Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 34:



Đang lúc hoàng hôn, Bùi Cảnh Hàn mang về tới hai cây san hô đỏ, hỏi các nàng, “Cái này tặng phu nhân làm quà sinh thần, các ngươi cảm thấy như thế nào?”

29 tháng hai là sinh nhật phu nhân Đỗ thị, chỉ còn kém năm ngày.

Hai cây san hô đỏ oánh nhuận trong sáng, tựa như chất ngọc, Tố Nguyệt cười khen hàng tốt.

Ngưng Hương trong lòng lại là cả kinh.

Kiếp trước Đỗ thị chúc mừng sinh nhật, Bùi Cảnh Hàn tặng chính là đôi san hô đỏ, trừ bỏ cây san hô, hắn còn chuẩn bị một cái vòng tay san hô đỏ , đưa nàng. Đêm đó hắn uống lên chút rượu, nàng hầu hạ hắn thay quần áo, hắn đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra vòng tay đưa nàng, Ngưng Hương quay đầu cự tuyệt, hắn không cao hứng, sau đó, cưỡng bách mà hôn nàng, còn làm nàng về nhà khi hảo hảo suy xét rõ ràng. Cũng chính là sau đêm đó, hắn ngôn ngữ cử chỉ càng ngày càng lộ liễu.

“Ngưng Hương không thích?” Bùi Cảnh Hàn thấy nàng nhìn chằm chằm cây san hô phát ngốc, hỏi dò, thật không thích, hắn đổi cái đồ vật khác cho nàng.

Ngưng Hương vừa động, nghĩ tới một cái lý do làm hắn không cần tặng nàng vòng, cau mày nhìn nhìn cây san hô, cố ý nhỏ giọng nói: “Thế tử không phải nói san hô là trong sâu biển biến ra sao? Kia, phu nhân có thể hay không sợ hãi……”

Tố Nguyệt không nhịn xuống, cúi đầu cười lên tiếng.

Bùi Cảnh Hàn cũng buồn cười, cười nàng nói: “Liền tính là sâu cũng là chết rồi…… Thôi, lẽ ra không nên hỏi ngươi, Trường Thuận, nâng đến nhà kho đi, nhớ rõ phái người nhìn chằm chằm, miễn cho chúng nó chạy.”

Đây là rõ ràng trêu ghẹo Ngưng Hương.

Ngưng Hương làm bộ ngượng ngùng mà cúi đầu, trong lòng vẫn là bất an.

Tới rồi ngày 29 này, Bùi Cảnh Hàn đi Đỗ thị bên kia dùng bữa tối, Ngưng Hương cùng Tố Nguyệt lưu tại Lãnh Mai Các.

“Như thế nào không ăn a?” Tố Nguyệt thấy nàng đối với hai bàn đồ ăn ngây ra, quơ quơ tay nói, “Khó được hôm nay thêm đồ ăn đâu.”

Ngưng Hương hoàn hồn, tìm lấy cớ nói: “Ta, ta nhớ nhà.”

“Ngày mai liền trở về, có cái gì mà vội.” Tố Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, gắp viên cá viên cho nàng.

Ngưng Hương hướng nàng cười cười, kết quả bởi vì thất thần khi ăn cá viên, không cẩn thận cắn vào môi, đau đớn vừa mới đánh úp lại, Ngưng Hương trong đầu đột nhiên toát ra cái ý niệm, nàng hung hăng nghĩ, càng dùng sức mà cắn đi xuống, cắn xong rồi mới giật mình kêu một tiếng.

Tố Nguyệt ngẩng đầu, liền thấy nàng hạ môi chảy một mảnh máu.

“Ngươi như thế nào như vậy, lại không ai cùng ngươi đoạt, ăn vội như vậy làm cái gì.” Ngoài miệng quở trách, động tác nhưng không dừng, vội vàng lấy ra khăn sạch sẽ, đưa cho Ngưng Hương làm nàng lau miệng.

Ngưng Hương lắc đầu, lấy ra khăn chính mình, súc miệng xong đi soi gương, phá thật lớn một khối da, hơi chút nhấp môi, liền còn có máu chảy ra tới. Tố Nguyệt ở một bên nhìn, đau lòng khuyên nàng nói: “Thôi, đêm nay ngươi ngủ bên này, ta qua đi hầu hạ thế tử.”

Ngưng Hương vừa muốn đáp ứng, giây lát tưởng tượng, Bùi Cảnh Hàn đêm nay khẳng định uống rượu, vạn nhất cũng khinh bạc Tố Nguyệt làm sao bây giờ? Nàng đã phá môi, Bùi Cảnh Hàn lại không phải không chạm qua nữ nhân, còn không đến mức bụng đói ăn quàng đến đối với nàng động tâm tư.

“Không cần, một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Ngưng Hương cười uyển chuyển từ chối đề nghị của Tố Nguyệt, nói xong sợ nàng nghĩ nhiều, chạy nhanh lại bổ sung nói: “Mai kia lại muốn mệt ngươi thay ta làm, đêm nay còn để ngươi thay ta, ta thật sự băn khoăn.”

“Được rồi.” Tố Nguyệt còn nhìn chằm chằm môi nàng, “Vậy ngươi chú ý chút, từ giờ trở đi không được nhấp miệng.”

Ngưng Hương bị nàng chọc cười, cười liền chạm đến môi, đau đến nàng hít vào một hơi, đổi lấy Tố Nguyệt vui sướng khi nhìn người gặp họa cười.

Màn đêm buông xuống, Bùi Cảnh Hàn đã trở lại, một thân nhàn nhạt mùi rượu.

Ngưng Hương cùng Tố Nguyệt cùng nhau hầu hạ hắn, phòng lên đèn sáng, Bùi Cảnh Hàn thực mau liền chú ý tới môi Ngưng Hương, “Như thế nào bị như vậy?”

Ngưng Hương cúi đầu, một bên thay hắn cởi giày một bên lúng túng nói: “Ăn cơm khi không cẩn thận cắn.”

Bùi Cảnh Hàn cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, nhìn chằm chằm tiểu cô nương môi hồng nhuận một lát, hắn giật nhẹ cổ áo trung y, nhìn về phía Tố Nguyệt ôm xiêm y thay thế chuẩn bị ra cửa, “Ngưng Hương bị thương, đêm nay Tố Nguyệt gác đêm.”

Tố Nguyệt sững sờ ở cửa.

Bùi Cảnh Hàn mắt phượng mỉm cười nhìn nàng, ánh đèn, kia ẩn hàm ôn nhu ánh mắt, say lòng người.

Tố Nguyệt hoàn hồn, ôm xiêm y tới trước giường , “Kia Ngưng Hương sớm một chút nghỉ tạm đi thôi, ta tới hầu hạ thế tử.”

Ngưng Hương nghĩ chính mình không có hại gì, nhưng cũng tuyệt đối không hy vọng Tố Nguyệt bởi vì nàng mà sớm trở thành người của Bùi Cảnh Hàn, “Không cần……”

“Đi thôi, để Tố Nguyệt làm.” Bùi Cảnh Hàn lại lần nữa nói, không thể thương lượng được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...