Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 382



Tống Vy nhìn ly sữa bò trước mặt rồi chẳng nói gì nữa, không biết đang suy tư chuyện gì.

Lúc này, dì Vương mang bữa sáng của cô đến: “Cô Tống, cô đói bụng rồi phải không, mau ăn sáng đi.”

Tống Vy cười gượng đáp lại dì Vương: “Cảm ơn dì Vương ạ.”

Dì Vương phẩy phẩy tay tỏ vẻ không cần cảm ơn.

Hai đứa trẻ giải quyết xong bữa sáng nhanh thoăn thoắt, sau đấy nhảy xuống khỏi ghế. Mỗi đứa đeo lên một chiếc cặp nhỏ, huơ bàn tay nhỏ bé chào Tống Vy và Đường Hạo Tuấn: “Con chào ba mẹ, chúng con đi học ạ.”

“Đi đi, đi đường cẩn thận đấy.” Tống Vy còn chưa kịp đáp lời thì Đường Hạo Tuấn đã gật đầu trả lời chúng rồi.

Hai bé vâng dạ rồi mỗi đứa một bên nắm tay dì Vương rời khỏi nhà.

Trong phòng ăn rộng lớn chỉ còn lại hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy buông dao nĩa trong tay xuống: “Tổng giám đốc Đường, tôi muốn nói về chuyện tối hôm qua với anh.”

“Trùng hợp thật, tôi cũng muốn nhắc lại chuyện đó.” Đường Hạo Tuấn lấy khăn ăn, tao nhã lau miệng mình rồi cũng buông dao nĩa xuống.

Tống Vy hít lấy một hơi thật sâu: “Tổng giám đốc Đường, chuyện tối hôm qua, hai chúng ta đều quên cả…”

“Chúng ta kết hôn đi!” Đường Hạo Tuấn mở miệng cắt ngang lời cô, nhìn vào mắt cô, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tống Vy ngỡ ngàng đến nỗi hai mắt trợn tròn, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng mình đã nghe nhầm rồi: “Tổng giám đốc Đường, anh vừa nói gì vậy?”

“Chúng ta kết hôn đi!” Đường Hạo Tuấn lấy khăn ăn trên cổ xuống, lặp lại câu nói.

Tống Vy vừa luống cuống vừa kinh ngạc, hai tay quơ quàng loạn xạ, lời thốt ra cũng chẳng mấy trôi chảy: “Kết… kết hôn?”

Cô không tin nổi mà chỉ vào mình, rồi chỉ vào anh.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu.

Tống Vy nuốt nước miếng một cái: “Tổng giám đốc Đường à, anh không đùa tôi đấy chứ?”

“Tôi chưa bao giờ nói đùa.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng xuống, đáp lại.

Tống Vy chống bàn, đứng dậy bước sang bên kia một bước, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Xin lỗi anh, nhưng tin tức có hơi quá tải với tôi. Tôi muốn được yên tĩnh một lúc.”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được.”

Dứt lời, anh tiếp tục thong thả dùng bữa sáng.

Tống Vy đứng bên cạnh bàn ăn khẽ cắn môi. Phải mất một lúc lâu sau mới ổn định lại tâm trạng mà bình tĩnh mở lời: “Tổng giám đốc Đường, vì sao anh lại đột ngột muốn kết hôn với tôi? Vì anh muốn chịu trách nhiệm với tôi à?”

“Cũng gần giống vậy.” Đường Hạo Tuấn nhấc ly cà phê lên, nhấp một ngụm.

Chịu trách nhiệm là một chuyện, chính anh cũng có ý muốn kết hôn với cô.

“Vậy thì xin lỗi anh, nhưng tôi không thể đồng ý được.” Tống Vy mấp máy đôi môi đỏ mọng, giọng nói cũng lạnh đi hẳn.

Đường Hạo Tuấn chau mày: “Vì sao?”

“Vì…” Tống Vy đảo mắt suy nghĩ một chốc: “Vì hai bé con sẽ không chịu đâu.”

Vừa nghe thấy nguyên nhân này, chân mày của Đường Hạo Tuấn giãn ra: “Nếu như em lo lắng rằng hai đứa bé sẽ không chịu thì không cần lo nữa đâu. Ngay từ đầu hai đứa đã muốn chúng ta kết hôn rồi, em có thể thấy qua cách mà chúng gọi tôi là ba mà. Hơn nữa, em cho rằng hai đứa không biết chuyện tối hôm qua chúng ta ngủ chung một phòng hay sao, nhưng chúng không nói gì cả, có nghĩa là đã ngầm chấp nhận rồi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...