Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Chương 1



Hai thằng du côn với nét mặt kinh dị, quần áo thì sốc xết đang từ xa tiến lại một cậu nhóc có dáng người nhỏ nhắn, nói nhỏ nhắn thì hơi quá chứ cậu nhóc đó cũng cao ngang bằng hai thằng ôn dịch đó có điều cậu nhóc nhà ta với tính tình hiền lành nên bị hai tên đó ức hiếp vì mẹ cậu dặn một câu nhịn thì chín câu lành nên vì thế trong xóm và cả lẫn trong trường ai cũng mến cậu cả. Thấy cậu im re hai thằng đó nắm áo cậu lại mà quát nạt:

- Thằng quỷ nhỏ mày câm hả, tao kêu không trả lời, mày tính khi dễ tụi tao hả, mày ngon lắm tao cho mày biết tay – cái thằng đâu đinh nói. Nói xong hắn tán cậu một bạt tay, năm ngón tay hằng lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu.

- Dạ, hai anh gọi em – cậu trả lời mà như muốn khóc.

- Tại mày mà tao với thằng Minh bị phạt lao động một tuần, tại mày tất cả, tại cái miệng bép xép của mày mà hại cái thân đó con, hôm nay ông nội mày đánh cho mày một trận cho chừa cái tật – thắng khốn đó tiếp tục hăm he.

Thế là hai thằng nhào vào mà đánh cậu tới tấp, cậu vùng vẫy mà không có cách nào thoát ra. Thằng Minh thì ôm cậu lại còn thằng Kiên thì dùng gối rồi tay đấm liên tục vào bụng. Nước mắt cậu giàng dụa vì đau nhối, khóe miệng bị rách một đường máu bắt đầu chảy. Thằng Minh buông ra cậu té nhào xuống đất. Nó kéo đầu cậu lên cao mà nói:

- Mày liệu hồn nha con, còn bép xép nữa là tao cho mày xong đời – chưa nói dứt lời thì thằng Tú từ đâu chạy tới với khuôn mặt hốt hoảng khi thấy cảnh tượng đang diễn ra. Tú nói.

- Kiên, Minh mày làm gì nó vậy, sao đánh nó dữ vậy, tụi mày tính vào nhà đá gỡ lịch à.

- Tao không cho nó chết dễ vậy đâu, ủa mà sao mày chạy ra đây – Thằng Kiên nhìn thằng Minh – mày kêu nó ra đánh tiếp hả, công nhận mày rãnh thiệt, tao với mày nó muốn chết lên chết xuống vậy mà kêu thằng Tú ra nữa, mày tính cho nó tàn đời luôn sao.

- Tao không có – quay qua thằng Tú – sao mày biết mà ra đây.

Thằng Tú tức giận nó nạt:

- Tao hỏi hai tụi bây tại sao lại đánh nó, à tao biết rồi mày tưởng nó bép xép chuyện mày trốn học đi đua xe làm hai đứa tụi bây bị phạt lao động một tuần.

- Coi như mày thông minh đó Tú – thằng Kiên nói.

- Đm hai thằng ngu, ăn cho nhiều vô mà không biết phân biệt đúng sai, chuyện đó là do con Hân nó nói chứ có phải nó nói đâu.

Hai thằng đó chưng hửng với lời chửi của thằng Tú. Sao đó Tú tường thuật tường tận lại những gì mà con Hân đã kể vì sao hai đứa nó bị phạt thì bây giờ mới vỡ lẻ ra là đánh nhầm người.

- Con đĩ ngựa đó thiệt là lắm chuyện, nó mà có đây là chết mẹ với tao. Ấy da, xin lỗi anh bạn nha, người không biết không có tội, tao cứ tưởng….- thằng Kiên nói.

- Tưởng ông nội mày chứ ở đó mà tưởng, sao không biết lại xin lổi rồi phụ tao đưa nó về nhà, tụi bây mất dạy hết sức – Tú một tay đỡ cậu còn miệng thì chữi xói xã vào hai thằng đó.

- Mất gì xin lỗi ai biễu tại số nó xui chi, coi như là đánh cảnh cáo trước phải không Minh.

- Ờ, tao thấy thằng Kiên nói đúng đó, nhìn cái mặt thấy mà ghét không sớm cũng muộn tao cũng đánh nó hà, coi như lần này đánh hơi bị sớm – nói xong nó cười hô hô.

-Hai thằng chó tụi bây được lắm, tụi bây là con người còn thua hai con chó vậy, chết mẹ đi cho rồi tao chống mắt lên coi ông trời ổng quả báo hai đứa bây như thế nào, chuyện này mà đến tay con Hân tao coi tụi bây còn sống nổi không.

- Mày mới nói gì hả thằng chó kia, tao thách mày nói lại đó – hai thằng kênh kiệu mà hô to.

- Tao nói tụi bây là hai thằng chó mất dạy, tao mà có con như tụi bây thì lúc mới sinh tao bóp mũi cho nó chết mẹ luôn cho rồi, sống mà thua súc vật không có tình người mà quên hai bây có là người đâu mà nói tình người – hai thằng đó quay lại vì lời nói không phải thằng Tú nói mà là con Hân.

Hai thằng đó lắm la lắm lét nhìn con Hân vì con Hân là ai là đàn chị trong cái trường mà tụi nó đang theo học, một tiếng của con Hân cũng đủ để hai thằng đó bầm dập. Hai thằng nhìn nhau và không hẹn mà trùng ý tưởng bỏ giò mà chạy xóng khói như bị ma đuổi.

Cô ả tiếng lại tiếp thằng Tú dìu cậu về. Trên đường đi cô an ủi:

- Chị xin lỗi Nhân nha tại chị mà làm em ra nông nỗi này, hai thằng đó nhất định sẽ biết tay chi.

Lúc bấy giờ cơn đau đã giảm đi phần nào cậu mới nói:

- Thôi chị ơi coi như số em không mai vậy, đời em đen quá biết sao giờ, ông trời chắc ổng cũng có mắt mà chị.

- Nhưng nó đánh em ra nông nỗi thế này mà em…

- Đừng nói nhiều Hân à, để cho Nhân em đó dưỡng sức, còn chuyện về hai thằng đó tính sao, chạy trời nó cũng trốn không khỏi – Tú lên tiếng.

Thế là cả hai đưa cậu về nhà. Một căn nhà hết sức giản dị như chín con người của cậu vậy.

Mà cũng xin nói qua về thân thế của cậu, cậu tên là Nguyễn Trúc Nhân năm nay 17 tuổi, cậu mồ coi cha từ nhỏ, cậu biết là do nghe mẹ cậu nói lại. Tính cậu hiền lành nên dễ bị bắt nạt mà cũng mai có hai người bạn đó là Hân và Tú luôn ra tay giúp đỡ cậu, tuy họ không học cùng khối với cậu nhưng hai người đó với tinh thần gặp nạn thì ra tay tương trợ vì vậy mà dần 3 người trở thành bạn của nhau. Nhưng mọi người bạn bè xung quanh không để ý thì không biết.

Đã nói cậu là đứa bé bị mồ coi cha vì thế nhà cậu có hai mẹ con, nhà cũng không khá giả gì. Mẹ cậu mở một tiệm tạp hóa nhỏ để buôn bán đồng thời buổi sáng bán luôn thức ăn sáng nên vì thế cuộc sống cũng không đáng lo ngại. Ban đầu bà không tán thành cậu chơi với Tú và Hân vì bà biết hai đứa đó thích ăn chơi quậy quạn bà sợ cậu nhiễm thói hư của chúng, nhưng vài lần tiếp xúc thì bà có suy nghĩ khác, ngoài mặt chúng như thế nhưng bên trong thì tốt bụng vô cùng, biết phân biệt cái nào đúng cái nào sai chứ không như mấy đứa quậy mà bà biết, dần dần bà xem chúng như con của mình, có cái gì ngon cũng một là thằng Tú còn không là con Hân. Còn hai đứa nó cũng đối xử lại với gia đình cậu không khác gì là người trong nhà, quý mến bà và cậu vô cùng. Nên bà rất yên tâm mà để cho cậu chơi chung với hai đứa đó.

Cả hai đỡ cậu vào nhà làm cho khuôn mặt đôn hậu của bà hốt hoảng vô cùng bỗng đâu đó hai hàng nước mắt lại rưng rưng, bà nhẹ nhàng đến bên mà chăm sóc, nhìn đứa con trai tội nghiệp của mình mang nặng đẻ đau mà bị đánh như vậy. Thấy vậy Hân nhẹ nhàng đi lại dùng tay lao nhẹ hai hàng nước mắt của bà và nhận lỗi:

- Con xin lỗi cô, tại con mà luyên lụy với Nhân, cô đừng khóc nữa cô khóc nữa làm con thêm ái nái.

- Con bé khờ à, cô đâu có trách con đâu, con đừng tự vằng vặc mình như thế, cô biết tính tình con với thằng Tú mà, tại thằng Nhân số nó không may mắn nên hết lần này đến lần khác bị người ta bắt nạt mà không có hai đứa thì chắc gì thằng Nhân còn lạnh lặng, vì thế con đừng trách mình nữa – bà vừa nói vừa xoa đầu con Hân.

- Con xin lỗi cô vì chuyện của nhóc Nhân, nhất định lần này con không bỏ qua cho bọn nó đâu, dám đụng tới người mà con yêu quý thì không xong với con đâu, con sẽ cho tụi nó….- Tú lên tiếng nhưng bị bà Chi mẹ nhóc Nhân chặng lại.

- Thôi con, chuyện cũng lỡ rồi, con đừng làm lớn chuyện, ông bà ta thường nói một câu nhịn chín câu lành – bà cười nhẹ nhàng.

- Nhưng….

- Chuyện đó mình tính sau đi Tú, bây giờ lo cho nhóc Nhân đi – con Hân nói với thằng Tú.

- Ừ tính sau – cả hai ngầm hiểu ý nghĩ của nhau, xem như thằng Kiên và thằng Minh lần này coi như xong.

Còn Nhân thì nãy giờ nằm yên lặng với cái miệng bị rách, một bên mặt bầm tím, cổ họng thì khô khan nên chẳng nói được lời nào. Cậu rất vui khi có một người mẹ luôn hết mực thương yêu và cũng vui vì có được hai người bạn rất quan tâm đến mình, nghĩ tới nhiêu đó thôi cũng làm cậu ấm trong lòng.

Kể từ ngày cậu bị đánh cũng đã 1 tuần, vết thương bắt đầu lành lặng và cậu đi học trở lại bình thường. Những ngày học cuối năm thật là bận rộn nhưng cũng vui, cậu cười nhiều hơn, cậu cười thật đẹp, nụ cười tràn ngập nắng và cái làm nên nó chính là cái răng khểnh vô cùng có duyên, bọn con gái thì xúm xí lại khen nhưng khổ nổi một cái là thường xuyên có mặt của con Hân và thằng Tú luôn kè kè bên cậu, vì thế mà bọn con gái hơi ngán mặc dù biết cậu hiền.

Có một điều mà cậu không nói cho mẹ và hai người bạn kia biết đó là từ lúc nhỏ cậu thường có những giấc mơ kì lạ, luôn có một bóng người kì lạ thoáng ẩn thoáng hiện nhưng cậu không nhìn rõ mặc hay là cậu thấy mình bơi tung tăng giữa lòng đại dương mênh mông với những chú cá lượn vòng quanh câu, rồi cậu nghe đâu đó trong làng nước có tiếng ai đó vang lên “chào con con trai của ta” cậu nghe thấy và cứ bơi theo nhưng càng bơi thì tiếng nói càng nhỏ dần và biến mất. Rồi cậu lại mơ thấy mình bơi cùng những người cá, họ thật đẹp và quyến rũ, giọng hát thật mượn mà và trong trẻo, họ nắm tay cậu cùng bơi, cậu thích thú vì điều đó, dù cậu biết người cá chỉ là truyền thuyết.

Như có một sự ràng buộc nào đó, cậu rất thích nước, mỗi khi xuống nước là cậu cảm thấy nhẹ nhàng tinh thần vô cùng thoải mái chính cậu cũng không hiểu. Và có một điều mà cậu không tài nào giải thích được là mẹ luôn cấm cậu đi biển, cậu hỏi thì mẹ cậu bổng nhiên nổi giận vì thế cậu không dám hỏi sợ bị mẹ la rầy.

Năm học cũng đã kết thúc cậu có một kì nghĩ hè, cậu dự định sẽ ở nhà phụ mẹ và tranh thủ thời gian đọc trước sách để cho năm học kế tiếp. Nhưng mọi chuyện không như ý cậu khi hai đứa bạn thân rù quến cậu:

- Nhân ơi, mình đi du lịch một tuần đi, nghĩ hè rồi mà, đi cho thư giản đầu óc – con Hân lên tiếng.

- Đi nha Nhân, có anh đi nữa nè, anh cũng muốn đi đâu đó xa một tí để nghĩ ngơi thấy học tập áp lực quá – thằng Tú nhảy vào.

- Em không biết đi được không nữa, em đi thì ai ở nhà phụ mẹ bán đồ một mình mẹ làm không xuể đâu, mà không biết mẹ cho không nữa – cậu nói giọng buồn buồn.

- Em yên tâm đi, có đi thì dẫn cô cùng đi luôn, không lẽ chị lo không nỗi cho cô với em sau.

- Ý, bạn Hân hay quá vậy bạn lo cho mình luôn đi – Tú cười rồi sau đó tắt ngay lập tức.

- Cô với nhóc Nhân thì cái gì cũng được còn ông thì miễn đi nha. Biến đi chỗ khác dùm. Nhân thấy không chị xem cưng với cô như người thân trong nhà vậy đó còn thằng cha Tú thì với tính tình hun hăng, nóng tính, keo kiệt bũn xĩn thì chị cho ăn đá là vừa – Hân cười sãn khoái.

- Ê con kia nói gì vậy, nói lại xem sao, ờ không biết ai à, nói người mà không xem lại mình kìa, có thua kém thằng Tú này bao nhiêu đâu mà la với ó, đàn chị trong trường mà ai mà không khiếp sợ bởi vậy ta nói gái lớn mà chả có thằng nào để ý, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.

- Làm đàn chị mới không bị người ta ăn hiếp, hiền hiền là bị đứa khác nó xử rồi. Xin lỗi nha tui ế là đang chờ người tử tế đó, ai kia nói mà không biết nhìn lại mình à, cũng có đứa nào để ý đâu mà tài lanh tài lẹt – haha.

Thấy tình hình có vẻ không ổn nên cậu lập tức chen vào:

- Chị Hân này, ai mà làm vậy được không khéo người ta nói mẹ con em lợi dụng chị thì chết.

- Trời chuyện nhỏ, đứa nào dám nói chị xử nó liền tại chỗ cho cưng xem.

- Nếu có đi thì hai mẹ con em tự túc chị với anh khỏi cần lo. Mà em sợ mẹ không cho đi quá.

- Cưng khéo lo xa, với tài ăn nói của chị với cô thương chị như thế làm sao không cho đi được chứ, chuyện đó để chị lo.

- Được không đó, sao tự tin khiếp vậy, không được chúng cười cho nhục mặt – Tú nói sốc.

- Cứ đợi đấy đi, tui với ông cá đi, nếu ông thua ông phải thực hiện 3 điều kiện với tui..

- Còn nếu bà thua…

- Thì bắt cứ yêu cầu nào ông nói ra cho dù có chết con Hân này cũng làm cho bằng được, nguyễn sao là đừng trái với luân thường đạo lí là ok.

- Ok. Quyết định vậy đi. Nhân em làm chứng cho anh với bà Hân nha.

- Cần thế không hai anh chị – Nhân nói mà cái mặt méo xẹo.

- Phải thế chứ cưng.

- Rồi em thua hai người, em là Nguyễn Trúc Nhân hôm nay xin đứng ra làm chứng cho vụ cá độ của anh Vũ Việt Tú và chị Lê Ngọc Hân. Nếu một trong hai không thực hiện lời hứa sẽ là…..con chó – cậu ho ho và nói, câu cuối cậu cố nói mà không dám cười.

Cả Tú và Hân đều bắt ngờ vì lời nói của cậu, hai đứa nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống, cùng nhau đồng thanh hô lớn:

- Không thực hiện lời hứa sẽ là con chó, con chó.

Cậu nhìn hai người họ mà cười muốn đau bụng, càng ngày cậu càng cảm thấy quý mến cả hai vô cùng. Cậu luôn mong có ai đó sang sẽ niềm vui trong cuộc sống và điều đó đã xảy ra. Đó chính là sự có mặt của anh Tú và chị Hân. Ngoài người mẹ ra thì cả hai chính là người thân của cậu.
Chương tiếp
Loading...