Lục Chỉ Cầm Ma

Chương 34



Đàm Nguyệt Hoa nghe lời của Quỷ Nô có vẻ rất ngờ nghệch song lại rất chân thành. Căn cứ vào đó cũng đủ thấy là hắn ta đối với nàng lúc nào cũng lo lắng cả. Có lẽ hắn lo lắng cho nàng nhiều hơn là lo cho chính hắn ta nữa.

Sau đó Đàm Nguyệt Hoa sợ sự đối thoại giữa họ bị Kim Cô Lâu và HắcThần Quân phát giác được, nên nàng đưa tay ra hiệu ngăn không cho Quỷ Nô tiếp tục nói chi thêm nữa.

Từ trong lùm cỏ dại, Đàm Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn ra ngoài trông thấy Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân đang dựa lưng vào nhau, sắc mặt căng thẳng như gặp một kẻ đại địch. Bốn mắt của họ đang chiếu ngọn ánh sáng lập lòe, nhìn thẳng về phía xa, tựa hồ họ đã phát giác được chỗ ẩn mình của hai người.

Đàm Nguyệt Hoa hết sức phập phồng lo sợ. Nàng toan lao người đi, và như thế nàng sẽ thoát được tai mắt của họ. Nhưng bất thần ngay lúc ấy, bỗng Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân cất tiếng hú dài.

Tiếng hú của Kim Cô Lâu nghe trong ngần cao vút, trái lại tiếng hú của Hắc Thần Quân nghe ồ ề nhưng rất ấm áp. Tuy nhiên, tiếng hú của hai người khi hợp lại, thì tựa hồ như rất ăn khớp với nhau.

Khi tiếng hú vừa nổi lên, Đàm Nguyệt Hoa liền cảm thấy tâm thần căng thẳng, do đó lúc nào cũng bồn chồn sợ hãi. Nàng đưa mắt nhìn về phía Quỷ Nô, thấy sắc mặt của hắn đang biến hẳn.

Do đó Đàm Nguyệt Hoa không khỏi kinh hoàng, định lên tiếng hỏi Quỷ Nô đang cảm thấy trong người ra sao, nhưng bỗng thấy ngay lúc đó, tiếng hú của Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân bất ngờ im bặt. Tiếng hú của họ từ chỗ cất cao lên, cho đến lúc im hẳn, thực vô cùng đột ngột, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu chi báo trước cả. Hơn nữa, khi tiếng hú vừa dứt thì Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân đều nhanh như gió, nhằm thoắt người về phía lùm cỏ dại của Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô đang lẩn trốn.

Hai người họ vừa lướt về phía lùm cỏ dại ấy, thân pháp của mỗi người đều khác nhau.

Kim Cô Lâu tuy lướt tới thực nhanh nhẹn, nhưng đôi chân lúc nào cũng dính liền trên mặt đất. Trái lại Hắc Thần Quân vừa vọt lên là cả thân người đã bay bổng giữa khoảng không rồi bất ngờ sa trở xuống. Hơn nữa, khi thân người họ còn cách lùm cỏ dại độ chừng một trượng, cả hai lại đồng loạt vung bốn chưởng lên quét tới, khiến chưởng phong cuộn ra ào ào, cỏ dại chung quanh mọp sát xuống mặt đất, khiến Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô không còn nơi nào ẩn mình nữa, đành đứng trơ trơ ra trước mắt hai đối phương.

Đàm Nguyệt Hoa kinh hoàng kêu to lên:

- Riêng tôi không ngại chi cả, vậy ngươi hãy mau chạy đi đã.

Quỷ Nô nhanh nhẹn phi thân lướt đi, trông nhẹ nhàng chẳng khác chi một sợi khói mỏng. Nhưng ngay lúc ấy Hắc Thần Quân cũng từ trên cao sa xuống, đồng thời, thân người lão ta bèn nhào lộn mấy vòng rồi vung đôi chưởng bắt từ trên chụp thẳng xuống, chẳng khác chi một con ó đói đang chụp mồi, vừa nhanh nhẹn lại vừa vô cùng mãnh liệt.

Hắc Sa Chưởng của Hắc Thần Quân ở Vạn Hốt Cốc trong vùng Thái Sơn, chắc chắn khắp võ lâm trong số những ai rèn luyện môn chưởng lực đó không ai có thể sánh kịp. Ngay như những cao thủ bậc nhất trong chính phái, vẫn không hề dám đỡ thẳng vào chưởng lực của lão ta.

Do đó, khi đôi chưởng của lão ta bắt đầu từ trên cao chụp xuống đỉnh đầu của Quỷ Nô, thì khắp một vùng rộng hàng trượng vuông đều bị chưởng lực của lão ta trùm kín tất cả.

Quỷ Nô tuy có tài khinh công tuyệt đỉnh, nhưng chỉ mới vừa lướt tới chẳng bao xa, liền cảm thấy khắp thân người cơ hồ như đang bị những bức tường chắn ngang, nên hắn ta không làm sao lướt tới được nữa.

Ngay lúc đó, Hắc Thần Quân cũng đã từ trên cao sa thẳng xuống. Và chính vì vậy, nên Quỷ Nô lại cảm thấy thân người bị một áp lực nặng nề đáng sợ.

Đồng thời cùng một lúc, Kim Cô Lâu cũng đã tràn người và phía trước. Quỷ Nô tuy sở trường về khinh công nhưng đứng trước sự bao vây chặt chẽ của hai cao thủ tà phái này, vẫn cảm thấy đành phải thúc thủ thôi.

Đàm Nguyệt Hoa đứng cạnh đấy trông thấy thế thì lòng hết sức cuống quýt. Nàng nhanh nhẹn tràn người tới, nhưng chỉ mới lướt đi được nửa bước, một chưởng của Kim Cô Lâu đã xoay ngay lại chặn mất bước tiến của nàng.

Đàm Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn lên, trông thấy Hắc Thần Quân đã đáp yên đôi chân xuống đất, đồng thời một bàn tay cũng đặt lên đỉnh đầu của Quỷ Nô và một bàn tay khác cũng đang đè chặt lên huyệt Linh Đài huyệt tại sau lưng hắn ta.

Bởi thế, sắc diện của Quỷ Nô trở nên tái xanh đầy vẻ kinh hoàng.

Đàm Nguyệt Hoa biết Hắc Thần Quân tạm thời chưa vội sử dụng chân lực để sát hại Quỷ Nô, song một khi lão ta đã đè được Bách Hội huyệt trên đỉnh đầu và Linh Đài huyệt ở sau lưng, tức những huyệt đạo quan trọng trên châu thân con người thì chớ nói chi là Quỷ Nô mà dù cho có là Quỷ Thánh Thạnh Linh đi nữa, một khi lão ta sử dụng chân lực công ra, tất phải chết mất mạng ngay không kịp trối. Kim Cô Lâu buột miệng cười nói:

- Thì ra hắn ta chính là Quỷ Nô. Này Hắc huynh, vậy tạm thời khoan xuống tay đã.

Hắc Thần Quân gượng cười nói:

- Ta cũng có ý ấy từ trước rồi.

Nói đến đây, lão ta bèn cúi mặt nhìn xuống gằn giọng quát:

- Tiểu tặc! Ngươi có bằng lòng làm nô bộc cho ta không? Nếu ngươi bằng lòng thì ta sẽ tha chết cho ngươi.

Quỷ Nô nhắm nghiền mắt, im lặng không trả lời.

Đàm Nguyệt Hoa vội vàng nói:

- Quỷ Nô, ngươi hãy hứa với ông ta đi, sợ chi chứ? Ngụ ý qua câu nói ấy của Đàm Nguyệt Hoa là chỉ cần phỉnh gạt cho Hắc Thần Quân buông lỏng đôi tay ra, Quỷ Nô tất nhiên có thể chạy thoát đi mất được một cách dễ dàng.

Nhưng nàng nào có biết Quỷ Nô là một người có tính ngay thẳng, hễ nói sao thì làm như vậy, chứ chẳng hề hứa gian dối bao giờ. Ngay từ lúc nhỏ, hắn ta gặp bao cảnh ngộ đau thương, hơn nữa, diện mục của hắn ta lại quá xấu xí, nên những người chung quanh từ trước đến nay, chẳng ai xem hắn là con người. Chính vì vậy nên ngay đến hắn ta, cũng có mặt cảm tự ti rất nặng nề.

Song kể từ khi gặp được Đàm Nguyệt Hoa, thì Đàm Nguyệt Hoa đối xử với hắn y như những con người bình thường khác, xem hắn ta ngang hàng như mọi người. Do đó Quỷ Nô cảm thấy hết sức vinh hạnh và cũng nhờ thế, hắn ta mới biết mình cũng có địa vị như mọi người, tuyệt đối không thể để cho mọi người chung quanh hiếp đáp.

Bởi thế lúc ấy hắn ta chắc chắn không làm sao bằng lòng hứa sẽ cúi đầu làm nô bộc cho kẻ khác được nữa.

Chính vì vậy mà Đàm Nguyệt Hoa đã lên tiếng hối thúc mấy lượt, song Quỷ Nô vẫn nhắm nghiền mắt im lặng không nói một tiếng nào.

Hắc Thần Quân tức giận nói:

- Tiểu tặc, nếu ngươi không chịu làm nô bộc cho ta, thì ta sẽ giết chết ngươi như một con chó.

Quỷ Nô nghe câu nói ấy, bỗng mở bừng đôi mắt ra nói:

- Đàm cô nương, chúng ta không thế nào gặp lại nhau được nữa.

Hắn ta nói dứt lời, lại nhắm nghiền đôi mắt như cũ. Xem ra hắn ta đã nhất định chọn lấy cái chết.

Đàm Nguyệt Hoa cuống quýt, giậm chân kêu lên rằng:

- Hắc... Thần Quân, ông hãy thả nó ra, để tôi từ từ khuyên lơn nó.

Hắc Thần Quân chưa kịp trả lời, thì Quỷ Nô đã lên tiếng nói:

- Đàm cô nương, tôi tin chắc là cô không khi nào lại khuyên tôi đi làm nô bộc cho kẻ khác đâu. Tôi tin như vậy.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Quỷ Nô quá chất phác nên không khỏi cất tiếng than dài.

Riêng Kim Cô Lâu nghe thế, bèn lên tiếng:

- Hắc huynh, nếu nó không bằng lòng, thì để nó sống làm chi nữa. Vậy chúng ta chỉ cần lấy được cây Hỏa Huyền Cung của nó cũng đủ rồi.

Hắc Thần Quân hạ giọng:

- Lời nói đó phải lắm! Lão ta đang định sử dụng chân lực để giáng thẳng vào hai huyệt đạo sát hại Quỷ Nô, nhưng bất thần lại nghe trong rừng có tiếng người kêu to lên rằng:

- Cây Hỏa Huyền Cung ấy là phần của ta.

Vừa rồi, Hắc Thần Quân đã đi lục soát khắp cả khoảng rừng, vung chưởng đánh ngã đổ cây to khắp nơi, sao chẳng hề trông thấy có một bóng người. Mãi đến khi lão ta nghe tiếng Kim Cô Lâu gọi, thì mới hối hả chạy trở về vị trí cũ. Lúc ấy cả hai vẫn chưa phát giác được chỗ ẩn mình của Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô, nhưng chính vì lúc đó, Đàm Nguyệt Hoa đang cùng nói chuyện với Quỷ Nô, nên đã để lộ tung tích của mình.

Tuy hai người nói chuyện rất nhỏ, song vì Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân đều là những nhân vật chẳng phải tầm thường. Hơn nữa, lúc ấy cả hai đều đang tập trung tinh thần để do xét mọi động tĩnh, hầu truy tìm tung tích kẻ địch. Do đó, dù Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô không lên tiếng nói chuyện, mà chỉ cần thở mạnh thôi, họ cũng có thể phát hiện được như thường.

Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu mặc dù biết được nơi ẩn mình của Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô, họ vẫn đứng yên lặng như thường. Sau đó, họ bất thần cất tiếng hú dài, cao vút mây xanh. Mục đích của tiếng hú ấy, chính là để cho đối phương kinh khiếp, nếu đấy là người tài nghệ kém cỏi. Đồng thời, tiếng hú vừa dứt, tâm trạng đối phương còn đang hoang mang, dao động thừa lúc đó họ tràn tới để chế ngự ngay.

Chính vì thế, tại cánh rừng này đáng lý ra không còn một nhân vật nào khác ẩn mình được nữa mới phải. Nhưng giờ bọn họ lại nghe tiếng người nói, nên không khỏi hết sức kinh hoàng.

Hắc Thần Quân vội vàng ngừng tay lại, ngửa mặt nhìn lên, đã thấy một bóng người từ trong rừng cây rậm rạp lướt ra, thân pháp vô cùng quái dị, mới xem chẳng khác gì một lão già say rượu, khi đảo sang đông, khi xiêu sang tây.

Nhưng Hắc Thần Quân dù sao vẫn là một nhân vật cao cường, đứng vào hàng số một số hai trong tà phái, chẳng thua sút chi Quỷ Thánh Thạnh Linh. Kiến thức lão ta rất rộng rãi, hiểu biết uyên thâm. Bởi thế khi lão ta vừa nhìn thấy thân pháp của đối phương, lão biết ngay đấy là thứ khinh công tuyệt đỉnh có tên là Càn Khôn Đại Nã Di.

Quả nhiên, chỉ trong thoáng chốc, bóng người ấy đã lướt đến nơi. Và khi mọi người nhìn kỹ, thì chỉ riêng có Đàm Nguyệt Hoa là lộ sắc vui mừng, buột miệng kêu to rằng:

- Thì ra chính là ông.

Trái lại, Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân đều thầm kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau một luợt, rồi đồng thời thối lui ra sau ngay.

Kỳ thực, thì người vừa từ trong cánh rừng lướt ra ấy, dáng điệu chẳng có chi đáng sợ, mà trái lại, có thể bảo rất khôi hài là khác.

Vì ông ta mặc một chiếc áo dài ngắn, một chiếc quần cũn cỡn, tay cầm quạt lá kè rách, đầu đội một chiếc mặt địa to, cứ mỗi bước đi thì chiếc mặt địa lại lắc lư trông thật đáng buồn cười.

Nếu người ấy xuất hiện giữa chốn đô hội, chắc chắn trẻ con sẽ bu theo sau lưng lão ta vỗ tay reo hò không ngớt.

Nhưng hai nhân vật có hạng trong tà phái này khi trông thấy người ấy lại kinh hoàng thất sắc.

Thì ra, người ấy không ai khác chính là quái nhân đã đứng ra làm trọng tài trong cuộc tỷ thí võ công trên ngọn Tiên Nhân Phong tại Võ Di Sơn, đồng thời cũng là người đã quét một chưởng đẩy lui được Hồng Ưng Cung Long, Chưởng môn của nhóm tại gia thuộc phái Nga My.

Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu đã được mục kích tài nghệ cao cường tuyệt đỉnh của quái nhân ấy lúc ở Tiên Nhân Phong.

Khi quái nhân đó tiến tới trước mặt mọi người liền nhìn về Đàm Nguyệt Hoa khẽ chào.

Vì trên đầu người ấy đội một chiếc mặt nạ quá to, nên khi ông ta gật đầu chào chiếc mặt địa lại lắc lư mấy lượt, trong khi chiếc miệng to đang cười tít toác, trông thật khôi hài.

Quái nhân đó sau khi chào xong, bèn quay người nhìn về phía Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân nói:

- Chiếc Hỏa Huyền Cung này thuộc về ta, chắc nhị vị không hẹp lượng chứ? Lẽ tất nhiên là Hắc Thần Quân nào chịu bằng lòng như vậy. Vì chiếc Hỏa Huyền Cung chính là một cây cung quý báu có một không hai trong võ lâm. Nếu là người nội lực dồi dào, có thể giương thẳng được cả dây cung thì mũi tên bắn ra sẽ bay xa đến ngoài một dặm. Đấy quả là một cây cung vô cùng lợi hại.

Vừa rồi, Hắc Thần Quân đã có sự toan tính rất nhanh chóng trong đầu là sau khi lão ta lấy được chiếc Hỏa Huyền Cung vào tay, lão sẽ dùng nó bắn món ám khí đặc biệt của lão, có tên gọi Hắc Mang Lăng tất nhiên sẽ khiến loại ám khí ấy tăng uy lực đáng sợ vô song.

Sau quái nhân lên tiếng giành chiếc Hỏa Huyền Cung, nhưng Hắc Thần Quân không bằng lòng, lão ta liền hạ giọng nói:

- Các hạ sao không lưu lại Tiên Nhân Phong để chủ tọa buổi họp mặt quần hùng, tìm đến nơi này làm chi thế? Quái nhân ấy phì cười nói:

- Ông chẳng cần phải tìm hiểu chuyện đó. Tôi chỉ muốn hỏi ông là chiếc Hỏa Huyền Cung này thuộc về phần tôi, ông có chịu không nào? Hắc Thần Quân nguyên là một con người tự cao tự đại, thử hỏi đâu lại nhịn nhục trước sự lấn lướt của người chung quanh như thế? Song vì tài nghệ của quái nhân đó quá ư cao cường, lão ta đã đạt được mục đích trong cuộc họp mặt quần hùng tại ngọn Tiên Nhân Phong vừa rồi, hơn nữa, lai lịch của ông ta lại vô cùng thần bí, không ai biết một tí gì, nên Hắc Thần Quân càng phải kiêng dè hơn.

Với tài nghệ cao tuyệt của Hắc Thần Quân có thể nói đối với các nhân vật trong Thiên Hà Tứ Lão tức những nhân vật được ai nấy gọi là vô địch trong võ lâm, xuất hiện trước đây mấy mươi năm, lão ta vẫn chẳng xem vào đâu. Thế mà giờ đây, Hắc Thần Quân hoàn toàn phải tỏ ra kiêng dè, chẳng dám làm điều chi mếch lòng với quái nhân ấy cả.

Lão ta cố đè nén cơn giận trong lòng, nói:

- Các hạ nói sai. Chiếc Hỏa Huyền Cung này hiện giờ chẳng khác chi món vật trong túi của tôi, vậy các hạ tại sao lại muốn cưỡng đoạt đi? Quái nhân ấy buột miệng kêu to rằng:

- Ối chao! Rõ là nói bá láp. Rõ là nói bá láp. Tôi chỉ muốn ông nhường chiếc Hỏa Huyền Cung ấy lại cho tôi, chứ nào có chi gọi là cưỡng đoạt? Kim Cô Lâu đứng cạnh đấy, dường như không đè nén được sự bực tức trong lòng, nên lên tiếng nói:

- Nói thế, nếu chúng tôi không bằng lòng nhường cho thì sao? Quái nhân ấy lại lên tiếng cười nói:

- Không nhường à? Thì chiếc Hỏa Huyền Cung vẫn thuộc về phần tôi.

Câu nói của quái nhân thực hết sức ngang ngược, chẳng kể chi là lẽ phải. Bởi thế, đôi mày rậm của Hắc Thần Quân liền nhướng cao, đôi mắt lõm sâu cũng lập lòe ánh sáng nói:

- Nếu vậy, tại hạ bằng lòng dùng Hắc Sa Chưởng hèn kém của mình để lãnh giáo tài nghệ của các hạ.

Quái nhân vẫn tươi cười nói:

- Hễ ông mở miệng là đem Hắc Sa Chưởng ra dọa thiên hạ ngay. Ông có biết: "Hành khí cửu khúc, hắc khí thượng đẳng, Chương khí kỳ trung, bạch khí kỳ hạ, âm tam thần cửu, vô tiên vật tồi, cửu sú hi đoạn, bất hỏa bát cửu" đó chăng? Quái nhân nói một thôi dài bảy tám câu, có ca có kệ dường như là những câu thiệu để rèn luyện võ công, khiến người chung quanh nghe qua, đều ngơ ngác không hiểu nghĩa lý gì.

Nhưng riêng Hắc Thần Quân vừa nghe xong, sắc mặt liền biến hẳn và cuối cùng thì mồ hôi lạnh toát ra đẫm cả y phục.

Thì ra, những câu mà quái nhân vừa đọc, chính là những câu thiệu vô cùng cao sâu và huyền bí, dùng để rèn luyện Hắc Sa Chưởng.

Thứ Hắc Sa Chưởng ấy, chính là một trong bảy thứ đại tuyệt chưởng ngoại môn, người võ lâm đua nhau rèn luyện không phải là ít. Nhưng uy lực thứ chưởng pháp đó gồm có đến mười tầng khác nhau. Những người thông thường chỉ có thể rèn luyện đến tầng thứ ba là cùng. Và những tầng cao hơn, chẳng còn cách chi rèn luyện được nữa.

Vì bắt đầu từ tầng thứ tư trở lên, phương pháp luyện Hắc Sa Chưởng đã bị thất truyền.

Song riêng người sư phụ của Hắc Thân Quân vẫn còn giữ được tất cả những phương pháp rèn luyện Hắc Sa Chưởng, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ mười. Do đó, ông ấy đã truyền dạy cho Hắc Thần Quân và Hắc Thần Quân đã khổ công trui luyện suốt ba mươi năm dài.

Thế nhưng Hắc Thần Quân vẫn chỉ rèn luyện được đến tầng thứ chín mà thôi.

Trong khi đó, Hắn Thần Quân tự biết, nếu mình có thể tiến tới được bước nữa, rèn luyện thành công tầng thứ mười, thì uy lực của Hắc Sa Chưởng sẽ gia tăng gấp bội. Nhưng trái lại, nếu không thể tiến bộ được, mà chỉ ở mãi tầng thứ chín, uy lực đó lại dần sút kém hơn là ở tầng thứ tám. Do đó Hắc Thần Quân không khỏi băn khoăn mãi trong lòng.

Từ tầng thứ chín muốn rèn luyện đến tầng thứ mười, có mấy câu thiệu vừa rồi quái nhân vừa [mất trang ###] Hắc Thần Quân tự biết, nếu Hắc Sa Chưởng của mình có thể luyện được tầng thứ mười, chỉ cần đánh ra một chưởng cũng đủ gây một uy lực kinh khiếp cả cao thủ vũ lâm.

Do đó, thử hỏi với chiếc Hỏa Huyền Cung thì nghĩ lý gì? Chính vì vậy, nên lão vội vàng nói:

- Tôi bằng lòng, nhưng...

Quái nhân ấy ngắt lời rằng:

- Được rồi, nếu ông bằng lòng, hãy thả thằng bé ấy ra, rồi các ông muốn đi đâu thì đi.

Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu đưa mắt nhìn nhau một lượt, nói:

- Các hạ dường như đối với Hắc Sa Chưởng chẳng những am tường mà còn tinh thông nữa.

Quái nhân ấy nói:

- Chả dám. Tôi từ trước đến nay, chẳng hề rèn luyện Hắc Sa Chưởng. Song, một người thuộc hàng vãn bối của tôi đã có rèn luyện thứ chưởng ấy. Vậy chẳng rõ ông có nghe ai nói đến danh hiệu của người ấy chăng? Người ấy tên gọi là Cự Linh Tử.

Hắc Thần Quân nghe qua, sắc mặt từ trắng bạch trở thành tái xanh.

Danh hiệu Cự Linh Tử mà quái nhân vừa nói chính là sư phụ đã tiên du của Hắc Thần Quân.

Qua giọng nói của quái nhân ấy, thì Cự Linh Tử chỉ là vãn bối của ông ta, như vậy Hắc Thần Quân đứng về vai vế võ lâm, hãy còn sút kém hơn quái nhân ấy đến hai bậc.

Song lẽ tất nhiên trong thực tế, không khi nào lại có chuyện như vậy được. Vì lúc Cự Linh Tử từ trần lối đã ngoài chín mươi, lớp trưởng bối của ông ấy, không làm thế nào còn sống trên đời được cả. Bởi thế, Hắc Thần Quân không khỏi hoài nghi lời nói của quái nhân chỉ có ý phỉnh gạt mình mà thôi.

Tuy nhiên, Hắc Thần Quân vẫn không dám lên tiếng gây sự, vì lão xét rằng, quái nhân này quả là người am hiểu những mấu chốt dùng để rèn luyện toàn diện toàn mỹ Hắc Sa Chưởng.

Lão ta im lặng trong giây lát, rồi lên tiếng nói:

- Đấy chính là tiên sư của tôi. Lời đòi hỏi của các hạ, lẽ tự nhiên chúng tôi sẽ tuân mệnh, nhưng từ tầng thứ chín...

Hắc Thần Quân vốn có ý gợi chuyện, để quái nhân chỉ dạy thêm cho lão ta phần kỳ bí dùng rèn luyện Hắc Sa Chưởng tiến tới tầng thứ mười. Nhưng quái nhân lại chẳng hề tiết lộ một chi chí, đoạn lên tiếng nói:

- Ông hãy mau thả thằng bé ấy ra đã.

Hắc Thần Quân nghe theo lời, buông lỏng hai bàn tay ra và Quỷ Nô nhanh nhẹn lướt thẳng đến, đứng sát bên cạnh Đàm Nguyệt Hoa.

Chừng đó, quái nhân ấy mới cất giọng thong thả nói:

- Trong những năm gần đây, hành động của ông trong võ lâm cũng chẳng có chi là gian ác. Vậy nếu như ông bằng lòng sống đứng đắn thêm ít năm nữa, đến chừng đó ta vẫn chưa chết, chắc chắn không lý nào để ông thất vọng đâu. Thôi, hãy đi đi.

Hắc Thần Quân nghe thế, trong lòng hết sức vui mừng thái độ càng tỏ ra cung kính nói: [mất trang ###] phần mười chân lực. Nhưng hắn ta vẫn cảm thấy luồng chưởng phong từ chiếc quạt lá kè cuốn ra cơ hồ như có thể bạt được cả núi đồi, đang cuốn tới ào ạt như sóng dữ, mãnh liệt không ai đỡ nổi, nên đẩy lùi hắn ra sau đến bảy tám bước dài.

Hắc Thần Quân thấy thế, bèn hối hả tràn tới nắm lấy cánh tay của Kim Cô Lâu, rồi cả hai bỏ chạy bay biến.

Đàm Nguyệt Hoa đứng bên cạnh đấy, trông thấy thế lấy làm vui mừng lên tiếng nói:

- Tiền bối, võ công của tiền bối cao cường tuyệt luân, có lẽ ông là nhân vật số một trong võ lâm rồi.

Quái nhân khẽ cất tiếng than dài:

- Không thể nói như vậy được. Hiện giờ, ít nhất còn có một người mà ta không khi nào dám gặp mặt.

Đàm Nguyệt Hoa nghe qua không khỏi hết sức hãi hùng, băn khoăn hỏi:

- Tiền bối quá khiêm tốn đó chứ gì? Quái nhân lắc đầu đáp:

- Không phải đâu. Nếu người ấy xuất hiện ngay bây giờ, nhất thời ta sẽ quay đầu bỏ chạy ngay.

Tài nghệ của quái nhân thi thố trên ngọn Tiên Nhân Phong, cũng như qua thế quạt vừa rồi, đẩy lui được Kim Cô Lâu, chứng tỏ đã tiến tới mức cao cường tuyệt đỉnh. Đàm Nguyệt Hoa nhất nhất đều được mục kích, thấy sự thật trong đời này không còn có ai có thể bì kịp nữa. Ngay hai vị Chưởng môn của hai hệ phái tăng nhân và tại gia của phái Nga My, cũng không làm thế nào so sánh kịp. Như vậy nếu còn có một nhân vật nào đó bất thần xuất hiện, khiến quái nhân này phải sợ hãi bỏ chạy, thì nhân vật ấy không ai có thể tưởng tượng nổi.

Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa vội vàng lên tiếng hỏi:

- Người ấy là ai? Quái nhân ấy đáp:

- Chuyện rắc rối chính là ở chỗ đó. Ông ấy là ai, đến ngay như ta cũng hoàn toàn không được biết.

Đàm Nguyệt Hoa càng khó hiểu nói:

- Nếu thế tại sao ông lại sợ người đó? Quái nhân ấy đáp:

- Ta không phải sợ người đó, mà chính là sợ thứ võ công Bát Long Thiên Âm của người ấy đã rèn luyện được.

Đàm Nguyệt Hoa nghe thế trong lòng không khỏi thoáng hiện một ý nghĩ, lên tiếng:

- Bát Long Thiên Âm? Ha ha! Tôi đã biết rồi. Có phải ông muốn bảo tiếng đàn ấy chăng? Quái nhân dường như không muốn tiếp tục nói nhiều hơn, nên không trả lời thẳng câu hỏi của Đàm Nguyệt Hoa, trái lại nói:

- Ngươi chớ nên hỏi nữa. Chẳng rõ ngươi có đi đến Quỷ Cung hay chưa? Đàm Nguyệt Hoa đáp:

- Tôi đã đi đến rồi.

Quái nhân ấy hỏi:

- Được lắm. Như vậy chứng tỏ ngươi rất can đảm, thế còn Lữ Lân đâu? Đàm Nguyệt Hoa buột miệng than dài, nói: [mất trang] ………

Vừa xấu hổ vừa cuống quýt, khuôn mặt đỏ bừng, tròng mắt long lanh ánh lệ, suýt nữa khóc ồ lên.

Quái nhân ấy vẫn mắng tới không dừng:

- Nếu ta sớm biết ngươi vô dụng như thế, thì ta sẽ nhờ cậy người khác, tất không đến nỗi hư việc như hôm nay. Hừ, người họ Đàm nào lại có kẻ vô dụng đến như ngươi? Rõ là phường giá áo túi cơm.

Đàm Nguyệt Hoa vẫn cúi đầu im lặng, không dám lên tiếng nói chi cả. Nhưng Quỷ Nô đang đứng cạnh đấy không đè nén được sự bất mãn trong lòng nói:

- Ông chớ nên mắng thêm nữa. Đàm cô nương suýt nữa mất mạng tại Quỷ Cung vậy tại sao ông nỡ trách cô ấy được? Quái nhân nghe Quỷ Nô nói thế càng nổi giận đùng đùng, liền quát:

- Thằng tiểu yêu kia ngươi có biết chi mà nói? Nếu nó có bị mất mạng đi thì đấy mới thực là một cái may cho nó. Vậy ngươi chớ nên lắm lời, hãy cút mau Câu nói vừa dứt, ông ta vung cây quạt lá kè trong tay ra, quét thẳng về phía Quỷ Nô nghe một tiếng vút, khiến đôi chân của Quỷ Nô liền bị lảo đảo, thối lui ra đến ba bốn trượng, mới gắng gượng đứng yên lại được. Song hắn ta vừa mới đứng lại, thì đã té đánh phịch ngay xuống đất.

Quỷ Nô tuy bị quái nhân ấy vung quạt tấn công và bị đẩy lùi không làm sao chống trả được, nhưng đến khi hắn ta té xuống đất rồi, mà vẫn ngơ ngác không hiểu mọi việc xảy ra như thế nào cả.

Vì chiếc quạt của quái nhân chỉ quét vào khoảng không, chứ hoàn toàn không hề đụng đến người hắn ta.

Đàm Nguyệt Hoa từ nãy đến giờ vẫn im lặng không dám lên tiếng, song khi thấy Quỷ Nô bị quái nhân vung quạt tấn công, nàng mới lên tiếng giãi bày:

- Tôi tự biết mình không làm tròn được trách vụ tiền bối giao phó, song hiện giời tôi đang đi tìm cậu ấy đây. Nếu tôi thật sự không tìm được cậu ấy, chừng đó tiền bối trách mắng tôi cũng chưa muộn.

Quái nhân cất giọng lạnh lùng cười nói:

- Ngươi còn định khoác lác nữa hay sao? Được, ta kỳ hạn cho ngươi ba hôm để đi tìm lại Lữ Lân. Nếu trong khoảng thời gian đó, ngươi không tìm được nó mang về, thì ta chẳng còn kể chi đến Đàm Thăng, Đàm Dực Phi hay lũ Đàm con Đàm cháu chi khác, nhất nhất không buông tha cho đứa nào. Chừng đó, các ngươi chớ trách tại sao ta trở mặt nhé.

Khi còn ở trên ngọn Tiên Nhân Phong, Đàm Nguyệt Hoa đã có cảm giác là quái nhân này hành sự có vẻ bất thường, khi thì như người chính phái, lúc lại có vẻ như kẻ gian tà, không ai xét đoán được khuynh hướng của ông ta ra sao cả.

Vừa rồi, khi ông ta xuất hiện giải cứu cho Quỷ Nô, đối phó với Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân, hành động đó xem rõ ràng là một nhân vật tiền bối trong phe chính phái. Nhưng đến lúc ông ta nghe việc Lữ Lân bị mất tích, thì đùng đùng nổi giận thái độ y hệt như một nhân vật tà phái.

Đàm Nguyệt Hoa vốn có ý là sau khi trình bày việc Lữ Lân bi mất tích cho ông ta nghe xong, sẽ lên tiếng nhờ ông ta tiếp tay với mình để tìm lại Lữ Lân, nhưng giờ đây, qua giọng nói của ông ta tựa hồ ông ta hoàn toàn bỏ liều không thèm đếm xỉa mà chỉ để một mình nàng tự lực tìm lại Lữ Lân mang về, trao đến tận tay ông ta mà thôi.

Do đó, trong lòng Đàm Nguyệt Hoa không khỏi có phần tức giận. Nhưng nàng suy nghĩ lại, thấy việc Lữ Lân bị mất tích chính là do mình quá sơ xuất, hơn nữa trong vòng ba hôm, vị tất mình không thể tìm được Lữ Lân mang về...

Nghĩ thế, Đàm Nguyệt Hoa cất giọng lanhk lùng nói:

- Nếu trong vòng ba hôm, tôi tìm được Lữ Lân mang về thì sao? Quái nhân ấy to tiếng nói:

- Nếu được như vậy, thì xem như những lời nói của ta vừa rồi đều toàn là lời nói bá láp. Hơn nữa, việc ta đã hứa sẽ mang đến những điều lợi cho ngươi, lẽ tất nhiên là ta vẫn giữ trước sau như một.

Đàm Nguyệt Hoa hừ một tiếng lạnh lùng nói:

- Thế thì tốt.

Quái nhân ấy lại nói:

- Ba hôm sau, ta sẽ đến tại khu rừng này chờ đợi ngươi.

Tiếng "ngươi" vừa mới thốt ra khỏi miệng, chiếc mặt địa lớn đang đội trên đầu của ông ta liền lắc lư và thân người ông ta cũng ngả về một phía, xem như một ông lão già say rươu, loạng choạng suýt té. Song chỉ với một thế đó, là ông ta đã lướt ra xa đến ngoài hai trượng rồi.

Kế đó, ông ta tiếp tục ngả người như vậy, và chẳng mấy chốc sau, không còn thấy hình bóng đâu nữa.

Đàm Nguyệt Hoa chờ cho quái nhân đi khuất dạng, mới cất tiếng than dài, đưa chân bước tới một gốc cây ngồi xuống, chống tay lên cằm trầm tư nghĩ ngợi. Nàng đã lỡ hứa với quái nhân ấy là trong vòng ba hôm sẽ đem được Lữ Lân trở về, giao đến tận tay cho ông ta.

Nhưng giờ đây nghĩ kỹ lại thì việc làm đó quả còn khó khăn hơn xâm nhập vào Quỷ Cung để cứu thoát Lữ Lân gấp ngàn lần.

Vì mặc dù Quỷ Cung là một địa điểm hết sức nguy hiểm, nhưng dù sao nó vẫn là một mục tiêu nhất định. Thế nhưng giờ đây Lữ Lân đã bị mất tích, thời gian cũng đã trôi qua đã một tiếng đồng hồ rồi mà chỗ nàng ngồi đây là đâu, chính nàng cũng không biết rõ, vậy thử hỏi làm sao tìm kiếm Lữ Lân cho được? Đàm Nguyệt Hoa hết sức hoang mang không biết Lữ Lân đã bị kẻ khác chế ngự và cướp mang đi thì kẻ đã hành sự ấy là ai? Trái lại, nếu cậu ta tự động bỏ đi thì lại là vì lý do gì? Tất cả những nghi vấn đó, Đàm Nguyệt Hoa đều thấy phức tạp, không tìm ra manh mối gì cả.

Bởi thế, nàng lại cất tiếng than dài, rồi đưa mắt nhìn đăm đăm về phía cánh rừng nhỏ trước mặt. Chỉ ba hôm nữa, thực là một khoảng thời gian hết sức ngắn ngủi.

Nhưng nàng biết giờ đây mình cứ ngồi yên rầu lo cũng vô dụng và một việc làm cấp bách trước mắt là phải trong vòng ba hôm tìm cho ra Lữ Lân.

Tuy đối với quái nhân, nàng không hề được biết rõ lai lịch, nhưng xem qua sự giận dữ của ông ta quả chẳng phải là chuyện chơi đâu.

Đàm Nguyệt Hoa ngồi trơ người nghĩ ngợi một lúc, xét thấy khi Lữ Lân bị mất tích, chỉ có một manh mối duy nhất có thể giúp nàng dựa vào đó để truy tầm nguyên nhân. Đấy là, một bàn tay bất thần thò tới đặt nhẹ lên vai nàng. Và kịp khi nàng vung chưởng tấn công về phía ấy, bàn tay đó nhanh như chớp rút ngay trở lại.

Nhưng bàn tay ấy là một bàn tay có hình dáng ra sao? Đàm Nguyệt Hoa thật sự không thấy rõ. Hơn nữa, nếu người ấy có thể bất ngờ thò một bàn tay đến, đặt lên vai nàng, thì chắc chắn đối phương muốn ám hại nàng, thực dễ dàng như lấy đồ vật trong túi.

Đàm Nguyệt Hoa nghĩ ngợi thực kỹ về trường hợp đó, song cuối cùng nàng vẫn không tìm ra được một tia sáng nhỏ nào. Khi nàng ngửa mặt nhìn lên, thấy Quỷ Nô đang đứng sững trước mặt mình, dáng điệu có vẻ sợ sệt. Mãi đến khi thấy nàng ngửa mặt lên, Quỷ Nô mới dám lên tiếng hỏi:

- Đàm cô nương, có việc chi đã làm cho cô phải phiền muộn? Đàm Nguyệt Hoa bỗng có một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu óc. Nàng nghĩ với tài khinh công tuyệt đỉnh của Quỷ Nô đi lại nhanh như gió, tất sẽ giúp được cho nàng rất đắc lực. Như vậy tại sao nàng không đem tất cả những chuyện đã xảy ra nói kỹ cho hắn nghe? Vì nghĩ như thế, nàng vội vàng lên tiếng nói:

- Ngưoi hãy ngồi yên xuống đây, việc này rất cần đến sự trợ giúp của ngươi, nếu không thì chắc chắn không thành công được.

Quỷ Nô có vẻ ngạc nhiên trước câu nói ấy của Đàm Nguyệt Hoa nên vội vàng ngồi yên xuống ngay. Đàm Nguyệt Hoa bèn đem mọi việc đã xảy ra kể lại tỉ mỉ cho Quỷ Nô nghe. Hắn ta nghe xong, vội vàng lên tiếng nói:

- Đàm cô nương, cô thấy quái nhân vừa rồi có thể thực hiện đúng theo lời hăm dọa của ông ấy không? Nếu cô không tìm được Lữ Lân mang về, ông ấy có thật sự xuống tay sát hại cô không? Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng than dài nói:

- Giờ chẳng cần để ý đến lời nói của ông ta là thật hay giả, song nếu trong vòng ba hôm mà không tìm được Lữ Lân mang về, thì sau này còn mặt mũi nào trông thấy mọi người nữa.

Quỷ Nô nghe qua im lặng không nói gì cả. Đàm Nguyệt Hoa nghĩ ngợi một lúc rồi tiếp:

- Sau khi ngươi rời Quỷ Thánh Thạnh Linh thì ngươi đi về đâu? Sắc mặt Quỷ Nô tràn đầy nét ưu sầu nói:

- Thạnh ân nhân đã hăm dọa là phải giết cho được tôi mới hả giận. Do đó, tôi hối hả chạy thoát được, song vẫn còn lo lắng đến sự an nguy của cô nương nên suốt hai ngày gần đây, tôi không ngớt lảng vảng quanh vùng Quỷ Cung để nghe ngóng.

Đàm Nguyệt Hoa nói:

- Ngươi có trông thấy hành tung của nhân vật nào đáng nghi xuất hiện trong vùng này không? Quỷ Nô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi bỗng nhảy tưng lên, nói:

- Có! Sáng sớm ngày hôm nay khi tôi đi ngang qua một ngọn đồi có đá tảng lởm chởm thì phát giác một nhân vật vô cùng quái lạ.

Đàm Nguyệt Hoa vội vàng hỏi:

- Người ấy như thế nào Quỷ Nô đáp.

- Người ấy dường như đang bị trọng thương và tìm đến ngồi xếp bằng giữa bốn tảng đá to che kín để dưỡng thương.

Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng than dài, nói:

- Ý ta muốn hỏi, là người ấy có chỗ nào đáng nghi không? Có thể là người đã cướp Lữ Lân mang đi hay không? Vậy ngươi bảo người bị thương trầm trọng ấy ra sao? Không biết chừng dựa vào đó, ta sẽ tìm hiểu được vài chuyện có lợi cũng nên.

Quỷ Nô ấp úng một lúc khá lâu mới lên tiếng nói:

- Người bị thương ấy tuổi trên sáu mươi, tướng mạo rất uy nghi, mình mặc áo dài đen, trên ngón tay giữa phía trái có đeo một chiếc nhẫn bằng bích ngọc.

Đàm Nguyệt Hoa nghe đến đây, bỗng giật bắn người hỏi.

- Quỷ Nô, ngươi bảo có mang vật gì? Quỷ Nô chớp qua đôi mắt đáp:

- Có mang một chiếc nhẫn bằng bích ngọc màu xanh lục trông rất dễ thương.

Đàm Nguyệt Hoa tròn xoe đôi mắt nói:

- Ông ấy... ông ấy bị thương có nặng lắm không? Quỷ Nô đáp:

- Ông ấy bị thương rất nặng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vừa nhìn thấy tôi liền cười bảo tôi tuyệt đối chớ nên tiết lộ cho ai biết là ông ấy đang ở đó để dưỡng thương. Đồng thời, ông ấy cũng có nhờ tôi đi tìm một ít món thuốc chữa thương. Và chính nhờ vậy tôi mới gặp được Đàm cô nương ở thị trấn đó.

Đàm Nguyệt Hoa vội vàng nói:

- Thế ngươi đã mua được thuốc chưa? Quỷ Nô đáp:

- Đã mua được rồi hiện đang cất trong áo tôi đây.

Đàm Nguyệt Hoa đứng phắt dậy nói:

- Quỷ Nô ngươi hãy dẫn ta đến gặp người ấy.

Quỷ Nô tỏ vẻ đắn đo nói:

- Đàm cô nương, tôi... tôi đã hứa với người ta, là tuyệt đối không tiết lộ nơi ẩn mình của ông ấy rồi kia mà.

Đàm Nguyệt Hoa cất giọng trong trẻo nạt rằng:

- Chớ có dài dòng nữa, người ấy là cha của ta.

Quỷ Nô không khỏi giật mình nói:

- Té ra là lệnh tôn à? Nếu thế thì chúng ta hãy đi mau, đến gặp ông ấy ngay.

Dứt lời, hai người bèn nhắm hướng tây nam chạy bay đi. Đàm Nguyệt Hoa tuy sử dụng khinh công đến mức tối đa, nhưng vẫn không sao theo kịp Quỷ Nô. Thỉnh thoảng Quỷ Nô phải dừng chân để chờ đợi nàng.

Chừng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, hai người đã vượt đi được trên mười dặm đường.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy trước mặt có một ngọn đồi đầy đá tảng ngổn ngang, rộng trên dưới mười mẫu.

Những tảng đá trên ngọn đồi ấy dựng thẳng đứng lởm chởm và khắp nơi đều có những lùm cây dại mọc cao hơn đầu người.

Những tảng đá trên ngọn đồi ấy dựng đứng lởm chởm và khắp nơi nơi đều có những lùm cây dại mọc cao hơn đầu người, rậm rạp kín đáo.

Quỷ Nô lướt thẳng lên ngọn đồi ấy và Đàm Nguyệt Hoa cũng bám sát theo sau. Chẳng mấy chốc cả hai đã tiến đến giữa ngọn đồi.

Quỷ Nô bèn nhắm ngay một địa điểm có bốn tảng đá cao che kín, nhanh nhẹn lướt tới.

Đàm Nguyệt Hoa thấy thế cũng hối hả chạy theo. Nàng đưa mắt nhìn vào bốn bên tảng đá to ấy, quả nhiên trông thấy phụ thân của mình đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Đàm Nguyệt Hoa vừa gặp được cha không khỏi òa lên khóc to. Vì suốt mấy hôm gần đây, nàng đã gặp phải bao nhiêu chuyện gay go, mà từ trước đến nay nàng chưa hề gặp bao giờ.

Đàm Thăng liền mở to mắt, và đôi mày khẽ cau lại, cất giọng bình tĩnh nói:

- Con bé ngốc kia, ngươi khóc chi thế? Bộ ngươi tưởng ngươi vẫn là con nít hay sao? Tại sao ngươi lại biết ta ở đây mà đến tìm? Đàm Nguyệt Hoa nghe lời cha nói cảm thấy hết sức xấu hổ, nàng cố đè nén sự xúc động không khóc to nữa, vội vàng bước thẳng vào trong, lên tiếng nói:

- Con đã nhờ người bạn này nói cho biết là cha ở đây. Cha, tại sao cha hẹn với các con chờ đợi cha trên núi Hổ Khưu, mà không thấy cha đến? Các con đã tìm đến Tiên Nhân Phong, song cũng vẫn không hề thấy bóng dáng của cha đâu cả. Vậy, cha ở đây để làm gì? Tại sao cha lại bị thương trầm trọng như thế này? Con... con...

Nói đến đây, đôi khóe mắt của Đàm Nguyệt Hoa trào tuôn dòng lệ nóng.

Đàm Thăng mỉm cười đưa tay nhận lấy gói thuốc chữa thương của Quỷ Nô mua giúp cho ông ta. Đồng thời ông ta đưa một tay áo lên, chùi nước mắt cho Đàm Nguyệt Hoa nói:

- Con bé ngốc. Thương thế của cha chỉ cần tĩnh dưỡng trong nửa tháng hoặc lâu lắm là một tháng tất sẽ khỏi ngay. Vậy ngươi cuống quýt làm chi? Giờ đây, ngươi hãy đem mọi chuyện xảy ra trên Tiên Nhân Phong kể lại đầu đuôi cho ta nghe đã.

Đàm Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn kỹ thân phụ mình, thấy sắc mặt của ông tái nhợt như tờ giấy trắng, chứng tỏ thương thế vô cùng trầm trọng. Nhưng thái độ của Đàm Thăng vẫn một mực bình tĩnh như thường, chứng tỏ ông ta là một nhân vật công lực cao sâu, chẳng phải như những người tầm thường khác.

Đối với ông ta là một người tài nghệ cao cường, vậy tại sao lại bị trọng thương? Điều đó, Đàm Nguyệt Hoa càng hết sức kinh dị.

Trầm ngâm trong giây lát, Đàm Nguyệt Hoa lại lên tiếng nói:

- Cha, chuyện xảy ra trên Tiên Nhân Phong để thong thả con sẽ kể sau, vì giờ đây con đang có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cha.

Đàm Thăng mỉm cười, đưa một bàn tay lên xoa nhẹ đầu Đàm Nguyệt Hoa, xem nàng chẳng khác chi một đứa bé, nói:

- Ngay từ lúc nhỏ, ngươi muốn ngăn nào là được ngăn nấy rồi vậy, giờ đây chớ nên nhỏng nhẻo kẻo ông bạn này cười cho. Ngươi có vấn đề chi cần hỏi cha, thì hãy mau nói đi đã. Vì cha sốt ruột muốn nghe mọi việc đã xảy ra trên Tiên Nhân Phong.

Đàm Nguyệt Hoa hít vào một hơi dài, hỏi:

- Cha, thật sự trước đây có phải cha từng lấy danh hiệu là Hỏa Tiều Đảo Chủ Thất Sát Thần Quân không? Đàm Thăng không ngờ con gái lại đặt ra vấn đề đó nên sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng chỉ một thoáng ông ta đã lấy lại được sự bình tĩnh như thường nói:

- Đúng thế, trước kia cha lấy danh hiệu đó. Nhưng từ hai mươi năm gần đây, ta tự thấy bất mãn đối với những việc làm xưa, nên hoàn toàn không dùng đến danh hiệu ấy nữa, đồng thời, cũng không hề nói cho anh em ngươi được biết về những danh hiệu đó.

Đàm Nguyệt Hoa lại hỏi:

- Nếu thế, thì Quỷ Thánh Thạnh Linh bảo là trước kia, đã có một thời gian chung sống với cha, và được mọi người kêu tặng là Thiên Địa Song Sát cũng là sự thật chứ gì? Đàm Thăng tặc lưỡi liên Chương nói:

- Gớm thật. Ngươi chỉ mới đi đứng một mình trong võ lâm có hai tháng, thế mà lại được biết rất nhiều chuyện.

Đàm Nguyệt Hoa nói:

- Còn nữa. Này cha, con hiện giờ đang có hai người cậu, vậy có lẽ cha được biết chứ? Đôi mày lưỡi kiếm của Đàm Thăng khẽ nhướng cao nói:

- Lẽ tất nhiên. Một người chính là Hắc Thần Quân ở Vạn Hốt Cốc thuộc vùng Thái Sơn, tên tuổi lẫy lừng trong giới giang hồ, và một người khác, tiếng tăm mới nổi gần đây thôi, hành tung lúc nào cũng bí mật khó hiểu, tức Kim Cô Lâu.

Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng than dài nói:

- Tại sao con có hai người cậu như thế đó? Cha, thế còn má con là ai? Đàm Thăng gượng cười nói:

- Việc ấy cần chi phải hỏi nữa? Má con chính là người em gái của Hắc Thần Quân, và là chị ruột của Kim Cô Lâu đấy.

Đàm Nguyệt Hoa thấy mỗi khi mình đề cập đến mẫu thân, thì cha mình vẫn không khi nào chịu trả lời thẳng. Vì lẽ ấy, nàng đang định lên tiếng hỏi thêm, bỗng nghe Đàm Thăng nói:

- Được rồi, vậy mọi chuyện xảy ra trên Tiên Nhân Phong ra sao, ngươi hãy kể cho ta nghe đã.

Đàm Nguyệt Hoa bất đắc dĩ phải đem mọi chuyện mình đã chứng kiến trên Tiên Nhân Phong nhất nhất nói lại cho phụ thân nghe qua một lượt.

Trong khi Đàm Nguyệt Hoa nói thì đôi mày của Đàm Thăng không ngớt cau lại. Và khi nàng kể tới sự [mất trang] ……………

Đàm Thăng thong thả đáp:

- Hiện giờ ta cũng không đủ sức khỏe để nói rõ mọi việc cho ngươi nghe. Nhưng có điều là ngươi nên lánh xa ông ta, chớ gần gũi nhiều. Người ấy vô cùng lợi hại, hơn nữa hành sự lúc nào cũng có vẻ như điên điên dại dại. Ông ấy rất dễ tức giận và khi đã tức giận rồi thì lời nói chi cũng có thể thốt lên được nữa, một khi ông ta đã nói ra rồi, thì ông ta sẽ thực hiện ngay.

Đàm Nguyệt Hoa nghe cha mình nói thế, nàng kinh hoàng đến quả tim không ngớt nhảy lên nghe thình thịch.

Riêng Quỷ Nô đứng yên bên cạnh đó, cũng kinh hãi đến sắc mặt tái nhợt.

Lúc ấy, Đàm Thăng đã nhắm nghiền đôi mắt lại nên không thấy rõ sắc diện của hai người. Ông ta lại lên tiếng nói:

- Thế mọi việc sau đó thì sao? Ngươi hãy tiếp tục nói cho ta nghe đã? Đàm Nguyệt Hoa đã đem mọi chuyện nói lại đúng sự thực. Nhưng khi sắp nói đến việc quái nhân ấy đang đêm gọi nàng ủy thác việc xâm nhập Quỷ Cung để cứu nguy giúp cho Lư Lân, bỗng nàng chợt nhớ lại lời dặn dò của cha mình khi nãy.

Hơn nữa, nàng trông thấy khi cha mình vừa nghe nói đến việc quái nhân ấy xuất hiện tại Tiên Nhân Phong thì có vẻ hết sức sợ hãi. Như vậy, nếu giờ đây nàng nói thực việc đó ra tất nhiên cha nàng không khỏi lo lắng, có hại cho thương thế đang trầm trọng chứ hoàn toàn không hề có lợi ích gì cả.

Qua một lúc suy nghĩ, nàng bèn đưa mắt ra hiệu cho Quỷ Nô, rồi nói tiếp rằng:

- Trong đêm đầu tiên, con nhờ người bạn này cho biết là Lữ Lân đang bị giam giữ tại Quỷ Cung, nên liền có ý nghĩ mạo hiểm xâm nhập vào đó, cứu thoát Lữ Lân mang về để chấm dứt cuộc tranh chấp đang bắt đầu xảy ra.

Đàm Thăng nghe thế, bèn lên tiếng khen rằng:

- Hay lắm! Nhưng có lẽ ngươi hành động không được thành công chứ gì? Đàm Nguyệt Hoa cười đáp:

- Nói thế thì cha đã xem thường con gái của cha rồi. Vì con đã cứu thoát được Lữ Lân ra khỏi Quỷ Cung. Nhưng... nhưng giờ đây thì cậu ta lại bị mất tích nữa.

Đàm Thăng nói:

- Ngươi hãy kể rõ lại mọi việc ấy cho ta nghe xem nào? Đàm Nguyệt Hoa nhớ lại mọi việc đã xảy ra từ khi nàng xâm nhập vào Quỷ Cung thì trong long hết sức vui thích, nàng bèn kể tỉ mỉ cho Đàm Thăng nghe qua mọi việc và khi nói đến chuyện Lữ Lân mất tích, nàng lên tiếng hỏi:

- Cha, theo sự xét đoán của cha, tại sao Lữ Lân lại bị mất tích? Đàm Thăng cười nói:

- Ta không hiểu được manh mối nào, vậy thử hỏi làm sao phán đoán được? Nguyệt Hoa, ngươi chớ tưởng việc ngươi đến Quỷ Cung thế là xong rồi.

Đàm Nguyệt Hoa lấy làm lạ hỏi:

- Tại sao cha bảo là chưa xong? Đàm Thăng nói.

- Lẽ tất nhiên là việc ấy chưa phải xem như đã kết thúc đâu. Vì Thạnh Phủ bảo ngươi trong vòng ba tháng sau phải tìm đến gặp nó, vậy ngươi tưởng đấy chỉ là những lời nói suông hay sao? Ngươi hãy xòe bàn tay của ngươi cho ta xem nào? Đàm Nguyệt Hoa vội vàng xòe đôi bàn tay ra. Đàm Thăng bèn chỉ thẳng vào Lao Cung huyệt trên lòng bàn tay phải và trái của nàng nói:

- Ngươi xem đây!

-oOo-

Hết chương 34
Chương trước Chương tiếp
Loading...