Long Huyết Chiến Thần

Chương 42: Hí kịch hạ màn



"Phụ thân, có lẽ ngươi cảm thấy mình chết trong tay kẻ tiểu nhân như Bạch Triển Hùng cực kỳ mất mặt mới không nói cho ta hay. Bây giờ ta báo thù cho ngươi!"

Chín đạo đồ án trường long bay tới cực nhanh, Bạch Triển Hùng khống chế đạo kình khí Hoàng Tuyền cửu chuyển ngăn cản phía trước mặt mình. Nhưng mà kết quả lại hoàn toàn tương phản với lúc trước, Thái Huyền long ấn chỉ mới chạm vào đã đánh tan Hoàng Tuyền cửu chuyển, sau đó lấy khí thế hung hãn đánh vào người Bạch Triển Hùng phát ra tiếng nổ dữ dội.

"Hùng nhi!"

"Tam ca!"

"Tam đệ!"

Đám người Bạch gia thấy thế liền sợ hãi chí cực, vội vàng xoay người chạy tới cứu viện Bạch Triển Hùng. Thế nhưng, vào lúc này đám người lão tổ Dương gia cười lạnh một tiếng, cả đám cùng nhau xông tới ngăn chặn thành viên Bạch gia.

Long Thần đột nhiên trở nên cường đại khiến cho bọn họ vô cùng rung động, nhất là Dương Tuyết Tình càng thêm mừng rỡ và tràn đầy tự hào.

"Trước kia ta mù mắt rồi sao? Lúc đó ta rốt cuộc nghĩ thế nào chứ? Nói cho cùng hắn vẫn là hài tử của ta."

Long Thần đối kháng chính diện đánh bại Bạch Triển Hùng Long Mạch cảnh đệ bát trọng, những thế lực nhỏ vây xem câm như hến, không ai nói được câu nào.

Dương gia đột nhiên xuất ra một gã thiên tài yêu nghiệt như vậy, trong tương lai nhất định là bá chủ Bạch Dương trấn, thế cục cân bằng sẽ bị phá vỡ. Xem ra lần này Bạch gia lành ít dữ nhiều rồi.

Bọn họ ngó chừng thân ảnh Long Thần, trong lòng xao động như nước vỡ bờ.

"Đây là gã công tử bột chỉ biết ăn chơi trước kia sao?"

Trước sau tương phản quá lớn khiến cho mỗi người cảm giác khó thể tin tưởng.

Cảnh tượng trước mắt bọn họ biến hóa tràn đầy kịch tính, vốn là Bạch gia chuẩn bị tiêu diệt Dương gia, Bạch Triển Hùng hành hạ Long Thần đến chết. Ngay sau đó hết thảy mọi chuyện hoàn toàn ngược lại, Dương gia kiềm chế Bạch gia, Long Thần hành hạ Bạch Triển Hùng không ngóc đầu dậy nổi. Sau cùng Long Thần sử dụng một chiêu Thái Huyền long ấn đánh Bạch Triển Hùng trọng thương.Vào lúc này, tất cả mọi người đều mong đợi Long Thần sẽ quyết định như thế nào kế tiếp.

Trong đám người Dương gia, Dương Vân Thiên thống khổ ngồi bệch xuống đất, hắn biết đời này của mình đã không có cách nào báo thù cho nhi tử rồi.

Long Thần giống như chim đại bàng bay thẳng đến Dương Vân Thiên.

Dương Linh Thanh nhìn thấy hình ảnh này thì nước mắt đảo quanh, Long Thần đối với nàng chính là tồn tại như thần, không gì không làm được.

"Tiểu tử, buông nhi tử ta ra mau!"

Mắt thấy Bạch Triển Hùng đã bị trọng thương vô lực giãy dụa, gia chủ Bạch gia nhất thời hoảng sợ vạn phần, gào lên tê tâm liệt phế.

Long Thần thấy đối phương đau khổ vùng vẫy trong vòng vây của đám người Dương gia, ngược lại mở miệng cười tà.

"Trời làm bậy có thể dung thứ, người tự gây nghiệt không thể sống!"

Sau đó hắn nhìn tới Bạch Triển Hùng, lúc này Bạch Triển Hùng sắc mặt thảm đạm, miệng ói máu đen không khác gì Bạch Thế Kỷ hồi chiều. Ánh mắt hắn hoảng sợ ngó chừng Long Thần, từ giận dữ chuyển thành cầu khẩn tuyệt vọng.

"Tha cho ta… tha ta, cầu ngươi, ta không muốn chết!"

Thấy hắn không có một chút cốt khí, Long Thần càng thêm khinh thường, thản nhiên nói: "Sớm biết có ngày hôm nay cần gì ban đầu xuất thủ độc ác như vậy chứ? Ngươi không nói mình hại chết phụ thân ta thì tốt rồi, bây giờ ta đã biết sự thật chân tướng làm sao tha cho ngươi được đây? Sợ rằng chút nữa ngươi xin được chết cũng không dễ dàng."

Nói đến đây, thanh âm Long Thần càng lúc càng lớn, tất cả mọi người ở chỗ đều nghe thấy Long Thanh Lan dĩ nhiên bị Bạch Triển Hùng hại chết.

Không trách được ánh mắt Long Thần nhìn hắn tràn ngập thù hận.

"Muốn trách thì trách ngươi mới vừa rồi không lập tức giết ta, lại còn kiêu ngạo nói hết thảy. Thế nhưng, ta sẽ không phạm phải sai lầm đồng dạng."

Bạch Triển Hùng đã có dự cảm xấu, thân thể hắn không ngừng run rẩy trước cặp mắt đỏ ngầu của Long Thần.

“A!!”Chốc lát sau, hắn gào lên thê thảm, bởi vì hắn cảm giác được máu huyết trong người bỗng nhiên chảy ngược, sau đó bị Long Thần hút vào cơ thẻ.

Đây là lần đầu tiên Long Thần sử dụng luyện máu hóa khí đối với nhân loại, hơn nữa còn là dưới tình huống còn sống.

"Bởi vì ngươi giết chết phụ thân ta, lão tử hiển nhiên phải đặc biệt chiêu đãi. Bạch Triển Hùng, ngươi cẩn thận hưởng thụ cảm giác sung sướng đi!"

Trong quá trình Bạch Triển Hùng kêu rên thảm thiết và cầu xin tha thứ, tất cả mọi người ở bên ngoài bủn rủn tay chân, giống như có dòng khí lạnh chạy ngược xương sống. Bọn họ không nhịn được sợ hãi lui về phía sau mấy bước.

gia chủ Bạch gia nghe thấy nhi tử của mình kêu thảm thì cặp mắt nổi đầy gân máu, lớn tiếng quát: "Dương Thương Khung, ngươi tránh ra cho ta, mau thả nhi tử của ta. Dương gia các ngươi muốn chết sao?"

Lão tổ Dương gia mặt không đổi sắc, vừa động thủ vừa nói:"Ta bây giờ đang muốn hỏi ngươi đã chừng này tuổi rồi trong lòng ngươi vẫn còn suy nghĩ ngây thơ buồn cười vậy sao? Nếu là Bạch Triển Hùng đánh bại Thần nhi, Bạch gia các ngươi sẽ thu tay lại sao?"

Lão tổ Dương gia trả lại từng câu từng chữ cho gia chủ Bạch gia, trong lòng hắn quả thật sảng khoái vô cùng. Trên thực tế, tối hôm nay người bị đè nén và sỉ nhục nhiều nhất chính là hắn. Huynh đệ mấy chục năm đột nhiên trở mặt tàn sát gia tộc khiến hắn khó thể chịu nổi, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng đả kích trong lòng còn hơn gươm dao.

Lúc này Bạch Triển Hùng xem như tiêu rồi, máu tươi trong người hắn chảy ra như suối, sau đó chui vào trong thân thể Long Thần, Những người khác cũng hít vào một hơi lạnh lẽo, cảm giác da đầu tê dại đối với thủ đoạn tàn khốc của Long Thần.

Bạch Triển Hùng là cao thủ chân chính, máu huyết hắn ẩn chứa năng lượng rất lớn vô cùng hữu ích đối với Long Thần. Thậm chí tác dụng còn vượt qua Linh ngọc và thú đan. Một gã võ giả Long Mạch cảnh đệ bát trọng cứ thế bị Long Thần tươi sống luyện máu hóa khí. Một cỗ năng lượng khổng lồ điên cuồng tràn vào thân thể làm cho Long Thần mừng rỡ như điên.

"Sắp sửa công phá đạo Long mạch thứ bảy, Nhân Long mạch rồi!"

Sau khi thi thể Bạch Triển Hùng khô quắt rơi xuống đất, toàn trường lập tức yên lặng như tờ.

Chỉ có gia chủ Bạch gia điên cuồng gầm rống, nhưng không thể làm gì lão tổ Dương gia.

Bạch Triển Hùng tử vong đã nói rõ kế hoạch của Bạch gia thất bại triệt để.

Trong lúc mọi người chiến đấu lẫn nhau, đám người Dương gia đã tiết lộ kế hoạch độc ác kia ra ngoài. Cho đến bây giờ, những thế lực khác mới biết được tiền căn hậu quả.

Nếu như tối nay Bạch gia thành công, bọn họ sẽ trở thành bá chủ duy nhất của Bạch Dương trấn, không ai dám nói gì bọn họ. Nhưng mà bọn họ đã thất bại, ngay cả nhân vaatja cao tầng là Bạch Triển Hùng cũng bị mất mạng, danh vọng Bạch gia nhất thời rơi xuống đáy cốc trong nháy mắt. Cộng thêm Dương gia xuất hiện một gã thiên tài Long Thần, rất nhiều người đã âm thầm xác định phương hướng sau này.

Huống chi hiện tại Long Thần đang xung kích Nhân Long mạch ngay tại đương trường khiến cho bọn họ càng thêm quyết tâm.

Chân khí trong thân thể sôi trào mãnh liệt, lực lượng máu huyết Bạch Triển Hùng hóa thành chân khí mạnh hơn bản thân Long Thần gấp chục lần. Quá trình xung kích Nhân Long mạch đúng là khó khăn hơn nhiều, chỉ là Long Thần nắm giữ một cỗ chân khí khổng lồ nên không hề e ngại, hắn tập trung tinh thần điều khiển chân khí điên cuồng đánh tới tầng chướng ngại vững chắc kia.

Chân khí màu đỏ hóa thành trường long, trong thời gian nửa nén nhang hắn đã công phá thành công Nhân Long mạch.

Long Thần vẫn đang ở trạng thái Long Hồn biến thân, lúc này chân khí cấp tốc tăng vọt lan tràn ra khắp cơ thể, tẩm bổ kinh mạch và làn da, nội tạng. Tuy rằng hắn chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ thất trọng, nhưng lực lượng bộc phát đã có thể sánh ngang Long Mạch cảnh đệ bát trọng.

Chỉ có một mình hắn mới biết rõ bản thân mình đang nắm giữ lực lượng cường đại tới mức nào.

Khi thực lực hắn là Long Mạch cảnh đệ lục trọng đã có thể giết chết Long Mạch cảnh đệ bát trọng Bạch Triển Hùng, bây giờ chân khí tăng thêm gấp mười lần tỏa ra khí tức kinh khủng hù dọa đám người chung quanh hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh.

Thực lực Long Thần đã siêu thoát thế hệ trẻ, đạt tới trình độ nhóm đứng đầu Bạch Dương trấn. Mặc dù gia chủ Bạch gia oán hận rất lớn, nhưng nhìn thấy Long Thần đứng đó cũng phải lắc đầu nhận mệnh.

Thời điểm Long Thần đứng lên, quét mắt nhìn quanh đại điện, tất cả mọi người đều biết trận chiến này không cần tiếp tục.

Mấy người lão tổ Dương gia từ bỏ đối thủ, chậm rãi thối lui về phía Long Thần.

Bọn họ biết thực lực Long Thần cực mạnh, trong lòng hiển nhiên là vui mừng tột đỉnh.

Dương gia không muốn tiếp tục chiến đấu, Bạch gia cũng không dám vọng động xuất thủ. Mặc dù bọn họ tức giận bằng trời cũng phải đè nén trong lòng, bản thân gia chủ Bạch gia hiểu rất rõ tình huống hiện tại không tốt đối với phe mình.

Lão tổ Dương gia cảm thấy không cần lưu lại nơi này, hắn quay sang nói với Long Thần:"Thần nhi, chúng ta trở về thôi!"

Long Thần còn tưởng rằng chuẩn bị đại khai sát giới một phen, đến khi nhìn thấy vẻ mặt lão nhân này lãnh đạm như thế đành phải thu hồi ý nghĩ.

Dù sao lão tổ Dương gia cũng có quan hệ tốt đẹp với đối phương từ rất lâu, tối hôm nay phát sinh kịch biến hiển nhiên là đả kích tinh thần lão nhân này rất lớn, trong lòng khẳng định cực kỳ đau khổ.

Bạch gia có thể bất nhân đối với Dương gia, nhưng Dương gia cũng đã giết Bạch Triển Hùng và Bạch Triển Vân, đánh trọng thương Bạch Thế Thần và Bạch Thế Kỷ. Bọn họ không cần thiết đánh một trận sinh tử vào lúc này.

Long Thần thu hồi trạng thái Long Hồn biến thân, chân khí trên người hắn dần dần khôi phục như cũ.

Khuôn mặt Long Thần cương nghị và tuấn lãng khác xa với bộ dạng hung ác lúc nãy.

Sau khi thấy Long Thần khôi phục bình thường, đám người Dương gia mới có cảm giác thân thiết, bọn họ vừa cảm tạ vừa kính nể Long Thần vì chuyện hôm nay. Nếu không phải hắn xuất hiện kịp thời, có lẽ bọn họ đã chết mất xác rồi.

Dương Tuyết Tình đang mỉm cười nhìn Long Thần trong vòng vây đông nghịt. Đến khi Long Thần nhìn ngược lại, nàng mới lúng túng cúi đầu. Trong lòng chỉ còn lại hối hận và tiếc nuối. Về phần Dương Vân Thiên cúi đầu ảo não, không dám nói một câu.

Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt đi tới bên cạnh Long Thần, Dương Linh Nguyệt lúng túng nói: "Cám ơn ngươi, chẳng những ngươi cứu chúng ta, mà còn cứu cả Dương gia. Ngươi có đại ân đối với chúng ta, ta chỉ muốn thay mặt mọi người xin lỗi ngươi vì những chuyện trước kia. Hi vọng sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà sống vui vẻ với nhau, giống như ngươi và Linh Thanh như vậy, được không?"

Dương Vũ cũng nói chen vào: "Thật sự xin lỗi, trước kia chúng ta đều là tầm nhìn hạn hẹp, nghĩ ngươi làm nhục Dương gia. Không nghĩ tới ngươi mới thật sự là anh hùng, là ngươi dạy cho chúng ta biết cách đối đãi người khác. Ta thật sự cám ơn ngươi và mong ngươi thứ lỗi!"

Long Thần đúng là hưởng thụ cảm giác được coi trọng, tính cách hắn rất đơn giản, đó là người nào đối xử tốt với hắn sẽ được báo đáp gấp trăm lần, còn ai độc ác với hắn thì đừng trách hắn tàn nhẫn vô tình.

"Được rồi, không cần phải nói nhiều. Ta chỉ muốn báo thù, nhân tiện giúp đỡ các ngươi mà thôi!"

Ngữ khí Long Thần rất là khôi hài, bộ dạng đùa giỡn làm cho Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt hơi bối rối, nhờ đó trong lòng buông lỏng căng thẳng, xem như một tiếng cười xóa bỏ hiềm khích trước đây.

Long Thần ngẩng đầu lên liền thấy Dương Thanh Huyền cũng đang mỉm cười nhìn mình. Hắn biết hai người Dương Vũ là do bọn họ nhờ vả chạy tới xử lý chuyện này.

Long Thần không có thành kiến đối với đại bá, từ trước đến giờ Dương Thanh Huyền chỉ lạnh nhạt với hắn, còn chưa đến nổi hành xử độc ác hay sỉ nhục.

Chung quanh đang có rất nhiều ánh mắt nóng rực nhìn mình, Long Thần đột nhiên cảm giác được Dương cũng không đến nổi nào. Chẳng qua là lúc trước hắn biểu hiện quá kém mới làm cho người ta thất vọng.

Chỉ có lão tổ Dương gia đi trước im lặng không nói, bóng lưng lão nhân này cô đơn, vắng lạnh dị thường. Dương Thanh Huyền mấy lần đi khuyên nhủ đều bị hắn đuổi trở về, khuyên giải không có kết quả. Sau đó hắn mới nghĩ đến Long Thần, hiện tại địa vị Long Thần tại Dương gia bay lên thẳng tắp, coi như lọt vào hàng ngũ trưởng bối rồi.

Long Thần tới gần lão tổ Dương gia mới phát hiện ánh mắt lão nhân này đỏ bừng. Hắn bị huynh đệ nhiều năm phản bội, suýt chút nữa gia tộc tiêu vong, hậu bối chết oan, loại đả kích này quả thật rất lớn đối với hắn.

Thấy Long Thần đi lên, lão tổ Dương gia nhỏ giọng nói:"Ngươi không cần khuyên giải ta, ta tự biết sau này cần phải làm gì. Thế nhưng tiểu tử ngươi cũng nên suy nghĩ thật kỹ, sau này ra ngoài xông xáo kết thân huynh đệ, ngươi nhất định phải thăm dò rõ ràng tâm tư của hắn, xem thử bên trong là độc dược hay là nhiệt huyết."

Long Thần suy nghĩ một lát rồi nói:"Ta biết chứ, trong lòng ngươi là nhiệt huyết, Bạch lão đầu chính là độc dược."

Mọi người trở về Dương gia, lão tổ Dương gia ngồi ở vị trí thủ tịch, kéo Long Thần ngồi xuống bên cạnh mình. Những người khác an vị theo thứ tự, thấy Long Thần ngồi ở vị trí đặc thù nhưng không ai lên tiếng dị nghị.

Lão tổ Dương gia uống một hớp trà rồi nói:"Chuyện ngày hôm nay là lỗi của ta, cho nên ta trước tiên xin lỗi các ngươi. Ta là trưởng bối lại không hiểu lòng người, thiếu chút nữa hại chết các ngươi!"

Dương Thanh Huyền chân thành nói: "Phụ thân, ngươi không cần tự trách. Chúng ta đều biết chuyện này không thể trách ngươi, muốn trách thì chỉ có thể trách Bạch Thắng lòng dạ độc ác."

"Đúng vậy, chúng ta đều hiểu!"

Thấy đám tiểu bối hiểu chuyện như thế, tâm tình lão tổ Dương gia tâm mới trấn an một chút. Ánh mắt hắn quét qua một vòng, lần này Dương gia trải qua một tràng đại nạn lại không bị bất kỳ tổn thất nào. Tất cả mọi người biết rõ là nhờ có người xuất hiện đúng lúc ngăn cơn sóng dữ.

Lão tổ Dương gia nhìn sang Dương Vân Thiên đang cúi đầu im lặng, ánh mắt lạnh lẽo dần lên:"Lão Nhị, ngươi đứng lên!"

Tất cả mọi người đều biết Dương Vân Thiên sẽ bị trách phạt, nhưng lão gia tử tức giận cùng cực, cho nên bọn họ tạm thời không tiện nói gì. Nếu như không phải Dương Vân Thiên hành động ngu xuẩn thì mọi chuyện đã sớm kết thúc, đại công thần Dương gia cũng xém mất mạng trong vòng vây Bạch gia.

"Lão Nhị, ngươi có lời gì để nói!"

Dương Vân Thiên ngẩng đầu lên, tâm tình hắn vô cùng bình tĩnh, nhìn sang Long Thần và lão tổ Dương gia rồi nói:"Phụ thân, ta không có gì để nói. Mục đích của ta chính là báo thù cho nhi tử, nhưng ta cuối cùng thất bại."

"Rắc!" Lão tổ Dương gia vỗ bàn một cái thật mạnh, đám tiểu bối nhất thời câm như hến.

"Trong lòng ngươi chẳng lẽ không có một chút áy náy sao? Chúng ta có ân oán thì tự mình giải quyết, từ lúc nào cần phải mượn tay địch nhân diệt trừ người nhà mình, từ nhỏ ta dạy ngươi thế nào?"

Dương Vân Thiên cắn môi không nói gì.

Thấy bộ dạng hắn vẫn ương ngạnh không nhận sai, lão tổ Dương gia tức giận đến mức muốn thở ra lửa, mở miệng hét lớn:"Sự tình Chiến nhi đúng là liên quan đến Thần nhi, nhưng chỉ có thể trách tâm tính hắn không đủ kiên định, chỉ chịu nhục một lần đã chịu không nổi. Cho dù không có Thần nhi, sau này hắn vẫn chết trong tay người khác. Nhi tử vô dụng thì trách tội phụ thân, ngươi cũng có một phần lỗi lầm lại đẩy lên thân người khác, đây là phong cách làm việc của Dương gia sao?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...