Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Chương 27: Quá Khứ



Ngay sau đó, Vu Thanh trơ mắt nhìn Ôn Tử Tân hóa thành tinh điểm phân tán, trực tiếp xuyên qua cửa sổ đóng chặt nhanh chóng hướng về không trung.

Cô muốn gọi anh, muốn anh không cần đi, nhưng thân thể lại nửa phần không nhúc nhích được, cái môi như bị người ta dùng kim chỉ khâu lại, nhấp chặt khiến cô không nói được lời nào.

Chỉ có chỗ yết hầu, phát ra tiếng rên rỉ giống dã thú nhỏ không thể chống lại.

Sau đó, ánh mắt Vu Thanh tối sầm, cô có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình ngã về phía sau, ngã xuống tấm nệm hơi có chút cứng rắn của Ôn Tử Tân, thậm chí còn có thể nghe được hương vị tàn lưu cửa anh ở bên trên.

Hàng trăm hàng ngàn cái hình ảnh đột nhiên dũng mãnh xông vào trong tâm trí cô.

*

Nhìn thấy Vu Thanh đang ngồi tại chỗ với đôi mắt đờ đẫn, Ôn Tử Tân có chút không thú vị đứng lên, khi chú ý tới vết máu trên mặt đất, theo bản năng cúi đầu nhìn lướt qua thân thể mình, sau đó dùng năng lượng tinh lọc vết máu trên người với vết bẩn trên mặt đất.

Lần thứ hai sử dụng năng lượng, làm thân thể anh càng thêm mỏi mệt, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Vu Thanh, vừa lúc chú ý tới đồ vật trong tay cô.

Anh nhướng mày, bẻ tay cô ra, rồi cầm lên.

Ôn Tử Tân nghiên cứu một chút, có chút tò mò nhấn vào nút màu đỏ bắt mắt nhất trong đó.

Cùng lúc đó, đồng thời phim truyền hình cách đó không xa mở ra, một bộ phim truyền hình đang rất được yêu thích gần đây.

Cái này Ôn Tử Tân rốt cuộc có việc gì phải làm, anh hứng thú bừng bừng ngồi bên cạnh Vu Thanh, rất có hứng thú nhìn chằm chằm hai nhân vật trong TV, đột nhiên, anh chú ý tới quần áo trên người nam chính.

Ò, quần áo.

Ôn Tử Tân nhìn quần áo trên người nam chính, học theo thay đổi ra một bộ thuận tiện âm thầm nhớ kỹ những gì nam chính nói với nữ chính, ở trong lòng cân nhắc chi phí thực tại.

Thẳng đến khi anh biến ra bộ thứ ba, cuối cùng Vu Thanh cũng có động tĩnh, cô dại ra nhìn về phía Ôn Tử Tân, sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, nghiêng đầu sang hướng khác, trong giọng nói mang theo điểm vô thố cùng cảm thấy thẹn:

"Anh có thể mặc quần áo vào không?"

Nghe được thanh âm cô, Ôn Tử Tân quay đầu nhìn về phía cô, ngay sau đó cúi đầu nhìn lướt qua thân thể của mình, "Ồ" một tiếng, trực tiếp đem thảm trên người kéo ra, đứng lên tùy tay cầm lấy một bộ quần áo bên cạnh liền.

Bên tai truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, vang lên rất lâu, làm Vu Thanh nhịn không được mở mắt, tò mò quay đầu nhìn về phía Ôn Tử Tân, sau đó lập tức bay màu.

Cô cắn răng, cầm lấy cái gối bên cạnh đập vào người anh, nhắm hai mắt cả giận nói:

"Ai dạy anh làm trò cởi truồng trước mặt người khác hả? Ai dạy anh trở thành lưu manh ở trước mặt một mỹ nữ có tuổi thanh xuân vậy?!"

Bị ăn một cái bốp, Ôn Tử Tân không vui sờ sờ cái đầu trụi lủi của mính, ngữ khí có chút khó chịu: "Tôi đây rốt cuộc không mặc sao?"

Chớp mắt một lát, Vu Thanh lại tạp một cái qua: "Cút vào nhà tắm mà thay cho tôi!"

Ôn Tử Tân dùng giọng mũi hừ một tiếng, ngoan ngoãn đi về phía nhà WC, khi đi đến trước cửa một trong những cánh cửa, có chút do dự quay đầu hỏi cô: " Là cái này?"

Nghe vậy, Vu Thanh theo bản năng mở hai mắt nhìn về phía anh, sau đó lại bắt đầu rít gào lên: "A a a a mặc kệ anh! Anh đừng nói chuyện với tôi được không!"

Ánh mắt Ôn Tử Tân lạnh xuống, cười nhạt một tiếng liền đi vào.

Người phụ nữ này thực sự rất ồn ào.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vu Thanh thong thả lại chần chờ mở bừng mắt, nhẹ nhàng thở ra.

Cô nhịn không được bưng kín mặt mình, ở trên sô pha lăn một vòng.

Mịa ơi! Quá đẹp! Dáng người perfect! May mắn nhặt về được! Thái thái thái thái hạnh phúc quá!

Bên trong Ôn Tử Tân nghe được động tĩnh bên ngoài, mặt mày giật giật, đáy lòng có chút buồn bực, tuy rằng mình có thể sống sót xác thật ít nhiều gì cũng nhờ có cô, nhưng người phụ nữ này hình như có tật xấu.

Quên đi, chịu đựng vậy.

Nhưng anh khó mà sống sót, cư nhiên muốn như vậy bạc đãi chính mình sao......

Khi anh bước ra, Vu Thanh lập tức thay một biểu tình cao lãnh, trong lòng ngực ôm cái gối đầu, lúc này đang chăm chú xem TV, nửa điểm chú ý cũng không thèm đặt trên người anh.

Cái này làm cho nguyên bản Ôn Tử Tân còn dao động kiên định chính mình phải kiên định với quyết định rời khỏi nơi này.

Anh vừa định mở miệng, Vu Thanh trên sô pha liền vỗ vỗ bên cạnh vị trí cô, giống gọi con cún:

"Lại đây!"

Ôn Tử Tân: "......"

Xem như cô gián tiếp mà cứu anh một mạng, vì thế lại anh nhịn.

Ôn Tử Tân xú mặt đi qua, đỉnh mày gian tràn đầy khói mù, khoảng cách hai người có thể ngồi thêm hai người, thoạt nhìn xa lạ mà lại xa cách.

Nhưng quả thực là xa lạ.

Vu Thanh nâng quai hàm, đôi mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào TV, không chút để ý hỏi:

"Anh tại sao không có chỗ đi? Bỏ nhà đi bụi sao? Đều bao lớn rồi còn rời nhà trốn đi."

Ôn Tử Tân ngẩn người, nói thẳng: "Không có nhà."

Vu Thanh chỉ cảm thấy là anh không muốn nói, cũng không cưỡng cầu, nghiêng đầu nhìn về phía anh, đối với anh nụ cười đầu tiên từ khi bọn họ gặp mặt, răng nanh người xem ngứa răng: "Tôi là Vu Thanh, thuộc về cái kia Vu, Thanh trong thanh triệt, còn anh?"

"...... Không có tên."

Vu Thanh khóe miệng cong xuống phía dưới chút, hiển nhiên bất mãn với cách cư xử của anh:

"Sao có thể không có tên nhỉ! Anh cái gì đều không nói cho tôi thì sao chúng ta còn tiếp tục ở chung?"

Ôn Tử Tân gãi gãi đầu, cũng không cần cân nhắc nhiều mà nói thẳng:

"Nếu là cô nhặt tôi về, vậy nhiệm vụ đặt tên đương nhiên liền giao cho cô, sao có thể hỏi tôi?"

Vu Thanh trừng anh một cái, thuận miệng nói ra cái tên:

"Vậy Ôn Tử Tân đi."

Ôn Tử Tân có chút kỳ quái, "Sao trả lời nhanh thế?"

"Chỉ một cái tên thôi, sẽ mất bao lâu?"

"...... Ồ."

Thấy dáng vẻ này của anh, Vu Thanh đại phát từ bi bổ sung nói: "Ôn ấm áp, mộc tân Tử, tân cũ Tân."

Nhắc tới cái này, biểu tình Ôn Tử Tân trở nên nghiêm túc, trong đầu nghĩ đến ba chữ, cuối cùng nhíu mày hỏi:

"Tại sao không nói tổ từ Tử?"

Tổ từ, thông thường là chỉ đem chữ Hán đơn cùng phối hợp một chữ Hán thích hợp khác để tạo thành hai âm tiết hoặc đa âm tiết, thường áp dụng vào nội dung luyện học ngữ văn trong tiểu học, một chữ Hán có thể cùng nhiều chữ khác nhau, thậm chí bản thân chúng tạo thành một cái từ mới. Nhưng cần lưu ý khi nhóm từ không được nhóm tên người, địa danh, v.v.

"Tôi sẽ không."

Vu Thanh cầm lấy khoai lát trên mặt bàn mạnh mẽ mở ra, thuận tay thay đổi kênh.

Ôn Tử Tân cũng không so đo, trong lòng anh mặc niệm tên của mình, bên môi không khỏi dạng khởi một cái ý cười, tâm tình rất tốt quay đầu nhìn Vu Thanh: "Người nhà cô đâu?"

Từ vừa vặn liền chú ý tới, tuổi cô cũng không lớn, lại tựa hồ sống một mình.

Vu Thanh động tác lấy khoai dừng một lát, ánh mắt ảm đạm xuống, cười khẽ:

"Tôi cũng không có."

Không khí tức khắc trở nên có chút cứng đờ, cũng khiến nụ cười Ôn Tử Tân hơi chút thu liễm chút, anh nhắm miệng lại, lúc sau ngó cô một cái cảm thấy có chút không thú vị, liền tiếp tục ở trong lòng mặc niệm tên của mình.

Vu Thanh lấy mấy miếng khăn giấy, xoa xoa vụn vặt trên ngón tay, cười hì hì xem anh:

"Thật trùng hợp nha, hai ta đều không có người nhà, về sau cùng nhau sinh hoạt sẽ không cô đơn!"

Nghe được lời này, Ôn Tử Tân ngây ngốc ngẩng đầu, có chút không thể tin được:

"Cô...... muốn cùng tôi sao?"

"Khá tốt! Dù sao anh lớn lên đẹp, tôi cũng vừa vặn là nhan khống, bất quá nhặt được chính là cái quỷ gì...... làm tôi cảm thấy nhặt một chú cún về dưỡng, về sau coi như là bằng hữu!"

Ôn Tử Tân trong cổ họng phát chua, một sự cảm động không thể giải thích quét qua anh, anh thanh thanh giọng nói, nhàn nhạt hộc ra cái tự.

"Ok."

Tâm tình Vu Thanh nguyên bản đang u ám đột nhiên tốt lên, cong mắt dùng ngón tay vẽ một ngôi sao trong không gian:

"Về sau tôi kêu anh là ngôi sao nhỏ nhé, nhiều manh nha! Hơn nữa phù hợp với tên của anh đấy!"

Ôn Tử Tân nghiêm túc lắc lắc đầu, sửa đúng phát âm của cô "Tôi là Tân, không phải Tinh."

新 [xīn]: TÂN

星[xīng]: TINH- ngôi sao

"Có sao đâu! Ngôi sao nhỏ đáng yêu quá! Hơn nữa kêu như vậy có vẻ quan hệ hai ta thân mật nhiều hơn!"

Cho dù cô đã nói như vậy thì Ôn Tử Tân vẫn rất không tình nguyện: "Tôi không cần."

Vu Thanh rất khó hiểu, "Tại sao?"

"Nghe rất nhược trí, giống cái đứa bị thiểu năng trí tuệ, tôi không thích."

Vu Thanh bĩu môi, làm mặt quỷ với anh: "Tôi cứ kêu như vậy đấy! Hừ!"

"Không chuẩn."

"Tôi liền phải gọi đấy, tôi còn muốn ca hát! Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ......"

"Không chuẩn mà hát."

"Treo ở bầu trời phóng quang minh......"

"Đừng hát nữa."

"Giống như rất nhiều mắt nhỏ......"

Hàm dưới Ôn Tử Tân căng chặt, Vu Thanh lơ anh khiến anh phi thường không vui, hồi ức ở trong đầu anh hát âm điệu của Vu Thanh, thanh âm vững vàng lặp lại một lần.

Thanh tuyến thuần ách, giống như gió mùa hạ cùng với sóng biển đánh úp, mang theo điểm lười biếng không dễ phát hiện, khiến người vui vẻ thoải mái.

"Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là tiểu thanh thanh......"

Ngữ khí có chút đông cứng, nghe tới như là đang giận lẫy.

Khi đó hai người, đều còn quá ngây thơ.

Luôn là bởi vì một ít chuyện nhỏ có thể cãi nhau, nhưng cũng vì những chuyện nhỏ nhặt này, làm cho bọn họ dần dần không có ngăn cách, thiệt tình bắt đầu tiếp nhận đối phương.

Vu Thanh đột nhiên cười ra tiếng, dùng cặp con ngươi sáng lấp lánh nhìn anh, trong mắt lưu quang uyển chuyển, sinh động làm Ôn Tử Tân tức giận bất tri bất giác tiêu tán.

"Anh còn rất đáng yêu nha."

Giờ khắc này, Ôn Tử Tân dục vọng rời khỏi nơi này biến mất vô tung vô ảnh liền biến mất không còn tăm tích, vành tai anh chậm rãi đỏ, cúi đầu nhấp môi, đè nén xuống khóe miệng muốn nhếch lên.

Giống như một đứa trẻ vừa được cha mẹ khen ngợi.

Vu Thanh trong lòng đang bất tri bất giác liền mềm xuống, lại nhắc tới chuyện khác: "Vừa mới nhìn trên mặt đất rất nhiều máu, anh bị thương?"

Ôn Tử Tân nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.

Vu Thanh có chút hoài nghi, "Thật sự không có?"

"Không có."

"Không thoải mái nói liền nói với tôi, loại tiền đi bệnh viện này không thể tiết kiệm."

Ôn Tử Tân ngốc ngốc nhìn cô, trái tim đóng băng chậm rãi nứt ra mấy khe hở, từ giữa rớt ra mấy viên vụn băng, lộ ra một tấc lửa nóng mà trái tim rực khát khao tình yêu.

"Ừ."

"Là anh giúp tôi quét tước sạch sẽ? Còn rất ngoan nha."

Lần này Ôn Tử Tân không còn kiềm chế được nụ cười trên môi, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Thử thách mà anh phải chịu đựng sau khi hóa hình, đại khái là trời cao chuẩn bị đưa anh một phần lễ vật trân quý làm tiền đề, đổi lấy đại giới.

Giờ phút này, Ôn Tử Tân hoàn toàn quên đi nỗi đau thể xác khi đó, tuyệt vọng cùng nội tâm hò hét, khi đó đối với thế giới này căm hận cùng bất đắc dĩ.

Giờ này khắc này, trong đầu anh chỉ có hai chữ.

Vu, Thanh.

=============================

T5205202092021

T7202625092021
Chương trước Chương tiếp
Loading...