Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Chương 30: Ngày Mai Đáng Giá Mong Đợi Nhất



Ôn Tử Tân làm phục vụ trong quán cà phê gần nhà, làm ca ngày, mỗi ngày từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.

Bởi vì dung mạo anh hấp dẫn không ít thiếu nữ, quán cà phê trở nên cực kỳ hot, vậy nên vị quản lý cửa hàng vô cùng mừng rỡ tăng lương cho anh rất nhiều.

Trong tháng tiếp theo, hai người đồng thời ra cửa, nhưng Vu Thanh lại về nhà muộn hơn Ôn Tử Tân 2 giờ.

Nhìn khuôn mặt từ từ gầy ốm của cô, trong lòng Ôn Tử Tân quả thực cảm thấy còn đau hơn bị kim đâm.

Hôm nay, thời điểm hai người ăn cơm ở trên bàn, trong lòng anh suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng:

"Vu Thanh, nếu không cô quay lại* trường đại học đi?"

Không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, biểu tình Vu Thanh có chút dại ra, bất quá rất mau liền phản ứng trở về: "Quay lại đại học làm chi, nếu như thế này tôi còn phải học lại một năm cao tam(lớp 12), hơn nữa tôi nào có tiền để trả học phí chứ."

"Hiện tại tôi có công việc, tôi cung cô đọc*."

edit: thật ra cùng một chữ 读

Trong lời nói bị anh làm cho cảm động đến, đôi mắt Vu Thanh dần dần ươn ướt, nhưng vẫn lắc lắc đầu:

"Thật sự không cần, tôi cảm thấy như bây giờ cũng đã rất tốt rồi."

Ôn Tử Tân không để ý đến cô khẩu thị tâm phi, tiếp tục nói: "Tôi đã tra mạng qua, nếu cô không muốn học lại cao tam một năm, vậy tháng sau báo danh thi vào đại học dành người trưởng thành đi"

Vu Thanh bị anh nói có chút dao động, trầm mặc trong chốc lát, cười khổ mà nói nói: "Thật sự không cần, nếu anh muốn báo đáp tôi, không cần thiết phải làm thế này."

Ôn Tử Tân đột nhiên kéo lấy cổ tay cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: "Không phải báo đáp."

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, mặt Vu Thanh nháy mắt đỏ lên, buông chiếc đũa kéo tay anh ra, ngữ khí có chút thẹn quá thành giận:

"Không phải liền không phải, anh đừng động thủ động cước."

Ôn Tử Tân nhướng mày, thấp giọng cười một cái: "Ngày mai sinh nhật cô, mấy giờ trở về?"

"Giờ ngày thường liền về."

"Ok,"

Anh duỗi tay xoa xoa đầu cô, lời nói sủng nịch nồng đậm, nhữu tạp với niềm vui không thể giải thích được:

"Cô có thể chờ mong một chút."

Bên tai Vu Thanh đều đỏ, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng nói: "Tôi mới không chờ mong đâu."

Tuy rằng lời nói cô là như thế, nhưng Ôn Tử Tân vẫn nhìn thấy khóe miệng cô nhịn không được nhếch lên một hướng độ cung về phía trước kiều một cái rất đẹp, khóe mắt cong cong, đôi đầy ý cười.

Ôn Tử Tân trái tim "Thịch thịch thịch" bắt đầu gia tốc, cảm giác tươi sống như vậy mà lại sinh động, thế nhưng làm anh nhịn không được cười lên tiếng.

Thật sự, rất chờ mong ngày mai đến.

*

Ngày hôm sau, thời điểm Ôn Tử Tân đi ra quán cà phê, đã là 6 giờ tối.

Trong tay Ôn Tử Tân cầm cái bánh kem do chính mình làm ra dưới sự trợ giúp của đồng sự, vừa đi bộ về nhà vừa tự hỏi, Vu Thanh trở về lúc bảy giờ, động tác của anh như vậy có chậm hay kịp không nhỉ?

Hơn nữa anh còn phải đi về trang trí hoàn cảnh một chút, trên phim truyền hình có nói bầu không khí có thể làm nữ nhân càng thêm cảm tính, nói không chừng cảm động liền trực tiếp tiếp thu anh.

Nghĩ đến điều này, Ôn Tử Tân dứt khoát đi vào một con hẻm nhỏ không có cameras, thuấn di về đến nhà.

Nhưng điều đột nhiên khiến anh không kịp phòng ngừa chính là, cõi lòng Vu Thanh đầy chờ mong vì không cho anh chờ lâu, đã trở lại sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ.

Gần như cùng lúc khi Vu Thanh quay đầu đóng cửa lại, Ôn Tử Tân về tới trong nhà.

Trời tối, đèn trong nhà còn chưa bật, cho nên ánh sáng trên người anh dị thường rõ ràng, gần như chiếu sáng toàn bộ phòng.

Ánh sáng dị thường như vậy hấp dẫn Vu Thanh chú ý, cô chậm rãi đem đầu xoay lại, ánh mắt cứng lại, nhìn chằm chằm thân thể anh tán điểm sáng, hô hấp chậm rãi trở nên dồn dập.

Ôn Tử Tân lực đạo trong tay buông lỏng, hộp bánh kem rớt rơi xuống đất một cái "Bốp ——" một tiếng.

Cảnh tượng trầm mặc trong chốc lát, Vu Thanh hồi lâu cũng không có phản ứng lại đây, vui sướng trong mắt chậm rãi diễn biến thành một chút sợ hãi, lẩm bẩm hộc ra cái chữ, "Anh......"

Cô tựa hồ không biết nên nói cái gì, trong mắt sợ hãi càng thêm rõ ràng, bản năng thân thể làm cô chậm rãi lui một bước về phía sau, một bàn tay đặt ở phía sau muốn mở cửa ra, nhưng lại không thể chạm vào then cửa.

Hành động của cô khiến vẻ mặt Ôn Tử Tân cứng đờ, cong lưng nhặt hộp bánh kem lên, đi về phía cô:

"Vu Thanh, tôi làm bánh kem cho cô, có muốn xem hay không?"

Vu Thanh vô thố lắc đầu, thanh âm không còn mềm mại như thường lệ, mang theo sắc nhọn, ngầm có ý khẩn cầu: "Anh đừng tới đây!"

Nghe được lời cô nói, Ôn Tử Tân dừng bước chân, nghiêng đầu hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Nước mắt Vu Thanh lập tức liền rớt ra, toàn thân cứng đờ, mang theo cảnh giác, "Thân thể của anh......"

Bởi vì đã chịu cực đại đánh sâu vào, thanh âm cô trở nên hoảng loạn mà lung tung:

"Tại sao lại như vậy...... Anh là cái gì...... Ngôi sao nhỏ của tôi đâu......"

Nghe vậy, biểu tình Ôn Tử Tân hơi chút hòa hoãn, lại hướng về phương hướng cô, đi vài bước: "Tôi ở đây."

"Anh mới không phải! Đừng tới đây!"

Vu Thanh hét lên, đôi mắt che kín tơ máu, đỏ bừng đáng sợ, như là khó có thể tiếp thu sự thật như vậy:

"Ngôi sao nhỏ của tôi mới không phải......"

Lời nói còn chưa nói xong, điểm sáng trên người Ôn Tử Tân rốt cuộc biến mất, cả người hình đều hiện ra.

Giờ này khắc này, anh vẫn như thường vô nửa phần khác nhau, mặt mày vẫn mang cười mềm ấm như cũ, nhưng ý cười không đến được đáy mắt.

Tựa hồ nhận rõ sự thật, Vu Thanh vô lực dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, bởi vì toàn thân run rẩy nức nở, nói không lựa lời nói: "Vì cái gì anh sẽ như vậy...... Tôi trước nay cũng chưa gặp qua vật như vậy......"

Đồ vật.

Vu Thanh dùng đồ vật hình dung anh.

Anh ở trong mắt Vu Thanh, thậm chí không phải là người.

Ôn Tử Tân hốc mắt cũng dần dần đỏ, anh đem hộp bánh kem đưa tới trước mặt Vu Thanh, dường như lấy lòng nói: "Tôi làm bánh cho cô, cô muốn xem không?"

Thấy anh càng thêm tới gần, Vu Thanh đầy mặt sợ hãi, muốn lui về phía sau nhưng không có cách nào thối lui.

Cô nhìn Ôn Tử Tân, trừng lớn hai mắt, để anh nhìn rõ hơn nỗi sợ hãi trong đó.

Sau đó, hô hấp cô dừng lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trong phòng nháy mắt trở nên an tĩnh xuống.

Đó là cảm giác thống khổ hơn so với lửa đốt toàn thân, đó là cảm giác còn tuyệt vọng hơn so với sống không nổi một ngày.

Không phải bởi vì không có lý do hợp lý, chỉ là bởi vì sự tồn tại của anh khiến người ta sợ hãi.

Nó khiến Vu Thanh của anh, sợ hãi vô cùng.

Ôn Tử Tân đứng tại chỗ, bóng dáng thoạt nhìn cô độc mà bi thương.

Anh đem hộp bánh kem ném một bên, sải bước đến đem Vu Thanh ôm nhập trong lòng ngực chính mình, cố nén nước mắt một giọt lại một giọt nện ở cổ cô.

Qua tấm plastic trên hộp bánh kem, còn có thể nhìn thấy tám ký tự được viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó.

"Không phải báo đáp, chỉ là thích."

"不是报答, 只是喜欢."

*

Thời điểm Vu Thanh lâm vào hôn mê, loáng thoáng nghe được bên tai có một người đàn ông nói chuyện, thanh âm kia quen thuộc như vậy, lại gập ghềnh, đọc từng chữ cũng không rõ ràng như ngày thường như vậy.

"Anh muốn nói với em, anh thích em......"

"Muốn nói với em vẫn luôn muốn ở bên em mọi lúc..."

"Muốn cả đời, gặp được bất luận sự tình gì, bên người đều có em."

"Nhưng là..."

Đợi thật lâu, người nọ đều không có mở miệng, khi đó Vu Thanh cơ hồ cho rằng anh sẽ không tiếp tục nói, bên tai chậm rãi truyền đến một câu.

Lời nói kia, nhẹ đến nỗi nghe không thấy.

Nhưng lại như dùng hết sức lực toàn thân nhổ ra chữ.

"Em lại sợ anh như vậy"

Sáng sớm hôm sau, Vu Thanh rửa mặt sạch sẽ, nhìn nhìn bàn ăn trống trơn mà sờ sờ trái tim có chút quái dị.

Đối với loại hành vi của chính mình có chút không thể hiểu được, nhưng rất mau cô liền vứt sau đầu, ngâm nga một bài hát, nhặt túi hộp vừa mua hôm qua, cho một ít bơ lên, thuận tay rải rắc một ít đường trắng, để vào lò nướng.

Sau khi ăn xong, lại bắt đầu bận rộn một ngày.

Mỗi ngày làm sự tình cơ hồ đều lặp lại, có đôi khi cô phân không rõ đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực, sự phân không rõ này rốt cuộc là một ngày kia, bởi vì...... Thật sự quá bình đạm rồi.

Cô vẫn như cũ đi thành điện ảnh làm trò diễn viên quần chúng không có cảm giác tồn tại trong giới giải trí, bởi vì người đàn ông nói cô muốn đọc sách đã bị cô quên mất.

Sau đó, người đàn ông kia nhiều lần xuất hiện ở trước mặt cô, tuyệt vọng cùng bi thống hết sức, đem cô cứu vớt.

Thời điểm hôn môi cô, so với dục niệm, càng nhiều bi thống ẩn sâu bên trong.

Mỗi lần như vậy, ấn tượng cuối cùng của Vu Thanh, đều là anh hàm chứa nước mắt đem xóa bỏ ký ức của cô.

Lại sau lại, anh đã trở lại.

Biến thành chỉ có dung mạo tương đồng, nhưng tính cách tựa hồ không có điểm tương tự như trước đó, chỉ hiểu được một ngôi sao nhỏ một mặt hèn mọn nhân nhượng cô như vậy.

Vu Thanh đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, không trung ngoài cửa sổ đã trở nên đen nhánh một mảnh, chung quanh an tĩnh thậm chí có thể làm cô nghe được thanh âm không khí lưu động.

Cô duỗi tay sờ sờ trán ướt đẫm mồ hôi, đưa đầu ngón tay xuống, chạm vào nước mắt trên mặt, đâm vào làn da cô sinh đau.

Vu Thanh xuống giường, giẫm lên thứ gì đó trên chân, cô cúi đầu vừa thấy, là chứng minh thư và sổ hộ khẩu của người đàn ông đó, tay cô nắm quyền lại mở ra, chậm rãi cong lưng đem cái đó nhặt lên.

Cô bất chấp đi xem tư liệu cùng ảnh chụp của người đàn ông, hiện tại cô, chỉ nghĩ xác nhận một việc.

Vu Thanh bước chân dồn dập chút, đi về phòng chính mình phòng, đi đến tủ đầu giường bên cạnh, thô bạo kéo nó ra rồi như là trút giận đem các loại tạp vật khác nhau trên đó ném đi.

Sau đó, cô thấy được đồ vật đặt ở tầng chót nhất.

Một tờ giấy.

Mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết một hàng chữ

Nhìn đến cái này, nước mắt Vu Thanh giống như không trọng lượng rớt xuống dưới, liên tiếp không ngừng, một viên lại một viên nện trên tờ giấy kia, làm nhòe chữ viết trên đó.

Cô duỗi tay đem đồ vật vừa mới nhặt lên đặt ở trên ngực chính mình, như là vô pháp thừa nhận khóc rống lên.

Có đôi khi, trời cao chính là thích cùng bạn nói giỡn như vậy.

Ngày đó, Ôn Tử Tân lại trở về nơi mà anh vẫn luôn muốn chạy trốn thoát, Vu Thanh lại lần nữa quay về cuộc sống độc lai độc vãng.

Nhưng ngày đó lại là ——

Hai người đều cho rằng ngày mai đáng giá mong đợi nhất.

====================

T7232110092021

CN174903102021
Chương trước Chương tiếp
Loading...