Long Thái Tử Báo Ân
Chương 41
Thấy Vương Bồi cứ chần chờ, Ngao Du mẫn cảm liền phát hiện ra thái độ thay đổi của cô, không cần giải thích gì thêm đi vào phòng ôm chăn tới, trên mặt nín cười, miệng còn lải nhải lẩm bẩm bảo: “Cô chính là bị bệnh mà, tôi ở bên cạnh nhìn cô, nếu tới tối…Tới tối cô khó chịu gì đó thì tôi cũng chăm sóc cô thật tốt…” Anh ta nói xong thì tự mình cười “phì” một tiếng rạng rỡ, cả khuôn mặt hớn hở, bộ dạng cực kỳ vui sướng. Vương Bồi cố nén vẻ nghiêm túc trên mặt một chút, nhưng cuối cùng cũng không đỡ nổi, bị Ngao Du cười hì hì dỗ dành nên cũng cười phá lên theo. Cả hai người nhìn nhau một lát, đi lòng vòng trong phòng một lúc, rồi sau đó mới leo lên giường đi ngủ. Ngao Du động tác rất nhanh, leo lên chiếm hơn cả nửa giường, tay còn giang ra đặt lên gối của Vương Bồi, cả người nhìn Vương Bồi hấp háy mắt cười, nói vậy trông cũng cực kỳ hấp dẫn, nhưng Vương Bồi nhìn thấy kiểu gì cũng thực sự quá buồn cười. “Thu tay lại đi” Cười xong Vương Bồi bỗng chốc nghiêm mặt, nhìn anh ta bảo. Ngao Du mất hứng bĩu môi, cũng không động đậy, chỉ mãi khi thấy Vương Bồi hình như có vẻ tức giận thì anh ta mới bất mãn thu tay về, miệng còn lầm bầm gì đó, giọng cực nhỏ, Vương Bồi vểnh tai lên nghe nhưng cũng không nghe thấy gì cả. Hai người cứ kéo chăn cùng nằm xuống, quay người lại mới thấy anh ta hé mắt nhìn, mũi cao thẳng, mắt trong suốt, còn có hơi thở nóng hổi phà tới. Vương Bỗi bỗng cảm giác có chút không thích hợp lắm, lúc trước có thể để anh ta ở lại, chỉ là không nghĩ anh ta sẽ ngủ cùng giường, có chút lo lắng nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, thế mà bây giờ hình như….có chút không thích hợp lắm. Cô không phải là một cô gái mười bảy mười tám tuổi ngây thơ nữa, còn Ngao Du cũng không phải là Liễu Hạ Huệ không nhiễm bụi trần, nếu….chẳng may…nếu … Vương Bồi cứ nghĩ ngợi lung tung rồi ngủ lúc nào không biết, một đêm mộng đẹp, cả đêm cũng không xảy ra chuyện gì. Kéo rèm cửa sổ trong phòng lên, trời cũng đã sáng rõ, hơn nữa Vương Bồi vẫn có chút cảm chưa khỏi, vì vậy lúc vừa tỉnh lại cả thời gian cũng chưa xác định rõ. Cho tới lúc Ngao Du kéo rèm ra, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào giường cô mới hét to một tiếng: “Chết rồi, muộn mất rồi!” “Không sao” Ngao Du cười tủm tỉm nhìn cô, trông có vẻ thoả mãn, “Anh đã xin phép cho em rồi” Xin phép sao…anh ta đã xin phép rồi sao… Tâm Vương Bồi mới trùng xuống, nhảy “phốc” một nhát tới trước mặt anh ta, túm lấy cổ áo anh ta vừa túm vừa hỏi: “Ai cho anh giúp tôi xin phép hả? Anh sao lại giúp tôi kiểu thế? Ngao Du anh sao lại tự tiện thế chứ?” “Anh thấy em ngủ ngon quá…” Ngao Du thoạt trông có vẻ ấm ức, ánh mắt cực kỳ tội nghiệp, “Vì thế, mượn tạm di động của em gọi điện thoại. Trong di dộng của em có….có điện thoại của chủ nhiệm em…” Anh ta nói tới đây giọng càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng cũng chẳng nghe thấy gì, trông có vẻ cảnh giác, nhưng Vương Bồi lại nhìn thấy rất rõ ánh mắt anh ta có chút cười cười. Mới buổi sáng sớm, một người đàn ông như anh ta, lấy điện thoại của cô gọi xin phép — cho dù dùng cả gót chân để nghĩ kỹ lại cũng thấy rõ quan hệ bất bình thường của hai người. Vương Bồi bỗng nhiên nghĩ trước kia cô cảm thấy Ngao Du vừa ngốc vừa ngố kia thực ra chỉ là ảo giác thôi. Không có đầu óc thế sao lại làm chuyện tiền trảm hậu tấu (chém trước báo sau) vậy chứ? “Ngao Du!” Vương Bồi không nhịn được nữa rồi, bất chấp tất cả tiến đến định “làm thịt” Ngao Du, Ngao Du thấy thế chật vật chạy trốn, cứ vừa trốn vừa xin tha thứ, “Bồi Bồi à….Vương Bồi Bồi….Em sao thế….Sao lại hung dữ vậy….Anh không có…không có chủ động làm chuyện gì xấu đâu mà” Anh ta nhanh nhẹn nắm lấy tay Vương Bồi, động tác cũng không mạnh, nhưng lại nắm chặt đến nỗi cô cũng không làm gì được. Trên mặt vừa dở khóc dở cười, lại bất đắc dĩ nhìn cô cười phì, “Vương Bồi Bồi, em nói đi, rốt cục định pựat anh thế nào? Là bởi vì anh …đem chuyện này ra như thế sao? Không phải là anh….đã công khai quan hệ của chúng ta rồi sao? Em cũng đừng có nói là không thích anh đó nhé?” Hai mắt Ngao Du trong suốt, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, trong mắt có cả sự chắc chắn và trần đầy tự tin. Vương Bồi bỗng dưng cảm thấy mình thật quá ngốc, Ngao Du anh ta rõ ràng là một tên nhóc cổ quái, kinh nghiệm của anh ta cực kỳ phong phú, cho dù một chút tâm sự của cô cũng không thoát khỏi tầm mắt của anh ta. Vì thế hôm qua tâm cô đã mềm nhũn, lại bị anh ta thừa thắng xông lên, chiếm trọn thành trì. Cho tới giờ, kể cả cô có muốn đổi ý cũng không được nữa rồi. “Thế thì anh cũng đừng có tuỳ tiện lấy điện thoại của em chứ!” Vương Bồi lập tức cố sống cố chết cãi lại, “Đây là quá phận đó anh có biết không hả? Quá phận! Em vốn …không cần phải xin phép làm gì mà” Vừa mới tỉnh ngủ cô còn hồ đồ, cho nên đối với chuyện như vậy còn ngạc nhiên, sau suy nghĩ kỹ mới thấy hối hận vô cùng. Ngày hôm qua lúc tan lớp, rõ ràng trước mặt Ngao Du cô còn ra đề cho học trò khảo sát cuối kỳ, để họ tự phát huy sở trường, trước cuối kỳ nộp lên là được. Hay nói cách khác, cô căn bản là không cần phải đi dạy. Cái tên nhóc hỗn láo kia, biết rõ chuyện này thế mà lại còn làm điều thừa, tìm chủ nhiệm xin phép nữa, không phải là anh ta cố ý hay sao! Ngao Du nhìn cô rầu rĩ không vui thì cười một lát sau hỏi tiếp: ‘Vương Bồi Bồi à, chúng mình hiện giờ cứ xem như là tình nhân đi vậy. Em xem xem, cả hai chúng ta đều đã…” Anh ta trịnh trọng suy nghĩ vài giây rồi có vẻ lo lắng cân nhắc dùng từ nào đó cho thích hợp, “Chúng ta đều…..đã ngủ cùng giường với nhau rồi” “Hơn nữa, em cũng không phản đối gì cả mà” Mãi một lúc sau, anh ta lại bồi thêm một câu như thế. Vương Bồi coi như không có nghe thấy gì hết! Ngao Du chen vào toilet nhà Vương Bồi rửa mặt, lúc này Vương Bồi mới để ý tới, trên dây treo lại thêm đầy lên một chiếc khăn mặt mới, trên bồn còn có thêm chiếc cốc, màu đỏ, hình dạng cũng nhỏ gọn – không biết lúc nào anh ta đã làm chuyện này nhỉ? Cứ như thế_______có phải gọi là yêu không? Hai người tay trong tay cùng đi ăn sáng, Vương Bồi cảm thấy có chút không quen __thực ra thì đây không phải là lần đầu hai người nắm tay nhau, cả hai người họ đã cùng ngủ với nhau nữa rồi, còn phá tam ba bận nữa, nhưng mà cảm giác này lại không giống thế. Vừa bước ra khỏi thang máy mặt mũi cô bỗng đỏ ửng lên, đầu cúi xuống xấu hổ ngượng ngùng, ánh mắt cứ len lén nhìn ra xung quanh, chỉ sợ gặp phải người quen. “Vương Bồi Bồi à___” Ngao Du than thở gọi tên của cô “Em sẽ không thể ngẩng đầu lên sao? Hay là nói em cảm thấy anh nên thả tay ra đây?” Lấy tay ra đi! Nhưng nếu thế lại làm mọi người chú ý, vì vậy Vương Bồi mới cảm thấy ngượng ngùng. Cô vẫn cứ cúi thấp đầu xuống, hiện giờ giống như đang kéo theo một vật sáng chói đi ở trên đường, nhìn tổng thể cũng có chút không được tự nhiên cho lắm. “Em hẳn là —-phải hãnh diện vì anh chứ!” Ngao Du ngẩng cao đầu, trông có vẻ vừa đắc ý lại vừa tự tin, “Trước kia….cho dù xe anh đậu ở chỗ nào cũng đều làm cho các nàng vô cùng đắc ý, thế mà, em còn_____” Anh còn chưa nói xong đã bị Vương Bồi nện cho một nhát trúng lưng, ngây ngốc cúi nhìn chỉ thấy cô trông rất tức giận rút phắt tay ra. “Ngao Du tiểu vương bát đản này, anh cút đi cho tôi!” Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, vừa tức vừa phẫn nộ, cắn chặt răng, dậm chân, trong mắt bốc lửa. Ngao Du nghẹn họng trân trân nhìn cô, hoàn toàn không hiểu vì sao cô lại tức giận như thế. Có phải tất cả con gái đều như thế không nhỉ, cảm xúc cứ thay đổi rõ là nhanh, hơn nữa chẳng hề có lý do gì cả, một trận mưa, một bông hoa rơi xuống cũng có thể làm cho các cô khóc được cả buổi. Nhưng mà hình như mưa còn chưa có rơi mà hoa lại chưa rớt sao cô lại bỗng dưng phát hoả lên thế nhỉ? Vương Bồi tức quá quay về nhà, cô tuyệt không thèm quan tâm đến anh ta nữa. “Vương Bồi Bồi, Vương Bồi bồi à__” Ngao Du gọi to đằng sau cô, giọng vừa buồn bực vừa thất vọng, thậm chí còn có chút ảo não nữa. Nhưng Vương Bồi cũng không đáp tiếng nào, cô chỉ cảm thấy vô cùng tức giận và thất vọng ghê gớm, không phải là bởi vì bản thân anh ta mà vì chính thái độ của anh ta. Ở sâu trong lòng anh ta cô và đám phụ nữ trước kia của anh ta có gì khác nhau đâu? Cô vào luôn trong phòng đóng cửa lại ngủ. cô cảm thấy tức ghê lắm nhưng không có chỗ phát tiết, cho nên trong lòng cực kỳ thấy khó chịu. Bên ngoài có tiếng đập cửa “bình bình”, tiếng Ngao Du gọi từ ngoài truyền vào, “Vương Bồi Bồi à, em mở cửa ra đi, sao em lại tức giận thế chứ, có chuyện gì nói cho anh biết không được sao. Rốt cục anh làm sai ở chỗ nào, em phải nói với anh chứ” Một lúc sau anh lại nói tiếp: “Nếu em không mở cửa, anh đây…anh cũng vẫn có thể vào được” Anh ta…anh ta đúng là vào được thật! Vương Bồi bỗng dưng nghe thấy tiếng chân bước của anh ta, quay người lại cô nhìn thấy Ngao Du đứng cạnh giường, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, vừa tức vừa ảo não, lại vừa trông có vẻ đất đắc dĩ, “Vương Bồi Bồi à, sao tự dưng em lại tức giận vậy chứ?” Vương Bồi cũng muốn hỏi sao có lúc trông anh lại thông mình khéo léo đến thế, mà sao có đôi lúc lại ngu ngốc đến vậy? Có lẽ, hai người họ cho tới bây giờ chắc cũng chỉ là hai người qua đường với nhau mà thôi. Mãi một hồi lâu, Ngao Du rốt cục mới đoán được gì đó, ngẫm nghĩ kỹ lại do dự khó hiểu hỏi: “Có phải em…ghen tị phải không?” Vương Bồi oán hận trừng mắt nhìn anh, không nói một lời nào. Trên mặt Ngao Du rốt cục bỗng hiểu ra, “Vương Bồi Bồi à, đúng là em ghen tị rồi! Vì sao em….haizz__” Anh hung hăng vỗ tay đánh bốp một cái, vẻ mặt vô cùng đắc ý cười, “Anh biết rồi, anh đã nói rồi đấy, thì ra là em thích anh đến vậy sao. Ây da, sao em không nói sớm, lần sau anh sẽ không nói tới các cô ấy là được chứ gì…” Anh ta càng như thế, Vương Bồi lại càng ảo não hơn. Anh ta cứ như vậy không thèm để ý tới thái độ của Vương Bồi, làm cho phản ứng vừa rồi của Vương Bồi cứ như một đứa ngốc vậy. Ngẩng đầu nhìn anh thấy Ngao Du đã ngồi lên giường bên cạnh cô, nhỏ giọng lấy lòng cô, “Vương Bồi Bồi, em đã đói bụng chưa? Anh đi mua cho em chút gì ăn nhé. Bơ lạc trộn mật được không? Hay là một bát canh nhé? Vương Bồi Bồi em đừng lờ anh đi có được không…” “Ngao Du__” Vương Bồi nghĩ thật lâu mới quyết định nói với anh cho rõ ràng, “Em….Nếu chúng mình muốn nói chuyện yêu, em hy vọng chúng mình sẽ chân thực với nhau, Ít ra lúc chúng mình còn ở bên nhau sẽ luôn chân thành và tin tưởng. Nếu…nếu chẳng may có một ngày anh không còn yêu em nữa, xin hãy cho em biết, chúng ta sẽ tự động chia tay tốt đẹp. Nhưng mà, anh đừng….lừa gạt em, cũng đừng….ở trước mặt em nhắc tới cô gái nào khác, cũng đừng lấy em đi so sánh với họ. Mặc kệ họ đẹp hơn em, hay là hiền dịu hơn em, em thực sự không thích nghe…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương