Lục Tử Hề

Chương 32: Tâm ý sáng tỏ



"Wow, hóa ra tướng quân thích cái thể loại này, phải nhớ kĩ mới được."

"Tháng sau chính là tiết Hoa Thoa mỗi năm một lần, đến lúc đó mỗi người đều phải chuẩn bị một cây trâm ngọc, sau đó đưa cho người trong lòng mình. Nhất định là như vậy, chẳng lẽ tướng quân có người mình thích rồi?!"

"Trời ơi. Tướng quân mua, màu lục nhạt, một hồi nữa ta đi hỏi lão bản xem hình dạng thế nào."

"Ngươi đúng là chẳng thú vị gì cả, đợi đến khi biết hình dạng trâm ngọc tướng quân chọn thì đến Tiết Hoa Thoa, ta sẽ chú tâm tìm xem là tiểu thư nhà nào lợi hại như vậy, thế nhưng lại có được tâm của Huyền Vũ đại tướng quân."

"Thì ra tướng quân chỉ mua một cây ngọc trâm thuần thể, thế mới nói mắt ta tốt vậy mà sao lại không nhìn thấy hoa văn trên đó?"

Những lời Tử Tấn nói một tháng trước như thể lặp lại trong đầu y, Lục Bạch ngẩn ra, nhìn hoa văn trên cây trâm ngọc.

Trên đầu trâm có khắc ba phiến lá trúc, hình dáng khăng khít gắn bó, chạm trổ nhẵn nhụi, ngay cả hoa văn lá trúc cũng đẹp mắt vô cùng, Lục Bạch nhìn kỹ, trong hai phiến lá đó có khắc hai chữ.

Hề, Cáp.

Y ngẩn ra, nhớ tới chính mình cũng tùy tiện mua một cây trâm gỗ, cũng có hình lá trúc, vừa đúng có nghĩa thiên soa địa biệt.

Trên mình cây trâm có điểm vài đóa hoa, sờ lên có cảm giác sần sùi, thế nên nếu cái nó lên đầu chắc chắn sẽ không rơi xuống.

Lục Bạch nhìn cây trâm ngọc trong tay Tống Cáp mà chần chờ.

Tống Cáp hỏi lại: "Tử Hề, ngươi có muốn hay không!"

Lục Bạch nghe giọng hắn lạnh lùng trong đó có chứa cả một tia hoảng hốt thì bỗng ngẩn ra, cố ý qua loa nói: "Tống Cáp, ngươi biết rõ hai người đàn ông đến với nhau sẽ như thế nào mà?"

Tống Cáp chỉ nhìn chằm chằm y chứ chẳng nói một lời nào.

"Mẫu thân ngươi sẽ không đồng ý, liệt tổ liệt tông nhà họ Tống sẽ không đồng ý, cha mẹ ta sẽ không đồng ý, trên dưới họ Lục sẽ không đồng ý, tất cả mọi người đều sẽ không đồng ý, ngươi có hiểu hay không?!"

Tống Cáp nói: "Ta chỉ muốn ngươi đồng ý."

Lục Bạch thản nhiên cười: "Thế có lợi lộc gì đâu?"

"Sao lại vô dụng, chỉ cần ngươi đồng ý, bất luận phát sinh chuyện gì ta đều sẽ ở bên ngươi. Ta sẽ khuyên bọn họ, đến một ngày nào đó họ cũng sẽ đồng ý thôi."

"Vô dụng, vô dụng...." Lục Bạch còn quá nhiều băn khoăn.

Tống Cáp bước từng bước tới gần: "Nhận lấy nó đi, Tử Hề, nhận lấy nó."

"Không, không, ngươi đừng ép ta." Cuối cùng Lục Bạch cũng không chịu nổi nữa, không nhận lấy cây trâm nọ mà mạnh mẽ xoay người chạy đi, để lại một mình Tống Cáp đứng đực ở đó với cây trâm ngọc trong tay.

Lục Bạch nằm trên giường, vô lực nhìn trần nhà, trong đôi mắt trống rỗng tràn đầy sự yếu đuối.

"Cha, nương, con nên làm gì bây giờ.....?"

"Thật sự thích rồi, thật sự yêu mất rồi, làm sao bây giờ?"

"Tống Cáp ơi....."

Lục Bạch bị bệnh, cứ ngủ không chịu tỉnh.

Tìm rất nhiều đại phu, nhìn một lần lại một lần, ai cũng nói y có tâm bệnh, không có thuốc giải đâu.

Tống Cáp tìm đến, ngồi bên giường y thủ cả một đêm.

Ba ngày sau, Lục bạch tỉnh lại, Lục Tử Tấn hoan hỉ không thôi, vội vàng nói cho cha mẹ và muội muội, người nhà đến thăm hỏi một hồi rồi Lục Tử Tấn muốn đi báo cho Tống Cáp.

Lục Bạch gọi anh ta trở lại.

"Tử Tấn, ca ca, ta nghĩ thông rồi, đừng đi tìm anh ấy."

Tử Tấn nghi vấn hỏi: "Tướng quân lo cho ngươi lắm, ba ngày nay ngày nào hắn cũng đến chăm sóc ngươi. Để ta đi báo cho hắn để hắn bớt lo."

Lục Bạch nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt yếu đuối không sao chịu nổi, y nói: "Tử Tấn, ta mệt rồi, ta muốn về nhà. Xin lỗi, ta không thể tham gia hôn lễ của ca."

Tử Tấn do dự: "Ngươi....là vì tướng quân sao?"

Lục Bạch buông mí mắt xuống, che giấu sự thương tâm trong đó.

Lục Tử Tấn hít một hơi thật dài, nói: "Thật ra, ngươi không cần lo lắng như vậy đâu, tuy rằng thế gian không chấp nhận tình yêu giữa hai người đàn ông nhưng ngươi sao phải để ý đến ánh mắt của người khác chứ, người nhà họ Lục ai cũng là người thông tình đạt lý, ngươi nên biết điều này."

Lục Bạch mở to mắt nhìn Lục Tử Tấn, sự bất an áy nát và mong chờ trong đó khiến Lục Tử Tấn hoảng hốt một trận.

Lục Bạch nói: "Thân thể mẹ ta không tốt, ta không muốn khiến bà ấy đau lòng vì chuyện này. Còn có liệt tổ liệt tông nhà họ Lục nữa, ta đọc sách thánh hiền, làm như vậy là võng đoạn chuyện luân thường, rất có lỗi với tổ tiên nhà họ Lục."

Lục Tử Tấn lắc lắc đầu, ngồi xuống cạnh y giảng đạo lý: "Tử Hề, ngươi nghĩ sai rồi."

"A?" Lục Bạch chớp chớp mắt, vẻ mặt vô thố.

"Tuy rằng thân mình của thím không tốt, nhưng ngươi phải biết kỳ vọng lớn nhất của người làm mẹ là gì, là hạnh phúc của con cái. Người mẹ là người vĩ đại nhất trên thế giới này, bà có thể bao dung với sai lầm của chúng ta, cũng sẽ không làm ra chuyện khiến chúng ta không hạnh phúc đâu."

Anh ta nói tiếp: "Ngươi nhìn ta mà xem, từ nhỏ đã nghịch ngợm gây sự, chẳng nghe lời ai, sợ rằng là người vô dụng nhất nhà họ Lục rồi. Nhưng mà ta lại dám nói một câu, ta Lục Tử Tấn đường đường là nam nhi bảy thước, trên không hổ với trời, dưới không hổ với ai, tinh trung đền nợ nước như thế sao lại có lỗi với liệt tổ liệt tông cho được?!"

"Tử Hề ngươi đọc đủ loại sách vở, chỉ bảo cho người khác, làm gương cho người ta, chí khí ngút trời. Chẳng qua là thích một nam nhân, có phải làm chuyện gì ghê gớm đâu, đó là chân tình chân ý của ngươi, liệt tổ liệt tông há lại không cho?"

Lục Bạch: ".....Ta."

Lục Tử Tấn lại nói: "Nếu ngươi vẫn không tin thì ngươi hãy về Linh Châu đi, nói chuyện này cho chú thím nghe, ta dám cam đoan bọn họ nhất định sẽ chấp nhận thôi."

"Vì sao?"

Lục Tử Tấn sờ sờ đầu y, ôn thanh tiếu ngữ nói: "Bởi vì, đệ đệ à, ngươi là con của họ....Là đứa con họ đau họ thương, bọn họ đều yêu ngươi nên sẽ bảo vệ ngươi."

"Tử Hề, không cần để ý lời nói của thế tục đâu, con người sống trên đời là vì chính mình. Chỉ có khi ngươi hạnh phúc thì mới có dũng khí đối mặt với hiềm nghi trên thế giới này, sau đó đường đường chính chính nói với mọi người rằng: Người Lục Tử Hề ta thích chính là Tống Cáp, các ngươi có thể làm gì được ta."

Lục Bạch "phụt" cười ra một tiếng, nghe Lục Tử Tấn nói làm y có cảm giác sự tình có vẻ không khó khăn như y nghĩ.

Mi nhãn dần giãn ra, ngay cả khuôn mặt cũng đều nổi lên nét cười.

Trong lòng y nóng lòng muốn thử, mỉm cười nói: "Tử Tấn, ngươi thật dũng cảm."

"Ngươi rồi sẽ giống ta thôi."

"Cảm ơn ngươi, Tử Tấn."

"Người ngươi phải cảm ơn không phải ta đâu." Lục Tử Tấn nói.

Lục Bạch giật mình: "?"

"Phải cảm ơn Tống Cáp ấy, là hắn khiến ngươi trở nên dũng cảm."

"Ta...." Măt Lục Bạch hơi hơi đanh lại.

......Một lát sau.

"Tử Tấn, ta muốn về Linh Châu một chuyến."

"Ngươi nghĩ thông rồi à, muốn nói cho bọn họ biết sao?"

Lục Bạch mỉm cười: "Ừ, ta nên nói tâm ý của mình cho cha mẹ, làm cho họ bớt lo lắng và hạnh phúc thay ta."

Lục Tử Tấn cũng rất kích động: "Ta đi nói cho tướng quân một tiếng."

Lục Bạch vội giữ chặt hắn lại nói: "Đừng nói cho anh ấy biết, ta nghĩ rồi, ta muốn cho ảnh một kinh hỉ."

"Ừa." Lục Tử Tấn cân nhắc một chút, "Thế cũng được, tướng quân cũng đã vất vả nhiều ngày rồi, đến lúc được kinh hỉ thôi."

"Vậy bao lâu ngươi trở về."

Lục Bạch nghĩ nghĩ, bỗng nhiên phát giác lòng mình có chút vội vàng, y nói: "Ngày mai khởi hành."

"Gấp thế sao?"

"Ừ." Lục Bạch mỉm cười.

"Được, ngày mai ta sẽ chuẩn bị tốt xe ngựa, phái theo vài nhân thủ dẫn người về Linh Châu an toàn." Lục Tử Tấn vốn định mình cũng về Linh Châu, khổ nỗi hắn lại có hôn sự phải làm, thêm quân doanh thi thoảng lại có chuyện nên không thể rời đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...