Lột Xác

Chương 9: Lần đầu gặp gỡ



Phó Cảnh Phi lạnh lùng liếc Hứa An Chi một cái: “Nếu không, cậu nghĩ sao?”

Hứa An Chi lắc đầu không tin một chút nào: “Đây thật là chuyện cười buồn cười nhất tôi nghe được gần đây.”

Phó Cảnh Phi không để ý đến cười nhạo của cậu ta: “Tóm lại, chén cháo này cậu đừng nghĩ tới ăn, muốn ăn thì ăn cái khác đi.”

Biết Phó Cảnh Phi là người nói một không nói hai, muốn nghe được lời đổi ý từ trong miệng của cậu ta cũng không có khả năng lắm, bởi vậy Hứa An Chi cũng không xoắn lấy cái đề tài này nữa, để dì Xảo đi nấu cơm cho cậu ta.

“Hôm nay cậu tới tìm tôi làm cái gì.” Phó Cảnh Phi để cháo về chỗ cũ, mới ngồi xuống hỏi.

“Thư chuyển nhượng cổ phần của cậu sắp làm xong rồi, tôi chỉ đến xác nhận một chút, cậu thật sự muốn làm như vậy?”

Phó Cảnh Phi mím môi, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hứa An Chi: “Cậu cứ việc đi làm là được rồi.”

“Được, nếu cậu nói như thế, vậy đợi thêm vài ngày.” Hứa An Chi luôn vẻ cười dịu dàng, hơi có vẻ của một playboy, anh ta nói. “Vậy cậu và Mộc Lạp Lạp, chuẩn bị tiếp tục như thế?”

Phó Cảnh Phi không trả lời, toàn thân hiện ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn.

Hứa An Chi thì giống như có vẻ không cảm giác ra được chút nào, tiếp tục nói: “Vậy nhốt người ta lại ở đây như cậu cũng không phải là cách. Nếu sau này cô ta cũng không thích cậu, cậu không thể nào nhốt cô ta cả đời chứ?”

Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Phó Cảnh Phi chậm rãi nắm chặt lại, giọng nói rét lạnh: “Chờ khoảng thời gian này trôi qua rồi hãy nói tiếp.”

“Ồ đúng, tôi biết ý nghĩ hiện giờ của cậu.” Hứa An Chi nhún nhún vai, cười với vẻ thú vị. “Cậu thật đúng là tự tìm phiền toái cho mình.”

Phó Cảnh Phi im lặng một hồi, nói từng chữ một: “Tôi cam tâm tình nguyện.”

Hứa An Chi không biết làm sao: “Cậu thật đúng là một người lập dị.”

Những đường nét lưu loát trên gương mặt của Phó Cảnh Phi đều căng lên, không nói thêm gì nữa.

Hứa An Chi đến ăn chực một bữa cơm trễ, sau khi ăn xong thì tự giác rời đi. Cho dù anh ta rất quen với Phó Cảnh Phi nhưng cũng không cần đến những nước này.

Mà Phó Cảnh Phi ngồi hồi lâu trong phòng ăn chỉ bật một ngọn đèn vàng nhạt.

Tia sáng mờ nhạt chạm ở khoé mắt anh đổ ra một dải hào quang rực rỡ. Anh chỉ ngồi yên lặng như vậy, gò má giống như được một con dao nhỏ tinh tế chạm trổ. Bất kể là sống mũi thẳng tắp hay là môi mỏng hơi mím đều được ánh sáng phác hoạ ra hình bóng, cho dù mặt mày lộ ra vẻ lạnh như băng nhưng vẫn khiến người ta kinh diễm.

Mộc Lạp Lạp từ trong phòng ngủ len lén đi ra, dựa vào trên lan can lầu hai nhìn anh, thậm chí cảm thấy rằng anh cách xa mình đến một vũ trụ.

Từ sau khi anh trở về thì vệ sĩ ở cửa phòng đã bị rút đi, bởi vì lúc Phó Cảnh Phi ở nhà, cô tuyệt đối không cách nào chạy khỏi nơi này.

Phó Cảnh Phi không nên bị mình ảnh hưởng. Anh ta là một người kiêu ngạo như vậy, sống và làm việc liều mạng, tuỳ theo ý mình, nhưng Mộc Lạp Lạp chỉ cần nhớ đến vẻ tuyệt vọng của anh sau khi mình chết liền rất muốn cho mình mấy cái bạt tai thật mạnh. Nếu không phải cô vô liêm sỉ, Phó Cảnh Phi cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt đau khổ như thế.

Mặc dù bây giờ nhớ tới lần đầu tiên gặp Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp cũng vẫn cảm thấy người này thật sự rất quá đáng. Nhưng khi mình bị hãm sâu vào đủ loại phiền toái thì cũng chỉ có anh sẵn lòng kéo cô ra từ trong tuyệt cảnh, chẳng qua là cô không nắm giữ cơ hội, tìm đường chết mà thôi.

Khi đó Mộc gia tổ chức một bữa tiệc, khó khăn lắm mới mời được Phó Cảnh Phi tới dự. Mặc dù rất lâu trước đó Phó Cảnh Phi đã huỷ hôn ước với Mộc gia, nhưng Mộc gia vẫn cứ mong ngóng có cơ hội dựa vào cây đại thụ Phó gia thâm căn cố đế ở thành phố Long này.

Phó Cảnh Phi đến trễ. Bữa tiệc ở biệt thự Mộc gia đã cử hành được phân nửa, anh ta mới khoan thai tới. Nhưng khi anh ta đi vào, không ai lại nghĩ tới vì sao anh trễ, anh ta tới cũng đã là thể diện lớn nhất.

Lúc anh ta xuất hiện ở trước mặt mọi người chỉ mặc áo sơ mi trắng, nút áo cài tới cái trên cùng, không để lộ một chút phong cảnh nào, nhưng vẫn cứ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Vạt áo được nhét vào trong quần tây, nhưng vẫn khiến người ta có thể thấy eo thon mạnh mẽ. Áo khoác âu phục bị anh tuỳ ý vắt trên cổ tay, ống tay áo được xắn tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay mạnh mẽ dẻo dai.

Da tay của anh ta trắng nhợt nhưng lại không có chút cảm giác yếu đuối nào. Bất kể là cằm hay là đường nét khuôn mặt đều vô cùng đẹp. Trong đôi mắt mờ mịt dường như không có bất kỳ cảm xúc nào.

Anh không vất vả thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng bản thân anh lại không thèm để ý chút nào.

Chẳng trách mọi người đều nói thiếu gia của nhà họ Phó trời sinh kiêu ngạo cao quý, không cần làm gì cả cũng có thể làm say mê hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ.

Phó Cảnh Phi không coi ai ra gì đi tới trước mặt ông Mộc, khẽ gật đầu một cái: “Bác trai.”

Ông Mộc rất vui đối với Phó Cảnh Phi đến, nhiệt tình hàn huyên với anh ta. Nhưng vẻ mặt Phó Cảnh Phi từ đầu tới cuối đều không có biến đổi nhiều.

Mà ông Mộc hiển nhiên không quan tâm đến việc này. Với địa vị của Phó gia ở thành phố Long mà nói, Phó Cảnh Phi có thể đến cũng đã là thể diện lớn nhất.

“Tối nay là tiệc sinh nhật của con gái tôi, nếu con gái biết Phó thiếu gia nể mặt như vậy chắc chắn sẽ rất vui.” Ông Mộc cười rạng rỡ. “Tôi bảo con gái tới nói cảm ơn với cậu.”

Ngược lại, Mộc Lạp Lạp khinh khỉnh đối với sự có mặt của Phó Cảnh Phi. Khi bị kêu đi qua gặp Phó Cảnh Phi, cô càng trực tiếp xụ mặt xuống, không tính nể mặt vị hôn phu mà mình chưa từng gặp mặt này.

Khi đó Mộc Lạp Lạp còn chưa bị đuổi ra khỏi nhà, được muôn vàn cưng chiều ở Mộc gia, càng thêm không biết trời cao đất rộng, vừa đi tới liền nói thẳng: “Ba, chuyện gì mà gọi con qua ạ.”

“Mau tới nói cảm ơn với Phó thiếu gia. Hôm nay cậu ấy đặc biệt tới tham dự tiệc sinh nhật của con.”

“Ai thèm anh ta tới tham dự chứ, con mới không nói cảm ơn với anh ta đâu.” Mộc Lạp Lạp đi tới trước mặt ông Mộc, vừa quay đầu liền nhìn thấy Phó Cảnh Phi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...