Lời Hứa Của Giản Trì

Chương 14: Ký ức lắng đọng



Sau khi trải qua quá trình sàng lọc, hơn 60 phần trăm số doanh nghiệp từng hợp tác với Trúc Hải thời kỳ Nguyên Nghi còn tại chức đã bị Cốc Trì phủ quyết. Đối với việc lựa chọn đối tác làm ăn mới anh tương đối coi trọng cũng rất thận trọng, phân phó trợ lý Lăng Thích phụ trách hội đàm và thư ký chuyên thuộc Đinh Hủy phụ trách hợp đồng, thay phiên nhau tổ chức các hội nghị trao đổi bàn bạc các công việc liên quan, bản thân thì đảm nhận toàn bộ công trình điều khiển kỹ thuật điện tử Trí Năng.

Nếu đã quyết tâm trong một thời gian ngắn cắt giảm đội ngũ công nhân từ bảy trăm xuống còn bốn trăm người, tự nhiên Cốc Trì đã có chuẩn bị trước. Vì muốn thu hút một lượng lớn khách du lịch, khiến cho hành khách cảm nhận được sự thoải mái khi đến đây, anh đã lên kế hoạch lợi dụng lợi thế của internet, dẫn dắt hoàn thiện toàn bộ hệ thống điều khiển thông minh đó, vận dụng những thành quả kỹ thuật hiện đại để thay thế nhân công quản lý, nhờ bộ phận phục vụ cao cấp nhanh nhẹn cùng với các mánh khóe maketing đã giúp cho Trúc Hải cấp tốc xoay mình, trở thành một trong những doanh nghiệp trọng điểm trong giới kinh doanh khách sạn.

Mấy ngày hôm trước Giản Nặc không có cơ hội nhìn thấy anh, không phải vì anh trốn tránh không gặp, thực tế lúc đó anh đang ở cùng một tầng lầu với cô, ở trong phòng hội nghị bàn bạc chuẩn bị các đối sách chiến lược, trải qua liên tục hai đợt chất vấn nghiêm ngặt, sau khi tổng hợp lại các phương án dự kiến của những công ty tham gia, cuối cùng anh đã quyết định bốn công ty cuối cùng sẽ tham gia tranh thầu một lần nữa.

Hai giờ chiều, Cốc Trì đúng giờ xuất hiện tại hội trường nơi trực tiếp diễn ra buổi đấu thầu. Bộ dáng thong dong ngồi giữa chiếc ghế da, cử chỉ ngạo nghễ nhưng không làm mất đi sự ung dung quyết đoán, tiết lộ người đứng đầu doanh nghiệp phải có đủ sự bình tĩnh cùng quyết đoán mới có thể nắm giữ 'Càn Khôn'.

Buổi đấu thầu vẫn do Lăng Thích chủ trì, lược bỏ một số khâu phiền hà không cần thiết, trực tiếp đi vào chủ đề chính các nhà thầu tiến hành biện luận cho gói thầu của mình. Sau hai giờ, ba công ty khác bị Cốc Trì phủ quyết phải rời đi, trải qua thời gian bảy ngày sàng lọc, cuối cùng quyết định lựa chọn công ty có giá thầu gần nhất với giá dự tính của Trúc Hải trước đó, hơn nữa công ty điện tử Tốc Duy có thực lực tài chính hùng hậu đã có một thời gian dài hợp tác với bọn họ.

Lúc người phụ trách Tốc Duy dẫn đoàn rời đi, Lăng Thích nhận lấy hồ sơ, hỏi: "Lần này có 16 công ty tham gia đấu thầu, ngay khi kết thúc vòng đầu tiên anh đã chọn công ty điện tử Tốc Duy rồi đúng không?" Kết quả đã được dự toán từ trước, đối với việc Cốc Trì kiên trì tiến hành tiếp đợt sàng lọc thứ hai, dụng ý trong đó anh ta nửa hiểu nửa không.

Nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, Cốc Trì tà tà kéo khóe miệng, "Để Đinh Hủy nói cho cậu biết tuần trước các tờ báo tập san lớn đã đưa vô số tin tức nói rằng lần đầu thầu này Trúc Hải sẽ phải chuẩn bị kỹ lưỡng chu đáo như thế nào, đồng thời còn đặt ra nghi vấn có nên đưa kế hoạch quản lý ra tuyên truyền trước không!"

Cùng Đinh Hủy liếc mắt nhìn nhau, Lăng Thích như bừng tỉnh: "Các công ty mời thầu vì tin tức này, để gia tăng khả năng trúng thầu không tiếc đầu tư nguồn lớn tài chính thông qua các con đường khác nhau ra sức tuyên truyền, mà trong suốt quá trình đó người hưởng lợi lớn nhất chính là Trúc Hải." Mỗi công ty khi tuyên truyền đều không tránh được việc sẽ phải đề cập đến Trúc Hải, mà Cốc Trì chỉ cần điều một nhân viên ra trình diện, đã có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất lại có thể tiết kiệm một khoản lớn cho khách sạn trước khi mở rộng phát triển.

Cốc Trì cong môi cười, ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống bản hợp đồng: "Ngày mai đem hợp đồng này giao cho luật sư Giản, tôi sẽ tự mình đến ký." Trước khi đứng dậy còn dặn dò: "Trong vòng một tuần phải hoàn thành xong Closed Beta, bảo đảm tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ sai sót nào."

Trong lúc Cốc Trì thương thảo đưa ra các quyết sách ở Trúc Hải thì Giản Nặc lại đang ở bên ngoài phòng bệnh giám sát - Bệnh viện Thứ Năm của thành phố.

Đan Thục Nhu thực sự bị bỏng mà vào viện, đương nhiên không nghiêm trọng đến nỗi không thể ra tòa, căn cứ chính xác nhất từ bệnh viện đó là để ngăn ngừa vết thương bị nhiễm trùng cho nên bệnh nhân phải ở lại mấy ngày để quan sát, nhưng lại trực tiếp chuyển người bệnh tới phòng giám sát.

Giản Nặc cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, cô làm sao có thể tin được trong lúc mấu chốt này Đan Thục Nhu lại 'xui xẻo' đến mức ngay cả đi dạo trên đường cũng gặp phải hỏa hoạn, hơn nữa lại có thể bắt được bình cứu hỏa trăm năm khó gặp đột nhiên xuất hiện như thế. Nhưng chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, trong lúc nhất thời, cô vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, huống chi tất cả những người muốn vào thăm bệnh nhân đều bị ngăn ở phía ngoài tấm thủy tinh, cô muốn gặp cũng không được.

"Luật sư Giản?" Đan Thục Khê đưa cho cô một ly nước nóng, đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhắc nhở Giản Nặc: "Điện thoại."

"Cảm ơn." Giản Nặc giật mình hoàn hồn, cầm điện thoại lên, màn hình thế nhưng lại hiện tên Cốc Trì.

Giản Nặc ngẩn ra, cô căn bản đâu có số của Cốc Trì, sáng nay cũng quên mất không hỏi.

Ấn nút trả lời, cô hơi không chắc chắn hỏi: "Cốc Trì?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp nồng đậm của Cốc Trì: "Là anh."

Bỗng nhớ ra cái gì, Giản Nặc hỏi: "Số là anh lưu trong máy của em?"

"Em cũng không hỏi nên anh đành phải xung phong nhận việc lưu nó vào thôi!" Buổi sáng lúc cô còn đang ngủ say anh đã lưu số cá nhân của mình vào trong máy của cô.

Giọng điệu có mấy phần trách cứ, Giản Nặc ngây ngô nở nụ cười: "Làm sao anh biết em sẽ không hỏi?"

Lời nói của cô hơi có chút hờn dỗi, trên mặt Cốc Trì tràn đầy ý cười: "Đang ở Sở Sự Vụ sao? Anh sẽ qua đón em." Buổi đấu thầu kết thúc sớm hơn so với dự tính rất nhiều, anh có thời gian qua đón cô, đương nhiên không thể để cho tài xế làm thay.

"Em ở bệnh viện." Dường như cảm giác được nghi vấn của anh, Giản Nặc bước nhanh tới nơi vắng người giải thích đơn giản: "Bị cáo vụ án di chúc bị bỏng phải nằm viện nên em đến xem một chút."

Cốc Trì hơi kinh ngạc: "Đan Thục Nhu?"

Đơn giản chỉ cho rằng vì anh từng đến tòa dự thính nên mới nhớ được cái tên đó, Giản Nặc không hề hoài nghi gì, chỉ đáp một tiếng 'Ừ."

Do dự một chút, Cốc Trì nói: "Đừng ở bệnh viện nữa, không phải em chán ghét mùi thuốc sát trùng ở đó lắm sao, chờ đến lúc gặp nhau anh sẽ nói cho em biết phải làm thế nào." Cho dù không tốt nghiệp chuyên nghành về pháp luật, nhưng chịu sự ảnh hưởng là Giản Nặc, luật pháp đối với Cốc Trì mà nói quen thuộc tới trình độ không thể so sánh bình thường được, lại thêm chút hiểu biết về kiến nghị phản bác, anh đã mơ hồ đoán được dụng ý của Đan Thục Nhu.

Giản Nặc mờ mịt không hiểu cúp điện thoại, dựa vào vách tường nhớ lại lời anh vừa nói, khóe miệng hơi mỉm cười. Có thể cười tươi như tia nắng mặt trời không phải vì Cốc Trì nói muốn giúp cô cách giải quyết vấn đề, mà là vì trong lúc bất tri bất giác anh đã để lộ câu nói kia, thì ra đối với thói quen của cô, anh chưa từng quên. Trong ngực dâng lên một cỗ ngọt ngào khiến cho Giản Nặc ngây ngốc nở nụ cười.

Đan Thục Khê đứng cách đó không xa nhìn về phía này thấy luật sư Giản giỏi giang khôn khéo nở nụ cười thanh thuần thì khóe miệng cũng bất giác cười theo.

Lúc Giản Nặc xuống dưới lầu, chiếc xe thương vụ màu đen của Cốc Trì bất ngờ đậu ở phía dưới bậc thềm cửa chính. Anh đậu xe xong, cho dù không làm cản trở xe khác, nhưng vào giờ cao điểm tan tầm vẫn gây trở ngại cho giao thông, nhưng kỳ quái ở chỗ bảo vệ của bệnh viện lại không nói gì.

Thấy Giản Nặc đi tới, Cốc Trì nghiêng người mở cửa xe giúp cô sau đó nổ máy cho xe chạy, lúc ra đến cổng vậy mà bảo vệ còn vội vàng giúp khơi thông để xe của bọn họ thuận lợi chạy ra ngã tư đường.

Giản Nặc khó hiểu: "Sao bọn họ lại không phạt anh?"

Cốc Trì nghiêm túc trả lời: "Có lẽ nhìn bộ dạng anh tương đối đẹp trai."

Giản Nặc không nhịn được cười, nâng khủy tay thúc anh một cái. Khóe môi vẽ thành một đường cong đẹp mắt, Cốc Trì cười mà không nói.

Bầu trời về chiều, từng đám mây hồng tạo cho người ta cảm giác hư ảo như có như không. Khuôn mặt Cốc Trì được nhuộm bởi một tầng ánh sáng ấm áp, ngũ quan càng thêm tinh xảo, từng đường cong mạnh mẽ nhưng không mất đi vẻ nhu hòa, gương mặt trong lúc đó toát lên vẻ lạnh nhạt, hờ hững, khiến cho cả người anh tản ra một loại sức quyến rũ không thể kháng cự.

Giản Nặc cứ quay đầu chăm chú nhìn anh như vậy, hồi lâu cũng không thu lại tầm mắt, cho đến đi gặp đèn đỏ dừng lại, Cốc Trì quay đầu nhìn về phía cô, sự quyến luyến trong mắt cô chưa kịp thu lại chạm phải ánh mắt mang theo ý cười của anh, mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, cô vội vàng cuối đầu, không dám nhìn người bên cạnh nữa.

Cốc Trì cong môi cười, vươn tay nắm lấy tay cô. Ngón tay anh thon dài, nhiệt độ lòng bán tay đôt cháy mu bàn tay cô, khi ngước mắt lên nhìn rõ ràng thấy trong mắt anh ánh lên tia lửa cùng hứng thú, trong lòng thoáng chốc sinh ra cảm giác chua xót khó hiểu, Giản Nặc không nhịn được gọi tên anh: "Cốc Trì".

"Ừ." Anh nhẹ nhàng đáp, âm thanh mềm mại phảng phất qua bên tai cô.

Phía sau truyền đến tiếng còi thúc giục cắt ngang câu chuyện của hai người, Cốc Trì nhíu mày, lập tức nghiêng người qua nhanh chóng in lên môi cô một nụ hôn, sau đó mới nới tay cô ra, khẽ cười cho xe chạy hòa vào dòng xe bên đường.

Một tay cầm lái, một tay Cốc Trì chọn lấy một tấm đĩa ấn xuống nút phát. Bản nhạc vang lên, Giản Nặc bất ngờ chớp chớp lông mi dài, lúc quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ, trong mắt đã đong đầy nước.

Tiếng nhạc du dương bay lượn trong không gian nhỏ hẹp, âm thanh từng giọt nước rơi vào trong hồ giống như một loại thiên âm thoát tục xuất trần*. Cô rất thích khúc nhạc > lay động tâm hồn này, có biết bao đêm sau khi anh rời đi, cô đem chính mình ngăn cách với thế giới, một lòng lắng nghe giữa những tiếng ồn ào huyên náo triền miên bên ngoài, đem tất cả những ký ức về anh gắng sức niêm phong lại, cất giấu ở một nơi nào đó dưới đáy lòng, vì yêu mà chờ đợi trong im lặng. Cô vẫn thủy chung tin rằng, một ngày nào đó, anh sẽ về. Mà hiện tại, anh thực sự đã trở lại, lúc này hai người gần nhau trong gang tấc, bỗng nhiên Giản Nặc có cảm giác không chân thực.

(*thiên âm: âm thanh của thiên nhiên, thoát tục xuất trần: không dính bụi trần)

Anh, vẫn là Cốc Trì cưng chiều cô trong lòng bàn tay năm đó sao? Trái tim anh, có còn nguyên vẹn không? Những thắc mắc đó như dòng nước quẩn quanh trong đầu cô, Giản Nặc không biết nên mở miệng hỏi thế nào. Bốn năm chia cách, anh khiến cho cô có cảm giác khó nắm bắt. Giản Nặc không biết làm thế nào để xử lý mớ cảm xúc hỗn độn này.

Thoáng nhìn qua khóe mắt cô lấp lánh ánh sáng, với bản lĩnh thâm trầm cùng bình tĩnh Cốc Trì không thể không để ý đến chút biến hóa nhỏ này, giơ tay định tắt nhạc đi, sau nghĩ lại thôi đành rút tay về.

Hạ cửa xe xuống để gió lạnh phất qua mặt. Hai người ăn ý trầm mặc, túy ý để khúc nhạc thanh tịnh kia lan tràn trong không khí.

Xe chạy về Trúc Hải, Cốc Trì dừng lại ở tầng hầm thứ hai. Rất tự nhiên cầm lấy tay Giản Nặc, anh nói: "Từ sau khi về nước, anh luôn ở đây."

Theo bản năng cầm lại bàn tay vừa rộng vừa dài của anh, Giản Nặc theo anh vào thang máy, thong thả mà kiên định bước vào không gian sống thường ngày của anh. Đó là một gian phòng khoảng 100 mét vuông, đèn tường thủy tinh chỗ cửa vào sáng lên, Giản Nặc nhìn thấy trên bàn ăn trong phòng bếp kiểu mở đã bày đồ ăn tinh xảo nóng hổi cùng hai cặp bát đũa, trong nháy mắt, cô có cảm giác giống như được về nhà.

Nhận lấy túi xách của cô để lên ghế sofa, Cốc Trì kéo cô ngồi vào bàn ăn, ánh mắt nhìn đến thức ăn trên bàn, anh giương mắt hỏi cô: "Khẩu vị thay đổi rồi sao?" Rõ ràng không phải cố ý, nhưng lời nói ra nghe lại có ý khác.

Giản Nặc liếc nhìn trên bàn ăn, bốn món mặn một món canh, đều là những món bình thường cô thích ăn, quay đầu nhìn anh nói nhỏ: "Không thay đổi. Cho tới giờ chưa từng thay đổi." Cho dù anh không một lời bỏ đi, lòng của cô cũng chưa một lần thay đổi. Nghĩ tới anh, nhớ anh, yêu anh, chờ anh, bốn năm như một.

Nghe ra tiếng nghẹn ngào trong lời cô nói, Cốc Trì ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, ngay sau đó Giản Nặc đã ôm chặt lấy eo anh, ôm anh thật chặt, mặt dán lên ngực anh, thì thào nói: "Em rất nhớ anh, rất nhớ anh."

Cốc Trì nghe vậy, cánh tay dần dần buộc chặt, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng cũng hóa thành hai chữ: "Anh biết."
Chương trước Chương tiếp
Loading...