Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo
Chương 49: Vuốt Mũi Là Được
Tiếng chuông làm Mạnh sực tỉnh. Giờ đây cậu mới nhận thức được hành động của mình và cũng nhận ra một điều là Kì đang khóc. Khi cánh cửa mở ra, một đám nữ sinh xuất hiện, Mạnh giật mình, buông Kì ra và bỏ đi. Kì vẫn nằm đấy như một cái xác không hồn, không hề nhận thức được mối nguy hiểm sắp tới.Cả bọn đợi Mạnh rời khỏi cũng xông tới chỗ Kì.- Con khốn! - Tóc vàng hoe lên tiếng mắng nhiếc.Tiếp đó đàn em của cô cũng hùa nhau, mỗi người một tiếng. Trong trường ai cũng e sợ Tiểu Kì nhưng với lũ này thì không. Bởi vì bọn họ có chị cả đỡ đầu và cũng một lí do nữa. Sau màn chào hỏi "võ mồm" cả lũ quay tròn quanh Kì, ra sức đá, giẫm đạp lên con người sắp chết kia. Kì không còn sức để phản kháng, cô co mình lại và nghe tiếng cơ thể mình bị giày xéo. Trong vô thức, cô nghe bên tai mình vang lên những câu nói quen thuộc:- Đồ quái vật, mày biến đi!- Đồ dơ bẩn, cút đi!- !#!$^$^%&Những giọt nước mắt vẫn tuôn trào. Đã lâu lắm rồi cô đã không khóc nhiều như vậy....******Phong đứng loay hoay mãi mà vẫn không biết nên làm sao gọi Kì dậy. Con người đã cuộn tròn trong chiếc chăn trước mặt có khả năng ngủ say đến sấm chớp cũng không dậy. Nhưng rồi cậu cũng sực nhớ đến một chiêu.- Dậy hay roi?Thân ảnh trong chăn nhanh như cắt, phóng xuống giường. "Bịch!" Tiểu Kì chưa kịp đặt chân xuống giường thì đã va phải cái gì đó. Mắt nhắm mắt mở, cô ngước nhìn cái vật chắn đường và ngay lập tức tối sầm mặt lại:- Phong chết bầm. Sao cậu thích chắn đường quá vậy?- Xin lỗi. Tớ không nghĩ cậu lại phản ứng nhanh như vậy. Phong cố nhịn cười. Lúc nãy gian nan lay Tiểu Kì bao nhiêu thì giờ chỉ cần một câu không đâu vào đâu mà mèo lười đã bật dậy rồi.- Cậu... đúng là mèo lười.- Cậu nói cái gì?. Chuyê
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương