Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 14



Ba người nhóm Dận Tự cũng không nghĩ tới là sẽ gặp được tình huống này, nhưng Dận Chỉ đều đã mở miệng cầu tình bọn họ cũng thể thờ ơ, nếu không tỏ vẻ một chút trước mặt Hoàng A Mã thì có vẻ như bọn họ không có chút tình huynh đệ nào vậy.

Vì vậy giây tiếp theo, bọn họ cũng đi theo thế Dận Chân nói chuyện.

Khang Hi nhìn mấy đứa nhi tử ở phía dưới, bỗng nhiên đã bị gợi lên một ít hồi ức không tốt ví dụ như thời kỳ phế Thái Tử lão Tam ở trong đó nhảy nhót lung tung, lại ví dụ như sau đó thượng triều văn võ bá quan đều nghiêng về một phía đều cử lão Bát làm tân Thái Tử......

Vừa nhớ tới những việc này trong lòng Khang Hi càng thêm không vui, cảm thấy nhi tử sinh ra quả thật chính là đòi nợ!

Theo cảm xúc biến hóa của Khang Hi, không khí trong điện càng thêm đông lạnh.

Vài vị a ca quỳ trên mặt đất cũng không dám mở miệng nữa, ngoại trừ Dận Chân thì mấy a ca khác đều cảm thấy có chút xui xẻo khi bị tai bay vạ gió. (tai bay vạ gió: là tai họa tới bất ngờ, oan uổng, không né tránh được)

Dận Tự còn tốt một chút, còn Dận Đường và Dận Nga tuy trên mặt không hiện vẻ gì nhưng trong lòng lại đang âm thầm nghiến răng.

Khi bọn họ cảm thấy hôm nay có thể bị liên lụy và bị phạt, thì ở ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói giống như tiếng trời vậy ——

"A mã!"

Thừa An không phải là một đứa trẻ thích khóc nháo, nhưng y rất thông minh từ sau khi phát hiện khóc nháo có thể đạt được mục đích thì y đã thành công học xong giả khóc.

Không phải vậy sao, khi Thừa An đợi một mình đến nhàm chán và muốn gặp Khang Hi, vì vậy "Khóc" lên ở trong noãn các tiểu thái giám chăm sóc y không còn cách nào khác chỉ có thể dẫn y lại đây.

Vốn dĩ tiểu thái giám chỉ muốn dẫn Thừa An đi một vòng quanh cửa, xa xa nhìn Hoàng Thượng một cái rồi quay trở về nhưng ai ngờ Thừa An trực tiếp xoắn người xuống đất rồi lập tức bò qua ngạch cửa.

Khi Khang Hi nghe thấy tiếng rồi ngẩng đầu lên, thì thấy tiểu nhi tử đang chạy vào từ ngoài cửa. Vẻ lạnh lẽo trên mặt của Khang Hi tan đi không ít khi nghĩ đến chính mình còn một cái nhi tử ngoan ngoãn dính người như vậy.

Không chờ Khang Hi đi xuống từ long án, Thừa An mấy ngày nay tới giờ đi đường càng thêm vững chắc đã chạy đến chính giữa căn phòng.

Vốn dĩ chỉ nhìn thấy Khang Hi đang ở phía trên nhưng lúc này Thừa An bỗng nhiên chú ý tới các ca ca đang ở trên mặt đất nên lập tức kinh hỉ kêu lên: "Ca ca!"

Với Thừa An mà nói, vẫn là lần đầu tiên đồng thời nhìn thấy a mã và nhiều ca ca hư vậy nên lập tức vui mừng vỗ vỗ tay.

Mà vài vị a ca nguyên bản đang rũ mi rũ mắt khi nghe thấy giọng nói của Thừa An thì lại không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu lên.

Thấy các ca ca đều phớt lờ mình, Thừa An không khỏi nghiêng đầu nhìn bọn họ và trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần khó hiểu.

Dận Nga không nghĩ tới Thừa An sẽ đột nhiên lại đây, sau khi nuốt xuống từ "Ơi" sắp nói ra khỏi miệng khi nghe thấy Thừa An kêu ca ca, rồi lại nhịn không được âm thầm trừng mắt nhìn Dận Chân một cái cảm thấy đều là do hắn ta liên lụy chính mình nên mới mất mặt ở trước mặt đệ đệ.

Trong số các a ca thì vị trí Dận Chân ở gần Thừa An nhất, bởi vậy sau khi tầm mắt của Thừa An dạo quanh trên người các a ca một vòng rồi lộc cộc chạy tới và duỗi tay kéo Dận Chân: "Ca ca ê a......"

Khang Hi đang nhìn từ ở phía trên, Dận Chân cũng không dám có động tác nhỏ gì chỉ nhìn Thừa An và lắc đầu rất nhỏ ý bảo đừng động vào hắn.

Dận Nga ở một bên nhìn thấy cái tên đầu sỏ gây tội này thế nhưng còn được đệ đệ quan tâm, cảm thấy khó chịu đồng thời nhắc mãi ở trong lòng: Thừa An đệ để ý đến hắn ta làm gì, mau đến chỗ của Thập ca đi......

Thừa An lại không hiểu được lời nhắc nhở của Dận Chân, càng không nghe được tiếng lòng của Dận Nga. Y thử kéo Dận Chân hai cái chẳng những không kéo động được ngược lại còn lảo đảo một cái bổ nhào vào trên người Dận Chân vì vậy Thừa An thuận thế ôm Dận Chân.

Trong điện khắp nơi đều là chậu than đang cháy, độ ấm không tính thấp nhưng quỳ lâu rồi vẫn có một cảm giác lạnh lẽo từ đầu gối bò lên trên.

Mà khi bế lên cơ thể nhỏ mềm mụp của Thừa An trong nháy mắt Dận Chân cảm thấy mình đang ôm một cái lò sưởi, lập tức cảm thấy trên người ấm áp hơn nhiều.

Hắn không hối hận khi tới đây, nhưng thái độ của Hoàng A Mã cùng sự lạnh lẽo ở dưới nền đất khiến cả người hắn đều lạnh hơn vài phần, lúc này hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang dựa vào người hắn và hơi thờ quanh người lúc này mới ấm lại vài phần.

Ở phía trên, Khang Hi nhìn thấy tiểu nhi tử có ca ca thì quên a mã nên giọng điệu không vui nói: "Đều đứng dậy đi!"

Tất cả đều quỳ gối để Thừa An nhìn thấy, còn nghĩ rằng cái người làm Hoàng A Mã này giống như đang ăn hiếp bọn họ vậy.

"Tạ ơn Hoàng A Mã."

Sau khi mấy người tạ ơn rồi đứng dậy sau đó đều lặng lẽ nhìn về phía Thừa An.

Sau khi Thừa An nhìn thấy Dận Chân đứng lên, ngửa đầu mỉm cười với hắn một chút rồi mới nhìn về phía mấy cái ca ca khác.

"Ca ca......" Thừa An cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, vừa kêu vừa theo thứ tự mà ôm Dận Tự, Dận Đường và Dận Nga, thẳng đến khi đến trước mặt Dận Chỉ thì y mới dừng lại và hơi ngưỡng đầu nhìn đoán xem người này có phải là ca ca của mình không,.

Dận Chỉ nhìn đứa nhỏ cò không cao tới đầu gối của mình và cảm thấy người đệ đệ này thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp. Chuyện càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là Hoàng A Mã thế nhưng cũng dung túng đứa nhỏ này.

Khang Hi nhìn thân ảnh nhỏ chạy tới chạy lui ở phía dưới và cảm thấy đứa nhỏ này cũng rất bận, khi đang chuẩn bị nhắc nhở đứa nhỏ một chút là ông còn ở đây thì nhìn thấy Thừa An quay đầu nhìn qua chỉ vào lão Tam và nói bằng giọng điệu ngây thơ non nớt: "A mã?". Cập nhật truyện nhanh tại — ТRUМTRUY EN.м E —

"Đó là Tam ca của con." Hiểu được ý của Thừa An nên Khang Hi nhẹ nhàng nói.

Thấy người này quả nhiên cũng là ca ca của mình, đôi mắt Thừa An lập tức sáng ngời sau đó thân thiết nhào qua ôm lấy chân của Dận Chỉ rồi ngửa đầu nói: "Ca ca......"

Dận Chỉ không nghĩ tới đứa nhỏ này không hề sợ người lạ, rũ mắt nhìn nhìn đứa trẻ nhào lại đây trong lòng thụ sủng nhược kinh đồng thời còn cảm thấy rất vui vẻ.

Hiện tại Khang Hi nhìn thấy đứa nhi tử nào đều cảm thấy khó chịu nên lập tức nói: "Được rồi, không có việc gì thì lui ra hết đi!"

Vốn dĩ tầm mắt của Dận Nga đều vẫn luôn dừng ở trên người Thừa An, cho nên cảm thấy hơi ghen ghét khi nhìn Thừa An ôm Dận Chỉ ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Sau khi nghe thấy lời nói của Khang Hi hắn lập tức nhìn về phía Dận Chân sợ Dận Chân lại nói ra lời gì nữa chọc tức Hoàng A Mã.

Nhưng Dận Chân lại không phải là một tên ngốc, không có khả năng biết rõ Khang Hi không vui mà còn vẫn nắm không bỏ, cũng không có lại tiếp tục nói chuyện lúc nãy nữa mà cùng nhau hành lễ với mấy người còn lại rồi lui ra ngoài.

Thừa An nhìn thấy các ca ca đều đi ra ngoài đương nhiên cũng đi theo sau.

Khang Hi nhìn thân ảnh nho nhỏ ở phía dưới giống như cái đuôi đi theo phía sau nhóm người Dận Chân, trực tiếp cười một cách đầy tức giận.

Khang Hi vừa nói lui ra ngoài cũng không bao gồm Thừa An, tuy nhiên cuối cùng ông cũng không có mở miệng mà nhìn thân ảnh nhỏ kia đi đến trước ngạch cửa thì lập tức vươn tay kêu "Ca ca", cuối cùng được Dận Chân bế lên tới.

Ngạch cửa của Ngự Thư Phòng đối với Thừa An mà nói thì không tính thấp, trước khi vào trong y tốn không ít sức lực mới bước vào được lúc này có ca ca ở đây Thừa An không cần tự làm một mình nữa.

Thẳng đến khi rơi vào trong lòng ngực của Dận Chân, Thừa An rốt cuộc lại lần nữa nhớ tới Hoàng A Mã nhà mình và vươn tay nhỏ vẫy vẫy với Khang Hi xem như là tạm biệt.

Sau khi Khang Hi nhìn thấy động tác của Thừa An, trực tiếp cúi đầu mở ra một quyển sổ con tỏ vẻ như mắt không thấy tâm không phiền.

Noãn các mà Thừa An ở vào ban ngày cách chính điện không xa, đi một đoạn đường dọc theo hành lang dài là đến.

Mới ra tới từ Ngự Thư Phòng, mọi người đều không nói chuyện mà chỉ yên tĩnh nhìn đứa nhỏ đang ghé trên vai của Dận Chân và mỉm cười xán lạn.

Lúc này Thừa An rất là vui vẻ, đầu nhỏ một lúc thì quay qua bên đây nhìn cái ca ca này một lúc thì quay qua bên kia nhìn cái ca ca kia.

Từ khi đi ra khỏi Ngự Thư Phòng và đi thêm một đoạn đường nữa, Dận Chỉ mới thả lỏng đi đến bên cạnh Dận Chân và hỏi: "Đệ chính là Thừa An đúng không?"

"Vâng." Thừa An gật gật cái đầu nhỏ, sau đó lại nhìn cái ca ca lần đầu tiên gặp mặt và kêu một tiếng, "Ca ca."

"Thật ngoan." Dận Chỉ mỉm cười và khen một câu, ngay sau đó thì thấy Thừa An chỉ phía bên ngoài hành lang, "Ca ca chơi......"

Hiện giờ là vào mùa đông Thừa An lại quá nhỏ, đi ở trong hành lang đều sợ đứa nhỏ bị gió thổi trúng nên khi thấy Thừa An chỉ ra bên ngoài Dận Chân bất động thanh sắc mà đổi vị trí ôm Thừa An. (bất động thanh sắc: mặt không có biểu tình, không chút biến sắc)

Tầm mắt của Thừa An được chuyển sang vào phía bên trong nhà và đang muốn quay đầu nhìn ra bên ngoài, lại bị tiếng vỗ tay của Dận Chỉ người cũng đồng thời thay đổi vị trí hấp dẫn sự chú ý.

Dù sao cũng là lần đầu nhìn thấy ca ca, Thừa An vẫn rất nể tình không có tiếp tục nháo muốn ra bên ngoài chơi.

Sau khi nhóm người Dận Chân bước vào noãn các, Dận Nga gấp không chờ nổi nói: "Tứ ca, thả Thừa An xuống dưới đi."

Dận Chân liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không hề phản ứng, trực tiếp mang theo Thừa An và ngồi xuống ở trên giường.

Dận Chỉ nhìn thấy Thừa An ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực của Dận Chân, có có chút thèm nên duỗi tay nói: "Để ta ôm một lúc, ta còn chưa có ôm qua đứa trẻ nào nhỏ như vậy."

Tay của Dận Chỉ đều đã duỗi lại đây và Thừa An cũng không có ý muốn từ chối nên Dận Chân chỉ có thể nhìn Dận Chỉ đem người ôm đi.

Ngồi ôm đứa nhỏ cũng không hề khó cẩn thận một chút là được, Dận Chỉ ôm đứa nhỏ mềm mụp đặt ở trên đùi của mình sau đó nhịn không được mà cúi đầu đánh giá, rồi mở miệng nói: "Bộ dáng này của Thừa An thật sự rất tốt, còn xinh đẹp hơn so với Cửu đệ khi còn nhỏ."

Dận Đường không thích người khác nói về diện mạo của hắn, cho nên nghe xong hắn liếc xéo nhìn Dận Chỉ một cái.

"Tam ca, ca ôm đủ chưa đến lượt đệ ôm rồi!" Dận Nga chờ không kịp nói.

Dận Chỉ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Các đệ lúc trước còn ôm thiếu sao? Ta mới lần đầu tiên gặp Thừa An, không thể thân thiết với đệ ấy thêm một chút sao."

Thừa An ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng ngực hắn, không bao lâu đã bị túi tiền treo trên eo của hắn hấp dẫn sự chú ý và lập tức vươn tay nhỏ túm lấy nó.

Sau khi Dận Chỉ phát hiện ra thì thắt lưng của hắn đã bị kéo ra, hắn lập tức cởi túi tiền đeo trên eo xuống và đưa cho Thừa An.

"Ca ca tốt......" Sau khi Thừa An lấy được túi tiền thì mỉm cười đến hai mắt đều cong lên và sau đó gấp không chờ nổi mà mở túi tiền ra.

Nhưng sau đó Thừa An lại phải thất vọng rồi. Bởi vì túi tiền này đừng nói là vàng ngay cả ngọc bội cũng không hề có.

Thừa An từ bên trong túi tiền móc ra một chồng ngân phiếu mà đối với y thì cũng không khác là giấy bao nhiêu rồi sau đó lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Thừa An bỏ qua ngân phiếu mà mình không có hứng thú, héo héo mà ngã vào người vào người đang ở phía sau lưng tay nhỏ thì nắm lấy túi tiền trống rỗng.

"Đây là bị làm sao vậy?" Dận Chỉ nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực vừa mới còn mỉm cười đầy mặt đột nhiên lại không vui, có chút không rõ nguyên do nhìn về phía mấy người Dận Chân.

"Chắc chắn là do Tam ca ôm không thoải mái!" Dận Nga nói xong muốn thừa cơ đem Thừa An ôm vào trong lòng ngực của mình nhưng lại bị Dận Chỉ né tránh.

Dận Đường nhìn túi tiền Thừa An đang lôi kéo trong tay sau đó nhớ đến lúc trước chính mình tùy tay đưa cho Thừa An một cái túi tiền, vì vậy nhắc nhở nói: "Tam ca đem ngọc bội đưa cho Thừa An thử xem?"

Hắn không hề để ý đến mấy hạt đậu vàng của mình nhưng lại nhớ tới khối ngọc bội để trong túi tiền, suy đoán có lẽ là do Thừa An nghĩ trong túi tiền có ngọc n=bội không ngờ kết quả lại là thất vọng rồi.

Một khối ngọc bội đối với Dận Chỉ mà nói cũng không tính là cái gì, coi như là cho đệ đệ lễ gặp mặt, nên nghe vậy trực tiếp tháo xuống ngọc bội đang đeo ở bên hông và đưa đến trước mặt Thừa An.

Ngọc bội đối với Thừa An vẫn có lực hấp dẫn nhất định, lập tức bỏ túi tiền trong tay xuống và cầm lấy ngọc bội.

Dận Chân nhớ đến chính mình vất vả lắm mới sửa đúng lại thói quen vừa nhìn thấy ngọc bội thì phải nắm trong tay của Thừa An. Vốn dĩ hắn muốn nói gì đó nhưng nhìn Thừa An lại một lần nữa lộ ra gương mặt tươi cười hắn lập tức dừng lại.

Bọn họ cũng không thiếu này đó ngọc bội, nhiều nhất là sau này khi tiến cung hắn không mang theo ngọc bội là được.

Nghĩ đến điều này, Dận Chân bưng ly trà trong tay lên và uống một ngụm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...