Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Chương 4: Hai con nhím (4)



Công viên Dora ở Khu thứ mười chín của Paris, đó là nơi vào ngày đặc biệt hàng năm Thị Trưởng Paris sẽ đem hoa tươi tới để tưởng niệm. Cũng là hành trình được xác định để gặp đoàn đại biểu Trung Quốc mỗi khi tới thăm nước Pháp.

Cũng có không ít đoàn công ích xã hội đem hoạt động từ thiện quan trọng sắp xếp tổ chức ở công viên Dora.

Trung tâm của công viên Dora có một tấm bảng cao một mét, chữ trên tấm bảng nhắc nhở mọi: Một người phụ nữ kiệt xuất đã an nghỉ tại nơi này. Công viên này đặt tên của vị nữ kiệt ấy.

Dora. Lan Dora.

Khắp nơi trong quảng trường Paris có thể thấy được những giới thiệu về sự tích của Lan Dora: Cha mẹ của Lan Dora là nhóm du học sinh đầu tiên đi xuất ngoại khi thành lập Trung Quốc mới. Họ dùng thân phận sứ giả văn hóa để kết nối hai quốc gia lại với nhau, vì để đặt nền móng thiết lập quan hệ ngoại giao Trung Pháp. Sau đó, Lan Dora đã tìm theo dấu chân của cha mẹ mình thời trẻ mà tới Pháp du học. Tiếp sau đó, bà thừa hưởng sự nghiệp của cha mẹ. Những ngày tháng ở Pháp, bà đã mang tất cả sức lực để đầu tư vào việc tìm vùng định cư cho những người Digan vô gia cư. Dưới sự nỗ lực của bà, một bộ phận người Digan đã có chốn để tránh gió.

Mùa đông năm đó Lan Dora đã đi tới khu số 19 để thăm bạn, vừa đi ra trạm xe thì có một gã người Digan trong tay cầm con dao đâm về phía bà ấy.

Lan Dora ngã trong vũng máu, gã Digan đã lấy đi ví tiền của bà ấy rồi nghênh ngang rời đi.

Sau khi Lan Dora chết, khu 19 xuất hiện một công viên Dora mà khi còn sống bà ấy đã vì người Digan xây dựng lên chỗ định cư, được chính thức đặt tên là nhà Dora.

Hiện tại nước Pháp đã có mười tám căn "Nhà Dora".

Công Viên Dora được đánh dấu một góc rộng ở trên bản đồ tuyến đường giao thông của thành phố Paris, phần bản đồ tuyến đường còn dùng ba loại ngôn ngữ Pháp, Anh, Trung để giải thích cho câu chuyện về Lan Dora.

Liên quan tớ công viên Lan Dora đó, người phụ nữ tuyệt vời ấy đã chết dưới dao của người Digan, Lâm Phức Trăn đã biết rất nhiều.

Nhưng biết cũng không đại biểu là thấu hiểu và chấp nhận. Huống chi cô bé chưa từng gặp qua người phụ nữ kiệt xuất ấy, thậm chí lúc người phụ nữ kiệt xuất ấy ra đi mẹ khi đó vẫn chưa biết ba.

Khi vừa phân biệt được sắc thái, trong những năm tháng say mê chiếc kính vạn hoa với những biến hóa khôn lường. Luôn có người lấy đi chiếc kính vạn hoa trong tay của cô bé, nói cho cô bé biết "Bà ngoại của con là Dora".

Khi đó Lâm Phức Trăn thậm chí không hiểu "Bà ngoại của con là Dora" và bị ép lấy chiếc kính vạn hoa có liên quan gì với nhau.

Tiếp đó nữa, luôn có người nói cho cô bé biết thế này: "Bà ngoại của con là Dora, con phải ngẩng cao đầu, đó là một kiểu thái độ với cuộc sống". Trong những người nói với cô bé còn có mẹ của cô bé - Lan Tú Cẩm.

Từ nhỏ tới lớn, câu nói "Bà ngoại của con là Dora" đã gần như muốn làm cho tai của cô bé nghe tới mọc kén tới nơi rồi, để cô bé nghe được làm trong lòng sinh ra phiền tới phát chán rồi.

Phiền chán đã làm sinh ra cự tuyệt và bài xích. Rất nhiều lúc Lâm Phức Trăn tránh né những nơi công cộng như các góc quảng trường của thành phố, bởi vì ở khắp nơi trên tường của góc quảng trường đều có thể nhìn thấy ảnh chân dung của quý bà Lan Dora.

Nhưng mà Quý bà mà từ nhỏ tới lớn vẫn  luôn làm cho trong lòng của cô bé cảm thấy phiền chán ấy vào lúc này đã không còn chán ghét như vậy nữa. Quý bà đó đã mang mẹ đến với thế giới này, một mình nuôi mẹ lớn lên, là người mà mẹ yêu quý.

Bây giờ người mà mẹ yêu quý đã được khảm ở trong khung kính. Nội dung cuộc nói chuyện của hai người Trung Quốc vừa rồi còn có "Họ lớn lên thật giống nhau".

Lâm Phức Trăn biết họ trong miệng hai người kia nó là ai, cô bé đã nghe qua không ít những lời như "Mắt của con và bà ngoại con thật giống nhau".

Đương nhiên rồi, mắt của cô bé giống mẹ nhất, mà mắt của mẹ giống bà ngoại.

Mỗi lần khi có người mang ảnh chụp tới trước mặt Lâm Phức Trăn cô bé cũng chẳng buồn nhìn. Đứng ở trước bức ảnh trên tường, ngẩng đầu, cô bé bỗng nhiên muốn thử nhìn vào mắt của bà bà ngoại, nhìn xem mắt của bà ngoại có giống với mắt của mẹ không.

Trong lòng của cô bé đã có chút nhớ mẹ rồi. Thường ngày thời gian cô bé nhớ ba còn nhiều hơn so với thời gian cô bé nhớ tới mẹ, mà còn nhiều hơn rất nhiều. Nhớ ba năm lần thì mới có thể nhớ tới mẹ một lần.

Giờ phút này, cô bé nhớ tới mẹ mười lần cũng không có tới lượt ba.

Bức ảnh trên tường đối với cô bé mà nói có hơi cao, chân dung của bà ngoại có vẻ mơ hồ.

Lâm Phức Trăn kiễng mũi chân lên ----

"Tiểu họa mi".

Mũi chân kiễng lên nhanh chóng thu lại, nhìn theo chỗ phát ra âm thanh.

Chỗ ánh đèn lờ mờ, có một bóng người đứng bất động, phong thái tráng lệ, như ánh đèn rực rỡ của Paris đêm nay vậy.

Gia Chú? Liên Gia Chú.

Nhưng mà không phải là Gia Chú bị bệnh nên bị bắt ép phải ở nhà nghỉ ngơi sao?

Mấy giờ trước ở trong buổi tiệc sinh nhật của cô bé, Lâm Phức Trăn đã nhận được quà sinh nhật mà cậu ấy ủy thác quản gia đưa  tới tay cho cô bé.

Người đàn ông trung niên mặc đồng phục nhiều lần truyền đạt lại lời xin lỗi của cậu chủ nhỏ nhà mình: Chủ nhật tuần trước cậu chủ đã sớm chọn được rồi, nhưng mấy ngày trước bị nhiễm gió lạnh vẫn chưa khỏi bệnh bị bác sĩ buộc phải ở nhà nghỉ ngơi.

Có lẽ là ánh đèn đem Paris quá rực rỡ làm cho cô bé nhìn hoa mắt rồi. Tập trung tinh thần, nhìn qua bóng người kia. Bóng người chậm rãi di chuyển, băng qua từng bức màn ánh sáng của đèn neon.

Trong giây kế tiếp, cậu đã đứng ở trước mặt cô bé.

Thật sự là Liên Gia Chú.

Cậu bé trước mắt là cậu thiếu thiên tài được toàn bộ người dân Paris thương yêu. Năm tám tuổi đã cùng hợp tác với dàn nhạc giao hưởng tổ chức buổi hòa nhạc ở London. Trong buổi hòa nhạc màn độc tấu violon "Devils Trill" kéo dài mười bảy phút, kỹ năng của Liên Gia Chú đã làm chấn động toàn hội trường.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc được năm phút, các phương tiện truyền thông lớn đã không thể chờ được mà đã đem mỹ danh "Thiếu niên thiên tài" tặng cho cậu bé đến từ Strasbourg này.

Strasbourg nằm ở phía đông bắc sông Rhine của nước Pháp. Do phong cảnh tự nhiên, không khí trong lành, là thành phố có tiếng của các sản phẩm ngọc lưu ly tinh xảo nhất nước Pháp, được mệnh danh là "Tiểu Pháp".

So với cái tên Liên Gia Chú mọi người càng muốn gọi cậu thiếu niên thiên tài kia là "Tiểu Pháp" hơn. Mọi người vẫn luôn cho rằng cũng chỉ có thành phố xinh đẹp bên bờ sông Rhine ấy mới có thể xứng với cậu ấy.

"Tiểu Pháp" còn có bối cảnh gia tộc khiến cho người ta líu lưỡi.

Gia tộc Liên Thị nổi tiếng của Liên Gia Chú tới từ Malaysia, bất động sản dưới tên của Liên gia, ngành công nghiệp, hậu cần, vương quốc ngành kinh doanh sáng lập công nghiệp giải trí gọi chung là doanh nghiệp Liên Thị.

Doanh nghiệp Liên Thị ở khu vực Đông Nam Á có ảnh hưởng rất lớn, người lèo lái của doanh nghiệp Liên Thị là ông nội của Liên Gia Chú, Liên Chiêu Thành. Bởi vì cái tên cũng có một chữ Thành lại thêm nguyên quán của Liên gia là Phúc Kiến, nên Liên Chiêu Thành được giới truyền thông gọi là K.S.Li của Đông Nam Á.

Sức ảnh hưởng của Liên Thị, theo dẫn chứng của những chuyên gia kinh tế: Một khi Liên Chiêu Thành rút khỏi quốc tịch Malaysia, thì sức cạnh tranh với Quốc tế về tài chính kinh tế của Malaysia, thì xếp hạng sức mạnh toàn diện sẽ hạ xuống mười bậc trên bảng xếp hạng. Còn nếu như Liên Chiêu Thành rút vốn khỏi khu vực Tam Giác Vàng, vậy thì hai mươi phần trăm công nhân của vùng Tam Giác Vàng sẽ phải đối mặt với thất nghiệp.

Theo lời của dì Daisy, người của gia tộc Ross cũng phải nể mặt để lấy lòng Liên Chiêu Thành.

Làm sao có thể?!

Tuy rằng gia tộc Ross ở Irael là một trong mười gia tộc lớn bị mọi người xem nhẹ nhất, nhưng con cháu của nhà thương nhân Do Thái ở nước Pháp đều biết bài ca dao "Đảng dân chủ thuộc về gia tộc Morgan, Đảng cộng hòa thuộc về gia tộc Rockefeller. Họ chắc chắn không thể nào ngờ được gia tộc Morgan và gia tộc Rockefeller đã từng thuộc về gia tộc Ross".

Thấy cô bé không thèm để lời của mình trong lòng dì Daisy còn nói một câu như thật như không: "Người thông minh có dã tâm làm chính trị, người thông minh có lòng tham làm thương nhân, mà người thông minh không có dã tâm cũng không có lòng tham mới là người thông minh nhất. Bởi vì đối thủ của họ vĩnh viễn không nắm được nhược điểm của họ, họ có thể đem nguồn tài nguyên trong tay để sự dụng tới mức cao nhất. Ông nội của Liên Gia Chú chính là loại người thông minh nhất đó".

Cho tới bây giờ Lâm Phức Trăn vẫn không thể hiểu được lời của dì Daisy, nhưng ở nơi công cộng cháu đích tôn của nhà Ross luôn luôn đáp lời của Liên Gia Chú là sự thật không thể bàn cãi.

Cho dù giữa hai người này cách nhau mười mấy tuổi.

Malaysia thực hành chính sách đa thê, gia tộc nhà Liên Gia rất nhiều thành viên. Liên Gia Chú là thành viên nhỏ nhất trong gia đình của đời thứ ba của Liên Gia, cũng là đứa cháu mà Liên Chiêu Thành yêu quý nhất. Liên Gia Chú dựa vào dung mạo giống như thiên sứ mà là đứa trẻ được từ bề trên Liên gia là cô bác tới xuống xuống là anh chị em họ yêu thương nhất.

Lâm Phức Trăn lần đầu tiên gặp được Liên Gia Chú là vào năm ngoái. Cho dù trước đó cô bé đã qua bức ảnh trên tạp chí biết được, một khi người Pháp nói tới cậu thiếu niên thiên tài kia thì sẽ "mưa" phun tung tóe.

Khi lần đầu trông thấy Liên Gia Chú, Lâm Phức Trăn đã làm ra một hành vi cực kỳ tầm thường, đó là lén sửa lại bím tóc đuôi ngựa của mình.

Áo sơ mi trắng phối với chiếc nơ màu xanh ngọc, Liên Gia Chú có gương mặt đẹp tới nỗi chỉ có thể nhìn thấy trong truyện tranh.

Liên Gia Chú trông đẹp tới cỡ nào nhỉ?

Nhìn đẹp tới nỗi làm cho người ta không dám nói lớn tiếng, chỉ sợ nói lớn tiếng sẽ dẫn gió tới, gió thổi qua vậy thì người sẽ biến thành gió, rồi trở lại trên trang giấy trăng tinh.

"Chào cậu, mình là Lâm Phức Trăn, rất vui được làm quen với cậu". Lời này khi đó bị cô bé nói tới lắp ba lắp bắp.

Sau khi gặp Liên Gia Chú mấy lần thì Lâm Phức Trăn cũng mang tâm lý khá kỳ lạ, chú ý trong cách ăn mặc.

Gia Chú là cậu bé lễ phép nhất, dịu dàng nhất mà cô bé từng gặp. Cậu ấy chưa bao giờ gọi cô bé là Vianne, từ đầu lại càng không nhắc tới vị nữ kiệt tên là Dora kia ở trước mặt cô bé. Không chỉ vậy, cậu ấy còn sẽ cùng với cô bé lén lút trốn khỏi những nơi xã giao chán ngắt, cùng cô bé tới công viên đi dạo.

Còn sau đó nữa chứ...

Sau đó nữa, Lâm Phức Trăn phát hiện ra Liên Gia Chú là cậu bé đối với ai cũng đều lễ phép, dịu dàng. Cô bé biết những nàng "Tiểu công chúa" kia ngoại trừ Barbara ra, đều nói lớn lên sẽ muốn gả cho Gia Chú.

Vì sao Barbara lại không muốn gả cho Gia Chú ư?

Bởi vì Barbara là một nàng công chúa béo, cô ấy cho rằng thân hình của mình béo như vậy thì sẽ không xứng để đứng bên cạnh Gia Chú tốt đẹp như vậy.

Lễ giáng sinh năm ngoái, Lâm Phức Trăn đã nhìn thấy Liên Gia Chú phẩy bông tuyết trên mái tóc quăn màu vàng của một cô bé tới từ London. Hình ảnh đó còn đẹp hơn cả công chúa với hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.

Kỳ lạ hơn là, từ ngày đó trở đi cô bé đã khôngc còn mắc phải tật nói lắp trước mặt Liên Gia Chú nữa.

Bây giờ Liên Gia Chú đang đứng trước mặt Lâm Phức Trăn, gương mặt nhìn còn đẹp hơn mấy phần khi lần đầu cô bé trông thấy. Cô bé đã hơn một tháng chưa thấy cậu ấy rồi.

"Liên Gia Chú, không phải là cậu bị bênh sao?" Lâm Phức Trăn hỏi cậu ấy.

Câu hỏi này có ý trả thù trong đó, vừa rồi Liên Gia Chú dám gọi cô bé là "Tiểu Họa Mi". Ngữ khí đó cùng với hai người cơ động thảo luận chuyện nhà lúc trước không có khác nhau là mấy.

Liên Gia Chú cũng không đáp lại câu hỏi của cô bé, nhưng cứ nhìn cô bé chăm chú. Lâm Phức Trăn không nhìn thấy được vẻ mất tự nhiên nào từ trên mặt của Liên Gia Chú.

Người nói là bị bệnh để cho quản gia thay mặt mình đi tặng quà rồi lại xuất hiện ở chỗ này, Lâm Phức Trăn đã đoán nguyên nhân. Đơn giản là không coi trọng, không hứng thú mà thôi.

Cũng đúng, chiếc Rolls Royce đưa đón cô bé là của nhà dì Daisy, người quản lý mà công ty bách hóa tài trợ cho cô bé cũng là của nhà dì Daisy, thậm chí lương của Sara cũng là tiền của dì Daisy bỏ ra.

Nhà cô bé cũng có xe riêng, xe Megane của hãng xe Renault sản xuất, nhưng vẫn còn hai tháng nữa mới trả hết khoản vay mua xe.

Thỉnh thoảng ba hay nói đùa với cô bé, tài sản của ông ấy cộng thêm với của mẹ nữa có lẽ cũng không bằng cái con số lẻ trong tài khoản của con gái nhà mình.

Lâm Phức Trăn có tài khoản ngân hàng của mình, cô bé dùng thân phận "Vianne" tham gia hoạt động thương mại nhận được thu nhập, dì Daisy đều để hết vào tài khoản ngân hàng của cô bé.

Nhưng số tiền đó phải đợi tới năm cô bé tròn mười tám tuổi mới có thể sử dụng.

Cho dù mẹ là người có thể ngồi mặt đối mặt tranh cao thấp với chủ tịch EU, nhưng mẹ đã nói "Bộ Trưởng thương mại Trung Âu" cũng chỉ là một công việc, tính chất công việc của ba cũng thế.

Bây giờ cô bé đi dạo trên đường phố đêm khuya cũng không có gì khác với những đứa trẻ khác. "Vianne", "cháu ngoại của Dora" đều là những thứ hư ảo.

Liên Gia Chú không để cô bé vào mắt là việc có thể hiểu được.

Nhưng mà!

Không được coi trọng, cùng với cái câu "tiểu họa mi" kia làm cho trong lòng Lâm Phúc Trăn sinh ra ý nghĩ hơi xấu xa. Ý xấu này bị phai dần theo những lần dặn dò liên tiếp của dì Daisy với cô bé "A Trăn, đừng đi trêu chọc Liên Gia Chú".

"Gia Chú, tài xế quản lý của cậu đâu?" Lấy làm lạ, ánh mắt nhìn về phía sau người của Liên Gia Chú, giọng điệu ngây thơ: "Tối như vậy mà cậu lại xuất hiện ở đây không sợ bố mẹ cậu lo lắng..."

Bỗng nhiên che miệng lại.

Chắc hẳn giờ phút này dù cho ai nhìn thấy cũng sẽ cho đó là đứa nhỏ ngây ngô ngốc nghếch nhà ai, đứa nhỏ đáng yêu này bây giờ đang bởi vì trong lúc vô tình nói lời làm tổn thương bạn nên hổ thẹn không thôi.

Che miệng lại, từng tiếng một phát ra từ kẽ tay: "Gia Chú, xin lỗi, mình quên là ba mẹ cậu không còn nữa".

Gia Chú lễ phép đối với ai cũng đều dịu dàng mặc cho ai nhìn vào cũng sẽ không mang cậu ấy liên hệ cùng với cái từ "Mồ côi" kia, nhưng đó thực sự là một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ.

Đúng vậy, một đứa trẻ đáng thương không may.

Về cái chết của cha mẹ Liên Gia Chú, phía chính phủ khẳng định là "Tai nạn máy bay", nhưng Lâm Phứa Trăn đã nghe qua không ít lời bàn tán về cha mẹ Liên Gia Chú.

Che miệng, bộ dáng vô tội nhìn qua Liên Gia Chú.

Hết chương 4!
Chương trước Chương tiếp
Loading...