Lục Phúc Nhàn Rỗi

Chương 5: Nhìn Cảnh Không Nên Nhìn



Rời khỏi núi Côn Lôn, Kim Lục Phúc đi thẳng một mạch, mục đích chỉ có một, đi tới nơi có người sống. Nhưng trời quá lạnh, hơn nữa hắn một thân trang phục và đồ dùng kỳ quái, cho dù có người trông thấy hắn chắc cũng chạy mất dép, không có cách nào khác, áo choàng phủ đầy tuyết trắng cộng thêm mái tóc dài rối bù nhìn giống như tuyết yêu từ trên núi chạy xuống.

Kim Lục Phúc cũng tự biết hình ảnh bản thân quái dị, nhưng nơi này hoang tàn vắng vẻ, hắn biết đến chỗ nào mua y phục mới đây? Hơn nữa, thực ra hắn khá thích bộ y phục này, rộng thùng thình thoải mái. Bảo hắn vứt đi, hắn còn không nỡ a. Căn cứ vào tâm lý như thế, nên qua vài trấn nhỏ, Kim Lục Phúc tự làm cho mình tầm mắt hạn hẹp không phát hiện ra mấy cửa hàng bán y phục.

Thật lâu sau, mùa đông cũng đã trôi qua. Cả một vùng Tây Bắc mơ hồ sinh trưởng. Mặc dù hắn vẫn chưa bỏ bộ y phục đi, nhưng cũng không thể nào cứ mặc mãi y phục hôi rình như thế được. Chẳng khác gì đống bùn a. Bỗng nhiên nhớ tới đại miêu, không biết lại bị Tiểu Bạch Ngan hành hạ thành cái dạng gì rồi.

Thay đổi y phục, Kim Lục Phúc bắt đầu nhàn nhã đi dạo trên đất Tây Bắc, thời gian lượn lờ cũng thoải mái, chỉ thỉnh thoảng lo lắng Đỗ mỹ nhân cùng Quý lão đầu từ trên trời giáng xuống.

Thẳng tới cuối tháng tháng ba, nhìn thấy một rừng hoa đào nở rộ. Kim Lục Phúc cao hứng đi xuyên qua rừng đào, lẩm bẩm: “Ai ya, không ngờ gặp được một rừng hoa đào, rộng mấy trăm bước. Tiểu gia ta tìm thử xem, biết đâu lại thấy chốn bồng lai tiên cảnh của Ngụy Tấn.” Nghĩ lại, không được, mới được phóng thích khỏi trạng thái ẩn cư, chẳng may chốn đào nguyên tiên cảnh này cũng là một cái lồng cá thì toi~~

Hoa đào vừa mới nở rộ, dưới đất cũng không có nhiều hoa rơi, trong rừng cũng không có đường mòn, chắc là có ít người địa phương qua lại. Kim Lục Phúc chậm rãi đi vào sâu trong rừng, cánh hoa đào bay xuống đảo quanh hắn, ngẫu nhiên có vài cánh hoa tinh nghịch rơi xuống đầu và bả vai.

Trời trong nắng ấm rất thích hợp để ngủ. Kim Lục Phục vừa mới nghĩ tới, lại bị ánh nắng ấm áp làm cho buồn ngủ. Mắt liếc trái liếc phải, chọn được một cây đào đại thụ cành lá tươi tốt, liền xông lên, cứ thế dựa vào thân cây đi vào giấc ngủ, mái tóc dài đã lâu không cắt, được túm gọn lại thành một bó cứ thế từng đợt gió thổi qua bay phất phơ trong gió, từ xa nhìn lại, giống như mỹ nam đang ngủ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không nghe thấy mấy lời lẩm bẩm linh tinh vô nghĩa của hắn~~ “Quả đào, quá ngon~”…..

Ngủ a ngủ a, đến tận lúc mặt trời đã đi về phía tây, hắn mới tỉnh dậy, nhìn những cánh đào phấn hồng bị ánh sáng vàng nhạt của mặt trời chiếu tới nhuộm thành màu đỏ. “Cứ tưởng là quả bưởi, hóa ra là mặt trời.” Hắn xoa xoa bụng: “Đừng kêu nữa, thiếu một bữa cũng không được. Ăn thôi, ăn thôi.”

Bay xuống đất, đi về phía bờ sông, tiết trời xuân, không biết đàn cá ngủ đông đã tỉnh hay chưa. Nếu chưa tỉnh, hắn cũng không thể làm gì khác hơn là đi bắt mấy con ếch ngủ đông về ăn.

Ở nơi này không có người bản địa nào, tiếng nước sông chảy róc rách nghe thật vui tai, trên mặt sông phản chiếu hình ảnh hồng hồng của mặt trời, có cả những đám mây, mặt nước cũng thật sống động. Kim Lục Phúc đứng trên bờ sông nhìn xuống, không có cá ư? Nước sông ấm áp như vậy, thế mà lại không có cá.

Có chút thất vọng, hắn cũng biết là phải bắt đầu tìm cách bí mật bắt ếch, chặt vài nhánh cây làm bẫy, bởi vì quen tay làm nhanh, chẳng mấy chốc hắn đã bắt được và chú ếch còn đang hôn mê “không kịp chống cự”. Dự định đem tới bờ sông rửa sạch, đi chưa được mấy bước lại thấy trên cành cây có thứ gì đó màu đỏ, tính tò mò lại nổi lên, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, lấy được món đồ đó trong tay, đúng là một khối khăn lụa đỏ, không khỏi mở miệng to thành ‘O’, lụa đỏ… đầu óc lại nhớ tới sự tích nữ quỷ, Niếp Tiểu Thiến cũng là một loại nữ quỷ. Theo lý thường mà nói, ở nơi hoang dã này có người đã là chuyện kỳ lạ, nếu còn là nữ nhân thì…

Suy nghĩ một chút, nữ quỷ cũng chả liên quan gì tới hắn, hắn lại đàng hoàng đi rửa sạch mấy con ếch chuẩn bị làm bữa tối, lại nhìn khối lụa đỏ, không tệ, có thể dùng để đựng ếch.

Đi tới bờ sông, hắn ngẩn người, ánh mắt trợn tròn, mày cũng nhíu lại, sau đó lập tức quay lưng lại. Tiếng nước róc rách lớn dần, còn vẳng lại một khúc hát.

Nếu như nước sông biết ca hát, không phải thủy quái hiện hình thì cũng là người làm chuyện ma quái. Lúc này thì nên làm gì nhỉ?

Tiếng gát vẫn vang lên, càng ngày càng vui vẻ.

"Khụ khụ!" Kim Lục Phúc nhịn không được hắng giọng.

Tốt rồi, tiếng hát đã ngừng, đổi thành một tiếng hét chói tai, mấy đàn chim ngày đêm sống yên ổn trong núi nghe thấy mà đồng loạt bay toán loạn, nếu là người nhát gan, chắc chắn sẽ lao thẳng xuống vực rồi.

Có tiếng nước động lại gần, cảm thấy rõ ràng ở phía sau lưng có một cặp mắt đang phun lửa nhìn trừng trừng vào hắn, nói bô lô ba la gì đó, một từ hắn nghe cũng không hiểu, nhưng theo lẽ thường mà suy đoán, chắc chắn không phải lời tình cảm du dương, đại loại chắc là mắng hắn là đăng đồ tử, hạ lưu linh tinh gì đó…

Nhún nhún vai buông thong tay: “Cô nương, nàng có biết nói tiếng Trung Nguyên không? Nếu không đừng có lãng phí khí lực mắng ta, ta nghe không hiểu đâu.”

“Ngươi… ngươi là đồ hạ lưu, đăng đồ tử, háo sắc, dám nhìn lén bổn tiểu thư tắm rửa.” Một giọng nữ phun hỏa hét lên, thanh âm Hán ngữ cứng nhắc.

"Ha ha ha" Kim Lục Phúc cười: "Sai rồi."

Nghe phía sau có tiếng rắc rắc lại xoạt xoạt, Kim Lục Phúc biết nàng kia đang mặc quần áo. Rồi lại một hồi gió lạnh lại gần, Kim Lục Phúc nhẹ nhàng xoay người lại, dễ dàng nắm lấy cổ tay nàng. Nhìn gần, giống như nữ tử tộc Duy Ngô Nhĩ, mắt to, mũi cao, nàng mặc hồng y, rất đẹp.

“Hóa ra đúng là mỹ nhân ngư.” Kim Lục Phúc bày ra vẻ mặt háo sắc lại gần nàng kia, chỉ thấy lông mi nàng dựng đứng, đôi mắt trợn tròn, đôi môi đỏ mím chặt lại.

"Hỗn đản, ngươi mau buông, hạ lưu." Nữ tử kêu to, Kim Lục Phúc rất có tư thế của một Giảo Kim.

“Mỹ nhân, ta biết nữ nhân đều nói ta phong lưu, sao nàng lại nói ta là hạ lưu chứ?” Hắn kéo cổ tay nàng lại gần hơn, nhìn sâu vào mắt nàng. “Nhìn thấy rõ chứ, ánh mắt ta rất vô tư trong sáng, cho nên nếu đã nhìn thì sẽ nhìn thẳng, không bao giờ ta nhìn lén. Vì vậy…” dài giọng nói tiếp. “Vì trừng phạt nàng dám buộc tội ta lung tung, ta đành phải hạ lưu một lần trừng phạt nàng, sao nào?”

“Người Trung Nguyên chết tiệt, Tac- ta, mau buông ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn.” Thanh âm chói lọi khiến hắn muốn ù tai.

Chớp chớp mắt, cười gian. “Ta cũng sẽ không cưới nàng, có hài tử hay không thì liên quan gì tới nàng, sao có thể đoạn tử tuyệt tôn được chứ?”

Thiếu nữ tức giận tới đỏ mặt, không khác nào mặt trời đỏ phía tây đằng kia.

“Oa, mỹ nhân, lúc nàng tức giận thật xinh đẹp a, đẹp thì đẹp, nhưng tính tình nóng nảy như vậy, ta cũng không có hứng thú.” Tùy tiện buông tay nàng ra, hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên ngọn cây. “Nhân lúc ta còn chưa đổi ý, nàng mau chạy trối chết đi thôi.” Ra vẻ hạ thủ lưu tình.

Đột nhiên thiếu nữ lăng không bay lên, đoản kiếm trong tay phóng về phía Kim Lục Phúc, lại bị hắn tóm được. “Ồ, y phục của nàng không chỉnh tề.”

Thiếu nữ rơi xuống, nhanh chóng kiểm tra y phục, sau đó giận dữ ngẩng đầu nhìn Kim Lục Phúc cà lơ phất phơ. “Nam nhân thối tha, ngươi chờ đó cho ta, nhất định ta sẽ khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn.”

“Đừng dong dài nữa, so với nương tử nhà ta còn lắm lời hơn, đi đi, cẩn thận lạc đường, ta ở đây nướng ếch chờ nàng.” Kim Lục Phúc ngắt một đóa hoa đào, lầu bầu. “Hoa đỏ ếch xanh, đẹp mắt vui tai.” Lại phi thân xuống đất đi về phía bờ sông nơi mấy con ếch xanh đang nằm trong khối lụa đỏ… rút khối lụa ra đưa cho nàng kia, “Cái này, nàng vất đi hả?”

"Trả lại cho ta." Thiếu nữ quát. Tay túm chặt cổ áo, thở hổn hển xông tới.

“Ta cũng không có nói là không trả, ha ha, vẫn lợi cho nàng, còn mang theo chút hương thịt.” Kim Lục Phúc nhàn nhã ngồi xuống rửa ếch. “Cô nương, đừng tưởng ta sẽ chia thịt ếch cho nàng, bản thân ta còn ăn chưa đủ. Nhìn nàng cũng là con nhà quyền quý, mau về nhà ăn cơm đi.”

"Hừ, ngươi chờ đấy, có giỏi thì đừng chạy." Nàng giận dữ giậm chân, rồi thi triển khinh công bay đi.

Kim Lục Phúc xâu mấy con ếch thành một túm, tự nhủ: “Có gan cũng đã không ở lại nơi này, không chạy ư? Ta cũng có phải núi Côn Lôn sừng sững bất động đâu…”

Vui vẻ nhặt vài cành cây khô châm lửa đốt, dần dần mùi thịt nướng ngào ngạt bốc lên, hắn lấy từ trong túi ra một ít muối rắc lên.

Cuối cùng cũng ăn no, hắn thỏa mãn vỗ vỗ bụng, ợ một cái rõ to: “Sống thế này mới là sống chứ, còn cần gì hơn a!” Vô cùng cảm động.

Trời tối dần, phía chân trời chỉ còn lưu lại một mảnh ửng hồng. Bỗng nhiên Kim Lục Phúc có chút nhớ những ngày ở núi Côn Lôn, nhớ nhà. Không biết lúc này lão cha, lão nương đang làm gì? Ăn cơm? Tản bộ? Đánh cờ? Lắc đầu, không đúng không đúng, chắc chắn nương không chơi cờ, đánh cờ là yếu điểm của nương hắn, lần nào đánh cờ với Trần gia cũng thua. Lại nhớ tới lão cha, vẫn trầm ngâm như vậy ư? Tóm lại chắc giờ này không phải phê tấu chương. Có lẽ đang ngồi đọc kinh thư. Nương hắn từng nói, cha hắn từng có ý muốn xuất gia (đi tu), nhưng vì toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà mới không xuất gia. Sau đó hắn hỏi cha, vì sao lại không xuất gia? Cha hắn nghiêm túc nói: “Con cho rằng nương con có thể nuôi các con sao?” Sau đó hắn hiểu, nương hắn là người… không thể tự lực cánh sinh.

“Từ mẫu thủ trung tuyến

Du tử thân thượng y

Lâm hành mật mật phùng

Ý khủng trì trì qui

Thuỳ ngôn thốn thảo tâm

Báo đắc tam xuân huy.”

(慈母手中線, 遊子身上衣; 臨行密密縫, 意恐遲遲歸。 誰言寸草心, 報得三春輝?) [2]

Kim Lục Phúc miên man nhớ lại, cầm một cành cây làm gậy đi lại trong rừng, vừa đi vừa suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng: có gốc cây nào thoải mái không nhỉ?

Đêm khuya.

Xa xa từ trong núi ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng sói tru, Kim Lục Phúc gối đầu lên cánh tay ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời, tiếng sói tru làm hắn nhớ tới đại miêu, ban đêm lạnh như vậy mà được ôm đại miêu sưởi ấm thì tốt, còn gì thoải mái hơn. Không biết lúc này Đỗ mỹ nhân và Quý lão đầu đi bắt người đã về chưa.

Những ngôi sao cứ sáng lấp lánh trên trời, lặng lẽ yên bình.

[2] Bài thơ trên là bài “遊子吟” – Du tử ngâm của Mạnh Giao. Bên trên mình đã post bản Hán Việt và bản gốc nên ở đây sẽ post bản dịch nghĩa và dịch thơ cho đầy đủ.

Dịch nghĩa:

Khúc ngâm đưa tiễn người đi xa

Cuộn chỉ ở trong tay người mẹ hiền

Lo cho đứa con đi xa không có áo mặc.

Lúc sắc đi mẹ chăm lo thật kỹ,

Ý mẹ sợ lâu lâu con mới được về.

Ai bảo tâm sức của người con yếu ớt như đám cỏ

Sẽ báo đáp nổi ánh mặt trời mùa xuân.

Dịch thơ: (bản dịch của Ngô Văn Phú)

Khúc ngâm tiễn con đi xa

Mẹ từ sợi chỉ trong tay,

Trên mình du tử áo may vội vàng.

Sắp đi mũi chỉ kĩ càng,

Sợ con đi đó nhỡ nhàng chờ lâu.

Chút lòng tấc cỏ dễ đâu,

Bóng ba xuân đáp ơn sâu cho vừa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...