Long Vương Trở Lại

Chương 30: Tranh Công



Giang Thần về tới nhà.

Vừa bước ra khỏi thang máy, chưa kịp vào nhà thì Tiểu Hắc đã gọi điện thoại tới. “Anh Giang, bên phía Tiêu Dao Vương thông báo đã phái người đưa thiệp mời cho nhà họ Đường rồi.”

“Ừ, biết rồi.” Giang Thần cúp máy.

Gõ cửa vào nhà.

Người mở cửa là Ngô Mẫn, vợ Đường Tùng.

Thấy Giang Thần, cô ta lập tức xụ mặt: “Đồ phế vật chỉ biết phá hoại là giỏi, anh còn về nhà làm gì?”

Giang Thần làm lơ cô ta, đi vào nhà thấy Đường Sở Sở đang ngồi trên sofa trong phòng khách, lập tức cười nói: “Sở Sở, anh đã nhờ người để quân Tây Cảnh đưa thiệp mời cho nhà họ Đường rồi.”

Đường Sở Sở không tin, hỏi: “Đó chính là quân Tây Cảnh đó, sao anh lại nhờ được?”

Giang Thần cười nói: “Em quên hả, anh từng đi lính, cũng quen biết một vài ông lớn làm trong quân đội, anh nhờ thủ trưởng dùng quan hệ đấy.”

“Nhưng trong lý lịch của anh nói anh tòng quân ở Nam Hoang, Nam Hoang với Tây Cảnh cách nhau rất xa cơ mà.”

Giang Thần nói dối: “Đúng là rất xa, nhưng thủ trưởng của anh có chút quan hệ với một nhân vật có địa vị ở Tây Cảnh, dù sao cũng đã đưa đến rồi, chúng ta tới nhà họ Đường xem là biết ngay thôi mà.”

Trong nhà còn có Hà Diệp Mai, Đường Bác và Đường Tùng đang ngồi đấy.

Hà Diễm Mai cũng không tin, khinh thường nói: “Còn lôi kéo quan hệ á? Cậu đi lính mười năm cũng chỉ là lính quèn, có thể có quan hệ gì chứ. Giang Thần, tôi cảnh cáo cậu, Sở Sở ngây thơ, nhưng tôi cũng không ngốc, cậu đừng hòng lừa gạt Sở Sở. Sở Sở, con cũng thật là, thăng vô dụng Giang Thần này chỉ biết chút y thuật, muốn tiền không có tiên, muốn quyền không có quyền, sao con cứ khăng khăng một mực chọn thằng này vậy?”

Giang Thần đã quen với thái độ lạnh lùng châm biếm của Hà Diệp Mai rồi, cho nên anh không nhiều lời mà kéo Đường Sở Sở: “Sở Sở, chúng ta tới nhà họ Đường thôi. Lần này anh nhất định sẽ làm cho hãnh diện.”

“Giang Thần, cậu nói thật hả?” Đường Bác không nhịn được hỏi một câu. Ông ta không tin Giang Thần có thể nhờ cậy quan hệ để quân Tây Cảnh tặng một tấm thiệp mời cho nhà họ Đường.

Dù sao lễ kế vị lần này của Tiêu Dao Vương không có quá nhiều ghế khách, số lượng có hạn, quyền quý của ngũ đại quân khu đều đang nghĩ mọi cách để kiếm được thiệp mời.

“Bố, lời của thằng vô dụng này mà bố cũng tin à?” Đường Tùng hừ lạnh.

Cậu ta hận chết Giang Thần, nếu không phải do Giang Thần thì cổ phần nhà cậu ta sẽ không bị thu hồi, vậy thì cậu ta có thể mua siêu xe, mua nhà lớn.

Bây giờ bởi vì Giang Thần mà mọi thứ đều tan biến.

Giang Thần làm lơ đám người này, kéo Đường Sở Sở rời đi.

Thấy anh chắc chắn như vậy, Hà Diễm Mai cũng đi theo.

Nếu Giang Thần nói thật, ông cụ mà vui vẻ thì chắc chắn sẽ thưởng cho Đường Sở Sở, đến lúc đó muốn lấy lại cổ phần không phải là việc khó.

Ở nhà họ Đường.

Đường Thiên Long rất vui vẻ.

Ông ta nằm mơ cũng muốn có được một tấm thiệp mời.

Đây là nghi lễ nhậm chức của Tiêu Dao Vương, chỉ có một trăm ghế khách, mà ngũ đại quân khu có quá nhiều người giàu, rất nhiều nhân vật lớn đều nghĩ đủ mọi cách tặng quà cáp để mong có được một tấm thiệp mời.

Bây giờ nhà họ Liễu ra mặt giúp nhà họ Đường xin được một tấm.

Đường Thiên Long cười không ngậm được mồm, lấy một tấm thẻ đưa cho Liễu Sung: “Cháu rể, trong thẻ có năm trăm vạn, chỉ là chút lòng thành, coi như cảm ơn nhà họ Liễu đã giúp đỡ, cháu đừng chê ít nhé.”

“Ôi, ông nội, thế sao được ạ.” Liễu Sung mồm nói vậy, nhưng tay vẫn nhận lấy thẻ: “Ông nội, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, đừng khách sáo như thế.”

Liễu Sung vui vẻ gần chết.

Nhà họ Liễu phải vận dụng không ít mạng lưới quan hệ, tốn mấy nghìn vạn mới nhận được một tấm thiệp mời.

Thiệp mời của nhà họ Đường chắc chắn không phải là do nhà họ Liễu ra mặt, bây giờ Đường Thiên Long lại cho anh ta năm trăm vạn, anh ta không chút do dự nhận lấy.

Ngu gì mà không cần?

“Thể diện nhà họ Liễu lớn thật đấy.”

“Chứ gì nữa! Công ty dược phẩm Thái Hồng của nhà họ Liễu chính là tập đoàn lớn số một số hai ở Giang Trung này đấy, Liễu Thiếu Huy, bố của Liễu Sung quen biết với rất nhiều người, có thể diện lắm đấy.”

“Lần này may mà có Liễu Sung, nếu không phải nhờ cậu ấy thì nhà chúng ta căn bản không thể có được thiệp mời.”

“Mộng Oánh tìm được cậu bạn trai tuyệt lắm, đúng là làm nhà họ Đường nở mày nở mặt.”

Người nhà họ Đường bắt đầu nịnh bợ Liễu Sung.

Liễu Sung đã lâng lâng đến mức không còn thấy trời trăng gì nữa rồi, đắc ý nói: “Tôi đã bảo rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Ngay khi người nhà họ Đường đều đang vui mừng vì nhận được thiệp mời thì Giang Thần dẫn Đường Sở Sở tới, đằng sau còn có Hà Diệp Mai, Đường Bác, Đường Tùng, Ngô Mẫn.

Thấy cả nhà Đường Sở Sở tới sắc mặt người nhà họ Đường lập tức trầm xuống. Đường Mộng Oánh đứng dậy, lạnh giọng nói: “Mấy người tới đây làm gì”

Đường Sở Sở nói: “Em gái Mộng Oánh.”

Đường Mộng Oánh không hề nể mặt Đường Sở Sở: “Cút, ai là em gái cô?”

Nhận được thiệp mời, tâm trạng Đường Thiên Long rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy cả nhà Đường Sở Sở, tâm trạng của ông ta lập tức bị phá hỏng, nhất là Giang Thần, tên này quá khinh người, một thằng ở rể mà dám không để gia chủ như ông ta vào mắt.

“Cút!” Ông ta chỉ ra ngoài cửa.

“Ông nội, Giang Thần nhờ chiến hữu để lính Tây Cảnh đưa thiệp mời tới, cháu tới hỏi xem nhà mình đã nhận được chưa?”

Hà Diệp Mai, Đường Bác, Đường Tùng đều nhìn Đường Thành Lâm, chờ ông ta trả lời.

Đường Thiên Long còn chưa mở lời thì Đường Lỗi đã cười lạnh: “Giang Thần nhờ chiến hữu để lính Tây Cảnh đưa thiệp mời tới á? Cười chết mất! Rõ ràng là em rể Liễu Sung đã ra mặt, nhờ nhà họ Liễu nên lính Tây Cảnh mới đưa thiệp mời tới.”

“Đúng vậy.” Đường Mộng Oánh khinh bỉ nhìn Giang Thần nói “Một tên lính quèn thì có tư cách gì mà tiếp xúc với lãnh đạo quân Tây Cảnh chứ? Đúng là vô liêm sỉ, biết quân Tây Cảnh đưa thiệp mời tới nên đến tranh công.”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Thần trầm xuống, nhìn Liễu Sung ngồi vắt chéo chân trên sofa.

Liễu Sung cũng trừng mắt nhìn anh, quát: “Thằng vô dụng, mày nhìn cái gì mà nhìn!”

“Đúng là vô liêm sỉ.”

“Rõ ràng là nhà họ Liễu ra mặt giúp đỡ nên nhà chúng ta mới nhận được thiệp mời. Thằng rác rưởi Giang Thần này chắc chắn thấy lính Tây Cảnh tới tặng thiệp mời nên chạy tới tranh công.”

“Đúng thế, may mà Liễu Sung ở đây, nếu không thì sẽ khiến âm mưu của cậu ta thành công.”

Người nhà họ Đường năm mồm bảy miệng mắng Giang Thần, đồng thời nhân tiện nịnh bợ Liễu Sung.

Nghe thấy những lời này, Hà Diễm Mai nhất thời nổi giận, giơ tay đánh lên đầu Giang Thần, quát: “Đồ vô dụng, thật mất mặt, còn đứng ngây ra đấy làm gì! Mau về thôi.”

Đường Sở Sở cũng tủi thân.

Cô còn tưởng Giang Thần sẽ thật sự giúp cô nở mày nở mặt, khiến ông nội nhìn cô bằng con mắt khác.

Thì ra lúc Giang Thần trở về, nhìn thấy quân Tây Cảnh đưa thiệp mời tới nên mới nhận công về mình.

“Giang Thần, anh làm em thất vọng quá.” Cô che miệng khóc chạy đi.

“Sở Sở.” Hà Diễm Mai đuổi theo.

Đám người Đường Tùng cũng cảm thấy mất hết thể diện, nhanh chóng rời đi.

Nhìn cả nhà họ Đường, Giang Thần nhất thời nở nụ cười: “Chà, từng thấy kẻ vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ cỡ này. Được rồi… nhà họ Liễu ra mặt mới có thiệp mời đúng không, để tôi xem thử ngày mai các người đi dự lễ bằng cách nào.”

Nói rồi anh xoay người rời đi.

Sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Đường, anh lấy di động gọi cho Tiểu Hắc: “Báo cho Tiêu Dao Vương, hủy bỏ thiệp mời của nhà họ Đường.”

Tiểu Hắc không biết Giang Thần đã làm gì, nhưng vẫn nghe lời gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương để báo chuyện này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...