một câu lạc bộ mang tính xã hội, trái ngược lại với một sòng bạc đặc trưng. Hơn nữa, đây không phải là nơi cảnh sát cần phải khám xét bất ngờ, khi những thành viên của nó, như Sebastian nghiêm túc đề cập, là "những người đàn ông chính trực nhất." Bị lung lay bởi lập luận đầy nghề thuật của Sebastian, người đại diện đã hứa rằng họ sẽ không lùng sục bất chợt vào Jenner's, chừng nào mà nó còn giữ được một vẻ ngoài đáng kính.

Khi biết được Sebastian đã thành công trong việc đối mặt với người trưởng sở cảnh sát, Cam Rohan đã nhận xét đầy ngưỡng mộ, "Đó đúng là một mánh lới cực kỳ, thưa ngài. Tôi đang bắt đầu nghĩ là ngài hầu như có thể thuyết phục bất cứ ai làm bất cứ điều gì."

Sebastian cười toe và nhìn sang Evie đang ngồi gần đó. "Ta nghĩ Lady St. Vincent là bằng chứng cho khả năng đó," anh nói.

Có vẻ như Sebastian và Cam đã quyết định thực hiện một liên minh thử nghiệm vì mục đích đặt lại câu lạc bộ vào vị trí của nó. Những buổi gặp gỡ tiếp xúc của họ không hoàn toàn thân thiện, nhưng cũng không hề có thái độ thù địch. Cam chắc chắn đã chú ý đến khả năng lãnh đạo rất thiết thực của Sebastian trong những ngày sau khi Ivo Jenner mất. Sebastian đã vứt bỏ vẻ biếng nhác của tầng lớp thượng lưu nơi anh, và đã bắt tay vào điều hành câu lạc bộ với ý chí quyết tâm và uy quyền.

Như đã đoán trước, Sebastian là kiểu đàn ông mà những người làm thuê trong câu lạc bộ khinh thường, lúc đầu họ xem anh chẳng là gì khác ngoài một trong những 'tên ngố khờ khạo' hoặc mấy 'con cừu sắp lên mâm' hay lui tới câu lạc bộ. Họ xem anh như một gã quý tộc bê tha được nuông chiều chẳng có một chút ý niệm nào về việc làm một người lao động. Họ chắc đã nghĩ, cũng như Evie, rằng Sebastian sẽ nhanh chóng chán chường những trách nhiệm mà việc điều hành câu lạc bộ mang lại. Dù vậy, không có ai dám lên tiếng chống đối anh khi anh rất sẵn sàng sa thải bất cứ ai không nghe theo mệnh lệnh của mình. Chẳng có lời tuyên bố lên nắm quyền nào có ảnh hưởng hơn cách mà anh đã ngay tức khắc đuổi việc Clive Egan.

Hơn nữa, không thể bỏ qua niềm đam mê thật sự của Sebastian dành cho câu lạc bộ. Anh có một sự quan tâm thích thú mãnh liệt đến mọi thứ từ phòng nấu ăn trong bếp đến những mức phí cụ thể của việc điều hành trò chơi xúc xắc. Nhận thấy bản thân còn phải học hỏi rất nhiều về cách thức vận hành của các ván bài, Sebastian muốn bảo đảm rằng anh hiểu hết những phép tính toán của trò chơi. Evie đánh bạo đi vào sòng bạc xúc xắc một buổi tối nọ và thấy Sebastian cùng Cam đang đứng tại khu bàn trung tâm, trong khi Cam giải thích cơ chế của tỷ lệ cược.

"...chỉ có ba mươi sáu dãy số khả dĩ của hai xúc xắc thôi, và đương nhiên mỗi viên xúc xắc có sáu mặt. Khi ngài tung hai xúc xắc cùng một lúc, bất cứ dãy số nào ngài có sau khi ném đều được gọi là một 'khả năng tích lũy' và tỷ lệ đạt được nó là ba mươi lăm trên một." Cam ngừng lời, ném một cái nhìn ước định vào Sebastian.

Sebastian gật đầu. "Tiếp tục đi."

"Như bất cứ ai chơi trò xúc xắc đều biết, tổng hai mặt ngửa được gọi là một điểm. Hai mặt cùng số một cộng gộp thành một điểm hai. Hai mặt số sáu gộp chung là một điểm mười hai. Nhưng xác suất của việc ném được bất cứ con số cá biệt nào không cố định, bởi vì chỉ có một cách để ném được một điểm hai, nhưng có tới sáu cách để tung được một điểm bảy."

"Bảy là một số nguyên tố," Sebastian thì thầm, cau mày vì tập trung cao độ. "Và bởi vì số lớn nhất của tổ hợp sẽ có kết quả là một số nguyên tố, nên xác suất của việc ném được một điểm bảy chỉ với một lần tung là..."

"Mười sáu phần trăm," Cam bổ sung, cầm hai hột xúc xắc lên. Những chiếc nhẫn vàng trên các ngón tay sạm nắng của anh bắt lấy ánh sáng khi anh ném xúc xắc đi lăn đến cuối bàn. Bật lại từ mép rìa, những hình khối nhỏ bằng sứ dừng lại trên lớp vải len tuyết màu xanh. Cả hai mặt đều là số sáu. "Ném được một điểm mười hai, mặt khác, lại chỉ có xác suất của hai lần bảy phần trăm. Và tất nhiên, nều ngài càng ném nhiều lần hơn, thì xác suất đó sẽ càng tăng lên...vậy nên cho đến lúc ngài đã ném xúc xắc một trăm sáu mươi sáu lần, thì xác suất ném được điểm mười hai lúc đó là chín mươi chín phần trăm. Lẽ dĩ nhiên, với những điểm khác thì xác suất sẽ khác đi. Tôi có thể diễn đạt lại cho ngài trên một tờ giấy—như vậy sẽ dễ hiểu hơn. Ngài sẽ có một lợi thế rất lớn một khi ngài học được cách tính tỷ lệ. Rất hiếm người chơi làm được việc này, và đó chính là sự khác biệt giữa những kẻ chơi bạc bịp và những người bị bịp. Trò xúc xắc thường bị định kiến cho dù nó có được chơi trung thực đến thế nào đi nữa, bởi vì lợi thế thuộc về nhà cái trong hầu hết—" Cam nghiêm cẩn ngừng lại khi Evie đi đến chỗ cái bàn. Một nụ cười bừng sáng lên trong đôi mắt thẫm của anh. "Buổi tối tốt lành, thưa phu nhân."

Sebastian cau mày khi thấy không khí thân thiết dễ chịu giữa hai người.

"Buổi tối tốt lành," Evie thì thầm, đến đứng bên bàn ngay cạnh Sebastian. Nàng mỉm cười nhìn lên anh. "Ngài có thông tuệ với những con số không, thưa ngài?"

"Ta đã luôn luôn nghĩ vậy," Sebastian rầu rĩ trả lời, "cho đến lúc này. Rohan...những người khác chịu trách nhiệm ở bàn xúc xắc có thành thạo với tính toán xác suất không?"

"Đủ thành thạo, thưa ngài. Họ được huấn luyện rất kĩ. Họ đều biết làm thế nào để dẫn dụ một người chơi đánh cá với mức có lợi cho nhà cái, và làm thế nào để xác định một người chơi giỏi với người chơi tồi..."

"Được huấn luyện bởi ai?" Evie hỏi.

Nụ cười toét miệng của Cam chớp sáng đến sửng sốt trên gương mặt màu bánh mật của anh. "Bởi tôi, tất nhiên rồi. Không có ai hiểu bài bạc rõ như tôi cả."

Mỉm cười, Evie nhìn lên chồng nàng. "Tất cả những gì anh ấy thiếu là sự tự tin mà thôi," nàng nhận xét một cách khô khan.

Tuy vậy, Sebastian lại không phản ứng với câu nói đùa đó. Thay vì thế, anh đột ngột nói với Cam, "Ta muốn một danh sách, theo thứ tự giảm dần, của tất cả những khoản cho vay còn tồn đọng và ngày đến hạn của chúng. Quyển sổ kế toán ở trên kệ cao nhất trong phòng làm việc ấy. Tại sao cậu không bắt tay vào việc đó ngay bây giờ đi?"

"Vâng, thưa ngài." Khẽ cúi mình chào Evie, Cam rời đi với vẻ duyên dáng ung dung thường lệ.

Đứng lại với chồng nàng trong căn phòng chơi bạc xúc xắc sâu trong cảnh tranh tối tranh sáng, Evie cảm giác một sự căng thẳng châm chích trong bụng nàng. Trong những ngày qua họ tiếp xúc với nhau thường xuyên nhưng không hề theo kiểu riêng tư cá nhân nào, và hiếm khi họ thấy mình ở một mình với nhau. Nàng nghiêng người trên cái bàn và vơ lấy những viên xúc xắc nằm lộn xộn trên đó, đặt chúng lại trong cái hộp bằng da nhỏ. Khi nàng đứng thẳng lại, nàng nhận thấy bàn tay Sebastian dịu dàng lướt qua lưng nàng, và tóc sau gáy nàng dựng hết cả lên đáp ứng. "Đã muộn rồi," anh nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lúc anh nói chuyện với Cam. "Em nên lên giường rồi chứ--hẳn là em đã mệt mỏi sau tất cả những việc em đã làm hôm nay."

"Em có làm gì nhiều đâu ạ." Nàng nhún vai bứt rứt, và bàn tay anh một lần nữa chầm chậm vuốt dọc theo cột sống nàng.

"Ồ có, em đã làm nhiều. Em đang nghiêm khắc với bản thân hơi quá, cưng à. Em cần phải nghỉ ngơi."

Nàng lắc đầu, khó mà suy nghĩ mạch lạc khi anh chạm vào nàng. "Em rất mừng vì có cơ hội làm việc một chút," nàng gắng nói. "Nó giữ cho em không nghĩ mãi về...về..."

"Phải, anh biết. Đó là lí do mà anh cho phép điều đó." Những ngón tay thon dài của anh cong lại khum lấy gáy nàng. Hơi thở nàng gấp gáp hơn khi hơi ấm từ tay anh thấm vào da nàng.

"Em cần phải vào giường đi," anh nói, hơi thở của anh không hoàn toàn đều đặn khi anh kéo nàng lại gần. Anh lướt mắt chậm rãi từ khuôn mặt nàng xuống đường cong mềm mại của ngực nàng, và trở lên lại, rồi một tiếng cười không có chút hài hước nào bật ra khỏi môi anh. "Và anh cũng cần phải vào đó với em, chết tiệt. Nhưng bởi vì anh không thể...đến đây nào."

"Tại sao?" nàng hỏi, ngay cả khi anh giam cầm nàng vào bên mép bàn và để cho hai chân anh len vào những nếp váy.

"Anh muốn hành hạ em một chút."

Evie nhìn anh sửng sốt với đôi mắt mở to, trái tim nàng đập thình thịch khơi lên ngọn lửa và đẩy luồng hơi nóng đi khắp các động mạch nàng. "Khi anh—" Nàng phải hắng giọng và thử nói lần nữa. "Khi anh dùng từ 'hành hạ', em chắc là anh có ý ẩn dụ."

Anh lắc đầu, đôi mắt anh như cuộn lên bốc khói. "Theo nghĩa đen, anh e là thế."

"Gì cơ ạ?"

"Tình yêu của anh," anh nói dịu dàng, "Anh mong là em đã không hy vọng ba tháng chịu đựng tiếp theo là từ một phía thôi chứ? Đặt tay em lên anh đi."

"Ở đ-đâu?"

"Bất cứ đâu." Anh chờ cho đến khi nàng đã ngập ngừng đặt hai tay nàng lên vai anh, trên lớp vải len mịn dệt trên áo khoác ngoài. Cầm giữ ánh mắt nàng, anh nói, "Thiêu đốt đến chừng nào ngọn lửa trong anh bừng lên, Evie, anh sẽ nhen ngọn lửa đó vào trong em."

"Sebastian..." Nàng hơi né người một chút, và anh ấn nàng chặt hơn vào cái bàn.

"Anh có quyền được hôn em," anh nhắc nàng, "Bất cứ khi nào, lâu đến chừng nào anh muốn. Đó là thỏa thuận của chúng ta."

Nàng liếc nhìn khích động quanh căn phòng, và anh dễ dàng đọc được những suy nghĩ của nàng.

"Anh chẳng quan tâm cái đếch gì nếu có ai đó thấy chúng ta. Em là vợ của anh." Một nụ cười quấn quýt trên môi anh. "Là một nửa tốt đẹp của anh." Nghiêng người phía trên nàng, anh dụi mặt vào những lọn tóc buông xòa trên trán nàng. Hơi thở anh nóng và mềm mại bên da nàng. "Phần thưởng của anh...niềm khoái lạc và đau đớn...khao khát vô hạn của anh. Anh chưa bao giờ biết được ai như em, Evie." Đôi môi anh nhẹ nhàng chạm lên sóng mũi nàng và trượt xuống đến chóp mũi. "Em dám yêu cầu anh những việc mà không có người phụ nữ nào dám nghĩ đến. Và lúc này thì anh sẽ trả cái giá của em, em yêu. Nhưng sau đó em sẽ trả cái giá của anh...lần nữa và lẫn nữa..." Anh cướp lấy đôi môi run rẩy của nàng, hai bàn tay anh khum lấy phía sau đầu nàng.

Anh là một người đàn ông thích hôn, gần nhiều như chàng thích hành động ân ái vậy. Nụ hôn khởi đầu với một cái mơn trớn nhẹ của hai đôi môi khép kín...rồi áp lực tăng dần lên cho đến khi anh có được lối vào mềm mại để tiến sâu vào trong nàng...và rồi nàng cảm thấy sự xâm chiếm tinh tế của lưỡi anh. Đầu nàng ngả ra sau hoàn toàn phó mặc trong vòng ôm của anh, trái tim đột ngột nện thình thịch của nàng đẩy máu đi khắp các động mạch, khiến nàng cảm thấy yếu ớt và nóng. Anh chiếm lấy nàng mãnh liệt hơn, hôn nàng ở mọi góc độ, tìm kiếm sâu bên trong nàng.

Một bàn tay anh chầm chậm trượt ra phía trước người nàng, nhẹ nhàng vuốt qua ngực nàng, ngón tay anh tìm kiếm trong vô vọng đỉnh ngực nàng qua lớp áo cóc-xê dày cứng. Khát khao cảm giác làn da trần của nàng, anh di chuyển những ngón tay mình ngược lên cổ họng nàng, vuốt ve nơi mạch đập gấp gáp. Miệng anh rời khỏi nàng và khám phá dọc theo cổ nàng cho đến khi anh tìm thấy điểm nhạy cảm đang rung động. Evie cố gắng giữ vững đôi chân, tay nàng ghì chặt vai anh để đỡ lấy sự thăng bằng đang nghiêng ngả. Với một tiếng thì thầm nhỏ, Sebastian mang nàng đến sát hơn vào cơ thể anh và tìm kiếm môi nàng lần nữa. Nàng không còn đủ khả năng kìm lại những âm thanh khẩn khoản bật lên, miệng nàng hôn anh điên cuồng, tìm kiếm thêm dư vị của anh, thêm hơi ấm lụa là rất nam tính của miệng anh, thêm—

Một âm thanh bối rối của ai đó đang hắng giọng khiến cho Evie bứt khỏi nụ hôn với một tiếng thở hổn hển. Nhận ra có ai đó đã bước vào phòng, Sebastian dựa đầu nàng vào ngực anh, ngón tay anh mơn trớn lên đường cong gò má đang đỏ hồng của nàng. Anh nói với người bước vào một cách điềm tĩnh, trong khi trái tim anh đập mạnh mẽ nơi Evie áp má nàng lên.

"Có chuyện gì thế, Gully?"

Jim Gully, một trong các nhân viên phục vụ trong sòng bạc, trả lời hụt hơi. "Xin lỗi, thưa ngài. Có rắc rối dưới lầu. Những người thợ nề đã kiếm được một bình rượu ruin xanh từ đâu đó, và cả ba bọn họ đều say xỉn kêu gào dưới đó. Họ đã khơi mào một trận cãi vã trong phòng uống cà phê. Hai trong số họ đã xông vào ẩu đả rồi, còn người thứ ba thì đang đập những đĩa tách trong tủ đựng bát đĩa."

Sebastian nhăn nhó. "Nói Rohan xử lý."

"Mr. Rohan bảo anh ta đang bận."

"Có một vụ lộn xộn do những gã say rượu gây ra dưới lầu và cậu ta quá bận để can thiệp à?" Sebastian hỏi ngờ vực.

"Vâng, thưa ngài."

"Vậy thì anh hãy lo chuyện đó."

"Không thể, thưa ngài." Anh ta giơ lên một ngón tay đang quấn băng. "Vỡ khớp ngón tay trong một trận đánh trong sân vào tối qua."

"Hayes đâu?"

"Không biết, thưa ngài."

"Có phải anh đang nói với ta," Sebastian hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng nguy hiểm, "rằng trong ba mươi người làm thuê ở đây, không một ai trong số họ rảnh tay để giữ ba tên say bét nhè không phá tan phòng uống cà phê, trong khi họ lẽ ra phải đang sữa chửa chuyện đó?"

"Vâng, thưa ngài."

Trong khoảng lặng thịnh nộ sau câu trả lời của Gully, những tiếng động của đồ sứ vỡ nát và đồ đạc va vào tường gây ra một sự rung chuyển khiến cho những cái đèn chùm trên trần hơi lúc lắc. Tiếng gào thét khó nghe ra được kèm theo tiếng huyên náo ầm ĩ khi trận đánh trở nên kịch liệt hơn. "Chết tiệt," Sebastian nói qua hàm răng nghiến chặt. "Bọn họ đang làm cái quái quỷ gì với câu lạc bộ thế này?"

Evie lắc đầu bối rối, nhìn từ khuôn mặt tức giận của chồng nàng đến khuôn mặt trống rỗng một cách thận trọng của Gully. "Em không hiểu—"

"Hãy gọi nó là một nghi thức thông qua," Sebastian ngắt lời, và rời khỏi nàng với những bước sải dài nhanh chóng chuyển thành nhịp chạy.

Nâng váy lên, Evie đi vội theo sau anh. Nghi thức thông qua? Anh có ý gì nhỉ? Và tại sao Cam lại không sẵn sàng làm điều gì đó về cuộc ẩu đả này? Không thể theo kịp được với tốc độ hấp tấp của Sebastian, nàng rớt lại đằng sau, cẩn thận để không vấp lên váy khi nàng đi xuống cầu thang. Tiếng ồn trở nên to hơn khi nàng đến gần một đám đông nhỏ tụ họp lại quanh phòng uống cà phê, những tiếng la ó và tiếng quát tháo bức bối trong không khí. Nàng thấy Sebastian cởi bỏ áo khoác ngoài và đẩy nó cho ai đó, và rồi anh lách vai qua đám đông để tiến tới chỗ hỗn chiến. Trong khoảng trống vừa được dọn ra, ba cơ thể đang say sưa tung những nắm đấm và vụng về cố gắng xô đẩy nhau trong khi những người xem bên ngoài rú lên phấn khích.

Sebastian tấn công chiến lược vào người đàn ông có vẻ là người đứng không vững nhất, quay phắt anh ta lại, móc và đánh mạnh một vài cú rất khéo léo cho đến khi gã đang mụ mẫm đi lảo đảo về phía trước và sụm xuống sàn nhà trải thảm. Cặp đôi còn lại quay sang nối đuôi nhau phóng tới Sebastian, một người cố gắng cầm giữ hai cánh tay anh trong khi người kia nhảy xổ tới với hai nắm đấm kếch xù.

Evie hét lên cảnh báo, không hiểu bằng cách nào tới được tai Sebastian qua đám đông ồn ào như sấm dậy. Bị phân tâm, anh nhìn về phía nàng, và ngay lập tức bị siết chặt thô bạo. Cổ anh bị kẹp trong cánh tay như gọng kìm của đối thủ trong lúc đầu anh bị tấn công bởi những cú đánh dữ dội. "Không," Evie thở gấp, và dợm bước tới trước, chỉ để bị kéo lại bởi một cánh tay rắn như thép quanh eo nàng.

"Chờ đã," một giọng nói quen thuộc vang lên trong tai nàng. "Hãy cho ngài ấy một cơ hội."

"Anh Cam!" Nàng điên cuồng vặn người xoay lại, cái nhìn kinh hãi của nàng tìm thấy ánh mắt ngoại lai nhưng thân thuộc của anh với đôi gò má cao và đôi mắt vàng sậm. "Họ sẽ làm đau anh ấy," nàng nói, níu chặt hai ve áo khoác của anh. "Đến giúp anh ấy đi—Cam, anh phải—"

"Ngài ấy đã vùng ra được rồi," Cam đánh giá một cách ôn tồn, xoay người nàng lại với hai bàn tay vững chãi. "Nhìn đi—ngài ấy đấu không tệ đâu."

Một đối thủ của Sebastian tung một cú đấm bằng cánh tay to lớn của anh ta. Sebastian cúi người né tránh và quay lại với một cú đâm thọc mau lẹ. "Cam, tại cái q-quỷ gì mà anh lại không làm gì để giúp anh ấy?"

"Anh không thể."

"Có, anh có thể! Anh đã quen với việc đánh nhau rồi, nhiều hơn anh ấy—"

"Ngài ấy phải làm thế," Cam nói, giọng anh trầm tĩnh và rắn rỏi. "Ngài ấy sẽ không có uy quyền bằng bất cứ cách nào khác. Những người đàn ông làm việc ở đây có một quan niệm về người dẫn dắt cần phải chứng tỏ trong cả hành động cũng như lời nói. St. Vincent không thể yêu cầu họ làm bất cứ điều gì mà chính ngài ấy cũng không tự nguyện làm. Và ngài ấy biết điều đó. Nếu không thì ngài ấy đã không làm thế vào lúc này đây."

Evie che mắt lại khi một đấu thủ nỗ lực thít lấy chồng nàng từ phía sau để người kia làm anh bận rộn bằng một trận đòn. "Họ sẽ trung thành với anh ấy chỉ khi anh ấy t-tình nguyện dùng nắm đấm của mình để phô diễn sức mạnh trong một trận đấu thô bạo vô nghĩa hay sao?"

"Về cơ bản là thế. Họ muốn thấy bản chất ngài ấy như thế nào." Cam kéo cổ tay nàng mà không có tác dụng gì. "Nhìn đi," anh giục, một tiếng cười đột ngột rung lên trong giọng anh. "Ngài ấy sẽ ổn thôi."

Nàng không thể nhìn. Nàng quay người sang một bên, giật mình và rúm người với mỗi tiếng nắm đấm va vào da thịt, với mỗi tiếng gầm gừ vì đau. "Chuyện này th-thật không thể chấp nhận được," nàng rên lên. "Cam, xin anh—"

"Không có ai buộc ngài ấy đuổi việc Egan và điều hành câu lạc bộ cả," anh bình thản chỉ ra. "Đây là một phần của công việc đó, em thân mến."

Nàng hiểu điều đó. Nàng biết rất rõ cha nàng đã từng dẹp tan những trận ẩu đả, hay tham gia vào đó, trong suốt cả cuộc đời ông. Nhưng Sebastian không sinh ra cho chuyện này—anh không có tính vũ phu cần thiết, hay sự ưa thích bạo lực đã là cung cách của Ivo Jenner.

Khi một người khác bị hạ gục, và Sebastian thận trọng đi vòng quanh đối thủ cuối cùng của anh, rõ ràng rằng dù nó có phải là bản chất của anh hay không thì anh cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để chứng tỏ khí phách của mình. Kẻ say xỉn lao tới chỗ anh, và Sebastian đánh gục hắn với một cú phối hợp mau lẹ, hai cú móc trái và một cú móc phải. Sụp xuống sàn nhà, hắn ta lắng xuống với một tiếng rên rỉ. Đám đông người nhân viên thừa nhận chiến thắng của Sebastian với những tiếng hô hào cổ vũ và một tràng pháo tay to. Nhận lấy sự hoan nghênh đó với một cái gật đầu dứt khoát, Sebastian nhìn thấy Evie đang đứng trong cánh tay bảo vệ của Cam, và khuôn mặt anh tối sầm lại.

Những đấu thủ bị đánh bại được giúp đưa ra ngoài bởi những người xem nhiệt tình. Chổi và xô được đem đến để dọn dẹp những mảnh vỡ, trong khi một vài người giúp việc ném những cái nhìn thân thiện hơn về phía Sebastian. Dùng tay áo để chùi máu ở khóe miệng, Sebastin cúi người để dựng lên một cái ghế bị đổ, và đặt nó lại vào vị trí thường nhật của nó ở trong góc.

Cam rời khỏi Evie và đi tới chỗ Sebastian khi căn phòng đã trống. "Ngài chiến đấu như một quý ông, thưa ngài," anh bình luận.

Sebastian nhìn anh châm biếm. "Tại sao câu đó nghe lại chẳng giống một lời khen?"

Đút hai tay vào túi quần, Cam nói hòa nhã, "Ngài làm khá tốt với một bộ đôi say xỉn—"

"Có ba người lúc ban đầu," Sebastian càu nhàu.

"Vậy thì bộ ba say xỉn vậy. Nhưng lần tới có thể ngài không được may mắn như vậy đâu."

"Lần tới? Nếu cậu nghĩ ta sẽ có thói quen làm chuyện này—"

"Jenner đã làm," Cam phản bác lại nhẹ nhàng. "Egan cũng đã làm thế. Gần như mỗi đêm đều có những việc nhất-định-phải-làm như thế trong sân, trong khu chuồng ngựa, hay trong phòng chơi bài, sau khi những vị khách đã có hàng giờ bị kích thích bởi đánh bạc, rượu và phụ nữ. Chúng tôi đều phải thay phiên nhau xử lý chuyện đó. Và trừ khi ngài muốn bị đánh cho tơi tả mỗi tuần một lần, ngài sẽ cần phải học một vài mánh khóe để chấm dứt trận đấu một cách nhanh chóng. Nó sẽ ít gây thiệt hại cho ngài và những khách quen hơn, và giữ cho cảnh sát không ào tới đây."

"Nếu cậu đang đề cập đến kiểu thủ đoạn được sử dụng trong những trận đánh theo phong cách khu ổ chuột, và những cuộc cãi vã về những con ngựa đuôi cộc ở sân sau—"

"Ngài sẽ không vượt qua được nửa giờ đồng hồ vận động nhẹ tại câu lạc bộ đấu quyền anh này đâu," Cam nói chua chát.

Sebastian mở miệng để tranh cãi. Nhưng khi anh thấy Evie đi đến gần, có điều gì đó thay đổi trên khuôn mặt anh, như để đáp lại sự lo lắng mà nàng không thể che dấu. Có điều gì đó trong vẻ quan tâm dịu dàng của nàng làm suy yếu bản tính chống đối trong anh, và làm anh dịu đi. Nhìn từ người này sang người kia, Cam quan sát mối tương tác nhạy cảm đó với một sự thích thú sắc sảo.

"Anh có bị thương không?" Evie hỏi, nhìn khắp người anh thật kĩ. Nàng nhẹ nhõm cả người khi Sebastian chỉ có vẻ xộc xệch và bị chọc tức, nhưng không hề có thương tích đáng kể nào.

Anh lắc đầu, giữ yên khi nàng đưa tay lên đẩy một vài lọn tóc màu hổ phách ướt gần như đang treo lơ lửng trước mắt anh. "Anh ổn," anh lầm bầm. "So với trận đòn tơi tả anh nhận được từ Westcliff thì cái này chẳng là gì."

Cam nghiêm túc ngắt lời. "Sẽ còn nhiều trận đòn tơi tả hơn đang chờ, thưa ngài, nếu ngài không lưu ý một vài lời khuyên về cách xung trận." Không chờ cho sự chấp thuận của Sebastian, anh đi đến khung cửa và gọi, "Dawson! Quay lại đây một phút thôi. Không, không phải vì công việc. Chúng tôi cần cậu đến đánh vài hiệp với St. Vincent." Anh nhìn lại Sebastian và nhận xét với một vẻ vô tội. "Thế đấy, chuyện đó kích thích cậu ta. Cậu ta đang nhanh chóng đi đến đây."

Kiềm lại nụ cười, Evie rút lui đến một góc. Nàng hiểu ý định của Cam là để giúp chồng nàng. Nếu Sebastian cứ một mực chiến đấu dựa trên quy cách của các quý ông, thì anh sẽ không là đối thủ cho những cuộc tấn công tàn bạo mà có thể anh sẽ gặp phải.

Dawson, một người làm trẻ lực lưỡng, đi vào phòng.

"Dawson là người đánh nhau giỏi nhất mà chúng ta có," Cam bình luận. "Cậu ta sẽ chỉ cho ngài một vài kỹ năng cơ bản để hạ một người đàn ông nhanh chóng. Dawson, chỉ cho Lord St. Vincent xem một cú quật dập mông đi. Dù vậy thì cũng nhẹ nhàng thôi đấy—làm gãy lưng ngài ấy là không được đâu."

Dawson trông còn hơn cả hài lòng vì được thực tập kỹ năng của bản thân lên Sebastian. Anh ta lao đến chỗ Sebastian trong một vài bước sải nặng nề, móc một cánh tay lực lưỡng quanh cổ anh, chộp lấy cánh tay anh đang thả lỏng, và xô nghiêng anh qua vai anh ta, khiến cho Sebastian lộn nhào ngay lập tức. Anh nằm ngửa trên mặt đất với một tiếng càu nhàu đau đớn. Dawson đang chuẩn bị nhảy lên bụng anh thì Cam vội can thiệp, bước nhanh tới trước để chụp lấy vai cậu trai trẻ hăng hái. "Tốt, Dawson. Rất tốt. Giờ thì thế là đủ rồi. Lùi lại, nếu cậu vui lòng."

Evie quan sát những sự việc đó với một bàn tay nắm chặt lại ép vào miệng.

Cam đưa một tay ra để giúp Sebastian đứng dậy. Từ chối lời mời đó, Sebastian lăn người và đứng lên, nhìn anh chàng Gypsy với một cái cau mày kinh khủng đến mức có thể khiến cho hầu hết đàn ông phải ngừng lại trước khi tiếp tục. Dù vậy, Cam vẫn nói trong một giọng giảng giải. "Đó là một hành động đơn giản, thật vậy. Khi hai người tiếp giáp với nhau thì khóa cánh tay ngài quanh cổ người kia, nắm lấy cánh tay anh ta, và kéo cơ thể anh ta như thế này, và rồi anh ta sẽ lộn nhào theo quán tính. Còn phụ thuộc vào ngài giộng anh ta xuống nền nhà mạnh hay nhẹ, anh ta sẽ không thể di chuyển trong nhiều giây. Đây, hãy thử với tôi này."

Việc Sebastian kiềm chế trong khi thực tập thủ tục đó lên Cam là một việc đáng để khen ngợi. Anh học hỏi rất nhanh, vật Cam xuồng nền nhà với một hành động pha trộn giữa hiệu quả nhanh gọn và sự bất đắc dĩ. "Ta không thể đánh theo kiểu này được," anh làu bàu.

Cam làm ngơ câu nói đó. "Giờ, nếu ngài bị chộp lấy từ đằng sau, ngài thường có thể vùng thoát bằng một cú đập đầu ra sau. Bắt đầu bằng cách cúi đầu ngài xuống, cằm đụng tới ngực. Nghiến răng lại, giữ miệng đóng, và giật đầu ra sau, thật nhanh và thật mạnh, vào mặt anh ta. Không cần phải nhắm vào đâu đó. Và đối với cú đập đầu về phía trước...ngài đã làm thế trước đây rồi chứ? Chưa à? Vậy thì, mánh là ở chỗ phải giữ cho mắt gắn vào đối thủ khi ngài làm thế. Nhắm vào những chỗ mềm trên mặt anh ta—đừng bao giờ nhắm vào trán hay vào sọ. Sử dụng trọng lượng cơ thể ngài, và cố gắng tiếp xúc bằng nơi phía trên lông mày ngài khoảng một inch."

Sebastian chấp nhận bài giảng đó với sự miễn cưỡng khó chịu, trong khi hai người đàn ông trẻ tuổi miêu tả những cú đánh vào họng, nghiền lên chân, và những kỹ thuật khác để tấn công lên những chỗ yếu trên cơ thể người. Anh chỉ tham gia khi bị gọi, thể hiện một kỹ năng tự nhiên dường như khiến Cam hài lòng. Nhưng dù vậy, khi Cam bắt đầu những phương pháp đa dạng để tung một cú đá vào háng, có vẻ như Sebastian đã chịu đựng đủ.

"Thế thôi," anh gầm gừ. "Không hơn nữa, Rohan."

"Nhưng vẫn còn một vài điều—"

"Ta không quan tâm cái đếch gì."

Cam trao đổi một cái nhìn với Evie, nàng nhún vai và lắc nhẹ đầu, không ai trong số họ hiểu được nguyên nhân sự bực bội của anh. Sau một lúc, Cam cho Dawson đi với một vài lời khen, và xua cậu ta ra khỏi phòng.

Cam quay sang Sebastian, người đang mặc áo khoác vào với sự kiềm chế bạo lực vừa đủ, anh hỏi điềm tĩnh, "Vấn đề là gì, thưa ngài?"

Sebastian làm một âm thanh tỏ ý khinh miệt. "Ta chưa bao giờ giả vờ là một hình mẫu của đức hạnh. Và ta đã từng làm những việc trong quá khứ mà đến quỷ dữ cũng phải chùn bước. Nhưng cũng có một vài điều mà ngay cả ta cũng không hạ mình thực hiện. Những người đàn ông ở địa vị ta không nghiền chân, thúc gối vào háng, hay húc đầu trong khi họ chiến đấu. Và họ cũng không bận rộn với những trò đấm vào cổ họng, ngáng chân, hay, Chúa cứu giúp, giựt tóc."

Evie nghĩ rằng đôi mắt Cam không thể trông lạnh lẽo được, nhưng đột nhiên chúng trở nên dữ dằn như hai khối hổ phách băng giá.

"Địa vị chính xác của ngài là gì, nếu ngài không phiền tôi hỏi?" Cam hỏi bằng một giọng gai góc. "Có phải ngài là một nhà quý tộc không? Ngài chẳng sống như thế. Ngài ngủ trong một sòng bạc, trong một căn phòng vừa mới đây được sắp xếp cho một cặp gái điếm. Có phải ngài là một người đàn ông quá nhàn rỗi không? Ngài chỉ vừa mới kết thúc buổi tối nay dẹp tan một trận ẩu đả giữa hai kẻ say xỉn ngu ngốc. Chẳng phải là đã hơi muộn để câu nệ chi li bây giờ sao?"

"Cậu đổ lỗi cho ta vì đặt ra những chuẩn mực?" Sebastian lạnh lùng phản bác lại

"Không hề. Tôi đổ lỗi cho ngài vì có tới hai kiểu chuẩn mực. Người Rom có một câu nói thế này 'với một cái mông, anh không thể ngồi trên hai con ngựa.' Nếu ngài muốn tồn tại được ở đây thì ngài sẽ phải thay đổi. Ngài không thể ra vẻ là một người quý tộc ăn không ngồi rồi ở trên cao mà nhìn xuống loại công việc này. Khỉ thật...ngài đang cố xoay sở một công việc mà ngay cả tôi cũng không thể thu xếp được. Ngài sẽ phải đương đầu với những kẻ đánh bạc, say xỉn, trộm cắp, lừa đảo, những quý ông phạm pháp, luật sư, cảnh sát, và hơn ba mươi nhân viên đều tin rằng ngài sẽ gói ghém hành lý và ra đi trong vòng tháng này. Giờ Jenner đã chết, ngài đứng vào vị trí của ông ấy, là một trong những danh tiếng nổi trội nhất ở Luân Đôn. Mọi người sẽ muốn sự chiếu cố của ngài, hoặc cố gắng lợi dụng ngài, hay chứng tỏ bọn họ hơn hẳn ngài. Và sẽ không có ai nói với ngài sự thật hoàn chỉnh. Về bất cứ việc gì. Ngài phải rèn luyện bản năng sắc bén. Ngài phải khiến cho mọi người sợ ngáng đường ngài. Nếu không, tỷ lệ thành công của ngài sẽ thấp như là..." Giọng anh tan đi. Rõ ràng là Cam sẽ muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng chỉ một cái nhìn vào khuôn mặt Sebastian thì đã rõ có nói thêm cũng vô ích mà thôi. Dằn tay anh thô bạo vào những nếp tóc đen như mun lộn xộn của mình, Cam sải bước ra khỏi phòng.

Một phút dài trôi qua trước khi Evie đánh bạo đến chỗ chồng nàng. Anh đang nhìn chăm chăm vào một bức tường trơ trọi trong mối suy tư nghiền ngẫm. Nàng nhận thấy dù hầu hết mọi người có xu hướng trông già đi khi họ mệt mỏi và căng thẳng, Sebastian lại trông trẻ hơn. Nhìn lên anh, nàng thì thầm, "Tại sao anh lại làm thế? Đó không chỉ là vì tiền. Anh đang hy vọng sẽ tìm thấy điều gì ở nơi này?"

Câu hỏi nhen lên một ánh sáng thích thú mỉa mai không trông đợi trong mắt anh. "Khi anh tìm ra...Anh sẽ cho em biết."
Chương trước Chương tiếp
Loading...