Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Chương 49: Xuôi Dòng Nghịch Lưu (1)



Liên Gia Chú thả lại điện thoại về chỗ cũ, gió biển đưa tiếng cười như chuông bạc của đám trẻ tới, qua tròng kính sẫm màu.

Thế giới hiện ra các sắc thái, một đám trẻ đang chơi đùa đuổi theo bọt sóng. Nhìn từng bọt nước tung tóe bị đạp dưới chân đám trẻ bật thốt ra tiếng cười đầy thỏa mãn. Phương Lục Kiều hòa lẫn trong đám trẻ ấy, tiếng cười cũng không hề nhỏ hơn đám trẻ là bao.

Phương Lục Kiều....

Không. Không thể gọi là Phương Lục Kiều, phải gọi danh xưng cô gái đang chơi cùng đám trẻ tới không biết trời đất gì kia là con riêng của Lâm Mặc, như vậy thì Tiểu Họa Mi mới không nổi giận.

Đối với con riêng của ba mình Lâm Phức Trăn luôn phát huy tính khí nhỏ nhen tới cực điểm mà ít người biết, nhỏ nhen mà cố chấp.

Cô gái chơi cùng đám trẻ tới không biết trời đất gì là một kiểu người mà Liên Gia Chú không thể hiểu nổi. Như lúc này đây, anh không ngĩ ra mấy bọt nước nhỏ li ti kia lại có thể làm cho cô ấy cười khoái chí tới vậy.

Kiểu người như Phương Lục Kiều này cách đạt được niềm vui rất đa dạng, trên đời này nào có nhiều niềm vui như vậy để cho mọi người tìm lấy, có lẽ kiểu người này chỉ muốn thể hiện sự lạc quan của họ về mặt tinh thần mà thôi.

Dù sao thì chủ nghĩa lạc quan tinh thần cũng được coi là một đức tính tốt.

Trong lòng Liên Gia Chú sự lạc quan là một loại từ có nghĩa xấu, thành phần ngốc chiếm đa số.

Đáng nhắc tới chính là những người lạc quan này phần lớn hoặc là tài khoản ngân hàng ít tới đáng thương, hoặc là trong túi không có bao nhiêu tiền muốn mời bạn bè ăn một bữa cơm cũng phải chi li tính toán.

Hoặc là dân sống nhờ tiền lương, thậm chí là vay tiền để sống từng ngày.

Những người này không làm như những người có tiền đó là chia sẻ ra đủ loại hàng cao cấp ra trên trên mạng xã hội, họ cũng chỉ có thể chia sẻ tâm trạng của họ, mấy cây hành trên ban công là có thể hãnh diện: Cảm ơn cuộc đời.

Vui vẻ lạc quan? Đừng ra vẻ!

Nằm trở lại trên ghế phơi nắng, đeo lại tai nghe lên, nhưng âm nhạc Rock đinh tai nhức óc mới chặn hết những tiếng cười lại, lúc này Liên Gia Chú mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Quá ồn ào rồi.

Phải hiểu thế nào về việc anh xuất hiện ở bãi biển này cùng với Phương Lục Kiều đây?

Coi như là anh làm chuyện này là để tặng cho Phương Lục Kiều đi.

Loại tâm trạng này giống như mối quan hệ của một người bán hàng không có đạo đức nghề nghiệp gì với một khách hàng tiềm năng. Dưới sự dẫn dắt tận tình của bạn, khách hàng này tên là Phương Lục Kiều đẩy cánh cửa của một siêu thị có vấn đề, lại dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của bạn xe đẩy của cô ấy đặt rất nhiều hàng giả.

Người khách này còn nhiệt tình hơn so với bạn nghĩ.

Tới cuối cùng trong lòng cảm thấy áy náy, tiện tay cầm lấy một trái táo: Này, cho anh.

Theo Phương Lục Kiều tới bãi biển này giống như là áy náy tiện tay chìa quả táo kia ra vậy.

Ở một vài trường hợp công cộng, Liên Gia Chú thường sẽ gặp phải con trai con gái, đàn ông phụ nữ ôm thùng tiền quyên góp trong lòng luôn miệng nói "Cám ơn ông/ bà đã rộng lượng giúp đỡ, chúc ông/ bà hạnh phúc".

Những người này tất cả đều được xếp vào loại có trách nhiệm với xã hội, nhưng những người này cũng là đối tượng mà đám bạn của anh thường ngầm mang ra chế giễu.

Tuy Liên Gia Chú không mang những người này ra chê cười giống như bạn bè anh, nhưng anh phải thừa nhận rằng mấy người đó cũng có một vài thời điểm sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Đặc biệt là lúc vừa xuống máy bay, khi từ phòng rửa tay đi ra bạn đã năm lần bảy lượt nói với họ rằng rằng trên người bạn không có tiền lẻ, tuy họ không nói gì nhưng mắt cứ không ngưng đánh giá đồng hồ và giày của bạn, ý tứ cực kỳ rõ ràng, bạn là người có tiền.

Nói đây là một đám người có tinh thần trách nhiệm với xã hội chẳng bằng nói đây là một đám người ếch ngồi đáy giếng.

Mở ví ra giải thích, tôi không có thói quen bỏ tiền mặt trong ví.

Tiền mặt không có huống chi là tiền tiêu vặt.

Không nhớ rõ là ở sân bay nào, anh đã nói đùa một câu, có muốn tìm một cái máy cà thẻ hay không. Làm cho người ta dở khóc dở cười chính là nhân vật xã hội ấy lại dẫn anh tới trước một cái máy ATM.

Thật không may Phương Lục Kiều cũng là loại người này, cái gọi là kiểu người có tinh thần trách nhiệm với xã hội, Phương Lục Kiều là một tình nguyện viên của một trung tâm phúc lợi.

Sáng hôm nay anh hỏi cô ấy muốn đi đâu chơi, cô ấy dè dặt hỏi anh có thể cùng cô ấy đi gặp mấy người không, mấy người khá đặc biệt.

Người đặc biệt trong miệng Phương Lục Kiều là chỉ một đám trẻ tự kỷ.

Sau đó là thế này. Anh kéo đàn violin cho mấy đứa trẻ ấy, dường như đám trẻ giác ngộ ra cái gì đó trong tiếng đàn của anh, dưới đề xuất của một đứa trẻ trong đó họ đã đi tới bãi biển này.

Đây là bãi biển riêng của Liên Gia được chính phủ tặng, nói dễ nghe thì doanh nghiệp Liên thị đã bỏ ra 30 triệu Euro để xây dựng công trình đô thị thì mới có cái gọi là bãi biển riêng được chính phủ tặng này.

Để làm cho quả táo đươc đưa ra có chút chân thành Liên Gia Chú để cho đầu bếp giúp việc trong nhà làm cho bọn trẻ một đống đồ ăn ngon.

Gió thổi ngoài cảng biển, cảm giác thỏa mãn khi đồ ăn được mang lên dường như đã đã trị khỏi bệnh tự kỷ của bọn trẻ, đám trẻ đang nô đùa bên bãi biển nhìn không khác gì những đứa trẻ bình thường.

Thậm chí là chúng còn ồn ào hơn cả mấy đứa trẻ bình thường.

Tất cả đều là do quả táo đưa ra kia, còn một tiếng đồng hồ nữa xe của trung tâm phúc lợi sẽ tới đón đám trẻ đi.

Nói cách khác, còn một tiếng đồng hồ nữa quả táo kia sẽ hoàn thành nhiệm vụ của nó.

Một tiếng sau anh và Phương Lục Kiều nói tiếng tạm biệt có nghĩa là trò chơi mà Lâm Phức Trăn khởi xướng sẽ đi tới hồi kết. Tấm rèm đại diện cho việc kết thúc trò chơi sắp được kéo lên rồi.

Sợi dây của tấm rèm đại diện cho việc kết thúc trò chơi nằm trong tay Lâm Phức Trăn.

Từ nay về sau anh và Phương Lục Kiều sẽ không có bất kỳ liên quan nào nữa.

Phương Lục Kiều còn hai năm rưỡi nữa mới có thể kết thúc việc học, trước mắt anh sẽ phải nán lại chỗ này một thời gian.

Vùng Cote d"Azur này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, biết đâu anh và cô ấy sẽ còn gặp phải nhau, lúc gặp nhau Liên Gia Chú tin là anh sẽ không nhận được ánh mắt dịu dàng của Phương Lục Kiều nữa.

Nếu như khi đó trong tay Phương Lục Kiều có cầm đồ uống thì chắc chắn là hắt đồ uống lên mặt anh: Đồ lừa đảo.

Ngay cả Liên Gia Chú cũng không thể hiểu được tại sao lại nghĩ ra cảnh tượng gặp Phương Lục Kiều sau này.

Gió biển? Tiếng cười của dám trẻ? Hay là trong lúc rảnh rỗi không có việc gì?

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc kéo anh trở lại, suy nghĩ đó chỉ là thoáng qua.

Tầm mắt qua tròng kính mát nhìn tới món đồ uống nóng giữa mùa hè ngay trước mắt, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy trán lấm tấm mồ hôi rồi.

Phương Lục Kiều đứng bên ngoài chiếc ô che nắng nhìn anh.

Tháo mắt kính xuống, ánh mắt chạm phải gương mặt bị ánh mặt trời làm cho đỏ bừng của Phương Lục Kiều, gò má ửng đỏ, ánh mắt khép nép.

Bỏ mấy cái đó qua một bên, Phương Lục Kiều cũng được coi là kiểu con gái vào một phút nào đó có thể làm cho đàn ông có ý muốn bảo vệ. Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển Andrew chính là một ví dụ.

Nhưng Andrew là Andrew, Liên Gia Chú là Liên Gia Chú.

Hai tháng trước lúc Phương Lục Kiều nhìn anh trái lại cũng vô tư thoải mái.

Nhưng gần nửa tháng nay biểu hiện của anh đối với cô ấy như gần như xa làm cho cô gái mới rơi vào lưới tình bắt đầu dấy lên cảm giác lo được lo mất.

Lo được lo mất, không có kinh nghiệm làm cho cô ấy như đang đi trên lớp băng mỏng, chỉ sợ mình không được khéo vẫn còn lỗ mãng sẽ chọc cho đối phương không vui.

Vì vậy nói năng dè mặt, ánh mắt nhìn cũng dè dặt.

Thậm chí là tháng này họ đã mấy lần ra ngoài cùng nhau, Liên Gia Chú đều có thể nhìn thấy được lớp trang điểm nhàn nhạt trên mặt của Phương Lục Kiều.

Có một lần ra ngoài gặp phải trời mưa lớn, kẻ mắt kém chất lượng gặp phải nước mưa đã chảy ra, mà bản thân cô ấy không hề hay biết, lúc lên xe, kính trong xe chiếu rõ ràng gương mặt của Phương Lục Kiều, hỗn hợp kẻ mắt giống như chất dịch của con mực.

Cô ấy trợn mắt, hét to, mở cửa xe, chạy nhanh như một làn khói.

Phàm đã đi qua ắt hản sẽ để lại dấu vết.

Cô gái trước mắt sẽ lưu lại dấu vết ngắn ngủi trong cuộc đời anh, nhưng cũng chỉ là một trong rất nhiều dấu vết mà thôi.

Trong cuộc đời này thời gian vẫn cứ tiếp diễn, sẽ liên tiếp có những dấu vết mới phủ lên dấu vết cũ.

Dưới ánh mặt trời, trong tay Phương Lục Kiều vẫn còn dắt một đứa trẻ.

Tháo kính mát đặt qua một bên.

Phương Lục Kiều ngập ngừng bước nửa bước về phía trước, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Gia..."

Liên Gia Chú nhíu mày.

Như ý thức được điều gì, cô ấy lại lí nhí đổi thành: "Yann".

"Gia Chú là cái tên dành riêng cho Lâm Phức Trăn". Lâm Phức Trăn đã từng nói.

Không nhớ rõ là 12 tuổi hay là 13 tuổi, thời tiết mùa đông rét buốt, vào một buổi tối vô cùng lạnh, Liên Gia Chú và cô gái vừa mới quen rời khỏi sân trượt tuyết thì nhìn thấy Lâm Phức Trăn đang đứng chặn ngay cửa phòng thay đồ của khu trượt tuyết.

Cô gái mới quen tới từ đất nước lá phong, giọng nói nhẹ nhàng, khi cô ấy dùng giọng nói dịu dàng nói với anh "Gia Chú, ngày mai em sẽ rời khỏi nơi này, trước khi rời đi anh có thể đi trượt tuyết cùng với em được không?" Khi ấy anh đã quên mất giao ước với Lâm Phức Trăn.

Cùng ngày hôm ấy rõ ràng là anh đã hẹn đi đâu với Lâm Phức Trăn, thời gian cụ thể thì hiện tại Liên Gia Chú dĩ nhiên cũng đã quên mất luôn.

Có thể nhớ đó là khi cô gái tới từ đất nước lá phong hỏi anh "Gia Chú, cô ấy là ai", thì Lâm Phức Trăn tức thời nắm ngay một nắm tuyết ném mạnh về phía mặt của anh.

Nhìn gương mặt của cô bị sương lạnh làm cho ứng đỏ, anh muốn đem khăn quàng của mình cho cô, cô không thèm nhận mà quay người chạy đi, anh suy nghĩ một chút rồi đuổi theo.

Dưới tàng cây bị bông tuyết phủ kín, cô đã chạy hết nổi, anh kiên nhẫn nói không ít lời xin lỗi, nhận được chính là từng viên lại từng viên tuyết ném về phía mặt anh.

"Đủ rồi đấy Lâm Phức Trăn". Anh lớn tiếng quát.

Tiếng quát ấy đã dồn ép những bông tuyết trên nhánh cây bị chấn động rớt xuống, trong tay Lâm Phức Trăn vẫn còn nắm một viên tuyết.

Liên Gia Chú cũng cầm lên một viên tuyết đi về phía Lâm Phức Trăn, cũng phải để cho Lâm Phức Trăn nếm thử mùi vị bị tuyết ném vào mặt.

Mùa đông rét đậm năm ấy tuyết rơi rất nhiều ngày, cả một thế giới toàn màu trắng, hà hơi ra liền biến thành hơi khói, nơi khóe mắt của Lâm Phức Trăn còn vương một chấm nhỏ xíu xiu, chấm nhỏ xíu xiu ấy vốn là chất lỏng, hiện ra trạng thái nửa trong suốt, như hạt trân châu sắp đông lại, cũng như...

Cũng như là nước mắt.

Đó là bông tuyết rơi từ ngọn cây xuống sao?

Trong quá trình rơi xuống đã gặp phải luồng hơi ấm, luồng hơi ấm ấy thoáng cái đã làm cho bông tuyết tan ra, cuối cùng là vô tình rơi trúng khóe mắt của Lâm Phức Trăn, đã biến thành giọt nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt của cô gái.

Chắc chắn là như vậy.

Bông tuyết bị nắm trong lòng bàn tay ào ào rơi khỏi kẽ ngón tay, anh mở miệng nói "Lâm Phức Trăn, bông tuyết dính trên mắt cậu kìa". Tay muốn lau đi điểm nhỏ xíu xiu nơi khóe mắt của Lâm Phức Trăn.

Cái điểm nhỏ li ti ấy làm anh có chút phiền lòng.

Tay còn chưa chạm tới đã bị tránh ra.

Bàn tay bị tránh ra vẫn đang giơ giữa không trung, điểm nhỏ ti li vương trên khóe mắt của Lâm Phức Trăn đã tự rơi xuống, rơi xuống hòa cùng tuyết trên mặt đất, tan biến không một dấu vết.

Cô vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt nhìn anh rất bình thản.

Ánh mắt ấy cũng làm cho anh phiền lòng.

Để nhanh chóng xua tan loại cảm giác muộn phiền trong lòng kia đi, anh nói với cô: Lâm Phức Trăn, lần này là lỗi của mình, cậu muốn mình làm gì mình cũng sẽ làm cho cậu.

Vừa dứt lời cô liền khôi phục lại vẻ hào hứng độc đoán mà anh quen thuộc trước đây.

Nghe xem, cô đã thốt ra những điều kiện gì nào:

Liên Gia Chú, cậu có thể hẹn hò với đủ loại con gái, nhưng cậu không được để cho họ gọi tên của cậu, cái tên Gia Chú này mình rất thích, cậu cũng biết đấy, mình sẽ không chia sẻ thứ mình thích cho người khác, cho dù là bị chia mất một phần một tỷ cũng không được".

"Bây giờ cậu nghe kỹ cho mình, mình không cho đám bạn gái của cậu gọi cái tên mà mình thích! Gia Chú, chúng ta là bạn tâm giao. Liên Gia Chú, mình đã đợi cậu từ sáng tới tối, mình cho là bây giờ mình nói ra yêu cầy vô lý. Liên Gia Chú, cậu phải nhớ cho kỹ, cái tên Gia Chú này là thuộc về Lâm Phức Trăn". Giọng nói không khỏi đắc chí.

Lời của Lâm Phức Trăn làm cho Liên Gia Chú khóc dở mếu dở, trong buổi tối thở ra khói ấy anh đã quên rằng lúc đó mình có đáp ứng Lâm Phức Trăn hay chưa.

Anh chỉ nhớ rằng ngày hôm sau Lâm Phức Trăn đã bị một trận sốt cao, anh tới thăm cô, cô đang nói mơ.

Vừa chạm vào ngón tay của cô, thì bàn tay nhanh chóng bị bắt lấy.

"Gia Chú".

"Ừ".

"Gia Chú, mặc kệ cậu có qua lại với bao nhiêu người, trước khi cậu rời khỏi thế giới này thì mình cũng sẽ ở lại bên cạnh cậu, Thu... cô giáo Thu nói trên đời này có một loại quan hệ thế này, một người cùng với ngôn ngữ ban đầu của người ấy, họ vĩnh viễn thuộc về nhau, cái tên Gia Chú này chẳng khác nào tiếng mẹ đẻ của Lâm Phức Trăn, vì vậy chúng ta mãi mãi sẽ không tách rời".

Người nói những lời này mắt vẫn còn nhắm chặt, Lâm Phức Trăn đang nói mơ đấy ư.

Cái tên Gia Chú này chẳng khác nào tiếng mẹ đẻ của Lâm Phức Trăn? Lời này nghe có chút ngớ ngẩn.

Chuyện này rất nhanh sẽ đi vào quá khứ, năm này qua năm khác, sau đó vào một ngày, Liên Gia Chú phát hiện ra trong lúc vô tình anh đã thực hiện yêu cầu ngày ấy của Lâm Phức Trăn.

Đừng để cho cô gái khác gọi cáu tên "Gia Chú" này.

Rõ ràng ngày hôm ấy anh đã để lời của Lâm Phức Trăn nói ở trong lòng.

Có trách thì trách bông tuyết kia đã rơi từ trên cây xuống khóe mắt của Lâm Phức Trăn.

Với cái khoảnh khắc đã làm anh phiền lòng kia.

Còn cả câu nói mơ như thật như giả kia nữa.

"Gia Chú là tiếng mẹ đẻ của Lâm Phức Trăn".

Liên Gia Chú day day hàng lông mày, thoát ra khỏi hồi ức ngày xưa.

Giãn lông mày ra, nhìn Phương Lục Kiều đang đứng ngay trước mắt, rõ ràng là cô ấy có chuyện muốn anh làm.

Phương Lục Kiều gỡ bàn tay của đứa trẻ kia, khẽ hỏi anh: Anh có thể ký tên cho nó được không?

Đứa trẻ đứng ở trươc mắt, dò hỏi: Anh có đúng là Tiểu Pháp không?

Vào lúc này đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ nhìn không có gì khác biệt so với đứa trẻ bình thường, nhưng kể từ khi anh xuất hiện đám trẻ chỉ đơn thuần coi anh là một tình nguyện viên mới tới từ một trường âm nhạc nào đó thôi sao?

Nhìn Phương Lục Kiều một cái.

Rõ ràng là đã đi tới chỗ bóng râm của cây dù che nắng, nét ửng đỏ trên mặt vẫn không giảm đi chút nào mà trái lại lại càng lúc càng đỏ rực hơn.

"Là.. là em... là em đã nói cho nó biết". Phương Lục Kiều xoa xoa đầu đứa nhỏ. "Jim".

Anh mắt đứa trẻ vẫn cố chấp: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh thực sự là anh Tiểu Pháp sao?"

Cũng là vì trao quả táo kia.

"Đúng vậy, là anh". Liên Gia Chú cố gắng để cho giọng của mình có vẻ nhu hòa.

Đứa trẻ cởi áo ra, nếu như anh nhìn không nhầm thì thì đây hẳn là chiếc áo cầu thủ kỷ niệm của cầu thủ Henry lúc giải nghệ được tung ra.

Anh không nhìn lầm.

Đứa trẻ giơ chiếc áo cầu thủ giơ ra trước mặt anh: "Em là Jim, đây là áo cầu thủ của thần tượng của em tặng cho em, em rất thích nó, em muốn tặng nó cho một anh trai để làm quà sinh nhật, anh trai ấy mấy năm trước đã mất đi hai chân trong một vụ tai nạn xe, anh trai ấy rất thích âm nhạc, anh Tiểu Pháp là người mà anh trai ấy thích nhất, trước khi anh ấy chưa mất đi hai chân, anh ấy vẫn mong có một ngày có thể đứng trên sân khấu giống như anh Tiểu Pháp, nhưng mà..."

Không nói tiếp nữa ư?

Đứa trẻ bệnh tự kỷ có thể bỗng chốc nói nhiều như vậy đã là không tệ rồi.

Tất cả là vì quả táo cho đi kia.

Liên Gia Chú nhận lấy chiếc áo cầu thủ từ trong tay đứa trẻ: "Cậu ấy tên là gì?"

"Gì... gì cơ?"

"Tên của anh trai kia, trên chiếc áo em muốn tặng này nếu như có chữ ký của người mà anh trai kia ngường mộ thì còn gì bằng, nếu như còn có thêm mấy câu cổ vũ thì lại càng tuyệt hơn".

Phục hồi tại tinh thần, đứa trẻ ra sức gật đầu: "Paul, tên của anh trai ấy là Paul, Jean Pierre Paul".

Jean Pierre Paul? Cái tên này nghe cuốn hết cả lưỡi.

Tên đã có rồi, nhưng không có bút. Mặc dù Liên Gia Chú không có thói quen mang theo bút bên người nhưng anh vẫn làm bộ sờ sờ túi áo, không có bút thì không cách nào ký tên được.

Không đợi anh thể hiện ra biểu cảm tiếc nuối thì một cây bút màu nâu đã được đưa tới trước mặt Liên Gia Chú.

Trước khi ra khỏi cửa Phương Lục Kiều luôn khoác một chiếc túi rất lớn, trong túi bỏ rất nhiều đồ vật kỳ quái: Tinh dầu là dự phòng lúc lên tàu điện ngầm người già thân thể không khỏe có sẵn để dùng, kẹo là để để dỗ đứa trẻ khóc bên đường, túi tiền xu là để đề phòng gặp phải du khách không có tiền xu có việc gấp phải gọi điện thoại về nhà.

Cái túi như vậy đương nhiên không thể thiếu bút được.

Nụ cười tượng trưng như để khen ngời.

Mặt của Phương Lục Kiều dường như lại vừa đỏ thêm mấy phần nữa.

Rung động trong lòng, anh khẽ nói một tiếng "Cám ơn" lúc nhận cây bút đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay của Phương Lục Kiều.

Thoáng cái gương mặt ấy đã đỏ thành trái cà chua.

Đó hẳn là cô gái dễ đỏ mặt nhất mà Liên Gia Chú biết.

Buổi chiều này, cơn gió Địa Trung Hải đã lật từng trang lại từng trang của quyển sách đang mở ra, tiếng lật trang sách lảnh lót êm tai, lúc liền lúc đứt, tiếng chuông gió leng keng dưới mái hiên.

Trong tiếng lật sách, trong tiếng chuông gió, tiếng "Tiểu Họa Mi" kia khe khẽ dịu dàng lọt vào trong tai cô.

"Gia Chú, để cho mình yên". Tiếng rì rầm, thật không dễ dàng gì mới có được một ngày chủ nhật dì Daisy không có nhà, không chỉ dì Daisy không có nhà, Sara cũng không có nhà, làm sao mà cô không bắt lấy một cơ hội tốt như vậy để làm biếng được chứ.

"Tiểu Họa Mi".

"Gia Chú, đã nói là để cho mình yên mà".

"Tiểu Họa Mi".

Bàn tay nắm thành quả đấm đánh vào không trung, Lâm Phức Trăn choàng mở mắt ra.

Nào có Gia Chú đâu.

Đây không phải là phòng nghỉ của dì Daisy, nhưng rõ ràng tiếng Gia Chú rõ ràng vẫn còn vấn vương nơi đầu lưỡi, tim bắt đầu đập loạn lên.

Thở ra một hơi, cô xoa xoa mắt.

Gió lại thổi tung trang sách tiếng Tây Ban Nha rồi, thẻ đánh dấu sách đặt ở trang 131, quyển sách này có 250 trang đấy.

Gần đây liên tiếp gặp ác mộng làm cho ban ngày Lâm Phức Trăn liên tiếp ngủ gà ngủ gật.

Vỗ vỗ hai má, ánh mắt chạm vào ngày được đánh dấu tròn đỏ trên lịch để bàn: Ngày 29 tháng 8.

Ngày đó Linda đã chỉ vào ngày bị dánh dấu tròn đỏ.

"Đây là ngày đặc biệt gì vậy?"

"Đó là ngày nghỉ hè cuối cùng của bọn mình".

Ngày được đánh dấu tròn đỏ không chỉ là ngày nghỉ hè cuối cùng, mà còn là ngày trò chơi của ba người cô và Liên Gia Chú cùng Phương Lục Kiều kết thúc.

Đó chính là một ngày đẹp.

Ngày đẹp này đang tới gần từng ngày, nó quấy nhiễu tâm trọng cô mỗi ngày.

Cô khát khao tới ngày này là thế.

Rạng sáng, 6 giờ, ngày 29 tháng 8.

Lâm Phức Trăn nhận được một tấm thiệp từ tài xế của Liên Gia Chú giao vào tay cô, tấm thiệp mời này chỉ đích danh Lâm Phức Trăn phải tự mình nhận.

MM

Hết chương 49!
Chương trước Chương tiếp
Loading...