Lời Cầu Hôn Thứ 100

Chương 9



"Chào cô, tôi là Ariel, bạn chung sở của Joseph bên công ty Nhật An." Ariel đang ngồi ở quán cà phê dưới khách sạn thì thấy Joseph cùng với 1 ngừi con gái tiến về phía cô, nên cô vội vàng đứng dậy đưa tay ra bắt tay cô gái đó.

"Chúng ta đã có gặp mặt rồi, cô kô cần phải khách sáo." Ngừi con gái đó vừa nói vừa tháo mắt kiếng mát xuống,kô ai xa lạ mà chính là Kerry.

"Kô ngờ có phải kô, chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Kerry, thì ra cô ấy chính là đại diện cho công ty phía bên kia." Rồi anh quay sang nhìn Kerry "Gia đình của cô cũng có nhiều chi nhánh quá nhỉ, bên HK mà cũng có 1 công ty đồ sộ như vầy."

Vừa lúc đó thì có 1 cô tiếp viên xinh đẹp bước tới lấy order "2 ngừi muốn dùng gì?"

Kerry trả lời "Cà phê làm ơn."

Joseph định lên tiếng order thì Ariel chặn lại "Em đã gọi cà phê sữa, nhiều cà phê ít sữa cho anh rồi."

Kerry cảm thấy hơi có chút ganh tỵ trong lòng, cô cảm thấy kô bằng Ariel vì cô kô biết được những sở thích của Joseph.

"Cà phê của cô đây, còn ly này là cà phê ít sữa của ông này." Cô tiếp viên để 2 ly cà phê xuống, trước khi quay đi cô nhìn Joseph mỉm cười "Bạn gái của anh thật tỉ mỉ, dặn tôi khi nào thấy anh tới hãy đem cà phê ra, cô ấy sợ đem ra sớm cà phê nguội thì anh kô thích."

Cả Ariel và Joseph đều đỏ mặt khi nghe cô tiếp viên kia nhận xét như vậy, Joseph liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng

"Quay trở về vấn đề chính, cô Kerry àh, kô biết lần này cô muốn mua bao nhiêu căn biệt thự đây? Chúng tôi vừa xây xong 1 loạt biệt thự hạng sang và đắt tiền, tôi bảo đảm sẽ hợp ý của cô."

"Phải đó, tôi đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ rồi như là hình vẻ của căn nhà, giá cả và còn...." Ariel bị chi phối vì cô thấy Joseph cứ ngồi nhìn cô mỉm cười. Ariel đỏ cả mặt quay sang Joseph "Bộ em nói sai chỗ nào sao mà anh cứ nhìn ngừi ta chăm chú vậy?"

Joseph chợt tỉnh "Hả? Đâu có, em làm tốt lắm, cứ tiếp tục nói đi."

"Làm sao mà nói khi anh cứ nhìn em chăm chăm chứ?"

Nãy giờ Kerry lắng nghe cuộc đối thoại giữa Joseph và Ariel, cô cảm thấy thật khó chịu, nên lên tiếng hỏi 1 câu ngoài lề

"Joseph àh, anh định ở lại đây bao lâu?"

"Àh, có thể là 1 tuần nhưng nếu công việc xong sớm hơn thì chúng tôi sẽ trở về nước sớm."

"Ở HK có nhiều chỗ đi chơi lắm, hay là chúng ta hẹn nhau đi ra ngoài dạo 1 bữa nha."

Joseph nhìn Ariel dò ý, thấy Ariel đang tức tối nên anh chưa dám trả lời Kerry.

"Buổi tối ở HK rất là đẹp, nếu như có thể cùng ngừi mình yêu đi dạo phố hay lên đỉnh núi ngắm sao thì thật là tuyệt vời."

Những lời Kerry nói thiệt làm cho Ariel kô sao nhịn được nữa, cô cố ý đưa tay lên hất ly cà phê trên bàn xuống trúng ngừi Kerry. Làm cho cả bộ đồ đẹp của cô ấy bị dính bẩn vì cà phê.

"Ây da, thiệt xin lỗi nha,tôi sơ ý quá." Ariel giả bộ lấy khăn giấy trên bàn lau cho Kerry.

"Bộ đồ mới của tôi, cô... cô thiệt là.. sao lại bất cẩn như vậy."

Joseph vội lên tiếng "Cô hãy mau vào toilet lau khô đi, nếu để lâu cà phê sẽ chùi kô ra đâu."

Kerry tức tối bỏ đi. Chỉ còn lại Joseph và Ariel.

"Em cố tình có phải kô?"

Ariel nghe hỏi vậy liền chối phăng "Em.. em chỉ là sơ ý mà thôi, anh kô phải hay nói là em hậu đậu hay sao?"

Joseph đã tiến lại gần Ariel từ lúc nào, anh chồm ngừi tới hỏi nhỏ

"Trùng hợp vậy àh?"

Làm cho Ariel lúng túng, quýng quáng thế nào cô lại hất đổ ly cà phê của mình xuống đất.Xoảng....

Thấy vậy, cô vội vàng khom xuống nhặt những mảnh vỡ của chiếc ly. Joseph ngăn lại

"Để đó cho anh, kô khéo lại bị cắt trúng tay nữa à coi." Vừa nói xong thì...

"Anh bị chảy máu rồi, thiệt tình, vừa mới kêu em cẩn thận mà anh đã cắt trúng tay của anh rồi. Để em coi, có sao hay kô? Mau đi lên phòng để em lấy băng keo cho, nếu để nhiễm trùng thì phiền lắm."

Ariel nhẹ nhàng cầm ngón tay đang chảy máu của Joseph, đúng lúc thì Kerry từ toilet bước ra, thấy như vậy cô tức giận bỏ đi.

"Trời nóng gần chết, sao anh kô hẹn với ngừi ta trong 1 quán ăn nào đó mà lại hẹn ra 1 chỗ vừa nắng vừa nóng như vầy chứ?" Kyo cằn nhằn Bi.

"Cô chịu khó chút đi, ông khách này kô thích ở trong quán ăn chỉ thích ngoài trời thôi, bộ tôi kô nóng hay sao chứ, nhưng vì công việc đành chịu vậy thôi." Bi vừa nói vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi. Nói xong anh thấy Kyo đứng dậy, đi ra chỗ có trồng thật nhiều hoa.

Kyo đứng đó chiêm ngưỡng những bông hoa xinh đẹp ở trước mắt cô, và đưa mũi hít thở mùi thơm của hoa. Cô kô biết rằng từ xa Bi đang âm thầm theo dõi cô. Anh cảm thấy Kyo thật đẹp, 1 vẻ đẹp dịu dàng thanh thoát mà lâu rồi anh kô được nhìn thấy. Trái tim anh khẽ đập sai 1 nhịp khi anh thấy Kyo nhoẻn miệng cười với những đóa hoa đang khoe sắc trong ánh nắng. Bất chợt Kyo quay đầu lại. "Thật đáng tiếc, chúng ta kô có đem theo cái máy chụp hình nào cả." Cô phát hiện Bi lúng túng quay mặt đi. Vừa lúc đó thì ngừi khách mà họ hẹn đã tới. Kyo liền đi lại chỗ ngồi ban nãy của mình.

"Chào ông, tôi là giám đốc của công ty Nhật An, tôi tên Bi. Còn đây là thư ký của tôi tên Kyo."

Nghe giới thiệu tới tên mình, Kyo lịch sự cúi đầu chào.

"Tôi họ Hạ. Rất vui vì có dịp hợp tác với công ty của ông. Chúng tôi có ý định sẽ mua 1 số căn chung cư bên ĐL để ướn, kô biết các ngừi có giới thiệu nào kô?"

Bi và ông Hạ tiếp tục bàn chi tiết về những căn chung cư mà ông ấy muốn mua. Nhưng ông khách này đòi hỏi phải có những căn thật xuất sắc, cho nên Bi đành phải hẹn lại ông vào ngày mai để bàn thêm chi tiết khác. Bi và Kyo đứng dậy chào ông Hạ ra về, bất ngờ ông ấy nhìn Kyo bằng ánh mắt khác thường, chẳng những thế ông ta còn đặt tay lên vai Kyo và nói

"Công ty của các ngừi bán nhà đã đẹp, kô ngờ cả thư ký cũng đẹp tới như vầy nữa."

Nghe ông Hạ nói như thế, Kyo chỉ khẽ mỉm cười chào ông ra về mà thôi, cô kô nhận thấy rằng Bi đang hết sức tức giận khi thấy ông ta có thái độ như vậy với Kyo.

Vừa ra tới chỗ đậu xe, Bi liền nói:

"Ngày mai cô kô cần đi theo tôi nữa."

Kyo ngạc nhiên "Sao vậy? Tôi kô đi theo giúp anh 1 tay làm sao được chứ?"

"Cũng được, nếu cô muốn đi theo thì hãy làm ơn mặc đồ kín đáo 1 chút đừng có mặc đồ sexy như vậy."

Kyo kô hiểu Bi đang có chuyện gì mà lại ăn nói với cô bằng thái độ đó "Có cần phải che luôn cả cái mặt tôi lại hay kô?"

"Vậy thì càng tốt chứ sao."

"Hứ, cái anh này." Kyo liếc xéo Bi, cô định mở cửa bước lên xe thì nghe Bi nói.

"Cô kô biết là bình thường cô đã xinh đẹp rồi, mà bây giờ lại còn mặc đồ sexy như vậy nữa sẽ rất dễ làm cho ngừi khác phạm tội đó."

Kyo há miệng ngạc nhiên "Vậy trong số ngừi đó có anh hay kô? Thiệt tình, hôm nay chắc mặt trời mọc hướng đông hay sao mà anh lại khen tôi vậy. Chắc là tối nay trời mưa lớn đó."

Bi kô nói gì, anh bước lên xe với nhiều suy nghĩ "Tại sao mình lại quan tâm tới chuyện cô ta mặc đồ như thế nào chứ? Cô ấy có bị ngừi khác chiếm lời cũng đâu có liên quan tới mình đâ."

Bi kô nói gì, anh bước lên xe với nhiều suy nghĩ "Tại sao mình lại quan tâm tới chuyện cô ta mặc đồ như thế nào chứ? Cô ấy có bị ngừi khác chiếm lời cũng đâu có liên quan tới mình đâ."

Trong khi đó thì Kyo khẽ mỉm cười 1 mình vì cô biết ít ra Bi đã bắt đầu quan tâm cho cô rồi.

Tại Trung Quốc.

"Thôi chết rồi, số hồ sơ tối wa tôi vừa đánh máy xong bây giờ đi đâu mất tiêu rồi." Joe vừa nói vừa lùng sục kiếm trong vali của cô.

"Cô nhớ lại coi có để quên ở đâu kô? Chỉ vòng vòng trong phòng này thôi chứ làm sao mà mớ hồ sơ đó đi ra ngoài được chứ, nó đâu có chân đâu."

Joe còn đang lo lắng thì bỗng nhiên Matt đưa ra trước mặt cô 1 vật

"Tặng cho cô nè, thấy cô đang lo lắng như vây mong là khi nhận được nó cô sẽ bớt căng thẳng."

Joe quay sang nhìn "Đây là chiếc lắc tôi mới mua đó, cô có thích hay kô?"

Joe nhìn chiếc lắc rồi quay sang hỏi Matt

"Anh mua lúc nào vậy? Sao tôi kô biết?"

Matt cười ranh mãnh "Chuyện đó cô kô cần biết, để tôi đeo vào cho."

Matt vừa giúp Joe đeo chiếc lắc vào bông anh giật mình khi nghe cô la lớn

"Tôi nhớ ra rồi. Xấp hồ sơ đó tôi đã nhét nó vào hộc tủ kế bên cạnh giường." Cô liền chạy lại mở ngăn tủ ra, và cấm xấp hồ sơ quơ quơ trước mặt Matt với dáng vẻ vui mừng.

"Tôi đã nói là chiếc lắc của tôi sẽ làm cô giảm bớt căng thẳng mà thấy chưa, đã kiếm lại được đồ cần kiếm rồi. Có nên tỏ chút thành ý cám ơn tôi hay kô?"

Joe nói nhanh như để che dấu sự e thẹn của mình

"Là anh tự nguyện mua cho tôi, chứ tôi đâu có ép anh đâu chứ."

"Há, cái cô này..." Matt vừa lên tiếng trả lời thì Joe cắt ngang.

"Cám ơn anh nhiều lắm, tôi sẽ giữ gìn nó thật tốt." Nói rồi cô chạy biến ra khỏi phòng để mình Matt ở lại đó.

Thấm thoắt mà đã 5 ngày trôi qua, chỉ còn ngày thứ 7 nữa thôi là cả 6 ngừi Kyo, Bi, Joe, Matt, Ariel và Joseph phải quay về Đài Loan rồi. Chỉ còn lại 1 ngày cuối cùng, 3 cặp của họ sẽ làm gì trong cái ngày này đây?

Tại HK.

"Joseph àh, tối nay anh có bận gì hay kô?" Ariel vừa hỏi vừa dò xét Joseph.

Suy nghĩ 1 lát thì anh trả lời "Ngoài chuyện, ăn, ngủ, nghỉ ra thì anh kô có gì để làm cả. 5 ngày vừa qua đã bận bịu gần chết rồi, bộ em còn muốn kiếm chuyện gì để cho anh làm thêm nữa àh?"

Ariel trề môi "Làm gì có chứ. Nếu như tối nay anh kô bận rộn gì hay là chúng ta.... chúng ta..."

Joseph mỉm cười trêu chọc khi thấy Ariel cứ ấp úng nói kô ra lời "Chúng ta thế nào?"

"Chúng ta đi ăn 1 bữa thật ngon trước khi quay trở về Đài Loan, có được kô? Từ lúc tới đây công tác tới giờ, anh kô có thời gian nhiều dành cho em gì cả." Ariel phụng phịu nói.

"Chỉ có vậy thôi àh? Muốn hẹn hò với anh thì cứ nói ra đi, sao lại phải ấp úng chứ?"

Ariel lên tiếng đính chính "Ai hẹn hò với anh hồi nào? Chỉ đi ăn 1 bữa cơm đơn giản mà thôi."

"Được, được, anh biết rồi, hẹn gặp em tối nay ở nhà hàng gần khách sạn này nhé, nhớ đó đừng có tới trễ nếu như kô anh kô tha cho em đâu." Nói xong Joseph bước ra khỏi phòng Ariel.

"Kô được, mình phải đi chuẩn bị 1 chút, tối nay mình nhất định phải thay đổi cái nhìn của Joseph về mình, phải cho anh ta biết mình đã trưởng thành rồi kô còn là 1 cái bé giống như lúc trước nữa."

Nói là làm ngay, Ariel bắt đầu bỏ thời gian ra trang điểm đầu tóc, và chọn 1 bộ đồ thật đẹp dành cho buổi tối hôm nay. Cô mỉm cười nghĩ thầm "Joseph nhất định sẽ mê chết à coi. Hahahaha." Cô ngắm nhìn mình ở trong gương 1 lần nữa trước khi đi tới chỗ hẹn cùng với Joseph. Ariel rất hài lòng về hình tượng tối nay của cô. Về phần Joseph anh đang đi mua 1 món quà thật đặc biệt để tối nay tặng cho Ariel, bất ngờ anh *****ng trúng 1 ngừi.

"Thật xin lỗi, cô có sao kô?"

"Joseph? Thì ra là anh đó hả? Kô ngờ 2 chúng ta thật có duyên lại tình cờ gặp được anh ở đây?"

"Kerry? Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ? Cô đang đi mua đồ tặng cho ai àh?" Joseph hỏi.

"Àh, kô có, tôi chỉ đi coi mà thôi, những món quà thủy tinh ở đây thật là đẹp, để dành làm quà thì còn gì bằng nữa. Kô lẽ anh đang định chọn mua cho cô gái nào àh?" Kerry tò mò hỏi.

"Phải, tối nay tôi có hẹn với Ariel, định là sẽ mua 1 món quà bằng thủy tinh tặng cho cô ấy, tôi đã chọn được rồi, là cặp cá heo này đây." Joseph vừa cười vừa đưa cặp cá heo ra khoe với Kerry.

Đột nhiên Kerry chao đảo đứng kô vững, thấy vậy Joseph liền đỡ cô ta, anh nói

"Cô sao vậy? Để tôi chở cô về khách sạn của tôi nghỉ ngơi nha, tiệm này gần khách sạn nơi tôi ở lắm." Nói rồi anh đỡ Kerry đi ra khỏi tiệm, anh quay sang dặn cô bán hàng.

"Cô làm ơn gói cái này lại cho tôi, hôm khác tôi sẽ trở lại lấy." Và anh vội vã đỡ Kerry đi. Khi tới khách sạn anh định mướn cho cô ấy 1 phòng khác nhưng vì khách sạn quá đông kô còn phòng nữa nên anh đành để Kerry nghỉ ngơi trong phòng anh vậy. Kerry khẽ mở mắt.

"Tôi.. tôi đang ở đâu đây?"

Joseph vui mừng nói "Cô tỉnh rồi àh? Tôi định gọi điện thoại cho gia đình cô biết nhưng lại kô biết số phone Hay là cô gọi nói với họ tới đón cô về nhà đi."

Thật ra Kerry kô bị gì cả, cô chỉ muốn ngăn cản kô cho Joseph đi tới chỗ hẹn với Ariel mà thôi, nghe Joseph nói vậy cô liền giả bộ nhăn mặt.

"Tôi còn cảm thấy ****ng mặt, đi kô vững nữa, anh có thể để tôi nghỉ ngơi ở đây thêm 1 lát nữa kô, chẳng lẽ anh thấy chết kô cứu àh?"

Kerry đã nói vậy Joseph đành phải để cô ta ở lại nghỉ ngơi, anh nhìn đồng hồ "Đã 9 giờ rồi, mình đã trễ hẹn với Ariel 1 tiếng đồng hồ rồi, mong là cô ấy sẽ kô giận mình, đành phải giải thích sau vậy."

Trong khi đó Ariel ngồi tại quán ăn đợi Joseph,cô gọi đt thì anh nói là anh đang gặp 1 ngừi bạn cũ, chắc là sẽ tới trễ, Ariel đợi mãi mà vẫn kô thấy anh . "Đã quá 10 giờ rồi, mà sao Joseph còn chưa tới nữa, bạn bè gì mà nói chuyện lâu dữ vậy, kô được mình phải trở về khách sạn để xem xảy ra chuyện gì."

Ariel chạy 1 mạch về khách sạn, cô đi tới trước cửa phòng của Joseph, vừa định đưa tay lên gõ cửa, thì bỗng cánh cửa mở ra, ngừi đứng trước mặt cô kô phải là Joseph mà là...

"Kerry? Tại sao cô lại có mặt ở đây?"

Joseph từ đằng sau Kerry bước tới, thấy Ariel anh liền bước tới toan giải thích.

"Thì ra ngừi bạn cũ mà anh nói chính là cổ đó hả?" Giọng Ariel run run hỏi.

"Ariel hãy nghe anh nói, mọi chuyện kô giống như em nghĩ đâu." Joseph nắm tay Ariel dịu dàng nói.

"Kô cần đâu, như vậy còn chưa rõ ràng àh. Nếu anh kô muốn đi ăn cơm tối với tôi thì cứ nói thẳng đi cần gì phải làm vậy chứ." Ariel hất tay Joseph ra, cô quay lưng lại cố che dấu những giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống trên má.

"Kô làm phiền 2 ngừi nữa, tôi trở về phòng trước." Dứt lời Ariel bước vào phòng và đóng sầm cửa lại.

Joseph rất đau khổ vì anh đã làm cho Ariel buồn, anh rất muốn giải thích với cô, nhưng cô lại kô cho anh cơ hội. Trong khi đó ngừi được vui nhất chính là Kerry vì kế ly gián của cô đã được toại rồi.

"Tại sao lại dẫn tôi ra bãi biển làm gì chứ?" Matt cằn nhằn trong khi đó thì Joe lại rất phấn khởi nắm tay anh chạy về phía trước mặt.

"Tại sao lại dẫn tôi ra bãi biển làm gì chứ?" Matt cằn nhằn trong khi đó thì Joe lại rất phấn khởi nắm tay anh chạy về phía trước mặt.

"Chúng ta đi lượm vỏ sò. Tôi biết chắc là từ đó tới giờ anh chưa bao giờ chơi trò này có đúng kô hôm nay tôi sẽ lượm 1 cái vỏ thật lớn để tặng cho anh. Nhưng anh cũng phải giúp tôi 1 tay đó nha." Joe vừa nói vừa nhìn xuống dưới đất chăm chú nhìn những cái vỏ sò đầy màu sắc. Bỗng cô cầm lên 1 cái vỏ sò màu trắng thật lớn, rồi áp vào tai mình. "Ừm, cái này được lắm, nói chuyện rất dễ nghe."

Matt tò mò "Cái gì? Vỏ sò mà biết nói chuyện àh? Cái này mà cô cũng tin sao?"

Joe liền giải thích "Trên đời này, ngừi nào cũng biết nói dối cả, chỉ duy có vỏ sò là kô mà thôi. Nếu như những lời anh nói ngoài miệng là nói dối thì cái vỏ sò này sẽ giúp anh nói lên sự thật ở trong lòng. Kô tin hả, thử đi." Joe liền áp vỏ sò vào tai Matt. "Thế nào? Có nghe gì kô?"

Matt gật gù rồi trả lời "Thiệt là nghe được đó, cái vỏ sò nó khen cố đẹp kìa."

Joe mỉm cười "Lại gạt ngừi ta rồi, là do vỏ sò nói hay là do anh nói đó?"

Bỗng Matt kéo Joe sát vào ngừi anh "Anh nói thật mà, là cái vỏ sò này kêu anh hãy mau mau bày tỏ với em đi, nếu như kô sẽ mất cơ hội đó."

Joe đỏ mặt ấp úng "Bày tỏ cái gì? Em kô hiểu."

Lần này tới phiên Matt áp vỏ sò vào tai Joe "Em hãy yên lặng lắng nghe nhé." Rồi anh thì thầm "Anh yêu em."

Joe còn đang ngạc nhiên thì đã bị Matt đặt 1 nụ hôn lên môi cô, Joe chỉ còn biết đứng yên bất động mà thôi, đối với cô nụ hôn này thật là vô cùng ngọt ngào và tràn đầy hạnh phúc. Xa xa ánh hoàng hôn đang từ từ buông xuống, báo hiệu 1 ngày đã kết thúc nhưng đối với Joe và Matt, thì tình yêu của họ chỉ mới bắt đầu mà thôi.

"Tôi đã nói với cô như thế nào? Khi đi gặp cái ông họ Hạ đó thì phải mặc đồ kín đáo 1 chút, cô bắt tôi phải nói bao nhiêu lần đây." Bi lên giọng la hét.

"Lúc mới tới đây 2 chúng ta kô phải tốt lành lắm sao, tự nhiên bây giờ anh lại nạt nộ tôi là thế nào?" Kyo ngạc nhiên nhìn Bi, khi thấy dạo gần đây anh cứ hay nổi nóng với cô.

"Tôi sẽ đối xử tốt với cô nếu như cô kô đi cùng tôi tới gặp cái tên họ Hạ đó, thấy hắn là tôi chướng mắt rồi, nhìn thấy cô cứ nhìn chằm chằm hoài."

"Chuyện của tôi cần gì anh lo chứ?"

"Được rồi, vậy từ nay tôi kô lo tới nữa." Bi tức giận đứng dậy khỏi bàn ăn để mặc Kyo ngồi đó 1 mình. Anh đi tới quán bar duới khách sạn, gọi cả chai rựu mạnh để uống, trong lòng anh cảm thấy khó chịu vì đã gây gỗ với Kyo, ngay cả 1 buổi tối cuối cùng 2 ngừi cũng kô thể để lại cho nhau 1 kỷ niệm đẹp nữa. Càng nghĩ càng bực cho nên Bi đã uống hết cả chai rựu lúc nào kô hay. Kyo vừa từ quán ăn về thì thấy Bi đã uống say, cô bước tới gần anh.

"Hứ, thiệt là đáng ghét, bỏ lại tôi 1 mình ở quán ăn, thì ra là trở về đây để uống rựu, kô thèm đỡ anh lên phòng làm gì, cho anh ở đây luôn." Cô toan bước đi thì nghe giọng lè nhè say của Bi.

"Kyo àh, xin lỗi nha, kô biết tại sao tôi lại nổi giận vô cớ với cô. Tôi kô muốn như vậy đâu, chỉ là tôi kô thích những ngừi đàn ông khác ngắm nhìn cô mà thôi."

Kyo cảm thấy xao xuyến khi nghe những lời nói xuất phát từ Bi, cô đỡ anh đứng dậy

"Lần sau còn dám la tôi nữa thì tôi sẽ kô tha cho anh đâu."

Sáng hôm sau, Bi tỉnh dậy thì thấy anh đang nằm trên giường và Kyo thì đang đứng bên cạnh anh.

"Làm hết hồn, cô làm gì mà ở trong phòng của tôi sớm như vậy?"

Kyo liền nói "Xin đính chính lại là anh đang ở trong phòng của tôi đó, tối hôm wa anh bị say nên tôi mới đưa anh về phòng của tôi."

"Thì ra là vậy, cám ơn cô." Bi dịu giọng hỏi "Chuyện hôm qua, cô đã hết giận tôi chưa, tôi.. kô phải cố ý lớn tiếng với cô đâu."

Kyo thu xếp hành lý và nói "Anh đừng có hòng, anh kô biết là tôi giận dai lắm hay sao? Bây giờ anh hãy mau thay đồ đi, chuẩn bị ra sân bay, đã tới giờ rồi, anh mà làm tôi trễ chuyến bay sẽ biết tay tôi đó." Nghe Kyo hăm dọa như thế Bi vội vàng ngồi dậy thay quần áo.

Suốt cả quãng đường từ Singapore về ĐL, Kyo kô nói với anh câu nào cả. Cho tới lúc 2 ngừi tới phi trường ĐL, khi đã check hành lý xong xuôi, Kyo bỏ đi 1 mạch, thấy vậy Bi liền chạy theo đúng lúc đó có 1 ngừi đàn ông với nhiều hành lý trên tay từ xa chạy tới. Bi nhìn thấy vội kéo Kyo lại.

"Cẩn thận."

Ngừi đàn ông kia nghe tiếng Bi la lên thì vội vàng quay lại "Xin lỗi, xin lỗi, 2 ngừi có sao kô?"

"Lần sau phải cẩn thận 1 chút nha anh bạn." Rồi anh quay sang Kyo "Cô có sao hay kô? Có bị thương ở đâu kô?"

"Tôi kô sao." Cô định kéo tay mình ra khỏi tay Bi vì nãy giờ anh cứ nắm chặt tay cô kô chịu buông "Anh làm ơn cho tôi xin lại cái tay của mình."

Bây giờ Bi mới nhận thấy thì ra anh đang nắm tay Kyo, anh chẳng những kô buông tay cô ra mà còn nói "Anh sẽ kô thả tay em đi dễ dàng vậy đâu, từ nay sẽ nắm chặt như vầy hoài."

Kyo mỉm cuời e thẹn "Ai cho anh nắm tay mà anh nắm chứ?"

"Kô cho anh cũng vẫn cứ nắm, làm gì được anh nào? Được rồi, đi thôi, nếu như kô sẽ kô kịp về nhà đó."

"Chị họ." Joe và Matt từ trong sân bay bước ra thì gặp Bi và Kyo, thấy vậy Joe liền chạy tới ôm chầm lấy Kyo. "Muốn ám sát chị của em àh? Làm gì mà ôm chặt dữ vậy?" Kyo vừa nói vừa đẩy Joe ra.

"Hình như là chị hơi mập ra đó nha?"

Kyo thảng thốt la lớn "Có thiệt hay kô? Thôi rồi, lần này chị phải giảm mập mới được."

Thấy vậy Bi liền chạy tới đứng bên cạnh Song "Kô cần đâu, anh thích em như vầy hơn, con gái phải có da có thịt mới đẹp chứ em mà ốm quá mỗi lần anh ôm em lại tưởng đang ôm bộ xương nữa, anh kô thích như vậy."

Kyo nhìn Bi cuời ngọt ngào, thấy vậy Joe liền đẩy nhẹ Kyo "Coi chị nha, gió xuân đầy mặt, nhất định là 2 ngừi đã xảy ra chuyện gì lúc đi công tác bên Singapore rồi phải kô? Cứ anh anh, em em thiệt làm cho ngừi ta bị nhột đó."

Kyo bỗng cầm tay Joe lên, chỉ vào chiếc lắc Joe đang đeo "Còn em thì sao? Đừng nói với chị là em tự mình đi mua chiếc lắc hình trái tim này đeo vào đó nha? Theo kinh nghiệm của chị thì nhất định là do bạn trai tặng rồi và ngừi bạn trai đó kô ai khác chính là...." Cô quay sang nhìn Matt dò hỏi.

Thấy vậy Matt đi tới nắm tay Joe "Phải phải, chị dâu họ tương lai àh, cái gì cũng kô qua mắt được chị hết."

Kyo cười đắc thắng "Đương nhiên rồi." Bỗng cô nhìn thấy Joseph và Ariel đang bước ra, nét mặt của Ariel thì kô được vui, cả 2 người kô ai nói với ai lời nào cả. "Nguy rồi, 2 ngừi họ như là kô được ổn."

Bi nhìn về hướng tay Kyo chỉ "Phải nói rất là kô ổn mới đúng."

"Tôi hình như nghe được mùi chiến tranh thì phải?" Joe dè dặt nói.

"Còn là cái loại chiến tranh lạnh nữa, độ lạnh này đã xuống tới âm 0 độ rồi." Matt thêm vào.

Kyo và Joe lập tức sà tới bên cạnh Ariel "Em àh, chị 2 thiệt là nhớ em lắm, cả tuần rồi kô gặp, sao em thì ốm đi còn chị họ lại mập lên là thế nào?"

"E hèm, em còn nói tới cái chữ đó nữa thì chị kô khách sáo với em đâu. Ariel àh, đi công tác có vui hay kô?" Kyo hỏi.

Ariel guợng cười đáp "Ồ, cũng bình thường thôi chị àh, sao 2 chị có vẻ vui mừng quá vậy?"

"Làm gì có chứ, 2 đứa chị cũng bình thường mà thôi, đúng kô Joe." Kyo đá lông nheo ra dấu ý nói Joe đừng kể chuyện 4 ngừi họ đã cặp với nhau trong thời gian đi công tác cho Ariel nghe, vì họ kô muốn họ thì đang tận hưởng niềm hạnh phúc trong khi đó Ariel thì đang có chuyện phiền muộn.

Phía bên này thì Matt và Bi đang điều tra Joseph. Bi khoác tay lên vai Joseph "Sao hả? Chuyến đi này có xảy ra chuyện gì đặc biệt kô?"

Matt cắt ngang "Ví dụ như là em đã tìm được 1 nửa của mình hay chưa?"

Joseph hiểu ý 2 ông anh đang dò hỏi chuyện của anh và Ariel, nhưng anh chưa kịp trả lời thì đã nghe Ariel lên tiếng trước.

"Anh họ Bi àh, anh hãy làm ơn hỏi cái ngừi đang đứng bên cạnh anh đó hỏi là có phải ngày mai anh ta sẽ đi tới khu chung cư mới để coi họ làm việc hay kô?"

Cả 4 ngừi đều hiểu là Ariel đang muốn nói chuyện với Joseph nhưng lại giả vờ nhờ Bi chuyển lời, Bi vừa định nói với Joseph thì đã nghe Joseph trả lời lại.

"Anh họ àh, anh hãy nói với cô gái đứng bên kia là ngày mai em sẽ tự đi tới chỗ khu chung cư mới, cô ấy kô cần phải đi theo đâu."

"Anh họ àh, anh hãy nói với cô gái đứng bên kia là ngày mai em sẽ tự đi tới chỗ khu chung cư mới, cô ấy kô cần phải đi theo đâu."

"Anh họ àh, anh hãy...." Bi cắt ngang lời nói của Ariel.

"Hai cái đứa này đã xảy ra chuyện gì vậy? Đứng gần nhau như thế mà còn kêu anh làm bồ câu đưa tin nữa àh. Muốn nói gì thì 2 đứa tự nói với nhau đi."

Ariel và Joseph cùng xách hành lý trên tay và bỏ đi ra ngoài, trước khi đi Ariel còn la lớn "Em kô thích nói chuyện với những ngừi nói dối."

Joseph rất tức giận khi nghe Ariel phê bình anh như vậy "Tôi cũng kô muốn cãi nhau với những ngừi kô chịu nghe ngừi khác giải thích." Nói xong Joseph đi về phía bên trái, còn Ariel thì đi về phía bên phải.

"Tình hình coi bộ căng thẳng rồi đây." Kyo nói "Chúng ta phải nghiên cứu 1 chiến lược thật hoàn hảo để giúp cho 2 ngừi họ mới được."

"Về bên phía Ariel thì cứ giao cho 2 đứa chúng tôi, Matt àh, anh với Bi lo bên Joseph đi nhé. Điều tra được gì thì 2 ngừi phải gọi đt cho chúng tôi biết liền đó." Joe dặn dò.

"Cứ yên tâm giao chuyện này để chúng tôi lo, 2 cô cũng mệt rồi về nghỉ ngơi đi, sáng mai gặp lại ở công ty."

Matt hôn nhẹ lên má Joe "Tối nay nhớ gọi cho anh đó nha, kô gọi thì anh sẽ ngủ kô được đâu."

Joe đánh nhẹ lên vai Matt "Kô gọi, để cho anh thức trắng đêm luôn."

Thấy vậy Kyo quay sang Bi chỉ trích "Anh đó, hãy học tập ngừi ta đi, kô nói với em được lời ngọt ngào nào hết đó."

"Tuân lệnh, 1 lát về anh sẽ kêu Matt truyền cho vài chiêu dụ dỗ con gái. Tối nay em hãy chuẩn bị tinh thần đi đó." Bi nheo mắt.

"Chúng ta còn chần chừ ở đây nữa là tới tối đó, hẹn gặp lại 2 ngừi vào sáng mai nhé." Joe và Kyo vẫy tay chào Matt với Bi. Sáng hôm sau, tại công ty Nhật An.

"Xin chào buổi sáng, tất cả mọi ngừi." Ariel tươi cười nói. "Thật là xin lỗi, vì hơi bận cho nên chuyến đi công tác lần này kô có mua quà gì cả, bữa cơm trưa này tôi đãi cho, ai muốn ăn gì cứ tự nhiên."

"Ariel àh, em đã chậm 1 bước rồi, vì phần ăn trưa nay đã có ngừi lo rồi." Joe vừa sắp xếp lại văn kiện trên bàn vừa nói.

"Hả? Là ai vậy?" Ariel ngạc nhiên hỏi lại.

"Thì là Joseph của em chứ ai." Kyo trả lời. "Kô ngờ 2 ngừi lại tâm ý tương thông như vậy, cả 2 đều đòi đãi cơm trưa bữa nay."

Cuộc nói chuyện giữa 3 cô gái bị gián đoạn vì họ nghe tiếng 1 nhân viên trong công ty nói lớn

"Chào tổng giám đốc."

Ariel quay lại nhìn thì thấy đó chính là ông Lương, cô vội chạy tới ôm chầm lấy ông "Ba? Ba tới đây mà kô cho tụi con biết vậy?"

Kyo và Joe kinh ngạc "Ba hả? Tổng giám đốc công ty là ba nuôi của em đó hả Ariel?"

"Sao 2 chị kinh ngạc quá vậy? Lần trước đã có gặp mặt tại nhà của ba em 1 lần rồi mà." Rồi cô sực nhớ "Ý quên, em vẫn chưa có giới thiệu với 2 chị ba của Matt và Joseph chính là tổng giám đốc của công ty này và cũng là ba nuôi của em đó."

Tới giờ ông Lương mới lên tiếng "Con đi công tác cả tuần rồi ba kô gặp mặt con cho nên mới tới công ty kiếm mấy đứa đi ăn cơm trưa chung nè. Con đó dạo này kô về nhà thường gì hết, má con cứ nhắc con hoài."

Ariel lấp liếm "Dạo này con hơi bận, bữa khác sẽ đền lại cho ba má mà."

Đúng lúc đó thì Bi, Matt cùng với Joseph từ trong phòng làm việc đi ra. Cả 3 ngừi đều kinh ngạc nhìn ông Lương.

"3 đứa sao vậy, thấy ba tới mà kô vui àh, hay là đã làm gì sai nên sợ bị rầy đây?"

Bi chạy lại ôm ông Thiện thân thiết "Chú àh, làm gì có chứ. Cháu mừng còn kô kịp nữa là. Trưa nay chú muốn ăn gì, cháu đãi cho."

"Chú cũng đang có ý định đó, trưa nay 6 ngừi trẻ tụi cháu cùng đi đi nha, càng đông càng náo nhiệt mà." Ông Thiệu bước ra về, Ariel và Joseph nhìn nhau ái ngại, kô đi thì kô được vì nếu cả 4 ngừi kia đi mà 2 ngừi họ kô đi nhất định là sẽ bị nói này nói nọ. Bây giờ trong lòng của Joseph đã dịu lại nhiều rồi, anh cảm thấy cần phải kiếm cơ hội nói rõ với Ariel, anh bước tới đứng bên cô. Thấy vậy Ariel quay lưng bỏ đi, cô cố tình tránh né Joseph kô muốn gặp anh đó thôi.

Joseph thấy vậy thì buồn rầu quay lưng trở vô phòng làm việc của anh.

"Cần phải mở hội nghị mới được, tất cả tập trung vào phòng của tôi nhé." Bi lên tiếng, cả 4 ngừi đi vào phòng Bi, Joe hỏi Matt.

"Sao anh là con của tổng giám đốc lại kô nói cho em biết."

Matt ấp úng "Anh đã định nói với em rồi nhưng chưa có thời gian đó thôi."

"Em ghét nhất là ngừi ta gạt em, anh cũng biết mà." Joe giận dỗi nói.

Thấy vậy Kyo chen vào "Chị nhớ chúng ta đang mở cuộc họp bàn về cặp Joseph và Ariel, tại sao 2 ngừi lại chọn thời điểm này để gây gỗ là làm sao? Joe àh, thật ra chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Chị cũng mới vừa biết Bi là cháu của tổng giám đốc đó thôi."

"Kyo àh, đừng giận anh mà, anh muốn cho em biết lâu rồi nhưng mấy lần mở miệng đều bị cắt ngang khiến anh kô có cơ hội đó thôi." Bi phân bua.

"Em đâu có giận đâu, em chỉ là giải thích cho Joe hiểu mà thôi." Cô quay sang Matt "Tại anh kô hiểu tính của Joe thôi, nó với Ariel ghét nhất là bị ngừi khác gạt đó, cho nên khi biết anh là con ông chủ Joe mới phản ứng lớn như vậy. 2 chị em nó giống nhau y chang àh."

Matt nắm tay Joe "Xin lỗi, kô nói cho em biết là lỗi của anh, đừng giận nữa mà. Anh hứa kô có lần sau đâu."

Joe im lặng kô trả lời, thấy vậy Matt giả bộ đưa tay lên ôm ngực "Ui da, đau quá, em mà giận anh thì trái tim của anh cứ đập loạn xạ đây nè, đừng giận nữa mà." Joe thấy điệu bộ của Matt thì phì cười.

Bi lắc đầu nói "Thiệt là kô hiểu nổi con gái mấy ngừi, chỉ có chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng giận được nữa. Thôi được trở lại vấn đề chính đi, 2 ngừi đã điều tra từ phía Ariel thế nào rồi."

Kyo nhanh nhẹn đáp "Tối qua em thấy Ariel đi ra vuờn ngồi 1 mình trên tay có cầm theo cái máy thâu âm nữa, Ariel nói nhiều lắm nhưng để tôi tóm tắt khúc đầu ọi ngừi nghe. Mấy ngày đầu khi ở bên HK thì Ariel với Joseph kô có gì xảy ra hết. Nhưng tới ngày cuối cùng thì...."

"Thì sao hả?" Bi nôn nóng hỏi.

"Em đâu có biết. Em chỉ nghe được tới khúc đó thì anh gọi cho em nói chuyện, kô nhớ là tối qua 2 chúng ta nói đt tới sáng luôn àh." Kyo trả lời.

"Thiệt là sợ chị luôn. Cũng may là em đã rình nghe được khúc sau. Khi thấy chị vào phòng nói đt em liền chạy ra ngoài nghe lén Ariel nói, thì được biết nguyên nhân mà Ariel và Joseph cãi nhau là bởi vì Joseph đã kô tới đúng hẹn, chẳng những vậy anh ta còn bị Ariel bắt gặp đang cùng 1 cô gái tên Kerry ở chung 1 phòng khách sạn nữa."

Matt lên tiếng "Kô ngờ Joseph còn nhanh tay hơn cả tôi nữa, dám cùng ngừi khác ở chung 1 phòng. Làm em mà qua mặt anh thì giỏi thật."

Joe nhéo tai Matt "Sao hả? Anh cũng muốn thử nữa àh?"

Matt cười "Anh đâu dám chứ." "Được rồi, bây giờ chúng ta đã biết được nguyên nhân cãi nhau của họ. Nhưng theo như 2 chúng tôi điều tra đuợc thì câu chuyện kô phải là như vậy đâu, nhưng chúng tôi lại kô biết lý do thật sự là gì chỉ biết là Joseph định giải thích với Ariel nhưng mà vẫn chưa có cơ hội đó thôi. Chúng ta phải tạo cơ hội cho họ giải tỏa hiểu lầm mới được." Bi ra chiều suy nghĩ.

Kyo búng tay la lớn "Theo tôi quan sát thì Joseph cũng có ý với Ariel. Nếu như vậy thì dễ xử thôi, chỉ cần khơi dậy được tình yêu của Joseph, cũng có nghĩa là khơi dậy được sự to gan tiềm ẩn trong anh thì mọi hiểu lầm giữa 2 ngừi họ sẽ được sáng tỏ.

Joe gật đầu đồng ý "Chị họ àh, em kô muốn khen chị thông minh cũng kô được, điều này rất giống em. Em đã hiểu ý chị muốn nói gì rồi, chúng ta sẽ làm như vậy nhé."

Bi và Matt nhìn nhau tỏ ý kô hiểu, 2 ngừi đồng thanh la lớn "Nhưng chúng tôi kô hiểu."

Kyo mỉm cười khoái chí "Từ từ rồi sẽ hiểu, hãy chờ coi màn kịch này đi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...