Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 350: Muốn Tôi Trả Ơn À?”
Tống Vy không biết vì sao Lâm Giai Nhi lại không nói nội dung cuộc nói chuyện ra, còn không cho phép cô nói nữa. Nhưng cũng chẳng sao cả, cô chỉ cần biết con người Lâm Giai Nhi rất khả nghi là được. Nghĩ rồi Tống Vy cúi đầu che giấu đi sự âm trầm trong mắt: “Cô Lâm nói đúng, chúng tôi đang nói chuyện thôi.” “Vậy sao?” Đường Hạo Tuấn không hề nghi ngờ lời cô nói, cất điện thoại đi. Lâm Giai Nhi lại khoác lấy cánh tay anh: “Hạo Tuấn, cậu vừa gọi điện với ai vậy?” “Bên tập đoàn gọi tới, sáng mai có một cuộc họp.” Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy trả lời, sau đó kéo tay cô ta ra khỏi cánh tay anh: “Được rồi Giai Nhi, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi phải đi rồi.” Nói xong anh lấy chìa khóa xe đưa cho Tống Vy: “Em vào xe ngồi đợi tôi, tôi đưa Giai Nhi về phòng bệnh rồi xuống.” Tống Vy nhìn chìa khóa xe trước mặt, vốn không muốn nhận nhưng sau đó nghĩ tới sự nghi ngờ trong lòng, cô cảm thấy mình có thể thăm dò một chút, bèn vươn tay ra nhận lấy. “Được, tôi biết rồi, giờ tôi sẽ vào xe đợi anh.” Cùng lúc nhận lấy chìa khóa, đầu ngón tay Tống Vy lướt qua lòng bàn tay Đường Hạo Tuấn như có như không, sau đó ánh mắt lặng lẽ đánh giá Lâm Giai Nhi. Cô muốn xem thử xem, nhìn thấy cô “quyến rũ” Đường Hạo Tuấn thì Lâm Giai Nhi sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng Lâm Giai Nhi như kiểu không nhìn thấy động tác của cô vậy, trên mặt vẫn bình tĩnh không lộ vẻ bất thường gì, vẫn giữ nụ cười ôn hòa dịu dàng. Điều này khiến Tống Vy không nhịn được mà cảm thấy có chút thất bại. Cô vốn nghĩ rằng nếu như Lâm Giai Nhi là cái người tên L kia, đối phó cô chính là vì cô thân cận với Đường Hạo Tuấn, vậy thì bây giờ nhìn thấy cô “quyến rũ” Đường Hạo Tuấn như vậy, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy. Đáng tiếc là kế hoạch của cô đã thất bại rồi, xem ra tâm tư của Lâm Giai Nhi còn âm trầm hơn so với tưởng tượng của cô. Đường Hạo Tuấn không biết mưu kế trong lòng Tống Vy, ánh mắt anh trầm xuống nhìn lòng bàn tay mình, nhìn mãi một lúc mới buông tay xuống, giọng điệu hơi ôn hòa nói với Tống Vy: “Mau đi đi.” “Ừ.” Tống Vy đáp, lại liếc nhìn Lâm Giai Nhi, rồi xoay người rời đi. Cho dù Lâm Giai Nhi có phải L không thì cô cũng không thể buông lỏng cảnh giác với Lâm Giai Nhi được. Con người Lâm Giai Nhi tuyệt đối không đơn giản. Tống Vy rời khỏi bệnh viện đi tới bãi đậu xe, sau khi tìm thấy xe của Đường Hạo Tuấn thì mở cửa xe ngồi vào. Ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại cô đổ chuông. Từ sau khi cô tỉnh lại, chiếc điện thoại này là cô nhờ Giang Hạ mua giúp, đến cả sim điện thoại cũng là mới đăng kí, nhưng số điện thoại không thay đổi. Tống Vy nhìn ba chữ “Đường Hạo Minh” hiển thị cuộc gọi tới, không khỏi nhướng hàng lông mày thanh tú đẹp đẽ lên, trong lòng nghĩ hoặc không biết sao anh ta lại gọi điện thoại tới. Nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, đầu ngón tay lướt lên màn hình, đặt bên tai nghe máy: “Alo, giám đốc Đường đó à.” “Vy Vy, đã lâu không gặp nhỉ.” Trong điện thoại vang lên giọng nói cà lơ phất phơ của Đường Hạo Minh. Tống Vy day huyệt thái dương, trả lời khách sáo: “Đã lâu không gặp.” Từ sau cái lần giúp anh ta ứng phó chuyện xem mắt, bọn họ cũng không gặp lại nữa. Tính ra cũng sắp hơn nửa tháng rồi. “Giám đốc Đường tìm tôi có chuyện gì sao? Muốn tôi trả ơn à?” Tống Vy xoay cái cổ cứng đờ cất tiếng hỏi. Đường Hạo Minh lắc ngón trỏ thon dài: “Không không không, không thể để cô trả ơn sớm như vậy được, tôi tới để nói cho cô biết, Đường Hạo Tuấn đang điều tra chuyện năm đó.” “Chuyện nào?” Tống Vy cau mày, nhất thời không phản ứng kịp. “Đương nhiên là chuyện cái đêm cô và anh ta ở khách sạn vào năm năm trước rồi.” Đường Hạo Minh cười hì hì nói. Tống Vy lại không cười nổi, sắc mặt bỗng thay đổi, bàn tay cầm điện thoại đột nhiên siết chặt: “Anh ấy... anh ấy đang điều tra chuyện đó ư?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương