Long Vương Trở Lại

Chương 34: Chấn Động



Những tia nắng ban mai nhanh chóng xuất hiện ở phía đằng chân trời.

Mặt trời từ từ nhô lên chiếu sáng mặt đất tăm tối.

Tối hôm qua Giang Thần đã đi đến ba gia tộc lớn.

Anh tiêu diệt tộc trưởng của ba gia tộc đó, mang đầu của bọn họ để cúng tế ông nội và cúng tế linh hồn đã khuất của người nhà họ Giang.

Và hôm nay là một ngày trọng đại chấn động ở Giang Trung, thậm chí là của cả năm khu vực lớn.

Mãi chưa có thông báo chính thức về ngày cụ thể diễn ra lễ kế vị của Tiêu Dao Vương, nhưng sáng nay đã đưa ra thông báo, lễ kế vị sẽ diễn ra vào trưa nay tại một căn cứ quân sự ở Giang Trung.

Tin tức này đã gây ra náo động lớn.

Không biết bao nhiêu người còn đang nghĩ đủ cách để có được thiệp mời vậy mà phía chính phủ đã công bố ngày kế vị.

Ngay sau đó, lại có một tin tức lớn ập đến Giang Trung.

“Xin chào buổi sáng tất cả các bạn khán giả, đây là kênh tin tức Giang Trung, tối hôm qua tỷ phú nổi tiếng Vương Vĩnh Quý chết tại nhà, trong tình trạng bị chặt đầu, Triệu Kính Sơn, Châu Đức Bình cũng chết tại nhà và cái chết của ba người này giống nhau, đều bị trói vào ghế và bị chặt đầu.”

“Các bộ phận liên quan đã vào cuộc điều tra.”

“Để cập nhật thêm tin tức, hãy theo dõi bản tin mới nhất của chúng tôi.”

Một mẩu tin tức đã gây náo động lớn.

Đây?

Vương Vĩnh Quý là tộc trưởng nhà họ Vương, một trong bốn gia tộc lớn tài sản trị giá hàng chục tỷ.

Triệu Kính Sơn là tộc trưởng nhà họ họ Triệu, một trong bốn gia tộc lớn, tài sản giá trị hàng chục tỷ.

Châu Đức Bình là tộc trưởng nhà họ Châu, một trong bốn gia tộc lớn, giá trị tài sản cũng không hề thấp.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc này ai lại dám gây chuyện ở nơi diễn ra lễ kế vị của Tiêu Dao Vương? Hơn nữa người chết cũng không phải là người bình thường đó đều là những người giàu có quyền thế nổi tiếng ở Giang Trung.

Như thế này rõ ràng là đang chống lại Tiêu Dao Vương!

Tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện này.

Thêm cả cái chết của Tiêu Biệt Hạc, tộc trưởng nhà họ Tiêu thời gian trước, thì tộc trưởng của cả bốn gia tộc lớn ở Giang Trung đều đã chết, đây chỉ là trùng hợp hay là có người cố ý làm vậy?

Trong bệnh viện thành phố Giang Trung.

Tiêu Nhược Nhiên được đưa đến bệnh viện kịp thời, bàn tay bị chém đứt lìa của cô ta đã được nối lại nhưng sau này không thể dùng sức nữa.

Cô ta quấn băng gạc trên mặt, nằm trên giường bệnh.

“Nhược Nhiên, xảy ra chuyện lớn rồi, gia chủ nhà họ Vương, Tiêu, Châu đều chết rồi, đều bị chặt đầu trói trên ghế.” Một thành viên quan trọng của nhà họ Tiêu lên tiếng.

“Cái gì?”

Nghe thấy vậy Tiêu Nhược Nhiên rất sốc.

Chết, chết rồi?

“Nhược Nhiên, rốt cuộc người làm em bị thương là ai, chuyện này có liên quan đến cái chết của bố chúng ta không, người giết tộc trưởng của ba gia tộc khác có phải chính là người đã làm em bị thương không?”

Khuôn mặt Tiêu Nhược Nhiên tái nhợt vì sợ hãi, lập tức nói: “Anh cả, nhanh, lập tức đưa người nhà họ Tiêu rời khỏi Giang Trung, đi càng xa càng tốt, cả đời này cũng đừng quay lại.”

Tiêu Hác khó hiểu hỏi: “Nhược Nhiên, rốt cuộc em đang sợ cái gì, người đó rốt cuộc là ai? Hôm nay chính là lễ kế vị của Tiêu Dao Vương, tên đó lại gây ra chuyện lớn như vậy, rõ ràng là đang đối đầu với Tiêu Dao Vương, sao Tiêu Dao Vương có thể tha thứ được?”

“Đừng hỏi, hãy nghe em, mau rời đi, nếu không nhà họ Tiêu sẽ bị giết sạch!”

Tiêu Nhược Nhiên thức sự thấy sợ rồi.

Đó chính là Hắc Long!

Tiêu Dao Vương là cái thá gì chứ?

Cô ta tin chắc nếu Tiêu Dao Vương dám ngăn cản thì cũng sẽ chết thôi!

Tiêu Hác không hiểu, gật đầu nói: “Ừ, anh lập tức sắp xếp cho người trong gia tộc rời đi, nhưng còn em thì sao?”

Tiêu Nhược Nhiên khẽ lắc đầu: “Vô dụng thôi, em đã phạm một tội ác tày trời, dù có trốn đến nơi nào cũng vô dụng thôi, anh cả, anh đi đi, đừng lo cho em nữa.”

Tiêu Nhược Nhiên biết rõ Hắc Long là loại người gì.

Đây là người đứng trên đỉnh của kim tự tháp.

Trốn, trốn thế nào, trốn đến đâu?

Cô ta tin chắc cho dù cô ta trốn đến nơi nào đều sẽ bị Hắc Long tìm thấy, đến lúc đó cô ta có chạy trời cũng không khỏi nắng.

Và nếu như cô ta có thể tra ra bức Hoa Nguyệt Sơn Cư thì có lẽ cô ta có thể chuộc tội, thậm chí là bảo vệ cả nhà họ Tiêu.

Tiêu Hác không biết tại sao Tiêu Nhược Nhiên lại sợ hãi đến như vậy.

Nhưng anh ta biết Tiêu Nhược Nhiên chắc chắn biết người giết bố bọn họ là ai, cũng biết đó là người đã giết tộc trưởng của các gia tộc khác.

Anh ta không thể không nghĩ đến một gia tộc.

Nhà họ Giang!

Bởi vì gia tộc có thù với nhà họ Tiêu và cũng có mối thù hận khó mà hóa giải với ba gia tộc lớn còn lại thì chỉ có một.

Đó chính là nhà họ Giang, gia tộc đã bị diệt vong mười năm về trước!

Anh ta biết điều nên cũng không gặng hỏi nữa, không nhiều lời mà quay đầu rời đi.

Tiêu Nhược Nhiên nằm trên giường bệnh, bây giờ cô ta đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Cô ta luôn muốn đưa nhà họ Tiêu trở lại thời đỉnh cao.

Bây giờ cô ta biết không còn hi vọng nữa, người nhà họ Tiêu có thể giữ được mạng đã xem như trong cái rủi có cái may rồi.

“Hắc Long quá đáng sợ, thực sự muốn khuấy đảo bốn gia tộc lớn đến mức truy giết không còn một ai, nhưng cũng phải thôi, chuyện mười năm trước dù đổi lại là ai đi nữa cũng khó mà tiêu tan nỗi thù hận trong lòng.” Tiêu Nhược Nhiên tuyệt vọng lẩm bẩm một mình.

Cùng lúc đó ở một căn cứ quân sự.

Tiêu Dao Vương mặc một bộ đồ quân đội, trên đó đeo năm ngôi sao.

“Vương, tối hôm qua xảy ra một số chuyện, có vài người bị giết, bọn họ là…”

Cấp dưới thân cận của Tiêu Dao Vương đi đến báo cáo chuyện này.

“Hả?”

Tiêu Dao Vương nhíu mày.

“Hắc Long làm sao?”

“Chắc là Hắc Long, tôi tra được Hắc Long chính là người mà Đường Sở Sở đã cứu khỏi trận hỏa hoạn nhà họ Giang vào mười năm trước. Cậu ta bị bỏng mặt, không biết làm thế nào đã thay đổi thành một khuôn mặt mới, lưu lạc ở Nam Hoang, trở thanh một tên lính quèn ra trận giết giặc, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, cậu ta lập vô số công lao, được phong là Hắc Long, chỉ huy đội quân Hắc Long lên tới cả triệu người.

Nghe thấy vậy, Tiêu Dao Vương khó hiểu hỏi: “Cậu ta và bốn gia tộc lớn có thù hận gì sao?”

“Theo như tôi điều tra được thì sự diệt vong của nhà họ Giang vào mười năm trước có liên quan mật thiết đến nhà họ Tiêu, hơn nữa trận hỏa hoạn đó của nhà họ Giang còn dính dáng đến cả bốn gia tộc lớn của Giang Trung.”

Tiêu Dao Vương im lặng như đang suy nghĩ gì đó.

Trước đây ông ta chỉ biết Giang Thần giết Tiêu Chiến bởi vì Tiêu Chiến đụng vào Đường Sở Sở vợ của anh, nhưng không ngờ trong đó lại ẩn chứa nhiều chuyện như vậy.

Đường Sở Sở là người đã cứu Giang Thần mười năm về trước, còn nhà họ Tiêu lại là thủ phạm chính trong việc gây ra sự diệt vong nhà họ Giang.

“Vương, chuyện này phải giải quyết thế nào? Lễ kế vị của anh nhưng Giang Thần lại gây ra bao nhiêu chuyện, nếu như không cho mọi người một lời giải thích, chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”

Vẻ mặt Tiêu Dao Vương chua xót: “Giải thích? Giả thích thế nào? Chẳng lẽ cậu còn trông mong tôi sẽ phái quân đến vây quét Hắc Long sao? Tôi không có lá gan đó, báo lên trên đi, đợi bên trên sắp xếp.”

“Vâng.”

“Đợi đã…”

“Vương, còn có chuyện gì sao?”

“Hay là thôi đi.” Tiêu Dao Vương nghĩ ngợi rồi nói: “Trước tiên ém tin này xuống, tìm đại một kẻ chết thay, chịu tội thay cho Giang Thần đi.”

“Vương, anh phải nghĩ thật kĩ, Hắc Long đệ đơn từ chức trở về Giang Trung là để báo thù. Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này không biết bốn gia tộc lớn này còn chết bao nhiêu người nữa, ém một lần thì không sao, nhưng sau này còn có thể ém nổi sao, chuyện này làm không tốt sẽ gây ra chấn động lớn, hơn nữa đây thuộc phạm vi thẩm quyền của anh, bên trên nếu như trách tội xuống thì trách nhiệm này…”

“Ém tin đi!”

Tiêu Dao Vương hít một hơi thật sâu.

Hắc Long là ai?

Đó là chỉ huy của Nam Hoang, dùng binh như thần, thực lực mạnh mẽ hơn người, y thuật cũng giỏi không ai bằng!

Ông ta tin chắc bên trên sẽ không làm khó Hắc Long, nhưng nếu như ông ta báo cáo chuyện này, có thể bên trên sẽ nảy sinh nghi ngờ với ông ta, cảm thấy ông ta cố ý đổ oan cho Hắc Long. Đến lúc đó bị gán cho cái tội này ông ta không tiếp nhận nổi.

“Vâng, tôi sẽ nghĩ cách, thông báo cho truyền thông, cho họ một lời giải thích.”

Cấp dưới thân cận của Tiêu Dao Vương rời đi.

Tiêu Dao Vương thì đang suy tính.

Bên trên chắc chắn biết rõ tình hình của Giang Thần nhưng vẫn để Giang Thần đến Giang Trung và còn vội vàng điều anh ta đến.

“Rốt cuộc bên trên có ý gì?”

Tiêu Dao Vương thở dài, ông ta cũng không đoán được ý đồ của bên trên là gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...