Lớp Học Tuyệt Vọng
Chương 21: La Bàn Thái Công
Ba người chúng tôi vội đi tới một con hẻm nhỏ, nơi này ít người qua lại, Dương Á Thịnh nhìn tôi rồi nắm chặt tay Cẩu Hồng Vân, bình tĩnh nói: “Bắt đầu được rồi.”“Ừ!” Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, dù sao, tôi cũng chỉ còn lại một mạng cuối cùng, nếu thua, tôi sẽ chết, trong trò chơi Mora này, cho dù là cao thủ, cũng không thể chắc một trăm phần trăm là mình sẽ thắng.Lần này tôi có thể thắng hay không? Tôi không chắc nữa.Tôi và Dương Á Thịnh, cùng giơ tay lên, trận Mora đã sẵn sàng. Lúc này, đầu óc tôi cứ quay cuồng, nên ra kéo hay vẫn tiếp tục ra bao? Đây là trận đầu tiên, nên khả năng Dương Á Thịnh ra búa là rất lớn, nhưng dù sao cậu ấy cũng đã thua một lần rồi, nói không chừng bây giờ sẽ không chọn búa nữa, nếu tôi ra kéo, biết đâu sẽ thắng thì sao.Sau một hồi trầm ngâm, cánh tay tôi hạ xuống, Cẩu Hồng Vân đứng bên cạnh cũng đang rất hồi hộp, cô ấy hiểu rõ, đây là giây phút quyết định sống chết, nếu Dương Á Thịnh thua, thì cơ hội đấu tiếp trong trò chơi tử thần này không còn nữa.Còn nếu tôi thua, kết quả cũng cũng chẳng khác gì, cho nên, nhất định phải thắng.Chúng tôi đưa hai cánh tay lên cao rồi hạ xuống cùng một lúc, mạng sống của chúng tôi dường như phụ thuộc cả vào thời khắc quyết định này, thế nên, cả hai đều nín thở, kết quả, chúng tôi đều ra kéo.Xem ra bây giờ, Dương Á Thịnh đã khôn ngoan hơn nhiều, đã không chọn ra búa nữa, mà quyết định ra kéo, có thể, cậu ấy đã đoán rằng tôi sẽ ra bao.Hòa rồi, chơi tiếp!Tôi hít một hơi thật sâu, đầu óc không ngừng tính toán, giờ tôi nên ra gì đây? Lúc nãy đã ra kéo rồi, vậy thì lần này phải đưa ra lựa chọn khác thôi.Ra búa, hay là bao? Dương Á Thịnh đã rút ra được nhiều bài học xương máu từ những lần thua trước, cho nên lần này, nhất định cậu ấy sẽ không búa nữa, vậy sẽ ra bao sao? Đầu tôi chợt lóe lên, khóe miệng bất giác nở một nụ cười thật lạnh.Một lần nữa, cánh tay của chúng tôi lại hạ xuống thật dứt khoát, tôi ra búa, còn Dương Á Thịnh vẫn tiếp tục ra kéo, tôi thắng!“Sao lại như vậy được chứ?” Dương Á Thịnh tái mặt nhìn tôi, còn Cẩu Hồng Vân bên cạnh, cũng lảo đảo như sắp ngất.“Đúng là cậu đã rút ra được kinh nghiệm từ lần thua trước, nên lần đầu tiên cậu không chọn ra búa, mà là kéo, điều này không sai, nhưng lần thứ hai, cậu đã phạm phải một sai lầm chết người, đó là không thể ra kéo hai lần liên tiếp.”“Tại sao không thể?” Dương Á Thịnh nghiến răng nhìn tôi.“Rất đơn giản, bởi vì tỷ lệ thắng của việc ra kéo rất thấp, nên trừ khi không còn lựa chọn nào khác, thì mới tiếp tục ra kéo.” Tôi lắc đầu giải thích rồi quay đi, không nhìn cậu ấy nữa.Bởi vì tôi sợ, tôi sợ cảm giác tội lỗi đang bủa vây lấy mình, tôi đã đoạt mất một mạng cuối cùng của cậu ấy, bây giờ, cậu ấy đã không còn mạng nào, như vậy, theo luật chơi, cậu ấy chắc chắn phải chết.Trong trò chơi Mora tử thần này, nhất định phải có mạng trong tay, thì mới có thể kéo dài cuộc chơi, một khi nó biến thành số không, cũng có nghĩa là đã thất bại.“Quả nhiên tớ không phải là đối thủ của cậu, tớ từng nghĩ rằng mình có thể thắng cậu một cách bất ngờ cơ đấy.” Dương Á Thịnh gượng cười đau khổ, cậu ấy quỳ sụp xuống đất, Cẩu Hồng Vân cũng đưa mắt nhìn tôi đầy căm phẫn, nước mắt rơi thành dòng, không ngừng, tôi chắc chắn rằng cô ấy đang rất hận mình.Dương Á Thịnh nhìn Tiểu Hồng Vân, giọng hơi khó chịu: “Đừng hận Trương Vỹ, cậu ấy cũng như tớ thôi, đều là vật tế của cái trò chơi khốn nạn này!”“Nhưng mà bây giờ cậu phải làm sao? Cậu đã hết mạng rồi!” Cẩu Hồng Vân khóc nức nở hỏi Dương Á Thịnh, Dương Á Thịnh xám mặt lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Không còn cách nào cả, chỉ có thể rời khỏi cuộc chơi này thôi, tớ đã thua rồi!”Cẩu Hồng Vân không nói thêm được lời nào, chỉ ôm chầm lấy Dương Á Thịnh và khóc, đôi mắt Dương Á Thịnh cũng ngân ngấn lệ, nhưng rất nhanh, cậu ấy đã kiềm chế được cảm xúc, nhìn tôi nói: “Trương Vỹ, tớ thua trong tay cậu, cũng không có gì để hối tiếc cả!”“Tớ không còn cơ hội nữa, Trương Vỹ, cậu rất thông minh, chắn chắn cậu sẽ sống sót, đến lúc đó, cậu nhất định phải tìm ra hung thủ, trả thù cho tớ!” Dương Á Thịnh nói đầy thành khẩn.“Nhất định, tớ hứa với cậu!” Tôi khổ sở quay đầu lại trả lời, sau đó liền xoay người rời đi, tôi sợ mình không thể chế ngự được cảm xúc của bản thân, dù sao, đẩy một người xuống địa ngục, thật sự là một việc rất đau đớn.Tôi và Dương Á Thịnh vốn không oán không thù, tuy học chung một lớp, nhưng hai đứa cũng không thân. Vậy mà trong thời khắc sống còn, tôi phải đẩy cậu ấy vào chết, cũng là một chuyện quá tàn nhẫn.Rời khỏi con hẻm nhỏ, tâm trạng của tôi vô cùng nặng nề, bây giờ là ba giờ chiều, trời cũng đã dần tắt nắng, u ám như chính tôi. Thế nhưng, khi nhìn vào điện thoại, tôi đã lấy lại tinh thần rất nhanh, bởi vì, tôi vẫn chưa thắng trong trò chơi này, tôi cần phải có thêm một mạng nữa.Trước mắt, tôi chỉ có thể chọn một trong hai người , Vương Chính hoặc Bí Tiểu Vũ, hai người này sẽ là mục tiêu tiếp theo của tôi, trong số họ, Vương Chính là một người thông minh, tôi vốn không thể đoán được suy nghĩ của cậu ấy.Bí Tiểu Vũ thì đơn giản hơn nhiều, cô ấy là một cô gái mạnh mẽ xinh xắn, thích quyến rũ mấy bạn nam đẹp trai giàu có, đã vậy, trước đây còn hay cười nhạo chế giễu tôi.“Xem ra cô ấy là mục tiêu kế tiếp của mình rồi!” Tôi nhìn điện thoại và lẩm bẩm, con người một khi bị đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng, nếu họ vượt qua được nỗi sợ của mình thì sẽ làm ra được những chuyện ngoài sức tưởng tượng.Và, tôi cũng là một người như vậy, nếu là trước kia, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ra tay cướp đi mạng sống của người khác, nhưng bây giờ, tôi bị buộc phải làm như thế, chỉ cần đoạt được một mạng này của Bí Tiểu Vũ, tôi sẽ thành công thoát khỏi trò chơi.Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi khá lên rất nhiều, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho Bí Tiểu Vũ.“Cậu đang ở đâu vậy? Có muốn đấu với tớ không?”Rất nhanh, Bí Tiểu Vũ trả lời: “Không được, tớ đang đấu với Vương Chính rồi.”Tôi nhăn mặt, hình như lúc này Bí Tiểu Vũ và Vương Chính đang tính đấu với nhau, không những vậy, mà là còn là đang đấu rồi, nếu vậy, rất nhanh sẽ biết được ai là người sống sót thứ ba, chuyện này khiến đường sống của tôi ngày càng bị thu hẹp lại.Dường như cảm nhận được cái chết đang đến gần kề, tôi nghiến răng liếc nhìn điện thoại, sau đó quay trở về nhà, hiện giờ, tôi đã thật sự hết cách.Vương Chính đang đấu với Bí Tiểu Vũ, người sống sót thứ ba sẽ là một trong hai người bọn họ, cũng có nghĩa là, danh sách chỉ còn lại một cái tên duy nhất.Giờ cũng chẳng có cách nào, nghĩ vậy, tâm trạng của tôi lại càng thêm chán nản, nằm trên giường, tôi ngắm nghía cái la bàn Thái công, cái la bàn này tinh xảo đến từng chi tiết, khó mà tin được nó đã có cách đây hàng ngàn năm.Dù sao Võ vương lên ngôi cũng đã là chuyện của hàng ngàn năm về trước, nhìn cái la bàn trong tay, tôi lại cẩn thận mở ra xem lần nữa, hí hoáy một hồi, tôi cũng không biết sử dụng nó như thế nào.Cái la bàn này đã có từ thời cổ đại, nên người hiện đại như tôi không biết dùng cũng là điều dễ hiểu, trên mặt là bàn có vô số ký tự và vạch độ, toàn bộ đều là chữ cổ.Tôi xem tới xem lui cũng không tìm được cách dùng, cũng chẳng có hướng dẫn đi kèm, nhìn cây kim trên bề mặt la bàn tự nhiên xoay tròn, tôi tò mò lắc lắc thử.Rốt cuộc phải làm gì thì mới vận hành được cái la bàn này đây? Nghĩ đến đây, tôi vội vàng mở máy tính, tìm kiếm thông tin về nó, rất nhanh, tôi đã hiểu được rồi.Cho dù là vậy, nhưng khi nhìn vào chiếc la bàn, nơi nơi đều ký tự cổ, khiến tôi nhức đầu vô cùng, thời xa xưa, cái la bàn này được dùng để xem phong thủy, trên mặt khắc Thiên-Can-Địa-Chi*, Thiên- Cương-Địa-Sát*.Cái la bàn này, nếu không phải là người có kinh nghiệm lão làng thì không thể nào hiểu được, tôi nhăn mặt nhìn cái la bàn Thái công trong tay, chẳng lẽ với tôi, nó vô dụng thật sao?Không đúng, nó được mệnh danh là la bàn thần kỳ, có thể tiên đoán sự tồn vong suy thịnh của các triều đại thời cổ đại, nếu vậy, có thể nó ẩn chứa một bí mật nào đó mà tôi không biết, nghĩ đến đây, tôi vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho bà nội.Bà nội bắt máy, tôi đề cập đến vấn đề này xong, một lúc sau bà mới lo lắng nói: “Trương Vỹ, cái la bàn đó không phải là đồ chơi để nghịch ngợm đâu, nó là thứ cực kỳ nguy hiểm đó!”“Bà nội, mau chỉ cho con biết cái la bàn Thái công này vận hành như thế nào đi!” Tôi năn nỉ bà.“Đây là cái la bàn có khả năng đoán trước được tương lai, nhưng vì sức mạnh của nó quá ghê gớm, nên mỗi lần muốn nó vận hành, nhất định phải trả một cái giá nhất định, sử dụng nó để đoán tương lai càng nhiều, khoảng thời gian càng dài, thì cái giá phải trả sẽ càng đắt.”“Nghe nói, thậm chí, cái la bàn này còn tiên đoán được sự hưng bại của cả một triều đại, vì vậy, mỗi đời Hoàng Đế lên ngôi đều muốn biết cái la bàn này tiên đoán gì về tương lai của vương triều mình cai trị. Thế nhưng, muốn biết trước điều đó, thì phải đánh đổi bằng một cái giá vô cùng lớn, vào thời nhà Thanh, cái la bàn Thái công này từng được vận hành một lần, vì vậy mà khiến rất nhiều người phải chết.”“Bà nội, con không có tâm trạng nghe chuyện lịch sử đâu, hãy chỉ cho con cách sử dụng nó đi bà!” Tôi gào lên trong điện thoại, cuối cùng, bà nội cũng chịu chỉ cho tôi.Tôi thỏa mãn cúp máy, nhìn cái la bàn trong tay một lần nữa, sau đó cắn đứt đầu ngón tay rồi ấn lên trên la bàn, theo như lời bà nội chỉ, tôi lẩm nhẩm đọc mấy câu thần chú. Ngay sau đó, la bàn Thái công bắt đầu uống máu từ ngón tay của tôi.Tôi biết, vậy là mình đã thành công!La bàn Thái công đang uống máu của tôi, chuyện tôi sắp hỏi càng quan trọng, thì nó hút càng nhiều máu, vì vậy bà nội đã dặn, còn nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, nhất định không được hỏi những chuyện quá lớn lao.Ví dụ như, thời đại này tồn vong suy thịnh ra sao, Trung Quốc có thể trở thành tân bá chủ thế giới hay không, v.v... Nếu tôi hỏi vậy, thì la bàn sẽ uống cạn máu của tôi, bởi vì để đổi lấy một lời tiên đoán về thời đại, thì phải trả một cái giá lớn vô cùng.Nhưng may là, tôi vốn không hứng thú với những chuyện lớn lao như vậy, nhìn máu của mình bị cái la bàn hút không ngừng, tôi mới từ từ hỏi: “La bàn Thái công, hãy nói cho tôi biết, nhược điểm lớn nhất của Tô Nhã là gì?”Sau khi uống rất nhiều máu, miếng đồng trên cái la bàn Thái công thay đổi màu sắc, chẳng bao lâu thì bốc lên một luồng khí hồng kỳ lạ, biến cả miếng đồng trên cái la bàn thành một khối đỏ tươi chói mắt, và trên đó, những ký tự màu máu từ từ hiện lên, ngay ngay ngắn ngắn tạo thàng một dòng chữ phồn thể* thẳng hàng.*Chữ phồn thể: một hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc điều chỉnh bộ do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định áp dụng từ năm 1949
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương