Love Again, Yêu Lại Từ Đầu

Chương 26-2: Món quà lớn (p2)



Dạo này ta đang ghiền bài Blank Space, cơ mà lên đây nó đòi bản quyền, mấy nàng chịu khó lên youtube search rồi nghe nha ^_^

————–

Đêm, tại khách sạn Ritz.

Hậu trận cãi nhau với Hoà Duy Nhất là Mạch Nha giận quá hoá điên lập tức huỷ bỏ tư cách Luật Sư đại diện tập đoàn Alain Zhao của Duy Nhất, không muốn liên can gì đến cậu ta nữa.

Chỉ còn vài ngày nữa là phải ra toà, tìm Luật Sư bây giờ chưa chắc làm liều là thắng, đến lúc đó trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo. Cô mới nhậm chức nên không biết sẽ bị người ta nói xấu thành cái dạng gì đây.

Cho nên hôm nay cô đánh liều đồng ý với điều kiện của Quý Ngạn Cổ, hắn liền cười trầm hẹn cô đến khách sạn Ritz. Nhưng mà hiện tại hắn đã để cô phải chờ nửa tiếng đồng hồ, có phải quá đáng quá rồi hay không?

Bực mình khiến cô uống hết hai ly rượu vang. Nếu như không vì tập đoàn thì cô cũng chẳng cần đến nể mặt tên dâm tặc Quý Ngạn Cổ làm gì. Đều nói mấy ngày nay Hoắc Mị vì cô chạy ngược chạy xuôi tìm Luật Sư giỏi, bỏ cả thời gian tập luyện điều đặn gọi điện hỏi han, sợ cô bị áp lực rồi lâm bệnh, thực sự cô thương chết đứa nhỏ này đi.

Cạch một tiếng cửa phòng mở ra.

“Đến sớm quá vậy Quý Tổng?” Cô uống thêm ly rượu thứ ba, nhếch môi châm chọc.

Chỉ nghe thấy đối phương khẽ hừ một tiếng, rồi đi nhanh đến chỗ cô đang ngồi. Mạch Nha chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân hình mình bị lôi đứng dậy, vài giây sau bị nhấc bỗng lên, lại chưa kịp ú ớ gì một làn môi khẽ ấn xuống môi cô, luồng vào khoang miệng mút mát khiến cô nghẹt thở.

Ầm một tiếng nhỏ, thân thể hai người thả xuống giường mềm mại, tay Quý Ngạn Cổ bắt đầu xoa nắn đôi bồng gò của cô khiến nụ hoa nở thẳng đứng dậy, hắn nhanh chóng dịch người xuống ngoạm lấy, hận không thể nhai nuốt vào bụng.

Một tay còn lại đưa xuống phía dưới nhắm ngay u cốc mà chà sát, khiến chủ nhân nó “Ưm” một tiếng thật mê người.

Bên tai khẽ nghe tiếng hừ trầm đục của đàn ông, một ngón tay của hắn đột ngột tiến vào, cô cong người hưởng ứng, gương mặt vì dục vọng thiêu đốt mà đỏ ửng.

Tiếp theo không cần nói cũng phải biết cái loại chuyện gì xảy ra. (Vì có những độc giả không ăn thịt nên ta viết có chút mỡ thôi vậy =]])

Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, Mạch Nha vì chói mắt tỉnh giấc. Khẽ động thân một cái, cô cảm thấy chỗ mềm mại của mình bị nong ra, bụng căng trướng, nhúc nhích khiến cho dịch bên trong tiết ra, cô khó chịu cau mày.

Chuyện đêm qua lại ùa về như ong vỡ tổ, cảm giác xấu hổ muốn chui xuống đất trốn đi. Cô còn nhớ hai người kịch liệt làm đến sáng, căn phòng này khẳng định đã in hết dấu tích của bọn họ hết rồi. Đêm qua cô và hắn nhiệt tình như vậy, vì cái gì cũng điều rõ ràng. Cái tên đàn ông thối tha, tối qua dám cho cô uống xuân dược!

Hắn mãnh liệt như thế này, cô đoán rằng hôm qua sau khi cô mệt lã mà ngủ thì hắn vẫn còn làm cái loại chuyện đó, đến khi mệt tới mức ngã ngang ngủ, lại quên mất rút vật đàn ông ra khỏi người cô đây mà.

Cảm giác được cô động đậy nên Quý Ngạn Cổ cũng tỉnh giấc, gương mặt vùi vào hõm cổ cô, phả hơi thở nóng bỏng vào khiến cô run rẩy.

“Anh… anh rút…rút ra đi, rồi cùng nhau, nói chuyện…” Cô lúng túng.

Chuyện gì cô cũng trải qua rồi, chỉ có loại chuyện giao dịch hưởng thụ này thì chưa thôi. Cô vẫn còn non nớt chưa có kinh nghiệm.

Thực ra lúc đầu cô không định giao dịch như thế này, nhưng ai ngờ hắn bỏ thuốc vào rượu. Thôi, dù sao chuyện gì cũng đã qua rồi, nhắc lại khiến cô tức tối mà không làm được gì, huống chi cái loại chuyện này giải quyết được vấn đề khó khăn của cô. Thật sự là cô làm người không có bản lĩnh mà!

“Suỵt” hắn bất mãn. “Em lại làm nó động tâm nữa rồi.”

Ầm một tiếng cả thế giới xung quanh cô sụp đỗ.

“TỐNG GIA DỊCH, ANH LÀM GÌ Ở ĐÂY?”

Phải, hắn chính là Tống Gia Dịch!!

Nói vậy đêm qua người cùng cô dây dưa là Tống Gia Dịch, không phải Quý Ngạn Cổ…

Hắn lạnh lùng, hơi thở lành lạnh bay vào lỗ tai cô. “Không phải anh thì em mong là tên Quý chết tiệt đó sao?”

“Tôi…”

“Thì ra là em thực sự muốn như vậy?” Tống Gia Dịch nói như khẳng định, hơi thở của hắn ngày càng lạnh.

Mạch Nha tức giận đến đỏ mặt lên, cô quát : “Anh ăn nói cho cẩn thận vào. Tôi có muốn như vậy cũng vì chuyện riêng, không liên quan đến anh!” Có trời mới biết cô cảm thấy nhẹ nhõm như thế nào, bởi vì đêm qua cô thật sự không có ngủ với tên Quý Ngạn Cổ, nhưng lại ngủ với Tống Gia Dịch….

Tưởng chọc được hắn giận nhưng không, hắn cười trầm giọng thật quyến rũ, nói khẽ bên tai cô. “Đừng vội! Ngày hôm nay còn dài, chúng ta cứ từ từ tận hưởng.”

Nếu tập đoàn của mình đang xảy ra chuyện lớn, có ai trả lời cho cô biết, cô vẫn còn tâm trạng để chơi trò ân ái với hắn không đây?

Đáp án đương nhiên là không rồi!

Cô khó chịu day day thái dương, không cam lòng hỏi : “Anh chắc có xem bản tin quốc tế?”

Tống Gia Dịch nhẹ nhàng rút vật đàn ông ra, cô đau đến nhăn mày nhưng vẫn kiềm chế không kêu ra tiếng. Khẽ xoay người ôm ngang eo cô kéo lại, hắn thì thầm. “Ừ. Anh biết tình trạng tập đoàn của em hiện giờ không được tốt, sáng nay giá cổ phiếu cũng giảm đáng kể.”

Giá cổ phiếu lại tuột?

Chết tiệt!

“Đã thế thì tôi phải đi, sắp muộn giờ làm rồi.” Mạch Nha vội ngồi dậy, đẩy tay hắn ra định bước vào phòng tắm, bị hắn kéo lại ôm vào lòng. “Đừng lo lắng nữa, chuyện tập đoàn của em anh đã sai người điều tra từ tuần trước. Anh bảo đảm ngày mai ra toà có thể thắng một trăm phần trăm. Ngược lại là em, phải đảm bảo sức khoẻ, nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngã bệnh anh sẽ rất lo lắng, em biết không?”

“Tôi…” Chuyện gì thế này? Hắn đồng ý giúp cô sao? Còn tên Quý Ngạn Cổ đó nữa, vì sao lại gài bẫy để cô và hắn ngủ chung với nhau?

Hắn vén tóc cô qua một bên, cau mày la cô. “Tôi cái gì mà tôi? Mau chóng sửa lại cách xưng hô, anh không hài lòng với kiểu tôi-anh này một chút nào cả.”

Bị hắn la mắng khiến cô mếu máo, vẻ mặt vô cùng thê lương, giương hai mắt long lanh như nước nhìn hắn, thêm bây giờ cô không mặc đồ, cứ như là đang dụ hoặc hắn phạm tội vậy …

Tống Gia Dịch cảm thấy toàn thân mình bắt đầu nóng lên, kéo cô lại, môi hắn phủ lên môi cô, hôn cô thật nhẹ nhàng.

“Ưm.. Gia Dịch, em đói, em muốn ăn.” Bị hắn hôn điên cuồng, cô rên lên một tiếng nhỏ, lại ủy khuất nói.

Mặc dù cô nói rất rõ ràng, nhưng hắn lại xấu xa xuyên tạc lại ý của cô. “Đói sao? Có muốn ăn anh không?”

Nghe hắn nói vậy, cô đỏ mặt đánh hắn một cái. “Anh, vô lại!”

Tống Gia Dịch thấy cô vui vẻ tiếp nhận mình như vậy, lại vui mừng cười lớn, cưng chiều nói. “Haha. Được rồi, được rồi. Không chọc em nữa, để anh xuống bếp nấu đồ ăn cho công chúa của anh nhé?”

Đối với loại đặc quyền này của hắn, Mạch Nha đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Rất tự nhiên mà gật đầu, hôn lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, trước khi đi vào phòng tắm còn quăng lại một câu căn dặn. “Anh nấu nhiều nhiều vào, đã lâu rồi em chưa được ăn đồ ăn của anh nấu.”

Lời nói này của cô làm tim hắn đau nhói. Đã lâu như vậy rồi sao?

Chợt điện thoại rung lên, hắn liếc mắt nhìn thấy người gửi tin là Quý Ngạn Cổ, hắn cầm lên đọc.

(Quà của tôi chắc cậu đã nhận được rồi? Có hài lòng không?)-Quý Ngạn Cổ.

Đôi mắt Tống Gia Dịch ánh lên hàn khí, gõ gõ lên điện thoại mấy chữ. (Quả thực là món-quà-lớn! Đã phiền cậu tặng lễ vật, vài hôm nữa tôi sẽ đáp lễ!!!)
Chương trước Chương tiếp
Loading...