Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 46: Tôi hoài nghi



Lâu Tập Nguyệt gần đây càng ngày càng bận rộn, không có thời gian rảnh mà bên cạnh tôi liên tục, cho nên hắn phái hai tỳ nữ đến, để cho mấy nàng trông nom sinh hoạt thường ngày cho tôi..

Hai ngày trước, tôi bảo các nàng tìm giúp tôi kim thiêu may vá cùng các loại vải gấm, còn có hai bộ quần áo trẻ con, sau đó mỗi ngày các nàng ra ngoài cửa chờ, còn mình tự nghiên cứu xem xét hai bộ quần áo lót đó.

Quần áo nho nhỏ đầy khéo léo, chỉ lớn hơn bàn tay có chút xíu, nhìn vô cùng đáng yêu. Tôi nhìn thấy trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, buông bộ quần áo lót đó, tại mảnh vải gấm cũng bắt đầu khoa chân múa tay.

Ở quê nhà tôi có một tập tuc, khi đứa nhỏ sinh ra mặc quần áo đầu tiên do chính tay mẹ mình may cho, như vậy đứa trẻ đó mới có thân thể cường tráng, không sinh nhiều bệnh. Lúc trước mẹ tôi cũng làm một bộ, khi tôi lớn lên bà còn cất kỹ trong rương, nói chờ sau này khi tôi xuất giá, cũng dạy tôi. . . . . .

“A!”

Bất thình lình bị kim đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ sẫm chậm rãi chảy ra.

Tôi nhìn đầu ngón tay bị đâm, ngây ngẩn cả người.

Tô Mạc Phi thực sự có thể chứng minh lời nói Lâu Tập Nguyệt sao? Nếu, nếu anh ta nói cho tôi biết, không phải là như vậy… . . . .cả người tôi run run, ngay cả may cũng có chút làm không được.

Tận đáy lòng trào ra sợ hãi khiến cho lòng tôi hoảng loạn, lại ngay vào lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên vai tôi.

“A –!”

Tôi kêu sợ hãi một tiếng, mạnh quay đầu lại, chạm vào đôi mắt trong suốt sáng ngời.

Lâu Tập Nguyệt thấy tôi bị doạ ra như vậy, hơi hơi nhăn mày lại hỏi: “Sao vậy, Tiểu Tự?” Tôi vội vàng lắc đầu, ngăn chận bất an trong lòng, đáp lời hắn: “Không có việc gì, sư phụ.” Lâu Tập Nguyệt còn muốn hỏi lại, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua mấy thứ trong tay tôi, vô cùng hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?” vươn tay muốn lấy lại xem một cái.

“Không, không có gì.” Tôi hơi nghiêng người tránh cánh tay hắn. Nghĩ đến bản thân mình lần đầu làm thử quần áo thế nhưng lại bị hắn nhìn thấy, ngay cả hai tay áo cũng không dài như nhau, thật là mất mặt quá. Tôi đỏ mặt siết chặt quần áo vào trong lòng ngực, trong miệng ngây ngô nói: “Không có gì, sư phụ, thật sự không có gì. Con rất nhàm chán, tùy tiện làm để chơi thôi”

“Ha ha.” Lâu Tập Nguyệt ôm lấy tôi từ phía sau, buồn cười mà nở nụ cười, cúi đầu ở bên tai tôi dịu dàng nói: “Tiểu Tự thực đức hạnh, ta trước đây sao không phát hiện ra. Xem này, ngay cả quần áo trẻ con cũng biết làm”.

Tôi nghe thấy vậy càng mặt đỏ tía tai.

Hắn nói xong, duỗi một bàn tay đến trước mặt tôi. Tôi nhìn bàn tay thon dài, sửng sốt trong phút chốc, hỏi: “Làm gì?” “Cổ tay áo.” Tôi nhìn theo chỉ thị của hắn, hoá ra là cổ tay áo có một đầu sợi bị rớt ra. Tôi nhìn nhìn kim may trong tay mình, hiểu ý của hắn, chỉ phải kiên trì làm. Ngón tay kéo xả hết ống tay áo, sau đó chọn loại chỉ cùng màu với quần áo hắn, cúi đầu từng kim từng mũi cẩn thận khâu lại.

Động tác không được thông thạo, đường may cũng không có ngay ngắn, cho nên chờ tôi may lại xong thì so với đường chỉ trước kia bị lệch bảy tám phần, vội vàng giữ chặt tay Lâu Tập Nguyệt nói: “Từ từ, sư phụ, lần này không tính, con lại lần một nữa giúp người may lại”

Lâu Tập Nguyệt cười khúc khích cười ra tiếng, nâng lên tay của ta, thuận thế cúi đầu dùng răng cắt đứt sợi chỉ màu trắng, lại trở tay hôn tôi một cái, có thâm ý khác cười nói: “Đây là lần đầu tiên Tiểu Tự làm, làm sao có thể chê??” trên mặt tôi càng nóng. Tôi biết rằng hắn nói ‘lần đầu tiên’ không phải ý kia, nhưng giọng điệu hắn quá mức mờ ám, khiến cho tôi kìm không được ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên..

Sau đó, Lâu Tập Nguyệt đi đến bên người tôi ngồi xuống, thừa dịp tôi không chú ý, rút bộ quần áo trẻ con mới hoàn thành được một nửa, mở ra đánh giá vài lần, trong mắt ý cười càng đậm. Tôi thật sự ngượng ngùng bị bêu xấu ở trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Sư phụ, đừng nhìn” Hắn cười hì hì gấp lại quần áo, ôm tôi vào ngồi trên đùi, không biết từ khi nào lấy ra một đoản kiếm tinh xảo đưa tới trước mắt tôi.

Tôi hoài nghi nhìn hắn, không nhận. Lâu Tập Nguyệt cười cười nói: “Đây là Tích Lan Đao, Lâu gia tổ truyền, chỉ truyền con trai trưởng.” Tôi bỗng nhiên nhìn thấy trên chuỷ thủ có khắc một chữ “Lâu” nhỏ, trong lòng bùm bùm kinh ngạc. Lâu Tập Nguyệt mở bàn tay tôi, đem Tích Lan Đao đặt vào lòng bàn tay, sau đó đem cằm gác lên vai tôi, hai má dán vào mặt tôi, không nói nữa.

Loại cảm giác im lặng rúc vào nhau thế này khiến cho tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, khiến cho ngay cả tim tôi cũng như bị nhồi, ấm áp này, trương trướng lên.

Không biết qua bao lâu, tôi ngoái đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn thấy trên gương mặt hắn ẩn ẩn có chút mệt mỏi, có chút đau lòng, trở tay ôm lấy hắn hỏi: “Sư phụ, người gần đây bận việc gì?” Lâu Tập Nguyệt rất tuỳ ý đáp lời: “Bận chuẩn bị một lần hành động diệt Tử Thần phái.” vẻ mặt của tôi bỗng nhiên cứng đờ.

Lâu Tập Nguyệt nghiêng mắt nhìn thoáng qua tôi, cười như không cười nói “Làm sao, Tiểu Tự luyến tiếc ai sao?” khi tôi nói lần nữa, giọng nói có chút nhanh “Sư phụ, người thật sự phải. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt ngắt lời nói: “Chính tà bất phân, chuyện này không sớm cũng muộn” Nói xong, hai ngón tay thon dài nắm cằm tôi, ánh mắt thâm thuý nhìn tôi “Tiểu Tự, nếu thực có tới một ngày nào đó, ngươi giúp ai?”

Tôi chăm chú nhìn hắn hồi lâu, im lặng dùng cánh tay ra sức ôm lấy hắn.

Tôi không phải là một nhân vật chính nghĩa lẫm nhiên, tôi chỉ là Đường Tự. Chỉ cần người hại chết mẹ tôi thực sự không phải hắn, như vậy cho dù xuống địa ngục, tôi cũng sẽ đi theo hắn, không còn buông tay hắn ra nữa.

***

Sau ngày ấy, Lâu Tập Nguyệt lại ra ngoài đi làm việc. Tôi tính toán, lúc kết thúc tám năm chi ước còn không tới hai tháng nữa, Lâu Tập Nguyệt nhất định có rất nhiều việc phải chuẩn bị, cho nên cho dù luyến tiếc cũng không nên giữ hắn lại. Cũng may dưới sự điều trì của Diệp Linh, cơ thể tôi dần dần chuyển biến tốt đẹp, cũng không còn thường xuyên chịu đau bụng khó chịu, như thế trong lòng cũng khoan thai hơn chút.

Sáng sớm hôm nay, Diệp Linh cũng như mọi ngày lui tới vào phòng, sau đó bắt mạch cho tôi, rõ ràng thở phào một hơi: “Mạch tượng vững vàng hơn rất nhiều, cứ như vậy tiếp tục, ngươi có thể yên tâm chờ làm mẹ” Trên mặt tôi ửng đỏ, tôi buông ống tay áo xuống, đáp lời nàng: “Đa tạ Diệp tiểu thư.”

Diệp Linh trong đồng tử chợt loé sáng, cười hỏi tôi: “Ngươi vì sao cứ gọi bảo ta ‘ Diệp tiểu thư ’?” Tôi ngẩn ra: “Tôi cũng không biết, cứ như vậy thì buộc ra khỏi miệng. Nếu cô không thích, tôi về sau đổi giọng gọi. . . . . .” Diệp Linh lắc đầu, “Không không, ta thích, thực thích. . . . . .” Khi nàng nói lời này, trong đôi mắt dài nhỏ đó như đang gọt dũa những tưởng niệm cùng đau thương, nhưng chớp mắt tiếp theo, cái gì cũng đều chôn vùi, giống như vừa rồi nhìn thấy chính là ảo giác của tôi.

Diệp Linh đôi mắt sáng lấp lánh, mi cong, lộ ra dáng vẽ tươi cười: “Đường cô nương đã vào làng Da Ma tộc rồi chứ, Cổ Lỗ trưởng lão có khoẻ không? còn có tiểu nha đầu Trân Châu còn khóc lóc nữa không, đúng rồi, mấy ngày nay vừa dịp là ngày Xã Nhật Tiết, Trân Châu cũng nên lập gia đình, trong làng nhất định rất náo nhiệt”.

Nghe lời của nàng, mắt tôi càng trừng to lớn, trong đầu ánh sáng chợt loé, kinh ngạc chỉ tay vào nàng ta nói: “Cô, chẳng lẽ cô chính là người đại thẩm kia nói, là người. . . .” Diệp Linh không thèm để ý gật đầu, cười nói: “Đúng, ta chính là tên phản đồ thối tha Da Ma tộc.”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới, phía sau phòng trúc ở chổ Diệp Linh có cây Xà ăn quả, mà cách tộc Da Ma không xa có khe núi có cả rừng cây quả Xà. Trong đầu ẩn ẩn nghĩ tới cái gì, rồi lại nói không rõ, giống như bị một đám sương mù tựa như thép cắt không đứt.

“Cứ như vậy đi.” Diệp Linh dọn dẹp xong hòm thuốc, đứng dậy nói: “Ta đổi mấy vị thuốc trong phương thuốc này, ngươi cứ như thế này thừa dịp thuốc còn có tác dụng uống nhanh lên.” Tôi lại nói vài lời cảm ta. Ngay lúc Diệp Linh ra mở ra cửa phòng, một cái gì đó tuyết trắng dừng rơi vào tay nàng. Diệp Linh nhìn lên, cuống quít rút ra ống trúc cột trên chân con bồ câu trắng như tuyết, cầm mở giấy nhỏ bên trong ra, thân mình nhất thời cứng đờ.

“Đường cô nương, ta tạm thời rời đi mấy ngày.” Nàng ta bỗng quay lại nói với tôi. Tôi nhìn sắc mặt nàng, không khỏi tò mò hỏi “Sao vậy?” Diệp Linh gấp giọng nói: “Là Triển Bằng, hắn không biết có tin tức từ đâu biết ta ở Thiên Nhất giáo, đã cho ta là bị Lâu giáo chủ giam cầm, cho nên bất chấp vết thương cũ rời khỏi Lục Gia Bảo chạy về hướng này rồi.”

Tôi vừa nghe người nọ là Lục Triển Bằng, trong lòng liền căm hận nhớ tới Bạch Khiêm chết thảm, tôi làm sao có thể quên?

Tôi đỡ ghế dựa ngồi xuống, nhìn về phía Diệp Linh, ôn hoà mà đáp lời nàng ta: “Sư phụ không có đây, hắn thật thực biết chọn thời điểm. Cùng lần trước, giống nhau như đúc.” vẻ mặt Diệp Linh cứng đờ, cắn cắn môi dưới, mở miệng nói: “Đường cô nương, vô luận ngươi tin vẫn là không tin, cái chết của Bạch Khiêm, không phải Triển Bằng làm.”

“À, phải không?” Tôi lạnh lùng cong khoé miệng đầy trào phúng. Gã ngay cả đồ đệ của Lâu Tập Nguyệt, đều hận không thể quất đánh cho tới chết, vì đối phó sư phụ, còn có chuyện gì làm không ra?

Diệp Linh sắc mặt thực sự nghiêm túc dần “Đúng vậy, ta hỏi qua Triển Bằng, hắn nói hắn không có làm.” Nàng ta nhìn thẳng vào mắt tôi, gằn từng tiếng chắc chắc nói: “Hắn sẽ lừa người trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không gạt ta.”

Tôi há miệng đang muốn phản bác lại, trước mắt lại bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn nhã vô song, lạnh lùng nhìn tôi cười nói ‘ Nó dám cùng ngươi kết phường gạt ta, tất nhiên là phải chịu phạt. Nhưng, nó đối ta còn hữu dụng, cho nên ta sẽ giữ lại tính mạng cho nó ’

Trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh hơi mỏng.

Bởi vì Bạch Khiêm chết, Lâu Tập Nguyệt danh chính ngôn thuận hướng Lục Gia Bảo trả thù, sau đó, Lục Triển Bằng không thể không giao ra Tam Sinh hoa. . . . . .

Trong lòng tôi đánh cái giật mình, lắc đầu đem cái ý niệm đáng sợ trong đầu cưỡng chế nó xuống, nhưng ức chế không được vẫn lạnh run cả người. Tôi nhìn về phía Diệp Linh chẳng còn sức nói: “Cô đi đi, tôi sẽ giải thích với sư phụ.”

“Đa tạ.” Diệp Linh nóng vội rời đi, cũng không để ý đến biểu hiện của tôi không bình thường, vội vã chạy ra khỏi phòng. Để một cánh cửa mở như vậy. Tôi chậm rãi nâng lên mắt, nhìn phía chân trời vô biên vô hạn ngoài cửa phòng.

Bầu trời xanh lam, trong suốt không có dính vết bẩn nào, tựa như ngưng tụ vào nụ cười tươi ở khoé miệng Bạch Khiêm.

Trái tim bùm bùm kinh hoàng, mất đi quy luật. Trước mắt nước mắt tràn ngập, làm mờ tầm nhìn tôi, rốt cuộc cũng không thấy rõ gương mặt tươi cười như đang khắc vào lòng tôi đó nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...