Long Vương Điện Hạ

Chương 17: Thủ Đoạn Của Nữ Nhân



Long Vương điện hạ đã đói bụng, Hoài Anh cũng không dám khiến cho hắn bị đói như vậy. Trước khi đến giờ ăn, Hoài Anh liền tính xuống phòng bếp dưới khoang thuyền để gọi món gì ăn. Không nghĩ tới còn chưa đi xuống lầu, cư nhiên lại gặp một người quen, tiểu Song Hỉ đang lên cầu thang, thấy Hoài Anh, trên mặt lập tức lộ ra kinh hỉ cười: “Hoài Anh tỷ, ngươi sao lại ở đây?”

“Song…… Song Hỉ……” Hoài Anh trên mặt có chút cứng ngắc, từ ngày biết được Song Hỉ là mèo tinh hoang , nàng trong lòng vẫn luôn có điểm không quen, mỗi lần thấy Song Hỉ đều có chút không được tự nhiên. Mới đầu nàng còn lo lắng quá, Song Hỉ có phải hay không có ý đồ khác, nhưng sau khi thấy mọi chuyện bình thường thì nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm. Chu thị chỉ là một quá phụ bình thường, gầy yếu lại nhiều bệnh, nhà chỉ có bốn bức tường, Song Hỉ có thể hại gì đến bà. Ngược lại là Song Hỉ, làm một yêu tinh tốt hơn chứ, như thế nào lại một hai phải đi làm người, còn là một nha đầu nghèo.

Song Hỉ hoàn toàn không nhìn ra nàng đang mất tự nhiên, vẫn là bộ dáng nhiệt tình như cũ, “Hoài Anh tỷ có phải đã đói bụng rồi đúng không? Ta đi giúp ngươi lấy ít điểm tâm lót dạ, lát nữa sẽ ăn cơm sau.” Nàng một bên nói chuyện, một bên đứng đợi nàng. Hoài Anh cũng nhanh chóng thu lại vẻ mặt cứng đờ, thấp giọng hỏi: “Ngươi sao ở trên thuyền thế?”

“đầu bếp nhà Tiêu gia bị say sóng nên đã nhờ mẹ tôi đến giúp, Ta cũng sợ nàng ấy ở trên thuyền không khỏe, cũng theo lại đây.” Song Hỉ nói chuyện trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười, vừa lạc quan lại tích cực, tựa như mặt trời nhỏ ấm áp làm tâm tình người ta cũng không tự chủ được mà tốt theo.

Phòng bếp lúc này có chút tối, mấy đầu bếp vạm vỡ đang bận rộn trước bếp, Chu thị cũng ở đó, thấy Hoài Anh vào liền ngẩng đầu cười với nàng.

“Vân tỷ tỷ, ta và Hoài Anh đã đói bụng rồi.” Song Hỉ đi đến góc bếp nhỏ giọng nói với nữ nhân mặc váy đỏ: “Bánh bao chưng được chưa, ta lấy trước cho nàng mấy cái được không?”

Nữ nhân kia gật đầu, tay chân lanh lẹ mà cầm cái mâm có bốn năm cái bánh bao đưa cho Song Hỉ, nàng hơi hơi nghiêng người, Hoài Anh lúc này mới thấy rõ bộ dáng của nàng, không khỏi ngẩn ra. Kia cư nhiên là một cô nương trẻ đẹp, ngũ quan xinh xắn, nhất là đôi mắt đặc biệt sinh động, cuốn hút. Chỉ tiếc, nàng bên trái trên má nàng thình lình có vết sẹo lớn dữu tợn ước chừng hai ba tấc, từ đôi mắt kéo đến khóe miệng, hoàn toàn phá hủy gương mặt mỹ cảm kia.

Hoài Anh ngây người nhìn, vị cô nương xinh đẹp kia trên mặt tức khắc lộ ra vẻ khẩn trương cùng hoảng loạn, nhanh chóng quay mặt đi, đưa lưng về phía nàng. Hoài Anh thấy thế, không nhìn nữa, lấy bánh bao xong lặng lẽ đi ra.

Ra đến cửa, Hoài Anh mới nhỏ giọng hỏi Song Hỉ: “Vừa rồi kia cô nương trên mặt bị sao vậy? Tại sao lại có vết thương lớn như thế.” Vừa dài vừa sâu như vậy, lại còn ngay ở trên mặt, nhìn sơ qua thì chắc chắn không phải là do cố ý bị thương. Hoài Anh cũng từng được nghe nói qua chuyện xấu xa ở trong những Đại Viện nhà cao cửa rộng, nhưng những vị thái thái kia, tuy rằng miệng có phần độc địa, nhưng sẽ không đến nỗi tàn nhẫn với người như vậy.

Song Hỉ thần sắc khẽ biến, nhìn nàng nhỏ giọng nói: “Nghe nói là đắc tội với đại tiểu thư.”

“Ai?” Hoài Anh người đều choáng váng, “Đại tiểu thư nào?” Đại tiểu thư Tiêu gia không phải Tiêu Nguyệt Doanh sao, ai dám giả mạo nàng?

Song Hỉ nói: “Chính là vị đại tiểu thư mới từ kinh thành đến. Vân tỷ tỷ trước kia là nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư , quản lý son phấn trang sức, thời điểm trở về cũng không hiểu được tại sao phấn trên mặt đại tiểu thư lại bị trộn những thứ không sạch sẽ vào, làm hại nàng nguyên cả khuôn mặt đều bị nổi mụn. Đại tiểu thư liền muốn đem nàng đuổi ra phủ đi, cũng may Mạc thiếu gia cầu tình mới cho ở lại. Nhưng sau đó lại bị ăn đánh, trên mặt cũng bị người ta làm bị thương. A, Đại tiểu thư kia tâm địa thật ngoan độc, bên ngoài ngụy trang hiền lành thân thiết, tất cả hạ nhân Tiêu gia đều sợ nàng, Hoài Anh tỷ ngươi cần phải cẩn thận một chút……”

Hoài Anh chỉ cảm thấy lòng bàn chân ứa ra khí lạnh, nàng cho rằng chuyện Song Hỉ nói cũng không phải sự thật, có lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều thôi, nàng không thể căn cứ như vậy mà hoài nghi bằng hữu của mình, thế nhưng, hình ảnh khuôn mặt dữ tợn của Vân cô nương cứ không ngừng hiện lên trong đầu nàng.

Mạc gia thiếu gia, Vân cô nương trên mặt có vết sẹo, hai vị biểu tiểu thư Tiêu gia kia không thể hiểu sao lại sinh địch ý với nàng, Tiêu Nguyệt Doanh thuận miệng mà ra nói, phảng phất đều có giải thích.

Nàng quả thực không thể tin được vị tiểu thư mới mười bốn, mười lăm tuổi kia lại có thể thâm độc, tâm cơ khó lường như vậy, Hoài Anh trong đầu lộn xộn, một chút cũng không rõ Tiêu Nguyệt Doanh vì cái gì lại muốn nhằm vào mình. Là bởi vì Mạc Khâm sao? Thế nhưng, nói riêng về gia thế, nàng và Mạc Khâm đều vô pháp vượt quá khoảng cách, Tiêu Nguyệt Doanh vì cái gì phải đối phó với nàng? Tiêu Nguyệt Doanh thật sự thích Mạc Khâm, thì tại sao không đến xin Tiêu đại thái thái hai nhà đồng ý bàn chuyện hôn sự với nhau?

Nhưng nếu thật là như vậy thì lần du thuyền này, chẳng lẽ là một âm mưu? Song Hỉ hôm nay cố ý kéo nàng đến phòng bếp, kỳ thật chính là vì muốn nhắc nhở nàng đi?

Hoài Anh cứ bị mê man trở về khoang thuyền. Long Tích Nính liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm không thích hợp, lớn tiếng hỏi: “Tiêu Hoài Anh, ngươi bị sao thế, sắc mặt sao khó coi vậy? Có phải có người khi dễ ngươi? Mau nói cho ta biết, bổn vương sẽ xử lý hắn!”

Hoài Anh không nói lời nào, những chuyện vụn vặt dơ bẩn này tốt nhất không nên nói cho cái tên Long Tích Nính đơn thuần này nghe, huống chi, chuyện này cũng chỉ do nàng tự sy đoán nàng, vạn nhất nàng đoán sai. Lấy cái tính tình nóng nảy của Long Tích Nính nếu biết được Tiêu Nguyệt Doanh đang âm mưu tính kế nàng, hắn có khi sẽ muốn đem người ta ăn luôn quá.

“Tiêu Hoài Anh, tiêu Hoài Anh.” Long Tích Nính liền ngay cả bánh bao cũng không ăn nữa, để chân trần từ trên giường nhảy xuống, giữ chặt tay nàng hỏi: “Khẳng định là có người khi dễ ngươi! Ngươi mà không nói thì ta đi tìm Tiêu Tử Đạm vậy!” Dứt lời, hắn buông tay muốn xông ra ngoài.

Hoài Anh cũng sợ hắn đem chuyện làm lớn lên không thể vãn hồi, dù sao, Tiêu Nguyệt Doanh là Tiêu Nguyệt Doanh, đối với mình thật ra cũng không có cái dao tình thâm hậu gì, với lại nàng thật sự vẫn chưa xảy ra chuyện. Tiêu Tử Đồng hắn cùng Tiêu Tử Đạm còn là huynh đệ tốt nhiều năm, nếu làm lớn chuyện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người họ, thậm chí Tiêu cha sẽ vì khả năng này mà xin từ chức.

Rốt cuộc có nên nói cho hắn hay không? Hoài Anh rối rắm cực kỳ.

“Được rồi, ta sẽ nói cho người, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta, tuyệt đối không được xúc động, cũng không được chạy đi nói muốn thay ta báo thù.” Hoài Anh thật cẩn thận mà thương lượng với hắn. Long Tích Nính lại không cao hứng lắm, trừng lớn mắt nói: “Có người khi dễ ngươi cũng không cho ta hỗ trợ? Tiêu Hoài Anh ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy!

“Cũng không tính là bị bắt nạt, chỉ có chút... Chuyện không đến nỗi làm to ra , nàng nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn là nói hết cho Long Tích Nính biết: “Ta cũng là suy đoán thôi, biết đâu chuyện của Vân cô nương chỉ là bịa đặt thì sao, là do ta nghĩ đến quá nhiều thôi.”

Long Tích Nính mặt không cảm xúc mà nhìn nàng, tức giận nói: “Tiêu Hoài Anh ngươi lớn như vậy rồi còn không có đầu óc sao, ta cũng thật là bái phục. Nữ nhân kia đã làm đến rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn giúp nàng bao che? Ngươi bị ngốc rồi sao?”

Những lời này luôn luôn là Hoài Anh mắng hắn, thình lình bị Long Tích Nính mắng ngược lại làm nàng có điểm không thích ứng được. Nàng tức giận mà trừng lại hắn, bất mãn mà oán giận nói: “*Thiếu mã hậu pháo, ngươi còn nhỏ thì biết cái gì. Làm như người hiểu hết vậy, ngươi thử nói xem, đang êm ổn, nàng ấy vì cái gì lại muốn hại ta?”

* thiếu mã hậu pháo: chỉ sự việc đã xảy ra rồi mà giờ mới làm thì có giúp ích được gì

“Nữ nhân mà muốn hại ngươi còn cần lý do sao? Xem ngươi lớn lên xinh đẹp, xem ngươi không vừa mắt nàng ta thì chỉ cần tùy tiện lấy một cái cớ đều có thể thành. Bất quá nàng ta vì cái gì lại hại ngươi, ta còn ít nhiều đoán được chút.” Long Tích Nính như biến thành người khác vậy, biểu tình, ngữ khí một chút cũng không giống tiểu hài tử, ngược lại giống một lão già thâm hậu vậy , thấy không được tự nhiên, Hoài Anh đặc biệt tiến lại nhéo khuôn mặt tròn trịa của hắn một phen, xem hắn có phải bị người khác giả trang thành hay không.

“Ngươi…… Cái kia…… Nói thử xem.” Hoài Anh cố nén đi xúc động, nghiêm mặt nói.

“Vừa mới bắt đầu nàng hẳn sẽ không có ý hại ngươi, bằng sẽ không đưa Mạc Khâm tới nhà của chúng ta.” Long Tích Nính giống như tiểu thần côn phân tích một phen, “Nàng ta hiển nhiên không nghĩ tới mấy năm không gặp, ngươi từ một nha đầu ở nông thôn cư nhiên lại lớn lên xinh đẹp như vậy, còn có tài vẽ tranh, càng đặc biệt hơn là, cái tên họ Sở kia thế lại còn mê say đắm mấy bức họa của ngươi.”

“Chỉ bởi vì cái này ?” Hoài Anh khẩu khí lạnh xuống, nàng thật sự muốn khóc mà, “Chuyện này thì có liên quan gì tới ta, người là do nàng ấy tự mình dẫn đến, muốn trách cũng không trách bản thân đi. Hơn nữa, nàng ta chỉ cần nghĩ rộng ra cũng biết ta và Mạc thiếu gia ấy đều không có khả năng.” Còn nữa, hắn nói mình lớn lên xinh đẹp sao? Thế nên làm cho Tiêu Nguyệt Doanh sinh ra địch ý?

Long Tích Nính sờ sờ cằm, lại tiếp tục nói: “Ngươi không phải đã bảo, cái vị biểu tiểu thư kia lớn lên cũng xinh đẹp phải chứ?”

“Đúng đúng, đặc biệt đẹp.” Hoài Anh liên tục gật đầu, “So với Tiêu Nguyệt Doanh còn xinh đẹp hơn.”

“Vậy thì không phải.” Long Tích Nính lộ ra thần sắc hiểu rõ, “Người nàng muốn hại khả năng không phải là ngươi, mà chính là cái kia biểu tiểu thư kia. Bất quá hai người các ngươi lại không phải hạ nhân, nàng ta cũng chỉ dám ngầm chơi xấu, đến khi chuyện nháo lên, ngươi lại mang thanh danh không tốt, cái vị biểu tiểu thư kia cũng mất mặt. Mạc gia không phải đại quan đương triều sao, đều chú ý tới mặt mũi, phàm là tiểu cô nương lại đem chuyện này làm to ra, nhất định sẽ bị thiệt.”

Hoài Anh như bừng tỉnh, nàng rốt cuộc cũng hiểu mình trong mắt Tiêu Nguyệt Doanh có tác dụng gì, hóa ra nàng ta đem nàng ra làm cái bia đỡ đạn, đem tất cả chuyện xấu đổ lên đầu nàng, tốt nhất lại xé to ra một chút, tất cả mọi người sẽ biết đến nàng ta với cái danh Tiêu đại tiểu thư *tri thư đạt lễ.

* Là người hiểu chuyện lễ phép

Nhưng chuyện phức tạp như vậy, Long Tích Nính là như thế nào lại nghĩ đến được? Hắn chỉ là một tiểu tử thôi, như thế nào đối với các thủ đoạn của nữ nhân lại biết được?

“Đầu ngươi có thật bị ngốc không, thật coi ta là đứa trẻ ba tuổi rồi à.” Long Tích Nính hừ nói: “Bổn vương đã sống hai ngàn sáu trăm tuổi rồi đấy, cái gì trên đời chưa thấy qua, phàm nhân này có tính kế gì, trước mặt thần tiên căn bản là xem xuể. Tiêu Nguyệt Doanh muốn bắt ngươi không có biện pháp, cho nên mới sử dụng thủ đoạn này, nào giống các thần tiên, một cái nhìn không thuận mắt là sẽ giết ngay. Ta đã kể cho ngươi về chuyện Tam công chúa của Thiên Đế chưa? Nàng lớn lên không xinh đẹp, tính tình lại hư hỏng, tâm địa cũng ngoan độc, tiên nữ của thiên giới ai cũng sợ nàng. Nữ nhân nào xinh đẹp không cẩn thận bị nàng nhìn trúng, nàng ta sẽ cắt mặt nữ nhân ấy ra để thế vô mặt mình……”

Tam công chúa này khẩu vị thật nặng! Hoài Anh tức khắc hối hận vì nghe hắn kể, thủ đoạn này tàn nhẫn, quả thực làm cho người ta gặp ác mộng.

Hoài Anh lau mặt, có chút mất tự nhiên hỏi: “…… Cái vị Tam công chúa kia…… Thủ đoạn ác độc như vậy, đều không có ai dám bênh vực lẽ dám đứng ra thay thần nữ kia chủ trì công đạo, đòi lại công bằng hay sao?”

“Có chứ.” Long Tích Nính gật đầu nói: “Tam công chúa kia một lần phạm tội vào lại có nhiều người tức giận, Các nữ tiên nhân trên Thiên giới đều thay nhau bẩm báo trước mặt Thiên Đế, ta còn gọi Tứ ca cùng đi hỗ trợ. Sau Thiên Đế không có biện pháp, Đành đem tiên căn của Tam công chúa hủy bỏ, cắt chức đày đi Đào Khê Xuyên. Vì chuyện này, Đỗ Hành cùng ta tuyệt giao, Tam ca còn đem ta mắng một hồi.” Hắn dừng một chút, lại nhỏ giọng giải thích nói: “Đỗ Hành là nhi tử của Thiên Đế, huynh trưởng của Tam công chúa, bênh vực người mình thật sự, hắn và Tam ca cũng đã từng có giao tình.

“Vậy…… vị thần nữ kia đâu?” Hoài Anh thật cẩn thận hỏi.

Long Tích Nính lại có chút mơ hồ, “Ta cũng không rõ lắm, hình như là đang lưu tại Thiên giới.” Hắn nói tới đây, cảm xúc khó được mà có chút hạ xuống, sâu kín mà thở dài: “Nàng ta lớn lên thật sự rất đẹp.” Bằng không, cũng sẽ không làm Tam công chúa ghen ghét đến phát cuồng như vậy.

Nghe xong câu chuyện tàn nhẫn này, Hoài Anh tức khắc cảm thấy, Tiêu Nguyệt Doanh đối nàng đã xem như mềm mỏng lắm rồi. Nàng cũng không thèm nghĩ nữa, chỉ dặn dò Long Tích Nính không cần nói năng xằng bậy: “Dù sao nàng ta rất nhanh sẽ trở lại kinh thành, ta cũng không bị tổn hại gì, hai ngày này tận lực trốn tránh nàng là được.”

Long Tích Nính nhìn nhìn nàng, khó được lúc mà không phản bác, duỗi tay cầm cái bánh bao nhét vào miệng, lẩm bẩm nói: “Tùy ngươi.” Nói xong, đôi mắt lại chớp chớp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...