Lương Nhân

Chương 15-1



Đến lúc có người thông báo cơm đã được dọn lên, Kỳ Duật với Lục Trác Niên mới biết Kỳ lão gia đã về, chỉ là ông cụ không đến gặp trực tiếp hai người mà thôi. Vậy là họ di chuyển từ phòng khách sang phòng ăn, chẳng bao lâu sau, Kỳ lão gia đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống, có thể thấy rõ ông đã tắm rửa qua ở trên tầng.

Lục Trác Niên phát hiện Kỳ Duật cũng như thế này. Mỗi khi về nhà, việc đầu tiên Kỳ Duật làm chính là tắm rửa, thay hết quần áo mặc ở bên ngoài ra rồi mặc đồ ở nhà vào, xong xuôi mới thấy thoải mái được. Kỳ lão gia vừa vận động xong thì còn hiểu được, còn Kỳ Duật dù chỉ là xuống dưới tầng đi loanh quanh rồi lên luôn, chẳng đổ giọt mồ hôi nào, thế nhưng cũng phải thay quần áo.

Lục Trác Niên còn đang nghĩ ngợi mông lung thì Kỳ Duật đã đứng lên. Lục Trác Niên không hiểu tại sao nhưng cũng đứng lên theo, lại bắt chước theo Kỳ Duật hơi cúi người về phía Kỳ lão gia. Kỳ Duật gọi ông nội, hắn cũng gọi theo. Gọi xong hắn mới thấy da gà da vịt nổi hết cả lên, rùng mình mãi cũng không hết.

Kỳ lão gia đã quen với điều này, mặt mày nghiêm trang và khẽ “ừ” một tiếng. Ông ngồi vào ghế chủ nhà rồi mới nói với hai người: “Ngồi đi.”

Lúc này Lục Trác Niên mới cùng Kỳ Duật ngồi xuống, hắn ngồi kiểu gì cũng thấy không phù hợp, đành phải ưỡn thẳng lưng rồi thử bắt chuyện với ông cụ: “Ông…” Còn chưa gọi xong thì hắn chợt cảm thấy đùi bị “sờ” một cái, khiến hắn phải quay lại nhìn Kỳ Duật. Kỳ Duật nhân lúc đó nói chuyện với ông nội, gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, cứ như thể người vừa lén đẩy Lục Trác Niên không phải là mình vậy.

“Đợt vừa rồi anh Trác Niên bận đi công tác nên giờ mới đến được, chúng cháu cũng áy náy lắm, xin ông nội đừng trách móc.”

Kỳ lão gia chẳng nói năng gì, Kỳ Duật cũng lễ độ mà dừng lại, sau đó quay sang nói với Lục Trác Niên: “Được rồi, ăn cơm thôi.” Anh hơi mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Lục Trác Niên ba giây rồi mới dời đi. Lục Trác Niên cực kỳ hiểu ý, không nói thêm lần nào nữa.

Nhưng Kỳ lão gia lại chủ động lên tiếng: “Ông nội và bố mẹ cậu gần đây vẫn ổn chứ?”

Kỳ Duật đang đưa đũa lên thì khựng lại. Từ trước đến nay, anh chưa từng dám nhiều lời trước mặt ông nội, anh cũng biết Kỳ Trấn không giống anh, Kỳ Trấn có thể vừa ăn vừa nói chuyện với ông nội, thậm chí có thể tỏ vẻ trẻ con trước mặt ông. Nhưng anh đã quên rằng, không phải là Kỳ Trấn khác, mà là anh khác, cho dù là Lục Trác Niên thì cũng không cần phải cẩn thận từng chút một trước mặt ông nội như anh.

Lục Trác Niên cũng không dám nói gì nhiều, chỉ đáp: “Ổn lắm ạ.”

Ông Kỳ gật gù rồi không nói nữa, thế là cả bàn ăn cũng lặng ngắt như tờ.

Lục Trác Niên rốt cuộc cũng hiểu thế nào là “khó nuốt” mà Kỳ Duật nói. Suốt bữa ăn, không khí cứ lặng im như nấm mồ, chỉ cần động tác tạo ra tiếng khe khẽ thôi cũng thành ra tiếng động lớn, như thế thì làm gì còn tâm trạng để xem thức ăn có ngon hay không.

Chật vật mãi đến khi ông Kỳ dừng đũa, Kỳ Duật với Lục Trác Niên cũng lần lượt gác đũa xuống. Không hề khoa trương khi nói giây phút bỏ đôi đũa xuống, Lục Trác Niên cuối cùng cũng có thể dừng nín thở.

Lúc hai nhà gặp mặt cũng có ăn cơm với nhau, nhưng có lẽ lúc ấy nhiều người nên bầu không khí không kinh khủng đến mức này. Lục Trác Niên chẳng nhớ rõ nữa.

Kỳ Duật uống trà súc miệng rồi nói: “Bà nội đã quan tâm chăm sóc cháu suốt bao năm, nay chúng cháu muốn thắp cho bà nén hương.”

Kỳ lão gia ngước mắt nhìn Lục Trác Niên. Lục Trác Niên không dám nói gì, chỉ bắt chước Kỳ Duật mà mỉm cười. Ông cụ liếc nhìn hai người một lượt rồi gật đầu: “Nên như thế.” Nói xong, ông đứng dậy: “Lúc về không cần báo với tôi đâu.”

Kỳ Duật và Lục Trác Niên cũng đứng dậy theo, chờ cho ông cụ đi khỏi phòng ăn mới quay ra nhìn nhau.

Lục Trác Niên xịu mặt: “Mới đầu không đói đâu, thế mà ăn xong giờ tôi lại thấy thèm ăn đủ thứ.”

Kỳ Duật lại lộ ý cười, nói: “Anh thèm ăn gì, về tôi làm cho.”

Lục Trác Niên lập tức nói: “Dừng! Đứng yên! Giữ nguyên vẻ mặt này!” Hắn vừa chỉ vào Kỳ Duật vừa tìm điện thoại. Chưa kịp mở máy ảnh ra thì nét cười tự nhiên trên gương mặt Kỳ Duật đã biến mất.

“Ơ kìa làm gì thế hả?”

Kỳ Duật tránh ngón tay sắp chọc vào mặt anh của Lục Trác Niên: “Thế anh thì làm gì?”

“Tôi muốn chụp ảnh cho cậu.”

“Chụp gì?”

“Chụp cậu chứ chụp gì.”

Kỳ Duật nhìn hắn rồi hỏi: “Sao lại chụp tôi?”

“Thì đẹp chứ sao.” Lục Trác Niên buột miệng đáp.

Kỳ Duật im lặng, Lục Trác Niên chớp chớp mắt rồi nuốt nước miếng, tỏ vẻ không có chuyện gì rồi cất điện thoại vào túi, hỏi Kỳ Duật: “Đi đằng nào, đằng này à?”

“Ừ.”

Kỳ Duật đưa Lục Trác Niên đến trước một bàn thờ Phật, trên ban bày một lư hương với một nén nhang cắm bên trong.

Trong nhà Lục Trác Niên không ai tin vào mấy điều này, hắn cung kính đứng ở một bên, sợ mình không hiểu phép tắc rồi làm sai gì đó nên nhìn xem Kỳ Duật làm thế nào. Vậy mà Kỳ Duật chỉ đốt một nén hương rồi cắm vào, sau đó quay sang nói với hắn: “Xong rồi đấy.”

“Có thế thôi à?”

“Có lòng là được rồi.”

Lục Trác Niên nghi ngờ nhìn Kỳ Duật: “Cậu có hiểu thật không đấy?”

“Trong nhà chỉ có bà nội tin vào điều này. Sau khi bà nội mất thì con cháu trong nhà mời thợ giỏi về, phỏng theo diện mạo của bà để làm bức tượng Quan Âm này. Thực ra tôi thấy bà nội chắc sẽ không thích như thế đâu, bà sợ sẽ bị giảm phúc phần, nhưng…” Kỳ Duật cười cười. “Nói thật là tôi cũng không hiểu bà nội lắm. Có lòng là được rồi, bà lúc nào cũng nói vậy.”

Nụ cười lúc này của Kỳ Duật không giống với ban nãy, Lục Trác Niên nhìn anh rồi ngẫm nghĩ muốn hỏi: Cậu lớn lên bên cạnh bà nội cơ mà? Nếu cậu bảo mình không hiểu được bà thì còn ai hiểu được đây.

Nhưng rồi hắn không hỏi, bởi nụ cười của Kỳ Duật khiến hắn chẳng còn đủ tự tin để hỏi nữa.

Chào các cậu, Đông Châu đã trở lại rồi đây. Những lời động viên quý giá của các cậu thực sự giúp tớ rất nhiều trong việc cố gắng để vượt qua những thử thách hiện tại. Dù rằng còn nhiều khó khăn, nhưng tớ thấy rất may mắn vì được những người mình chưa từng gặp mặt động viên và cảm thông như vậy. Hy vọng các cậu sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Còn giờ thì tiếp tục với Lương Nhân thôi nhỉ?
Chương trước Chương tiếp
Loading...