Lục Phúc Nhàn Rỗi

Chương 32: Hành Trình Đi Hàng Châu.



Ra khỏi cửa, đi vòng vèo khắp mấy con đường rồi đi vào một thôn nhỏ, Quý Bạch Ngạc ngơ ngác nhìn xung quanh, lúa đầy đồng sinh sôi phát triển, không khỏi than thở: “Kim Tiểu Lục, nơi này thật đẹp, sao cha nương tìm được vậy?”

“Hai người bọn họ thích đi dạo, bất ngờ đi bộ tới nơi này, nhìn phong cảnh không tệ nên mua một căn nhà nhỏ.” Kim Lục Phúc nói. Hơn nữa, nhanh chóng phát triển thành một thôn làng, hàng xóm láng giềng đều là… thuộc hạ của cha hắn.

“Kim Tiểu Lục, nương là thân mẫu phải không?”

“Nếu không bị đánh tráo thì chắc là đúng rồi.” Kẻ nào đó cười nói.

“!” Bỗng nhiên dừng lại: “Không phải nương bó chân sao?”

Ôi trời… Sao gia cầm luôn chọn những lúc không nên thông minh mà thông mình nhỉ? “Vốn là vẫn bó chân, nhưng sau khi lớn tuổi, cha thấy mỗi ngày nương đều đau đớn nên đau lòng, cho nên năm mươi tuổi đã tháo ra, cho nên… mới như bây giờ.” Kim Lục Phúc cười híp mắt nói.

“Đồ lừa đảo! Ngay cả nương cũng dám lôi ra đùa giỡn.” Quý Bạch Ngạc lại lộ cặp răng khểnh.

"Nương cái gì mà nương, sau này nhắc tới nương... sau lưng lão thái thái phải gọi là bà bà, có hiểu không? Chuyện này mà đồn ra ngoài, người ta lại cười Đỗ mỹ nhân dạy bảo không tốt, hơn nữa, nếu không thể dụ cho lão thái thái vui vẻ, sao có thể cho ta bạc chứ, có hiểu không?" Kim Lục Phúc ra vẻ đứng đắn hỏi.

“Không có thói quen như vậy! Kim Tiểu Lục, không những không cho… Không phụng dưỡng bà bà, lại còn muốn bà bà nuôi tiếp sao?” Quý Bạch Ngạc kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên, bà bà có tiền mà, đều nuôi cả nhà, ngay cả lão đầu nhi cũng không ngoại lệ.”

“Chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm phụng dưỡng song thân sao? Bà bà và công công (cha mẹ chồng) đều đã lớn tuổi, không biết xấu hổ mà vòi tiền bọn họ hay sao?” Nàng khinh bỉ hỏi.

“Cũng không còn cách nào khác, ngoại trừ cứ sống phóng túng ra, không sao đâu, nàng yên tâm đi, tiền trong tay bà bà đủ để nhi tử tương lai của ta cưới vợ.”

Quý Bạch Ngạc đứng lại, ngoảnh đầu nhìn Kim Lục Phúc: “Không được, phải nuôi gia đình, phụng dưỡng công công bà bà.”

Kim Lục Phúc lắc đầu: "Không được, sẽ không làm gì cả."

Quý Bạch Ngạc mỉa mai nói: “Hình như trừ nói vài câu qua loa, dường như không làm gì cả thật nhỉ…”

Hai người tiếp tục đi tới phía trước, bỗng nhiên Quý Bạch Ngạc nói: “Nhớ ra rồi Tiểu Lục, dạy công phu a, có thể đi dạy người khác, còn có thể nướng thịt thỏ thịt chim, có thể mở tửu quán làm đầu bếp.”

Kim Lục Phúc lau trán: “ Không cảm giác như thế là không biết trọng dụng nhân tài sao?”

Quý Bạch Ngạc hừ một tiếng: “Chỉ cần có khách tới là không tệ.”

Kim Lục Phúc cười cười, gia cầm cũng có điểm tốt của gia cầm. Bởi vì hắn đã xin bạc từ chỗ nương hắn, cho nên muốn đi đường Tô Châu xa hơn để tới nhà Trần gia, đến Kim Sơn Tự thuận tiện lôi chuyện cái tháp gì đó đè lên Bạch Xà, Quý Bạch Ngạc nghe xong, hỏi: “Mặc dù yêu quái có pháp thuật, nhưng mà đè nặng hơn hai mươi năm cũng không chết sao?” Lúc ấy, Kim Lục Phúc chỉ muốn biết nếu Bạch Xà nghe được có giàn dụa nước mắt hay không, rốt cuộc Tiểu Bạch Ngan là đồng cảm hay là cảm giác pháp lực quá kém đây?

Ra khỏi Kim Sơn Tự đã qua buổi trưa, hai người còn chưa ăn cơm nên tìm một tửu quán nổi tiếng ở địa phương, đồ ăn bưng lên, Quý Bạch Ngạc nghiêm túc hỏi ăn cái gì. Kim Lục Phúc hỏi ăn có ngon không, gật đầu, hắn cầm chén rượu nhỏ, nhìn ánh mặt trời bao phủ Tiểu Bạch Ngan, nàng chỉ cần có ăn, sẽ cảm giác rất hạnh phúc, nhìn xem, con người đơn giản như thế tốt biết bao.

Lại thấy một bóng người đứng bên cạnh bàn, Kim Lục Phúc ngẩng đầu lên nhìn: “Đã lâu không Mộ Dung công tử, xin chào, xin chào. Sao lại đến Giang Nam vậy?"

Mộ Dung Thanh Lam không để ý tới hắn, chỉ nhìn… búi tóc trên đầu Quý Bạch Ngạc, giật mình há to miệng, đủ để nhét vừa một con cá to.

Quý Bạch Ngạc cũng không để ý hắn, mãi tới khi hắn gọi “Quý cô nương” thì mới ngẩng đầu lên nhìn, giống như chào hỏi người xa lạ “Mộ Dung công tử.”

"Hắn? Các người?" Mộ Dung Thanh Lam có chút kích động.

"Chúng ta đã thành thân." Quý Bạch Ngạc đáp.

"Quý cô nương… tại sao?" Kích động tiếp tục hỏi.

"Không tại sao cả, Mộ Dung công tử sao vậy?" Quý Bạch Ngạc hỏi, vẻ mặt là đơn thuần - nghi hoặc. Kim Lục Phúc ngồi bên cạnh cười: "Mộ Dung công tử, đã lâu không gặp, ngồi xuống cùng uống một chén chứ?"

Mộ Dung Thanh Lam hừ lạnh xoay người rời đi, đi tới cửa còn quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Kim Lục Phúc. Nhìn lại bị Quý Bạch Ngạc trông thấy: “Xem ra Mộ Dung công tử đúng là chán ghét a, mỗi lần nhìn thấy đều kích động."

Đồ đần Tiểu Bạch Ngan, rõ ràng là nhìn thấy mới kích động. Nhưng nếu nghĩ mãi mà không ra thì bỏ qua đi, tránh xích mích.

Ra khỏi tửu quán, mặc dù không còn sớm, nhưng hai người vẫn đi bộ tới Bắc Cố đình ngắm gió đêm, khi đó mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống, sắc trời mù mịt, hai người ngồi trong đinh nghe tiếng gió xuyên qua những tán cây.

“Kim Tiểu Lục, bây giờ chúng ta ở trên núi sao?”

“Ừ, ngắm phong cảnh.” Kim Tiểu Lục cười nói, không ngờ Mộ Dung Thanh Lam lại ở Giang Nam, không thể chỉ đơn giản như vậy được, theo tác phong của lão Mộ Dung mà suy đoán, việc thả hắn ra là rất đang nghi ngờ, hơn nữa bây giờ con của lão ta lại gặp hắn ở đây,.. không thể không nghi ngờ Mộ Dung gia.

"Kim Tiểu Lục, chàng đang nghĩ gì thế?"

"Kim Tiểu Lục Kim Tiểu Lục, kêu nhiều như vậy làm gì, nào, gọi tướng công đi." Kim Lục Phúc cười hì hì nói sang chuyện khác. Quý Bạch Ngạc run run hỏi: "Không cần, như vậy rất khó nghe. Ủa, tại sao muốn gọi tướng công?"

“Hứ, gọi như vậy mới ẩn chứa kỳ vọng vô hạn của thê tử đối với trượng phu nha, tướng, nhất định là chữ tướng trong Tể tướng, công, nhất định là chữ công trong công hầu, tướng công nghĩa là hy vọng trượng phu của mình tương lai có thể phong hầu bái tướng.”

“Ặc! Cái gì chứ, cái gọi là Kim Tiểu Lục mà nói, phong hầu bái tướng là chuyện xa xôi vô cùng, cái loại hy vọng này… nhất định sẽ thất vọng.” Nàng cười nói.

“Nếu như… có thể phong hầu bái tướng thì sao?”

Quý Bạch Ngạc nghiêng đầu sát vào mặt hắn nhìn kỹ, nói: “Nhìn Hòa Cung Thân Vương được phong hầu bái tướng mà xem, Kim Tiểu Lục, chàng làm nhiều người ghét như vậy, không thể phong hầu bái tướng được đâu, yên tâm.”

"Tiểu Bạch Ngan, ta hỏi thật, nàng có hy vọng vi phu công thành danh toại không?

"Ôi dào! Nghĩ viễn cảnh xa xôi như vậy làm gì? Kim Tiểu Lục, nương muốn chàng làm người đứng đắn, ngay cả sống cũng phải dựa vào công công bà bà nuôi, thế thì công thành danh toại… mới không cần trông cậy vào đâu. Nói tiếp, có gì tốt chứ. Nương nói làm quan có tiền cũng không phải người tốt!”

“Cho nên mới đồng ý gả cho ta? Bởi vì không làm quan không có tiền sao?” Hắn cười hỏi.

“Hơn nữa không cần phải bó chân.”

"Gia cầm." Kim Lục Phúc phun hai từ đánh giá. Ai nói phải bay trên trời, chạy dưới đất mới tốt, nuôi trong nhà cũng không tệ, mặc dù tính tình không cố chấp, nhưng trên thực tế lại rất cố chấp, hơn nữa cũng không chọn tơ lụa, vàng bạc, châu báu, đỡ phải lo lắng việc tiết kiệm tiền.

Trăng treo trên đỉnh đầu, ánh sáng dịu nhẹ lan toản sân đình, xa xa không biết tiếng con gì đang gào khóc hai tiếng, rất dọa người. Kim Lục Phúc nhớ tới ngày trước khi còn bé, nương và tỷ tỷ của hắn thường kể chuyện ma cho hắn nghe, vì vậy liền kể cho người đang ngồi cạnh nghe lại.

Có người nào đó lắc lư đầu dựa vào vai hắn sắp đổ.

Kim Lục Phúc nghiêng đầu nhìn: "Gia cầm vẫn chỉ là gia cầm, nghe chuyện ma mà cũng có thể ngủ được."

"Nó cũng không dọa người." Quý Bạch Ngạc mơ mơ màng màng đáp.

“Ừ, cũng đúng, quỷ không dọa người, chỉ có người mới dọa người.” Kim Lục Phúc cười nói, vừa rồi lên núi cố ý đi vòng vèo quanh co, quả nhiên phát hiện có quỷ, nhưng mà quỷ không chịu hiện thân mà cứ đi theo sau bọn họ, dù sao hắn dương khí đầy mình, cũng không sợ quỷ.

"Kim Tiểu Lục, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

"Hàng Châu." Kim Lục Phúc cười nói: "Nàng đó, nhất định là A Y Nỗ Nhĩ kia tới trả tiền…, ta đi thu hoạch sổ sách xong, sau đó về nhà hiếu kính lão nương."

“Sao vẫn thiếu tiền chứ… còn dựa vào hết ăn lại uống, ta biết rồi, chàng lại lừa ta.” Nàng nói, giọng nói khẳng định chắc chắn đúng.

“Hứ, đừng xem thường tướng công, ta làm bảo kê trên đường đến thảo nguyên, trả tiền là chuyện bình thường.”

Quý Bạch Ngạc không nói gì, Kim Lục Phúc nghiêng đầu nhìn: "Nương tử, giận sao?"

"Kim Tiểu Lục, như vậy tương lai có thể làm bảo tiêu, có thể kiếm được nhiều tiền nha.”

Kim Lục Phúc gõ gõ vào trán: “Đầu óc gia cầm.”

Đêm khuya yên tĩnh, Quý Bạch Ngạc cảm thấy buồn ngủ: “Kim Tiểu Lục, chúng ta có nên tìm cái cây nào để ngủ không?”

“Ngủ ở đây là được, sáng hôm sau còn có thể ngắm mặt trời mọc.” Kim Lục Phúc cười nói, trên cây có người trốn kia mà, cướp địa bàn của bọn chúng sao được: “Đến đây, dựa vào bả vai rắn chắc của tướng công nè.”

Mặt trời vừa hé lên, Kim Lục Phúc lay tỉnh Quý Bạch Ngạc đang ngủ say sưa: “Nương tử, mau dậy nhìn mặt trời mọc, để lát nữa sẽ không kịp mất.”

“Có cái gì mà không kịp, cũng chỉ là mặt trời lên mà thôi.” Than thở, cũng không mở mắt.

“Mau mau nhìn xem, xem xong xuống núi ăn sáng, nếu không không kịp mất.”

“Được, nhìn thì nhìn.” Cuối cùng thì Quý Bạch Ngạc cũng đứng dậy.

“Gia cầm vẫn chỉ là gia cầm.” Hắn lắc đầu.

Đi bộ xuống núi, trên đường núi, đám sương còn nồng đậm, ánh mặt trời xuyên qua rừng cây phảng phát những tia sáng mảnh, chiếu trên hai người bọn họ. Để ý động tĩnh phía sau, Kim Lục Phúc cười cười, xem ra quỷ muốn Như Ảnh Tùy Hình đến Hàng Châu, vậy...trước mắt không cắt đuôi bọn họ, để xem cuối cùng có ý đồ gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...