Lương Điền Thiên Khoảnh
Chương 59: Đấu trí cùng đấu dũng
Người nọ võ công mạnh hơn Giang Lăng lúc này không phải ít , chờ cho Giang Lăng phát hiện hắn đã chạy xa thì nàng thử giãy giụa , có thế này mới phát hiện bản thân bị tên kia cố định ở trong lồng ngực , làm thế nào cũng thoát không ra .Tùy thân không gian là bí mật lớn nhất của Giang Lăng , cũng là tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng của nàng , không đến vạn lần bất đắc dĩ , nàng sẽ không dùng đến ;Hơn nữa nàng đi ra cùng người này , chính là muốn biết người này đối với nàng định làm gì . Dù sao địch ở trong tối , ta ở ngoài sáng , tư vị thật là không dễ chịu , còn không bằng ngay từ lúc đầu tìm hiểu sự tình rõ ràng sẽ tốt hơn .Cho nên còn chưa đạt được mục đích , Giang Lăng sẽ không lợi dụng không gian mà chạy trốn , yên lặng để người đó tùy ý đem đi .Đi được một lúc lâu , Giang Lăng chỉ thấy trước mắt xẹt qua vô số kiến trúc cùng cây cối , người nọ mới rốt cục chịu dừng chân .Giang Lăng từ trong lồng ngực rộng lớn của hắn ló cái đầu ra nhìn , đánh giá một chút bốn phía xung quanh , phát hiện xung quanh đều là những cây cổ thụ to lớn , nhìn không thấy kiến trúc gì .Nàng đối với Tần phủ này nhận biết thật là sơ sài , thật sự nhìn không ra đây là nơi nào .Người nọ nhẹ buông tay , đem Giang Lăng buông ra . Giang Lăng vừa được tự do , chạy lui về phía sau hai bước , ngẩng đầu lại nhìn trên mặt người nọ , vừa nhìn xong không nhịn được tức giận , quát : " Tần Ức , ngươi cướp ta đến nơi này là muốn làm gì ? "Tần Ức thấy Giang Lăng vẻ mặt giận dữ , Tần Ức bước gần đến hai bước , lại một lần nữa vươn một bàn tay giống y như cái kiềm sắt , nắm chặt chẽ cằm của Giang Lăng , nhìn chằm chằm nàng , mở miệng nghiến răng nói : "Bắt ngươi đến đây là muốn cảnh cáo ngươi. Ngươi muốn từ hôn , thì cứ việc thối lui , bản công tử ước gì như vậy .Nhưng là ngươi phải nhớ kỹ , trước khi ngươi chưa từ hôn , thì vẫn là vị hôn thê của Tần Ức ta , ngươi cùng nam nhân khác câu kết làm bậy , mắt qua mày lại thật là không biết xấu hổ . Tần gia chúng ta còn phải giữ thể diện .Nếu như ngươi dám làm cho Tần phủ chúng ta mất mặt , ta sẽ không để ý đem ngươi ném vào trong hồ , không tin ngươi cứ thử xem ."Nói xong hắn mạnh mẽ buông tay ra , xoay người định rời đi ." Nè , ngươi nói cho rõ ràng , ta khi nào thì cùng nam nhân câu kết làm bậy , mắt qua mày lại ? Tần Ức ngươi có phải là nam nhân hay không ? Nhìn trúng vị cô nương ấy , nghĩ muốn cưới người khác thì nói thẳng là tốt rồi , không cần miệng lưỡi không sạch mà hướng chậu nước thúi lên đầu bổn cô nương ." Giang Lăng nghe xong liền phát hoả , hướng về bóng lưng hắn kêu to .Tần Ức dừng lại bóng dáng , xoay người lại y như một cơn gió , đến trước mặt Giang Lăng , căm tức nàng mà quát lên : " Ta đem chậu nước thúi hất lên trên đầu ngươi à ? Ngươi soi người vào trong vũng nước tiểu mà xem chính ngươi , muốn phẩm không phẩm , muốn đức không đức , muốn mạo không mạo , điểm nào đáng giá để bản công tử hao tâm tổn trí ?Nếu ngươi ngốc thì ta nói cho ngươi biết , vị Triệu công tử mê người kia , hắn ta sở dĩ hôm nay tìm ngươi nói chuyện , đó là vì cha hắn theo đối phó cha ta không được , hắn theo ta đối phó cũng không xong .Cho nên mới đến mê hoặc ngươi , một nữ nhân ngu xuẩn như heo , để chọc giận bản công tử . Ngươi đã minh bạch chưa ? "Giang Lăng vừa nghe lời này , tức giận đến cả người phát run , bay lên một cước liền hướng trên người Tần Ức mà đá vào . Cũng không ngờ Tần Ức hừ lạnh một tiếng , bay nhanh về phía sau lao đi , nháy mắt liền biến mất phía sau bóng cây , ở trong không trung bỏ lại một câu nói : " Công phu mèo quào của ngươi , liền muốn đá bản công tử , nằm mơ ! "" Tần Ức , ngươi đừng có chạy " Giang Lăng kêu lên , nhìn chằm chằm vào bóng cây chỗ Tần Ức biến mất , tức giận chửi ầm lên : " Tần Ức , ngươi chính là cái bình dấm chua , cái tên keo kiệt , cái người nhát gan , nam nhân nhiều chuyện ... ...."Nói xong vọt đến chỗ cái cây mà Tần Ức biến mất , một trận loạn đấm loạn đá , cho đến khi lá cây rụng rơi lả tả , lúc này mới thở phì phò dừng lại . Sau khi dừng lại , lại nhịn không được đá thêm một cước .Nha nha , tức chết nàng mà . Tần Ức thế nhưng dùng lời ghê tởm như vậy nói nàng cùng Triệu công tử kia ? Ai cùng hắn câu kết làm bậy ? Tần Ức này chính là một tên phán đoán cuồng . Đúng rồi ! Đúng rồi ! Chính là cái nha đầu Tần Tâm chết tiệt kia , trở về thêm mắm dậm muối nói lung tung với Tần Ức - Giang Lăng thông suốt , nhất định là như vậy , xem ngày mai làm sao ta hảo hảo thu thập nàng .Cơn giận qua đi , Giang Lăng nhìn hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn lạ lẫm mà cảm thấy phát sầu . Nàng là cái trời sinh mù đường , đời trước cùng đứa bạn gái đi dạo vòng quanh các phố mà vẫn bị lạc . Hiện tại nơi này chung quanh tối om , nàng lại càng không biết đông tây nam bắc . Hơn nữa nàng bản thân nàng đang đứng ở cái địa phương nào cũng không biết , nghĩ là nhìn sao trời tìm đường ra cũng khó .Tùy ý tìm đại một phương hướng ra khỏi rừng cây , Giang Lăng thật không ngờ phía bên trái cách đây mấy trăm thước có ánh sáng mờ mờ .Có ngọn đèn có nghĩa là có người , Giang Lăng mừng rỡ , hướng ánh sáng kia mà đi đến , một cái vườn dần dần xuất hiện trước mắt nàng .Cái ánh sáng kia thì ra đúng là từ ngọn đèn ngoài cửa viện này , màu đỏ thẫm mờ nhạt chiếu rọi , tựa hồ như chờ người về lúc đêm khuya .Trên tường viện màu nước sơn còn mới " Thu thủy viên " ba chữ thật to , ở ngọn đèn mờ ảo giống như phát ra ánh sáng .Thu thủy viên ? Không phải chính là cái vườn nơi nàng ở hay sao ? Giang Lăng mừng rỡ , nàng nhớ được khi buổi trưa nàng đến Tần phủ , Hồng Đào các nàng đã dẫn Giang Lăng đến nơi đây , còn cố ý ở đây dừng một chút , chỉ vào tấm biển nói , đến mùa thu ở vườn này nhìn ra hồ nước là đẹp nhất .Không ngờ Tần Ức thối như thế kia mang theo nàng một vòng lớn , lại quay trở về cách Thu thủy viên không xa ?Giang Lăng nhìn nhìn cửa viện khép chặt , vòng qua cửa lớn , đi đến bên tường vây xung quanh , đang muốn nhảy qua , dưới chân vừa động nàng đột nhiên ngừng mạnh lại --- nếu nàng im hơi lặng tiếng mà trở về như vậy , chẳng phải là không công làm cho tên Tần Ức bại hoại kia được lời ?Không được , cái bồ hòn này tuyệt đối là không thể ăn . Giang Lăng xem trái phải , quyết định làm ra chút động tĩnh .Nàng đi đến một cái cây ở vườn bên cạnh , bay nhanh đá mấy cái , làm trên người cùng trên đầu dính một chút lá cây , trên mặt cũng dùng bùn đất mà lau qua , cảm thấy hình tượng của bản thân đã tương đối chật vật , lúc này mới đi đến cửa chính , gõ gõ cửa ." Thùng thùng thùng " trong đêm yên tĩnh , tiếng đập cửa có vẻ phá lệ vang vọng . Chỉ chốc lát sau , Giang Lăng chợt nghe đến trong vườn có động tĩnh tựa hồ có người đã đi ra .Dĩ nhiên sau , " dát " một tiếng mở cửa vang lên , có tiếng bước chân từ phòng kia đi lại ." Ngươi có phải nghe lầm hay không ? Không có người kêu cửa đâu ? " Âm thanh của Liễu Lục từ xa lại gần ." Không có a . Ta ngủ luôn luôn không ngủ mê , rõ ràng là nghe có tiếng người đập cửa ." Tiếng của Hồng Đào vang lên ." Nửa đêm như thế này , ai sẽ đến gõ cửa ? Hồng Đào tỷ tỷ , ngươi ..... ngươi đừng có làm ta sợ ."Nghe đến đó , Giang Lăng vừa bực mình lại vừa buồn cười , chạy nhanh vươn tay lại vỗ cửa viện , sau đó dùng lực nhéo bắp đùi non của mình , mang theo tiếng khóc nức nở nói : " Hồng Đào , Liễu Lục mở cửa ra nha , ô...ô......"" Ai ... ....ai ? " âm thanh của Liễu Lục có chút phát run . Sau đó Giang Lăng nghe nàng nói nhỏ với Hồng Đào " Thế nào ... .... giống như là thanh âm của Giang Lăng cô nương ? Nàng ..... nàng ... ta rõ ràng đã nhìn thấy nàng nằm xuống ngủ mà . Nàng làm sao có thể chạy ra bên ngoài ? Hơn nữa ..... hơn nữa cửa này vẫn đang cài chốt bên trong ."Thanh âm Liễu Lục tuy là nhỏ , nhưng vẫn không thoát được lỗ tai của Giang Lăng . Giang Lăng nghe xong lời này cảm thấy bức bách , chạy nhanh lên tiếng , còn không quên nức nở thêm vài cái ." Liễu Lục , là ta , Giang Lăng cô nương ."" Ngươi đến phòng của Giang Lăng cô nương xem đi ." Hồng Đào nói nhỏ ." Ta ..... ta không dám ."" Chuyện gì ? " Thanh âm của Lí Thanh Hà từ phòng bên kia truyền đến , tiếng bước chân từ xa đi đến gần , đi đến trước cửa " Đây là như thế nào ? Ta nghe hình như là thanh âm của Lăng Nhi ? "" Nương ...." Giang Lăng vừa nghe thanh âm của Lí Thanh Hà , lại hung hăng nhéo đùi thêm lần nữa , nước mắt rốt cục cũng ào ào rơi xuống , tiếng kêu càng thêm thê thảm ." Lăng Nhi " Lí Thanh Hà kinh hãi , bị tiếng " Nương " thê thảm ở ngoài cửa kêu lên ,trong lòng hốt hoảng , dùng sức đẩy đẩy Hồng Đào nói : " Mở cửa nhanh ."" Giang phu nhân ... ..." Liễu Lục định đem nghi hoặc của bản thân giảng giải , lại bị Lí Thanh Hà gầm lên một tiếng : " Chạy nhanh mở cửa " liền phát hoảng , vội vươn tay đến đem cửa mở ra ."Dát" một tiếng , cửa mở ra , ba người ở phía trong đều giương to mắt ra mà nhìn .Cái người đứng ở ngoài cửa kia không phải Giang Lăng thì là ai ?Chỉ thấy gương mặt trắng nõn của nàng bây giờ toàn là bùn đất , cùng nước mắt , trên đầu , trên người đều dính cây cỏ , toàn thân nhìn qua bộ dáng cực kỳ chật vật ." Nương " Giang Lăng vừa thấy Lí Thanh Hà , liền bổ nhào vào trong lòng nàng , ôm nàng làm bộ khóc lên .Nghĩ đến xuyên không ngàn năm , đi đến thời đại trọng nam khinh nữ , ở cổ đại này chịu đủ loại buồn rầu cùng ủy khúc , nên đang giả khóc thành ra khóc thật .Nước mắt làm cho bả vai Lí Thanh Hà bị thấm ướt ." Như thế nào ? Như thế nào ? " Lí Thanh Hà nghe được tiếng khóc thê thảm của nữ nhi , nhịn không được cũng rơi lệ , trong lòng lại lo lắng khó chịu , không biết Giang Lăng đến cùng là phát sinh chuyện gì , khóc thương tâm đến vậy .Từ lúc nữ nhi sinh bệnh đến giờ tốt lên , đã có thể chưa từng rơi nước mắt . Hiện giờ đêm hôm khuya khoắt , một thân chật vật trở về , vừa khóc thương tâm như vậy , nhất định là phát sinh chuyện đại sự gì đây .Hồng Đào là người ngoài cuộc , xưa nay cũng tương đối trầm ổn , lúc này thấy mẹ con hai người ôm đầu khóc rống , nàng ở bên cạnh kéo nhẹ ống tay áo của Lí Thanh Hà , khuyên nhủ : " Phu nhân , có chuyện gì vẫn là vào trong phòng nói đi . Đứng ở chỗ này bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt lắm ."Lời này nhất thời làm cho Lí Thanh Hà thanh tỉnh , nàng vội vỗ vỗ vào Giang Lăng đang dựa vào lòng mình , khuyên nhủ : " Đi thôi , cùng nương đi vào trong nhà nói ." Nói xong , nửa nâng nửa đở đem Giang Lăng mang về trong phòng .Hồng Đào thấy Giang Lăng đã vào trong phòng , thở dài nhẹ nhõm một hơi , đối với Liễu Lục nói : " Đem chốt cửa cài lại ." Nói xong liền muốn vào trong phòng cùng theo Lí Thanh Hà , cũng không ngờ là tay áo bị Liễu Lục nắm kéo lại , xém chút nữa là lảo đảo ." Đào ......Hồng Đào tỷ tỷ , ngươi xem .... ngươi xem nơi đó ." Liễu Lục lo lo sợ sợ chỉ vào cái lồng đèn ngoài cửa .Hồng Đào đang muốn mở miệng quở trách Liễu Lục , nghe vậy ngẩn ra , hướng tới phương hướng Liễu Lục chỉ mà nhìn lại . Nhìn thấy một chữ " Tần " viết trên lồng đèn treo bên ngoài ." Này .....lồng đèn này từ đâu mà đến ? " Dù là Hồng Đào trầm ổn , lúc này cũng nhịn không được trong lòng sợ hãi . Nàng quay đầu lại nhìn sang phòng Lí Thanh Hà , lại nhìn nhìn sang phòng Giang Lăng ở , cùng Liễu Lục liếc nhìn nhau , sắc mặt hai người trở nên trắng bệch ." Không .....không sao đâu , đi xem một chút ." Hồng Đào nghĩ nếu Giang Lăng xảy ra chuyện gì thì các nàng cũng không sống được , cắn răng một cái , xoay người đem cửa đóng lại , lôi kéo Liễu Lục đi vào phòng Lí Thanh Hà ."... .....thật là , buồn cười ." Vừa vào đến cửa , đã nghe Lí Thanh Hà tức giận đỏ mặt cắn răng .Thấy Lí Thanh Hà hảo hảo mà ngồi ở chỗ kia , Giang Lăng ở kế bên nàng không có cái gì bất thường , Hồng Đào nhẹ lòng chút xíu , hỏi : " Giang phu nhân , sao lại thế này ? "Vốn các nàng là nha hoàn , nếu Lí Thanh Hà không nói , không thể loạn hỏi , nhưng việc đêm nay quá mức quỷ dị , nếu không hỏi cho minh bạch , nàng cùng Liễu Lục vô luận thế nào cũng không thể an tâm . Lí Thanh Hà ôn nhu hiền lành , hẳn là sẽ không trách các nàng lỗ mãng .Lí Thanh Hà cũng biết Giang Lăng chật vật như vậy trở về , nếu không giải thích rõ ràng , còn không biết hạ nhân sẽ truyền ra là cái dạng gì , liền đem chuyện Giang Lăng bị Tần Ức cướp đi uy hiếp , bỏ nàng ở trong rừng cây mặc kệ , Giang Lăng một mình sờ soạng trở về nói lại một lần , sau đó nói : " Việc này ngày mai ta nhất định phải hướng lão gia , phu nhân nhà các ngươi để nói rõ ràng ."Giang Lăng cúi đầu làm bộ nỉ non , trong lòng âm thầm phát nhạc : Tần Ức à Tần Ức , dám uy hiếp bổn cô nương , ngày mai không làm cho cha ngươi đem ngươi đánh cho da tróc thịt bong , làm sao mi trả hết món nợ này .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương