Lục Địa Kiện Tiên

Chương 29: Thủ Khẩu Như Bình (2)



- Chẳng lẽ ngươi còn lo lắng nàng sẽ đoạt nam nhân của Sơ Nhan?

Nghĩ đến Tổ An không may kia, thực rất khó tưởng tượng Bùi Miên Mạn sẽ coi trọng hắn, Tần Vãn Như cũng không nhịn được nở nụ cười:

- Nàng muốn cướp hỗn trướng kia đi, ta còn ước gì đây này.

Hắt xì...

Tổ An hắt hơi một cái, nghĩ thầm không biết là phu nhân tiểu thư nhà nào lại tưởng niệm mình.

- Cô gia, ngài bị phong hàn rồi, tiểu nhân tìm cho ngài một bộ y phục mặc vào.

Một thanh âm lo lắng vang lên, Tổ An còn chưa kịp phản ứng, một bóng người cầm y phục đắp lên người hắn.

Tổ An sửng sốt, chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc quần áo màu xanh lam, đầu búi tóc, đôi mắt rất lớn, da mịn thịt mềm.

- Không phải chứ, huynh đệ ngươi là ai?

- Cô gia đừng dọa tiểu nhân, tiểu nhân là thư đồng của ngài.

Thiếu niên kia nịnh nọt nói.

- Thư đồng?

Tổ An đầu tiên là sững sờ, sau đó kịp phản ứng, hẳn là vì sự tình đi Minh Nguyệt Học Viện, bất quá chỉ là đi trường tư thục mà thôi, còn cần thư đồng sao?

Xem ra phủ Công Tước kia quả nhiên là đại phú gia, ân, ta thích.

- Ngươi gọi ta cái gì?

- Cô gia?

- Ta không nghe rõ, lớn tiếng chút?

- Cô gia!

- Không tệ không tệ, tiểu tử ngươi có tiền đồ.

Trong bụng của Tổ An nở hoa, từ khi tới thế giới này, không có gặp được một sự tình hài lòng, tuy nói là con rể của phủ Công Tước, nhưng trong phủ này ai để hắn vào mắt? Chớ nói chi là chủ động gọi hắn cô gia.

Khó được có một tiểu thư đồng thức thời, Tổ An cảm thấy toàn thân thoải mái.

- Đúng rồi, ngươi tên gì?

Tiểu thư đồng kia tinh thần chấn động, vội vàng đáp:

- Hồi bẩm cô gia, tiểu nhân gọi Thành Thủ Bình.

- Cái gì Bình?

Tổ An nghĩ thầm thư đồng không phải đều gọi Lai Phúc Vượng Tài gì sao, cùng lắm thì gọi là Hoa An, càng đơn giản dễ nhớ càng tốt, sao danh tự của gia hỏa này nghe cổ quái như vậy?

- Thành Thủ Bình, thủ bình trong thủ khẩu như bình, năm đó lão gia tự mình ban cho ta danh tự!

Nói đến cái này, tiểu thư đồng ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

- Rất tốt, vậy mà có thể được lão gia tự mình ban tên.

Mặc dù Tổ An không biết phong tục của thế giới này, nhưng nghĩ đến thế giới nào cũng như thế, chủ nhân ban tên luôn là một loại vinh quang, giống như Trịnh Thành Công ở kiếp trước, sau khi được hoàng đế ban cho họ, cả đám đều xưng là quốc tính gia.

- Cô gia quá khen, năm đó ta ở bên người lão gia làm việc, rất được lão gia vui vẻ, về sau bị điều đến nhà bếp, vốn cho rằng có chỗ nào làm lão gia không cao hứng, bây giờ lại biết được an bài làm thư đồng cho cô gia ngài, thế mới biết lão gia dụng tâm lương khổ, trước đây ít năm nhất định là vì ma luyện ta, để cho ta tiếp nhận sứ mệnh quan trọng hơn.

Thành Thủ Bình nói tới chuyện này, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt kích động.

- Chờ một chút...

Tổ An cảm giác càng nghe càng không đúng, chức cô gia của hắn là như thế nào, hắn quá rõ ràng, gia hỏa này còn tưởng là chuyện tốt?

Xem ra trí thông minh không quá cao nha.

Hơn nữa gia hỏa này mới đầu rõ ràng làm việc ở bên người Sở lão gia, vì cái gì bị đày đi phòng bếp?

Bất quá những chuyện này hắn không để ý, quan tâm làm quái gì:

- Nghe ngươi nói, ngươi hẳn ở Sở gia ngây người rất lâu, hẳn phải biết rất nhiều chuyện chứ.

Thành Thủ Bình vỗ ngực:

- Này là tự nhiên, ở Sở phủ lên tới lão gia phu nhân, xuống đến đầu bếp sai vặt, không có sự tình ta không biết.

Tổ An đang muốn tìm hiểu tình báo trong phủ, phải biết hắn mới đến hai ngày, đã bị nhiều người muốn đẩy hắn vào chỗ chết như vậy, nhưng hắn còn không biết vấn đề ở chỗ nào, để hắn có cảm giác nguy cơ to lớn.

Hắn nghĩ nghĩ hỏi:

- Ngươi biết vì sao Sở gia lại tuyển ta làm rể không?

Đây là sự tình hắn nghi ngờ nhất, phải biết Sở Sơ Nhan từ bộ dáng đến gia thế, đều là đỉnh cấp, mà Tổ An ở thế giới này, từ góc độ nào nhìn cũng là phế vật, bình thường mà nói hai người này không nên có gặp nhau, vậy mà kết thành vợ chồng, thật là quá quỷ dị.

Nghe được vấn đề của hắn, vẻ mặt của Thành Thủ Bình vô cùng nghi hoặc nhìn hắn:

- Chẳng lẽ không phải bởi vì cô gia ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái?

Tổ An trợn cả mắt, bản lãnh trợn tròn mắt nói hươu nói vượn của gia hỏa này thật đúng là xuất thần nhập hóa:

- Khụ khụ, mặc dù ta biết ngươi nói là thật, nhưng còn có nguyên nhân khác hay không?

- Không có nha, lúc ấy chính là tiểu thư nhìn thấy ngài đẹp trai liền chọn trúng ngài.

Thành Thủ Bình nghĩ thầm ngươi ngoại trừ điểm ấy, còn tìm được ưu điểm khác sao, chẳng lẽ trong lòng mình không rõ ràng, đương nhiên những ý nghĩ này hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài, giờ phút này ánh mắt và biểu lộ của hắn cực kỳ thành khẩn.

- A, ngươi nói là tiểu thư tự mình chọn trúng ta?

Tổ An nhạy bén chú ý tới tin tức này.

- Đúng vậy, lúc ấy phu nhân còn không hài lòng, khuyên nàng nghĩ lại.

Thành Thủ Bình đáp.

Tổ An trực tiếp ngắt lời:

- Những thứ này không trọng yếu, không cần nói.

Mới đầu hắn suy đoán là Sở Sơ Nhan vì lệnh phụ mẫu không thể không gả cho mình, cho nên sinh lòng bất mãn nổi lên sát cơ, nhưng dựa theo Thành Thủ Bình nói, có thể trực tiếp bài trừ loại khả năng này.

Nhưng vì sao Sở Sơ Nhan lại chọn mình làm chồng? Con mắt của nàng rất sáng, không có mù nha.

Phi phi phi, nhất định là nàng bị vẻ anh tuấn của ta khuất phục, thèm thân thể của ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...