Lời Hứa

Chương 2: Hãy Nhìn Cuộc Sống Bằng Đôi Mắt Màu Hồng



Bà nội ơi, con về rồi này.

Diệu Đình vừa xuống xe đã bám cửa ấn chuông nhà bà nội inh ỏi. Diệu Đức xuống xe bước đến mở cửa ngõ. Chỉ chờ có thế, Diệu Đình phi ngay vào nhà gọi bà, nó càng gọi thì Diệu Đức càng không giữ nổi bình tĩnh. Anh ngồi lại chiếc xích đu ngoài sân đợi con. Tiếng con bé hét toáng lên rồi khóc nức nở.

- Ba ơi, sao bà nội lại có ảnh thờ giống mẹ thế kia?

Con bé sợ hãi ngồi xuống đất, gào khóc nức nở. Diệu Đức đi lại gần con gái, ôm nó vào lòng, khóe mắt cay cay.

- Diệu Đình à! Bà nội đã đi lên thiên đường gặp ông và mẹ rồi.

- Sao ba bảo bà khỏe rồi, ba nói dối.

Con bé gào khóc to hơn, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào của nó. Nó buông tay không ôm ba mà nhìn đầy trách móc:

- Ba ơi, bà không yêu con nữa sao? Ba gọi bà về chơi với con đi, ông nội có mẹ chăm sóc rồi mà.

Diệu Đức bất lực nhìn cô con gái nhỏ gào khóc, anh ôm chặt con vào lòng vỗ về:

- Con gái ngoan, không phải bà không yêu con nữa mà đã đến lúc bà phải đi thôi.

Con bé vừa khóc vừa giãy nảy lên không chịu nghe, nó nhất quyết đòi bà nội. Anh ôm chặt con vào lòng, nhìn di ảnh của mẹ, ánh mắt anh đỏ hoe và dòng nước mắt nóng hổi thi nhau rơi.

Anh bế con bé đã ngủ thiếp đi vì mệt về phòng. Trong giấc ngủ mà Diệu Đình vẫn mơ hồ gọi bà nội, vẫn nức nở như mộng du. Anh nằm xuống cạnh con nhẹ vỗ về để nó yên giấc. Cuộc sống của người đàn ông đơn thân nuôi dưỡng một đứa trẻ chưa bao giờ là dễ dàng. Đã 8 năm nay, anh có sự hỗ trợ của mẹ mình nhưng từ bây giờ anh sẽ phải chăm sóc con bé một mình. Sẽ còn rất nhiều khó khăn nhưng anh sẽ cố gắng làm chỗ dựa cho con, chăm sóc con tốt nhất có thể.

- Anh khỏe không? - Tuyết Mai đứng trong làn sương mờ ảo giữa vườn. Nở nụ cười tươi rói nhìn anh. Cô vẫn rạng rỡ như ngày đầu họ gặp nhau.

Diệu Đức mỉm cười, khóe mắt cay cay nhìn vợ.

- Anh đừng buồn nhé! Khi anh buồn con gái chúng ta cũng sẽ buồn theo. Anh hãy dạy con chúng ta rằng " muốn có cuộc sống màu hồng thì đừng nhìn cuộc sống bằng đôi mắt màu đen".

- Anh nhớ rồi. Anh sẽ cho con bé cuộc sống vui vẻ, nó sẽ hạnh phúc. - Anh khóc, chầm chậm đi về phía vợ của mình.

- Đừng quên lời hứa với em, dạo này anh sống không tốt hay anh quên lời hứa với em rồi.

- Không, anh không quên...- Anh đưa tay lau nước mắt, lại bước về phía vợ mình. Sao anh bước mãi vẫn không tới? Tuyết Mai mỉm cười nhưng lại đi lùi lại khiến khoảng cách càng xa.

- Hãy vui lên anh nhé! Lạc quan lên, em yêu anh.

- Không, Mai ơi, đừng đi mà. Anh nhớ em..

Vợ anh mỉm cười rồi quay bước, bóng cô mờ dần. Nước mắt anh lại rơi. Anh gào tên vợ nhưng dường như tiếng bị giữ lại ở vòm họng không bật thành tiếng.

- Ba ơi, ba làm sao thế?

Anh giật mình mở mắt khi nghe thấy tiếng Diệu Đình, sờ tay lên má vẫn còn nước. Anh nhớ lời vợ mỉm cười:

- Ba không sao, ôm con ngủ rồi ba ngủ quên mất. Ba làm con thức giấc hả?

- Ba mơ thấy mẹ à? Con thấy ba gọi tên mẹ. Sao ba lại khóc?

- Không, ba đang mơ Diệu Đình cười nên ba hạnh phúc thôi.

Anh xoa đầu con bé mỉm cười. Hít một hơi thật sâu cho đầu óc tỉnh táo. Anh xuống giường, lấy lại tinh thần:

- Nào ba con mình dọn nhà chứ? Trước khi ba kiếm được tiền xây lại nhà đã cháy thì chúng ta sẽ ở nhà của bà nội nhé!

- Dạ vâng ạ.

Con bé đứng lên, bá cổ ba để được bế xuống đất. Nó nhanh nhẹn đi lấy chổi quét nhà rồi bắt chước động tác của bà, nó sai ba đi lau cửa kính, kê lại bàn ghế và trang trí lại nhà theo ý của mình.

Sau khi làm lễ 100 ngày bà xong, hai ba con đi mua sơn để sơn lại nhà, ba chiều ý nó nên sơn hết lại nhà thành màu hồng nổi bật nhất xóm. Ba con nhìn nhau, mặt lấm lem sơn mà cười. Lần đầu tiên, anh đã thấy lại nụ cười hồn nhiên của con bé. Bất giác, anh thầm nghĩ " Cảm ơn em đã nhắc nhở anh về lời hứa, từ bây giờ anh sẽ luôn nhìn cuộc sống bằng đôi mắt màu hồng".

******

- Diệu Đình, ba đi làm nhé! Con ngủ ngoan xong việc ba về.

Con bé dụi mắt, nhướng đôi mắt tròn xoe còn ngái ngủ nhìn ba gật đầu.

Nó nhìn ba vội vàng lao ra khỏi nhà trong đêm mà thương. Ba nó là lính cứu hỏa nên thường nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào. Thỉnh thoảng ba hay xoa đầu nó cười:

- Ba chỉ mong mình thất nghiệp để được ở nhà với con.

- Vậy thì ba con mình sẽ chết đói mất.

- Ba sẽ làm việc khác được không?

- Vậy ai sẽ giúp mọi người chữa cháy hả ba?

Ba mỉm cười xoa đầu nó:

- Vậy con phải hứa là sẽ luôn ngoan và không buồn khi ba đi giữa đêm nhé!

- Dạ con hứa với ba. Ba cứ yên tâm làm việc nhé!

Ba ôm chặt nó vào lòng vỗ về đầy yêu thương.

Cứ mỗi đêm ba đi là nó lại thức giấc không ngủ được, chỉ đến khi ba trở về thì nó nhanh chóng tắt đèn giả vờ ngủ. Mới 8 tuổi nhưng nó biết nghề của ba rất vất vả, lúc nào trở về người ba cũng khét lẹt mùi khói, mặt mũi lấm lem nhưng nó yêu mùi khói ấy. Chỉ cần ngửi thấy mùi khét của khói ấy là nó biết ba đã về nhà an toàn.

Mẹ mất khi nó vừa sinh ra, ba đã ở vậy gà trống nuôi con đến giờ. Ba chưa từng có ý định lấy vợ, bà nội nói vì ba hứa với mẹ sẽ chăm sóc, yêu thương nó thay mẹ. Một phần vì ba sợ không có người phụ nữ nào yêu thương nó nên ba cứ ở vậy coi nó là báu vật.

Từ bé, ba đã luôn nhắc nó về việc cần giữ lời hứa với người khác, nếu không làm được thì đừng hứa hoặc đừng hứa theo kiểu thích thì hứa còn làm được hay không thì không quan tâm. Vì vậy, mỗi khi nhận lời hứa gì với ba và bà nội nó luôn suy nghĩ thật kĩ. Còn với bạn bè ở lớp thì nó không đồng ý hứa nên nhiều khi bị các bạn nói " đồ nhát gan".
Chương trước Chương tiếp
Loading...