Lòng Có Mãnh Hổ Cùng Tường Vi

Chương 8: Cứu Tràng [1]



Editor: Ninh Nhiên

____????____

[1] /救场/ Cứu tràng: cứu hộ, hỗ trợ, giúp đỡ,....

Sau khi Mạc Sanh về tới phòng ngủ, bạn cùng phòng cũng đã trở lại, Mạc Sanh đưa trà sữa cho bạn cùng phòng hệ giáo dục thể dục chuyên nghiệp Bạch Tiểu Đình, Bạch Tiểu Đình vui vẻ hút lên vài ngụm, cao hứng đến mức hận không thể nâng mặt Mạc Sanh hôn một cái.

Tề Nịnh và Mạc Sanh đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trông mong nhìn cô ấy uống trà sữa, thèm đến mức chép miệng.

Mạc Sanh ủy khuất hề hề hỏi: "Thứ đồ chơi này uống ngon lắm sao?"

Bạn cùng phòng Bạch Tiểu Đình lập tức lắc đầu: "Uống không ngon, quá khó uống, một mình tớ chịu đựng tất cả là được rồi. Có điều Mạc Sanh cậu nghĩ cái gì mà nổi hứng mua trà sữa cho tớ vậy?"

"Vừa rồi tớ đi gặp học đệ, cậu ấy mua cho tớ, tớ không uống được nên chỉ có thể hiếu kính cho lão nhân gia ngài thôi."

Không đề cập tới còn ổn, sau khi nhắc đến đề tài này cánh tay Tề Nịnh liền đặt lên trên vai Mạc Sanh, đồng thời thâm trầm thở dài một hơi.

Trong nháy mắt Mạc Sanh sợ hãi tới mức giật bắn mình, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp.

Tề Nịnh quơ quơ tay, an ủi nói: "Thiết Tử, đừng sợ, ca tỉnh rượu rồi." [2]

[2] /铁子/ Thiết tử: thuật ngữ mạng dùng để chỉ anh em, đặc biệt là anh em tốt. Về sau dần phát sinh ra những nghĩa xấu như: vợ bé, lẳng lơ, tiểu tam,... nói chung là chỉ những mối quan hệ thân mật không chính đáng.

Mạc Sanh chỉ dám dùng giọng mũi trả lời một tiếng: "Ừm."

"Cũng không đến mức tớ thất tình lại bắt cậu phải độc thân bồi tớ có đúng không? Với lại nhìn gương mặt sáng sủa của học đệ kia đáng giá để cậu vì cậu ấy mà phản bội anh em thân thiết nhất!"

"Tớ không có, tớ chỉ tìm cậu ấy hỗ trợ sửa bài tập nhóm thôi."

Bàn tay của Tề Nịnh vung lên: "Loại chuyện tìm sinh viên năm nhất giúp sửa bài tập này mà cậu cũng làm được, cậu ấy mới nhập học mấy tháng chứ? Bài tập nhóm nhỏ cậu ấy đã làm được mấy lần? PPT chắc cũng không làm tốt được đâu? Một sinh viên hệ âm nhạc như cậu ấy cùng lắm chỉ làm PPT cho cậu được một đoạn phối BGM!"

[3] Cho bạn nào chưa biết thì BGM (Background Music) nghĩa là nhạc nền nha.

"Do tớ lướt đi lướt lại danh sách WeChat cảm thấy cậu ấy là thông minh nhất."

"Nói ngắn gọn chính là chúng tớ đều không quá thông minh?"

"Các cậu là cái dạng gì trong lòng các cậu còn không biết...." Mạc Sanh ngửa đầu, ngón cái và một ngón tay khác xoa vào nhau, làm bộ ước lượng: "Không biết được bao nhiêu sao?"

Tề Nịnh và Bạch Tiểu Đình cùng nhau cười ha hả.

Bạch Tiểu Đình buông trà sữa phản bác: "Cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! [4] Nhân loại là động vật bậc cao, bọn họ hiểu được việc dựa vào chỉ số thông minh để phân chia nhóm bạn tốt."

[4] Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: chỉ những người bạn giống nhau, có chung chí hướng và mục đích sẽ tìm đến nhau để kết bạn cho dù mục đích đó là tốt hay xấu. Tương tự với câu "vật họp theo loài".

Tề Nịnh cũng không rối rắm, tiếp tục nói: "Theo lý thuyết, nếu khuê mật tìm được đối tượng ái muội rồi, thì đều sẽ có một loại cảm giác như khuê mật của mình bị heo lừa. Nhưng mà tớ nhìn thấy cậu và học đệ lại cảm thấy.... Heo của nhà chúng ta đang lừa ăn cải thìa."

"Mẹ, gọi chúng ta là heo? Thiết Tử của tớ tuyệt đối được xem là mãnh hổ."

"Đúng, phải gọi tớ là mãnh hổ ăn tường vi, đúng không?"

"Chính là như vậy." Mạc Sanh nói xong liền cảm thấy không đúng, nhanh chóng sửa lời: "Tớ thật sự tìm cậu ấy hỗ trợ, còn mang theo xúc xích Cáp Nhĩ Tân cho cậu ấy nữa."

Bạch Tiểu Đình lập tức mở to hai mắt: "Là đồ ăn ngày hôm qua mẹ tớ mang đến cho các cậu?"

"Đúng vậy."

Bạch Tiểu Đình chấn kinh: "Còn tách lẻ?!"

Mạc Sanh gật đầu: "Làm sao vậy?"

"Đưa nam thần xúc xích tách lẻ, cậu nghĩ như thế nào? Nữ sinh nhà người ta tặng nam thần đều là chocolate, lúc tặng còn thuận tay trang trí một chút, cậu lại đưa xúc xích?"

"Rất kỳ quái sao?"

Bạch Tiểu Đình và Tề Nịnh liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhau lắc đầu thở dài.

Tề Nịnh quay đầu đi lấy đồ dùng tắm rửa: "Anh em nơi này báo động trước."

Mạc Sanh vẫn khó hiểu: "Vì cái gì chứ? Không thể ăn sao?"

Bạch Tiểu Đình uống trà sữa, nuốt một ngụm rồi nói: "Trà sữa, nam thần đưa. Xúc xích, mẹ tặng. Haiz.... Không bằng cậu trực tiếp đưa pín dê (bộ phận sinh dục của dê), còn có tác dụng ám chỉ hơn."

Mạc Sanh không phục ngồi lên trên bàn, cảm giác được điện thoại đang rung, lấy ra nhìn thì thấy Úc Lê Xuyên gửi tin nhắn hỏi: Học tỷ, chị về đến phòng ngủ rồi sao?

[Sở Thừa Dư Sanh]: Tới rồi, còn cậu?

[C]: Ừm tốt, vậy là tôi an tâm rồi, tôi cũng tới rồi, chuẩn bị bắt đầu đọc sách.

[Sở Thừa Dư Sanh]: Được, vất vả cho cậu rồi!

Buông điện thoại xuống, Mạc Sanh liền cảm thán: "Ai, mị lực đáng chết này của tớ...."

Bạch Tiểu Đình lắc đầu: "Sanh Sanh, không phải tớ đả kích cậu đâu, chúng tớ nói giỡn thôi nói giỡn thôi, tớ cảm thấy học đệ nói không chừng thật sự không có ý đồ gì đối với cậu."

Mạc Sanh lập tức không phục, hỏi: "Như thế nào hả? Vì sao tớ lại không được? Hoa khôi của hoa cũng đã bầu chọn là tớ rồi mà?"

Bạch Tiểu Đình dùng ngón tay chỉ Mạc Sanh: "Tự cậu cuốn tay áo lên nhìn bắp tay của cậu, rồi lại kéo quần áo lên nhìn cơ bụng của cậu đi, cuối cùng nhìn vết sẹo trên khuỷu tay và đầu gối xem, cậu cảm thấy loại nam sinh hào hoa phong nhã như vậy sẽ có ý đồ đối với cậu? Chỉ là, cơ bắp trên người một nữ sinh như cậu lại giống với đàn ông trong phòng tập thể thao, nói không chừng là muốn hỏi cậu nên tập thể hình như thế nào, giảm bớt tiền để tìm phòng tập."

Mạc Sanh đem điện thoại ném lên trên bàn, không nói gì.

Ngay lúc này Tề Nịnh vẫn còn cầm chậu chần chừ đứng ở cửa, đột nhiên vọt đến, nói với Mạc Sanh: "Bắt! Mạnh mẽ bắt lấy! Bắt lấy cho tớ! Loại tuyệt sắc thế gian như này cả đời có thể gặp được mấy người? Cậu còn có số WeChat của cậu ấy, bốn bỏ lên năm thì cậu đã có thể suy nghĩ thử xem nên đặt tên con là gì cho dễ nghe được rồi!"

Mạc Sanh liếc nhìn Tề Nịnh một cái, sau đó đĩnh đạc nói: "Đầu năm tớ tự lập cho bản thân hai mục tiêu, mục tiêu lớn nhất là trở thành quán quân cả nước, là tuyển thủ tự do giỏi nhất, mục tiêu nhỏ là tìm được một đối tượng. Sau đó mục tiêu lớn đã thực hiện được, mục tiêu nhỏ lại không thấy đâu, cái này chú định tớ là một người sẽ không trầm mê vào tình yêu gì gì đó, nhất định phải đi theo hướng người phụ nữ thành công."

Bạch Tiểu Đình ôm ly trà sữa đã thấy đáy nói: "Không, Sanh Sanh, cậu chỉ là một người có thiên phú dị bẩm trên phương diện độc thân mà thôi."

Mạc Sanh không để ý tới các cô ấy, cầm khăn lông vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Hôm nay không có biện pháp để chơi tiếp.

*

Chạng vạng ngày hôm sau, Mạc Sanh nhận được tài liệu sửa chữa do Úc Lê Xuyên gửi tới.

Cô mở tài liệu đã chỉnh sửa ra xem, quả thực là toàn một màu đỏ, cô một bên lướt bánh răng của con chuột, một bên cảm thấy ngượng ngùng.

Sau đó liền nhận được tin nhắn của Úc Lê Xuyên: Học tỷ, ngày mai lúc mọi người gặp mặt tôi cũng đến nhé, thuận tiện đem sách trả lại cho chị.

[Sở Thừa Dư Sanh]: Có làm chậm trễ việc học của cậu không?

[C]: Sẽ không.

Mạc Sanh cầm điện thoại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tớ nên trả lời thế nào đây?"

Vừa mới "ăn khổ trong tình yêu" nên mỗi ngày Tề Nịnh đều uể oải, vậy mà lúc này lại bò dậy, vươn tay tới: "Đưa tớ."

Mạc Sanh đem điện thoại đưa qua.

Bạch Tiểu Đình cũng bò lên mép giường tiến đến bên cạnh Tề Nịnh, cầm điện thoại nói: "Cứ trả lời: Ôi chao, làm phiền cậu như vậy, người ta cảm thấy rất ngượng ngùng."

Mạc Sanh ôm lan can hỏi: "Nhất định cần phải viết thêm người ta vào sao?"

Bạch Tiểu Đình dùng ngón tay đẩy trán Mạc Sanh: "Cậu không thể đáng yêu một chút hả?"

Tề Nịnh trực tiếp bác bỏ: "Quá làm ra vẻ."

Mạc Sanh gật đầu theo, cô cũng cảm thấy như vậy.

Tề Nịnh lại mở miệng lần nữa: "Hay là nói: Tráng sĩ động thân cứu giúp, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp."

Mạc Sanh trực tiếp nhảy lên đoạt lại điện thoại, định gửi voice giọng nói cho Úc Lê Xuyên, kết quả mới vừa ấn vào biểu tượng thu âm liền nghe được Tề Nịnh ở bên kia rống: "Cậu cứ dựa theo lời tớ nói mà gửi!"

Mạc Sanh bất cẩn đem đoạn này gửi đi!

"Ngọa tào!" Mạc Sanh nhanh tay thu hồi, hy vọng Úc Lê Xuyên không nghe được.

[C]:?

[Sở Thừa Dư Sang]: Không có gì, ấn nhầm thôi, vậy ngày mai gặp.

[C]: Được.

Tề Nịnh và Bạch Tiểu Đình đều duỗi cổ trường về phía điện thoại của Mạc Sanh, sau khi xem xong Tề Nịnh lắc đầu thở dài: "Không thú vị, người anh em."

"Tan đi, ngủ ngon nha các anh em độc thân của tớ!" Bạch Tiểu Đình cũng tiến vào ổ chăn đi ngủ.

Mạc Sanh không quan tâm đến các cô ấy, ngồi ở trước máy tính sửa sang lại bài tập, thuận tiện đọc bài thêm vài lần, miễn cho ngày mai lúc cùng nhau gặp mặt thì bên cô lại xuất hiện vấn đề gì.

Lần này cô tuyệt đối không thể làm mất mặt hệ thi đấu thể thao chuyên nghiệp.

Những người khác đối với việc bọn họ học thể thao có thành kiến quá nặng.

Chờ tới thời gian gặp mặt, trước tiên Mạc Sanh phát định vị cho Úc Lê Xuyên, sau đó đi tới địa điểm đã hẹn.

Trong đại sảnh ở trường học bọn họ có bày rất nhiều bàn ghế, học sinh có thể tùy thời ở lại chỗ này học tập, nghỉ ngơi.

Nơi bọn họ hẹn nhau là ở lầu hai, bên cạnh là cửa sổ sát đất trong suốt, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy hồ nhân tạo bên ngoài, xem như đây là địa phương tương đối có mỹ cảnh nhất ở trường học, là thánh địa hẹn hò của trường bọn họ.

Tới mùa này, chỉ còn lại lá cây khô vàng cùng với bệ hồ nhân tạo bị hút khô nước, không có cảnh đẹp gì đáng nói, người cũng ít đi một chút.

Thời điểm Mạc Sanh đến, thành viên Mao Hướng Văn của nhóm đã chiếm được vị trí, vẫy tay với Mạc Sanh.

Mạc Sanh mang balo đi qua, sau khi ngồi xuống hỏi: "Bọn họ tới rồi sao?"

"Lưu Dịch đi mua nước, tớ kêu cậu ấy mua nước khoáng cho cậu."

"Cảm ơn, một lát bạn tớ cũng đến đây."

Mao Hướng Văn hoảng sợ, hỏi: "Kéo bè kéo lũ đánh nhau hả?"

"Ấn tượng tớ để lại cho cậu là như vậy sao?"

Mao Hướng Văn cười "ha ha" không ngừng.

Nhóm nhỏ có bốn người đều đến đông đủ, lúc Quách Từ Mạn đến liền liếc Mạc Sanh vài cái.

Quách Từ Mạn luôn có một loại cảm giác ưu việt như có như không, hơn nữa diện mạo giống cô ta chính là kiểu nữ sinh am hiểu cách trang điểm, học tập cũng không tồi, luôn được một đám người quan tâm, nhiều ít sẽ có một chút tật xấu kiêu căng.

Đứa trẻ biết khóc sẽ có đường ăn.

Cô gái mạnh mẽ giống như Mạc Sanh thì phải tự mình cố gắng, rất nhiều chuyện quá lớn cũng sẽ không được người khác chiếu cố, họ đều cho đó là chuyện bình thường có thể tự làm.

Nhưng Quách Từ Mạn chính là kiểu cô gái nhỏ cần người nâng niu.

Đáng tiếc, gặp một người không thèm quan tâm như Mạc Sanh cô.

Sau khi Quách Từ Mạn ngồi xuống liền nói cảm ơn với Lưu Dịch, cảm ơn anh ta đã mua nước, sau đó vươn ngón tay ngọc ngà thon dài ra, giống như ghét bỏ cầm lấy bài tập đã in của hai người kia lên xem.

Nhìn xong bắt đầu bình luận: "Viết khá tốt, chỉ cần trau chuốt lại cho mượt là có thể trực tiếp làm PPT."

Sau đó trở mặt, nhìn về phía Mạc Sanh, vừa nhìn vừa thở dài: "Tôi cũng không dám xem của Mạc Sanh, sợ xem xong lại đau đầu."

Mạc Sanh lập tức khó chịu nhìn về phía Quách Từ Mạn, khi thấy được biểu tình ngầm bảo đừng so đo của Mao Hướng Văn mới không đáp trả lại.

Lúc này, Úc Lê Xuyên khoan thai tới muộn, sau khi đi đến liền nói với bọn họ: "Xin lỗi, tôi đến trễ, xếp hàng đợi hơi lâu."

Nói xong nhanh chóng đem mấy ly nước trái cây đặt lên mặt bàn, tất cả mọi người ở đây đều có phần, có lòng hơn nhiều so với bốn bình nước khoáng do Lưu Dịch mua, dù sao cái này phải cần xếp hàng rất lâu mới có thể mua được.

Úc Lê Xuyên ngồi xuống bên cạnh Mạc Sanh, lấy hai ly nước ra nói: "Nước dưa hấu và nước xoài, đều là loại nước không thêm quá nhiều chất phụ gia, chị có uống được không?"

Mạc Sanh nhìn một hồi, duỗi tay cầm lấy nước dưa hấu: "Cảm ơn."

Quách Từ Mạn kinh ngạc nhìn Úc Lê Xuyên đi đến, rồi lại nhìn Úc Lê Xuyên và Mạc Sanh nói chuyện với nhau.

Các nữ sinh thích bát quái trong trường học hoặc nhiều hoặc ít đều biết Úc Lê Xuyên, cho dù không quen cũng đều biết đến người này. Dù sao Úc Lê Xuyên vừa mới tới trường học báo danh đã tạo được sự oanh động, những người nghênh đón tân sinh viên đều nói cậu là cực phẩm nam thần, còn là đại biểu của tân sinh viên.

Quách Từ Mạn và Úc Lê Xuyên còn học chung một khoa, bạn cùng phòng của cô ta đã từng đến xin số WeChat của Úc Lê Xuyên nhưng đối phương không cho, lễ phép cự tuyệt.

Bọn họ thỉnh thoảng cũng có chạm mặt, nhưng mà Úc Lê Xuyên rõ ràng không nhớ mặt cô ta, cũng không hề chào hỏi.

Úc Lê Xuyên mỉm cười cầm lấy bài tập của bọn họ lật ra xem, dường như không hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác.

Lưu Dịch hỏi: "Vị này là?"

Mạc Sanh lập tức giới thiệu: "Cố vấn của tôi."

Sau khi Úc Lê Xuyên xem xong bài tập của mọi người, vẫy vẫy một tờ trong đó, hỏi: "Phần này là của ai?"

Quách Từ Mạn nhìn qua nói: "Là của tôi."

"Bài tập của cô lạc đề nghiêm trọng, phỏng chừng chỉ có thể sử dụng được một phần ba, muốn sửa phải cực kỳ tốn sức. Bài tập như vậy rất khó lấy điểm cao, nếu giáo viên quan tâm đến tình cảm mới có thể cho đạt tiêu chuẩn."

Đôi mắt Quách Từ Mạn mở to, hỏi: "Vì sao lại lạc đề? Cậu, cậu cũng chưa từng học qua lớp của chúng tôi, vì sao lại biết tôi lạc đề?"

Úc Lê Xuyên đưa bài tập của Quách Từ Mạn cho Lưu Dịch và Mao Hướng Văn, nói: "Hai người xem bài tập của cô ấy, chủ đề của bài tập lần này là...."

Úc Lê Xuyên cầm bài tập đĩnh đạc nói, lời nói trật tự rõ ràng, có rất nhiều phương diện đều nói thẳng ra điểm mấu chốt.

Rồi xem lại bài tập của Quách Từ Mạn, từ góc độ phân tích của Úc Lê Xuyên, xác thật cần phải sửa lại toàn bộ.

Hai thành viên khác của nhóm nhỏ Lưu Dịch và Mao Hướng Văn cùng xem, bọn họ cũng có hiểu biết về chủ đề, gật đầu phụ họa.

Mao Hướng Văn còn cảm thán: "May mắn vẫn chưa bắt đầu làm PPT."

Quách Từ Mạn lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lúc nhất thời vậy mà lại không biết nên phản bác lại thế nào, cô ta bị nói đến á khẩu không mở miệng được.

Úc Lê Xuyên nói xong thì đưa bài tập của Mạc Sanh ra, sau đó nói: "Bài tập của chị ấy làm rất tốt, mọi người có thể xem một chút."

Mao Hướng Văn và Lưu Dịch đều cầm qua xem, phía trước vừa bị Úc Lê Xuyên tẩy não, khiến cho bọn họ sau khi xem một phần bài tập của Mạc Sanh đều cảm thấy cô làm rất bám sát chủ đề: "Bài tập của Mạc Sanh có thể giúp ích rất lớn."

Lưu Dịch cũng cảm thán: "Lau mắt mà nhìn nha đại Mạc Mạc!"

Mạc Sanh định nói là do Úc Lê Xuyên hỗ trợ sửa chữa, kết quả bị Úc Lê Xuyên ngăn lại, hơn nữa còn nói: "Tôi muốn xem vị học tỷ này sửa lại như thế nào."

Mặt Quách Từ Mạn đen lại, cắn chặt môi nhìn bọn họ không nói một lời, vành mắt ửng đỏ, tựa hồ muốn khóc.

Thật là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.

Thân thể Mạc Sanh ngửa ra sau, nhìn thấy đỉnh đầu của Úc Lê Xuyên bay qua một làn chữ.

【Bài tập của cô ta chỉ cần sửa lại một ít là có thể xoay chuyển được.】

【Nếu từ đầu xem nhiều tư liệu hơn thì còn có chỗ nào cần sửa chữa đâu chứ?】

Xem ra.... Học đệ của cô cũng không phải tiểu bạch thỏ đâu nha!

Đây chính là một tiểu chó săn bênh vực người mình.

Cô uống một ngụm nước dưa hấu, còn rất ngọt.

- ----

Nhiên: Bộ này có vẻ bị ngâm nước nóng hơi lâu, mình vẫn sẽ edit cho đến khi hoàn truyện chỉ là chậm hơn các bộ khác một chút thôi, mong mọi người thông cảm ạ:((

Còn về phần xưng hô mình nói một chút nhé! Úc Lê Xuyên thích Mạc Sanh cho nên khi nói chuyện thường sẽ xưng chị và sẽ thay đổi linh hoạt cho phù hợp ngữ cảnh. Còn đối với người khác dù nhỏ, bằng hay lớn tuổi hơn vẫn sẽ xưng cô/cô ấy/cô ta, một phần thể hiện sự tôn trọng, một phần là vì không quá thân thiết. Nên là mọi người đừng thắc mắc nhiều nhaa, có chỗ nào thấy không hợp lý thì nhắc mình sẽ sửa lại ~ ❤
Chương trước
Loading...