Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Chương 23



Nghe được lời này, Ôn Tử Tân liếm liếm môi dưới khô khốc, chỉ do dự một lát, liền thành thật trả lời nói:

"Ừ, gặp qua."

Vu Thanh có chút không hài lòng với câu trả lời này, truy vấn nói: "Là gặp qua hay là ở bên nhau?"

Nghĩ đến đây, ánh mắt Ôn Tử Tân ảm đạm xuống, nhẹ giọng nói: "Không ở bên nhau."

Vu Thanh cũng không ôm chủ đề này nữa, chỉ là nghi hoặc gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói:

"Tại sao không tôi không có ấn tượng gì vậy...... Hoàn toàn không nhớ rõ có gặp qua anh......"

Ôn Tử Tân không nói nữa.

"Nhưng Hứa Tiểu Vân nói với tôi qua video là đã gặp qua anh nhiều lần, tôi không có khả năng không có ấn tượng a......"

Nghe vậy, ngữ khí Ôn Tử Tân mang theo tự giễu: "Có thể là tôi không khiến em cảm thấy có ấn tượng sâu sắc."

Vu Thanh nương ánh trăng chú ý tới ngũ quan Ôn Tử Tân, lập tức phủ nhận: "Sao có thể!"

Sau đó, cô đột nhiên có chút khẩn trương, ngón tay đan vào nhau:" Tôi trước đây có sinh bệnh gì không? Hoặc là tai nạn xe cộ gì đó? Sau đó mất trí nhớ?"

Ôn Tử Tân nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Em suy nghĩ nhiều quá."

"Không hiểu gì hết! Hứa Tiểu Vân nhớ rõ anh, sao tôi có thể không nhớ chứ?"

Ôn Tử Tân duỗi tay xoa xoa đầu cô, tựa hồ không muốn tiếp tục chủ đề này, ngữ khí hàm hồ mà lại có lệ: "Tôi cũng không rõ lắm."

Vấn đề này không chiếm được đáp án, Vu Thanh một lần nữa hỏi về nghi vấn vừa rồi:

"Vậy ngày đó anh vào bằng cách nào?"

"Em mở cửa cho tôi, nhưng không bao lâu em liền nói tôi theo em đi về, thế là tôi theo lời nói của em."

Lần này nói dối, anh không có nửa phần chần chờ.

Nghe được anh nói, nước mắt Vu Thanh lập tức rớt ra, thanh âm nghẹn ngào làm người nhịn không được đau lòng, nói ra nói lại khiến người khác dở khóc dở cười:

"Tôi có nên đến bệnh viện kiểm tra đầu óc một chút không."

Ôn Tử Tân có chút không phản ứng kịp trước sự thay đổi đột ngột của cô: "Vì cái gì?"

"Cái gì vì cái gì! Tất nhiên là không bình thường! Mới vừa rồi làm cái gì thì liền quên, tôi khẳng định là bị bệnh, sau đó anh sợ tôi lo lắng nên không dám nói cho tôi biết đúng không!"

"...... Có thể là lúc ấy em mới vừa tỉnh ngủ, còn chưa suy nghĩ thông suốt. "

Nước mắt Vu Thanh lăn dài như hạt đậu, tiếng khóc lập tức dừng lại khi nghe được giọng anh, chần chờ hỏi: "Là như thế này sao?"

Âm cuối kéo dài, khiến lời nói cô mang theo sự làm nũng.

Ôn Tử Tân gật gật đầu, cúi đầu, vô ý thức dùng ngón tay moi chăn.

Vu Thanh đồng thời trầm mặc xuống, tựa hồ nghĩ đến cái gì, không bao lâu cô lại có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi:

"Sau khi bị tôi quên mất, anh có phải rất không dễ chịu phải không......"

Ánh mắt Ôn Tử Tân ngừng một lát, ngốc ngốc ngẩng đầu xem cô, thanh âm chua chát, nhẹ giọng nói: "Là rất không dễ chịu."

Thử qua bao nhiêu lần, làm bộ lơ đãng đi ngang qua trước mặt cô, lại chỉ có thể nhìn cô một cái như người xa lạ, sau đó như chính mình sở liệu gặp thoáng qua, không có một lần ngoại lệ.

Đã rất nhiều lần cô xuất hiện thống khổ tuyệt vọng, nhưng cuối cùng, vẫn không chút do dự xóa hết ký ức về anh.

Cõi lòng anh đầy chờ mong để hóa hình thành người, thực sự rất....... đáng mong đợi.

Nhưng như vậy thì sao?

Rốt cuộc người mong đợi lâu như vậy, cũng chỉ có một mình anh.

Tuy rằng Vu Thanh thật sự không thể giải thích được tình huống này, nhưng Ôn Tử Tân xuất hiện trong cuộc đời cô quá tựa hồ là một sự kiện không thể phủ nhận.

Mà cô, đã thực sự quên anh.

Vu Thanh bắt lấy tay anh, mặt mày hàm chứa áy náy: "Thực xin lỗi......"

Ôn Tử Tân trực tiếp nhấc một góc chăn đặt mình vào trong chăn, đồng thời ôm eo Vu Thanh, kéo cô vào trong lòng ngực mình, hơi hơi dùng sức, hai người đồng thời nằm nghiêng xuống.

Hành động của anh không khiến Vu Thanh bất mãn, cô xê dịch thân thể, ở trong lòng ngực Ôn Tử Tân tìm vị trí thoải mái mới dừng động tác.

Ôn Tử Tân cúi đầu hôn hôn tóc cô, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu."

Vu Thanh đem nước mắt cọ lên ngực Ôn Tử Tân, bởi vì cảm xúc dâng trào mà cảm thấy mặt đỏ ngượng ngùng khi hai người đang cộng tịch cùng một chăn.

Cô rầu rĩ mở miệng, thanh âm còn mang theo tiếng nức nở nhè nhẹ:

"Tôi về sau sẽ không quên, anh đừng khó chịu."

Ôn Tử Tân dùng cằm cọ cọ đầu cô, hầu kết lăn lăn, ý cười chua xót bên miệng, đè thấp thanh âm mở miệng:

"Được."

Một mặt anh cứ nhân nhượng cùng thỏa hiệp làm Vu Thanh có chút khổ sở, hốc mắt lại ươn ướt:

"Sao anh không tức giận? Anh phát hỏa với tôi cũng không sao, chuyện này vốn dĩ là tôi sai."

Giọng nói của Ôn Tử Tân rốt cuộc có một tia dao động: "Là tôi sai."

Là anh, anh dọa đến Vu Thanh.

Thanh âm anh nhiễm sắc thái khác, nhẹ nhàng, giống như hơi thở vô tri, cùng hòa hợp với không khí: "Đừng quên anh."

Vu Thanh ngẩng đầu xem anh, trong mắt tràn đầy trịnh trọng: "Tuyệt đối sẽ không."

Sau khi hai người giao tiếp, tâm tình cả người Vu Thanh đều tốt lên, đồng thời trong lòng nảy lên chính là, sự thẹn thùng chưa biết đến.

Cô lập tức thoát khỏi lòng ngực của anh, ngay sau đó từ trên người anh bò qua: "Tôi...... Tôi phải về phòng."

Ôn Tử Tân hiếm khi không đi theo, chỉ là ngơ ngác ngồi trên giường, thật cẩn thận hỏi:

"Vu Thanh, vẫn luôn ở với em làm tôi cảm thấy rất tốt, em có biết không?

Không biết em cảm thấy, được không?

Đột nhiên, mọi sự dè dặt cùng miệng không đúng lòng của Vu Thanh đều biến mất không còn tăm hơi, cô vội vàng gật gật đầu, bụm mặt chỉ nói một chữ:

"Được."

Siêu cấp tốt.

Nói xong, cô lập tức mở cửa xông ra ngoài, chạy về phòng, mở cửa, đóng cửa.

Sau đó kích động bổ nhào vào trên giường, toàn bộ sọ não đều bắt đầu bốc khói, ngốc hề hề lăn vài vòng, cho đến khi cơ thể hoàn toàn nhập vào chăn bông mới lộ ra một đôi mắt thanh triệt sáng ngời.

Cô lẩm bẩm hộc ra ba chữ: "Ngôi sao nhỏ......"

Ôn Tử Tân cách vách còn đang ở trên giường suy nghĩ đến mấy chuyện gì đó thì nghe thấy Vu Thanh kêu anh, lỗ tai vểnh lên, đang muốn đứng dậy đi qua hỏi cô định làm gì, bên kia lại mở miệng lần thứ hai nói ra một câu.

"Rất thích nha......"

Một câu nói rất nhẹ, đánh vào nội tâm mềm mại nhất trong lòng Ôn Tử Tân, khiến anh quên đi sự trầm trọng vừa rồi, nhếch lên một nụ cười thật tươi, má lúm đồng tiền nhợt nhạt trên khóe miệng, khí chất cả người đều trong sáng lên.

Ôn Tử Tân nhịn không được mở miệng, đề cao âm lượng, chỉ vì để cô ở phòng bên cạnh có thể nghe thấy.

"Tôi cũng rất thích, tiểu Thanh." Anh nói như thế.

Bên kia tức khắc không có thanh âm, ngay cả tiếng thở rất nhỏ cũng không có.

Ôn Tử Tân nghi hoặc đem lỗ tai dán trên tường, cho rằng thính giác của mình có vấn đề.

Ngay sau đó, anh chợt nghe thấy Vu Thanh ở cách vách không thể tin nhẹ giọng nói: "Làm sao anh ta nghe thấy được nhỉ......"

Nghe được lời này, Ôn Tử Tân cảm thấy chính mình phải phản bác.

Ngay lập tức, anh lại tăng âm lượng, lớn tiếng trả lời Vu Thanh nói: "Thính lực của tôi khá tốt."

Lời vừa nói ra, Vu Thanh đầu bên kia thật sự không động tĩnh gì, Ôn Tử Tân chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của cô, từ dồn dập ảo não, dần dần trở nên vững vàng.

Mà anh lại không có buồn ngủ.

Ôn Tử Tân đột nhiên nhớ tới khi đó, lúc mình vừa mới biến hóa hình người, còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện cả người mình rơi xuống với tốc độ cực nhanh, đích đến chính là hành tinh gần mình nhất.

Anh cứ việc tiến hành dùng năng lượng để giảm xóc, nhưng vẫn bị trọng thương.

Tốc độ quá nhanh, nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao do không khí ma sát, bên cạnh phát ra tia lửa, từ rất nhỏ trở nên mãnh liệt, cả người anh, giống như bị đặt trong quả cầu lửa.

Một cú va chạm như tiếng sấm thật lớn kéo theo cú ngã của anh, đồng thời mặt đất bên dưới anh trở nên ao hãm vì cú va chạm mạnh.

Ánh lửa dần dần mai một, chỉ còn lại từng đợt từng đợt khói nhẹ lượn lờ chung quanh anh.

Tất cả thân thể anh đều bởi vì va chạm với những viên đá nhỏ xẹt qua mà tạo thành miệng vết thương, nhưng anh hầu như không cảm thấy đau đớn, bởi vì toàn thân anh không một chỗ nào mà không bị nhiệt độ cao thiêu đốt, huyết nhục(thịt) cùng máu tươi hỗn tạp, bạch cốt dày đặc có thể nhìn thấy rõ ràng.

Miệng vết thương nghiêm trọng đến mức khả năng tự chữa lành cũng trở nên chậm chạp.

Vào lúc đó, Ôn Tử Tân thực sự nghĩ rằng mình sắp đi Tây thiên.

Anh bất đắc dĩ mà lại thong thả khép lại hai mắt.

Đáng tiếc cỡ nào.

Thật vất vả, thật vất vả mới hóa thành người, thật vất vả mới có thể thoát khỏi cái nơi đầy cô độc mà lại không thấy ánh mặt.

Thật là...... Quá không dễ dàng.

Nhưng nguyên lai tồn tại, so với thoát khỏi nơi đó, còn muốn khó khăn.

Giây tiếp theo, hai mắt Ôn Tử Tân lập tức mở, anh không cam lòng dùng tay chống đỡ trên mặt đất, muốn ngồi dậy.

Nhưng một động tác đơn giản như vậy mà anh không thể làm được.

Ôn Tử Tân giãy giụa thật lâu, anh nghĩ, bộ dạng của mình bây giờ hẳn là rất khó xem.

Giống một con sâu sắp chết hấp hối giãy giụa, mấp máy trong vũng máu.

Sau một lúc lâu, anh từ bỏ.

Anh tuyệt vọng nhìn không trung, lần đầu tiên cảm thấy đau đớn không thể chịu đựng được, một giọt huyết lệ chậm rãi chảy ra từ khóe mắt đỏ bừng.

Nếu ngay từ đầu không muốn cho anh sống sót như vậy, vậy vì cái gì muốn anh phải biến đổi?

Cũng thế.

Vốn dĩ chính là một cái vật chết, đã chết...... Cũng thế. Đã chết, cũng hơi không đủ luyến tiếc.

Nhưng sau này, vào lúc anh sắp muốn chết, khi anh sắp thoát khỏi nỗi đau đớn kia, như trúng mục tiêu nhất định, Vu Thanh xuất hiện.

Rõ ràng anh rơi xuống một nơi hẻo lánh như vậy, hơn nữa trời còn đang đêm khuya, chung quanh hầu như không có người, nhưng cô lại vẫn có thể xuất hiện trước mặt anh, không phải trúng mục tiêu nhất định, vậy là cái gì?

Không biết cô đã xảy ra cái gì, nhưng lúc đó, khi đau đến mức không thể nói ra lời, cư nhiên còn có thể chú ý tới những giọt nước mắt trên mặt cô, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy tuyệt vọng.

Ngay sau đó, cô liền phát hiện toàn thân anh trần trụi ngã trên vũng máu.

Vu Thanh lập tức vọt tới, bởi vì lượng máu lớn cùng huyết nhục trên miệng vết thương làm cô căn bản không dám đụng vào anh, chỉ có thể lớn tiếng gào thét, tựa hồ muốn làm cho anh tỉnh táo lại:

"Tiên sinh! Tiên sinh!"

Tại sao lại gọi tôi, vì cái gì em lại kéo tôi từ cõi chết trở về, vì cái gì lại không sợ hãi không buồn nôn đối với toàn thân hư thối ghê tởm chứ......

Em cứ kêu tôi như vậy, có nghĩa là em muốn tôi tồn tại sao.

Ôn Tử Tân mở to hai mắt mê mang, hai tròng mắt thong thả di động, nhìn khuôn mặt thanh lệ non nớt của cô tràn đầy kích động cùng khủng hoảng, một viên lại một viên nước mắt theo tiếng la của cô rơi xuống.

Tại sao lại khóc chứ?

Em có phải...... Muốn tôi tồn tại hay không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...