Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 7-1: Người chung thủy (1)



Editor: Yang3S

_______

"Đùng."

Một cái thùng gỗ được thả xuống dưới đáy giếng.

Thời gian trôi qua cũng không nhanh, nhưng lại nghĩ rất xa vời.

Tạ Đạo Niên múc nước vào chậu để rửa anh đào, Lục Yên ở bên cạnh giúp anh phân loại thư pháp.

"Lại đây, ăn thử." Tay anh vẫn còn mang theo hơi lạnh, cầm một quả anh đào đưa vào miệng cô.

Lục Yên nhìn nét chữ phóng khoáng trên tay, hỏi anh, "Trường Canh, anh luyện thư pháp được bao lâu rồi?"

"Luyện từ hồi nhỏ."

"Bác trai bắt anh luyện?"

"Ừm. Còn em, hồi nhỏ em học cái gì?"

"Bình thường mẹ em không ở nhà, em tự lên mạng học cách làm các món đồ thủ công*."

(*Thủ công = làm các món đồ bằng tay = handmade)

Tạ Đạo Niên xoa đầu cô, "Chắc lúc ý em rất buồn chán?"

"Không đâu, anh tưởng làm việc đó là đơn giản à?"

Thực sự là không đơn giản, muốn làm được một món thật đẹp không phải là dễ, không phải chỉ cần kiên trì là sẽ làm được, hơn nữa cô còn có thể coi việc đó thành công việc chuyên môn của mình.

Tạ Đạo Niên nở nụ cười, đưa vào miệng cắn một quả anh đào, "Em rất giỏi."

Lục Yên tiếp tục phân loại thư pháp, giúp anh xếp gọn lại, Tạ Đạo Niên đi đến phía sau ôm lấy cô, Lục Yên quay đầu lại nhìn anh, hai người hôn nhau một lúc, sau đó nhìn nhau cười.

Trần Lộ đang ở ban công thu dọn củ cải khô, nhìn xuống dưới nhà, nở nụ cười nhẹ. Tạ Vân Bằng ở bên cạnh hút thuốc, không nói gì.

Một con chim én bay qua, tốc độ nhanh như chớp.

.......

Khi Lục Yên về nhà, đi ngang qua tiệm giặt của chị Bạch Mân, thấy bên ngoài cửa tiệm có một đám người, đột nhiên, trong đám người đó có một người bị đẩy ra ngoài, Lục Yên vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, sau khi thấy rõ người bị đẩy ra, liếc mắt, đi sang một bên.

Người bị đánh là Triêu Cường, lúc này anh ta đang ngã chổng vó, một người phụ nữ quần áo xốc xếch chạy ra từ tiệm giặt, đầu bù tóc rối, lớp trang điểm đã phai nhòa, nhìn rất chật vật.

Trên khuôn mặt của chị Bạch Mân in một dấu bàn tay, chị ra sức cầm chổi đuổi đánh người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia lăn mình mấy vòng rồi biến mất trong đám người.

Triêu Cường đứng dậy sau đó to mồm chửi mắng, "Đồ đàn bà tồi kia, dám đánh ông đây."

Có một người cao lớn đi ra khỏi đám người, là Triêu Thành anh trai của Triêu Cường, anh ta kéo Triêu Cường lại, "Mau xin lỗi em dâu đi."

Triêu Cường luôn rất sợ anh trai mình, hắn ta đi giày vào, sau đó run rẩy nói, "Ai bảo cô ta hung dữ cơ chứ."

Chị Bạch Mân ở trong đám người trừng mắt lườm hắn ta, Triêu Thành giơ nắm đấm lên, mọi người tự giác tránh ra, Triêu Cường ngã xuống.

Lục Yên thấy nước mắt của chị Bạch Mân vẫn còn vương trên khuôn mặt, chị xoay người đi về phía tiệm giặt, đóng cửa rầm một cái, mọi người không thấy hình ảnh náo nhiệt nữa, đều giải tán đi, còn Triêu Thành nhìn cánh cửa kia, nắm đấm cuối cùng cũng mở ra.

Lục Yên đứng yên tại chỗ, không nói gì.

Trên con phố này, có quán tào phớ của thím Vương, thím Vương có một cô con gái, khi sinh ra vì sốt cao mà não kém phát triển, về sau khi lớn lên cô bé thích cầm một cái micro đồ chơi hát trước cửa quán, Lục Yên nhiều lần bị cô bé kéo vào bắt làm khán giả nghe cô bé hát, đối với việc này thím Vương chỉ biết ngại ngùng không nói gì.

Vợ chồng nhà bác Thất thì đang chờ con trai tỉnh lại, còn chị Bạch Mân thì có một ông chồng tồi tàn, không biết làm gì ngoài thở dài ngao ngán.

Vẫn còn rất nhiều số phận khác, sống chật vật như vậy, mọi người đều sống cùng nhau, hít thở bầu không khí giống nhau, nhưng số phận cuộc đời lại khác nhau rất nhiều.

Lục Yên về nhà làm cơm xong ăn, đi đến ban công cầm bình phun nước tưới hoa sen đá*, A Bảo đang liếm cơ thể, Lục Yên cho nó ăn một chút thức ăn của mèo, nghĩ ngợi một lúc, đi vào phòng lấy tuýp thuốc mỡ mang đến tiệm giặt của chị Bạch Mân.

(*hoa sen đá: có ý nghĩa tượng trưng cho lòng son sắt trong tình bạn, tình yêu...)

Đi đến tiệm giặt của chị Bạch Mân, đi vào từ cửa sau, cô nhìn thấy chị Bạch Mân đang ngồi trên ghế, bóng lưng nhìn vừa yếu ớt vừa cô đơn.

Lục Yên gõ cửa, Bạch Mân đột nhiên rùng mình một cái, quay người lại, nhìn thấy cô, nở một nụ cười, "Tiểu Yên, tìm chị có chuyện gì à?"

"Chị Bạch Mân, em mang thuốc xoa bóp cho chị." Lục Yên để tuýp thuốc mỡ lên mặt bàn.

Bạch Mân vỗ vỗ bả vai của cô, "Cảm ơn em nhé."

Ánh đèn chiếu vào người Bạch Mân, nhìn chị khá nhợt nhạt, vết tát trên mặt nhìn còn đỏ và dữ tợn hơn lúc nãy.

Lục Yên tự dưng không biết mình nên làm cái gì nữa.

"Tiểu Yên, em có cảm thấy chị rất vô dụng không?"

"Không hề, em chưa bao giờ nghĩ chị như vậy."

Bạch Mân cười buồn bã, "Trước khi anh ta cưới chị, anh ta không phải là người như vậy, suốt ngày nói lời ngon ngọt, giờ chỉ biết tự trách bản thân không tìm hiểu kĩ."

Giọng nói Lục Yên chắc chắn, "Anh ta cũng có lỗi." Cô nhìn Bạch Mân với cái nhìn rất nghiêm túc, "Anh ta cũng có lỗi, có rất nhiều lỗi."

Tại sao mọi người lại chỉ biết khiển trách người bị hại cơ chứ?

Bạch Mân nở nụ cười, "Tiểu Yên, cảm ơn em, chị Bạch Mân sẽ cố gắng, sẽ sớm ly hôn với anh ta."

Lục Yên vội vàng gật đầu.

Cửa trước đột nhiên bị mở ra, Triêu Thành cầm thứ gì đó đi vào, nhìn thấy Lục Yên, có chút ngạc nhiên.

Lục Yên mỉm cười với Triêu Thành, sau đó đứng dậy, "Chị Bạch Mân, em về đây."

Bạch Mân đứng dậy tiễn cô ra cửa, chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô, chị mới đóng cửa, khóa lại, bên trong khôi phục lại sự yên tĩnh.

Côn trùng bay xung quanh bóng đèn điện.

Người đàn ông phía sau từ từ bước đến.

Ánh đèn rất sáng, cái bóng của bọn họ phản chiểu lên bức tường, người đàn ông càng ngày càng đi đến gần, cho đến khi cơ thể hai người sát vào nhau.

Bạch Mân nhắm mắt lại.

.......
Chương trước Chương tiếp
Loading...