Lưu Kim Tuế Nguyệt

Chương 9



Ngưu ngưu đứng ở đám mây, lấy tư thái người thắng nhìn theo quân đoàn quái vật rút xuống núi, sau đó mới thở một hơi thật dài, rớt xuống đụn mây, hắn nhìn đến nhóm yêu quái vẫn đang là ngửa đầu lên trền, tựa hồ chưa hồi hồn ra khỏi trận chiến phấn khích kia. Trong lòng có phần vui mừng, thầm nghĩ bọn yêu tinh này cuối cùng cũng có chút mà tuệ căn, nếu trau chuốt thêm nữa, không phải không thể từ hủ bại biến thành thần kỳ.

“Được rồi, mọi người không cần suy nghĩ, theo ta quay về động phủ đi, các ngươi nếu muốn thảo luận trận chiến vừa rồi, ta có thể cẩn thận giảng giải lại cho mọi người một lần.” Ngưu ngưu nhu rồi nhu cánh tay đau nhứt, gặp mọi người còn chưa cúi đầu, không khỏi cau mày nói: “Lời của ta các ngươi không nghe thấy sao? Theo ta quay về động phủ.”

“Không phải a ngưu lão đại, mọi người… Mọi người ngưỡng cổ lâu quái, hiện tại… Hiện tại không có biện pháp cúi đầu.” Một giọng nói phát ra giống như bị ai đó chặn ngang cổ họng, nhìn kỹ, nguyên lai là gà trống trọng thương, khó trách thanh âm có chút khàn khàn của kẻ đang hấp hối.

Ngưu ngưu trợn mắt há hốc mồm, tức giận đi đến trước mặt lũ yêu tinh đang ngửa mặt lên trời, oán hận nói: “Một màn này nếu để yêu tinh ngoại phương nhìn thấy, mặt của ta liền bị các ngươi làm mất hết.” Nói xong cũng không khách khí, bổ từng chửng vào từng cái cổ của bọn yêu, chợt nghe âm thanh của khớp xương vang lên liên túc, sau đó mười một con yêu tinh lại có thể xoay cổ bình thường, chẳng qua bởi vì thời gian ngưỡng cổ quá dài, cho nên tất cả mọi người bị sái cổ.

Trở lại động phủ cùng lũ yêu nói một chút về những kinh nghiệm quý giá mình đặt được thông qua chiến đấu, ở trong quá trình ngưu ngưu luôn thấy bọn họ bẻ cổ, nhìn vừa thấy tức lại buồn cười. Hắn nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn không đành lòng, không biết từ lúc nào bắt đầu, bọn ngu ngốc này đã trở thành một thứ không thể bỏ mặc trong lòng hắn*. Nhận mệnh thở dài, hắn vẫy tay nói: “Lại đây, không phải kêu các ngươi chen chúc ở đây, xếp hàng, từng bước từng bước đến.”

_*: ách! Ngưu ngưu đừng nói mấy câu sặc hint thế, ko coi chính văn lại tưởng nhất công đa thụ =.=. hãn ~~

Chúng tiểu yêu nghe lời xếp hàng tiến lên, ngưu ngưu vươn tay, ở trên cổ bọn họ nhẹ nhàng mát xa, từng đạo yêu lực chính tông xuyên thấu qua bàn tay chảy làn da xuyến thấu qua xương cốt bọn yêu tinh, ấm áp mềm mềm đặc biệt thoải mái. Thẳng đến cuối cùng cổ yêu tinh cũng khôi phục bình thường, bạch mã mới bỗng nhiên kêu một tiếng: “Ngưu… Ngưu lão đại, ngươi… Ngươi vừa mới mới vừa chiến đấu xong, liền… Liền chuyển vận yêu lực cho chúng ta, thân thể của ngươi…”

Lũ yêu ngạc nhiên, lúc sau mới tỉnh ngộ lại đây, đều tiến lên vây quanh ngưu ngưu, mắt cả đám đều hồng hồng, mà lúc này ngay cả cái miệng nhanh nhẹn thường ngày của hắc xà tinh cũng không dùng được. Ngưu ngưu ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn, sắc mặt tái nhợt, lắc đầu nói: “Không có việc gì mà, các ngươi không cần để ý. Ta thổ nạp một đêm thì tốt rồi. Nếu thật sự cảm kích ta, thì không được gọi ta là ngưu lão đại, xưng hô này thật sự là quá khó khăn nghe rất không có mỹ cảm.”

“Kia… Kia phải gọi là gì, ngươi vốn chính là lão đại của chúng ta mà, có thể nào, ngươi… Ngươi không muốn mang theo chúng ta chống lại địch nhân sao?” Thảo long nói xong, nước mắt mà bắt đầu ở trong hốc mắt đảo quanh ” Là chúng ta quá dốt nát, cho nên… Cho nên ngươi không muốn cùng chúng ta?”

Nhất thời trong động phủ đầy tiếng kêu khóc vang khắp trời đất, một đoàn yêu tinh ăn vạ khóc sướt mướt, mặc kệ ngưu ngưu nói như thế nào, đều chen miệng vào không lọt. Cảm xúc khủng hoảng bắt đầu lan tràn đày đặc, cuối cùng hắn không thể không hét lớn một tiếng: “Im miệng, ai nói ta muốn đi, ta chỉ là đổi cách xưng hô cho bọn ngươi mà thôi. Một đám trở thành như vậy, liên tưởng lực thật phong phú.”

Hắn nói lời này mặc dù là răn dạy, lại làm cho mặt mày lũ yêu tinh đều nở nụ cười. Ngưu ngưu nhu rồi nhu mày, có chút đau đầu nói: “Các ngươi đừng gọi ta là lão đại, ở nơi đây cũng không phải là kết bái giang hồ rồi lập bang phái như ở dân gian, ân, ta nhìn tuổi các ngươi cũng không quá lớn, có lẽ ta chỉ lớn hơn các ngươi vài tuổi, không bằng các ngươi kêu ta ca ca đi, ngưu ca ca, tên này thì còn có thể nhận.”

“Ngưu ca ca, ngưu ca ca…” Lũ yêu cùng nhau kêu mấy lần, sau đó đồng loạt vỗ tay cười nói: “Đúng nga đúng nga, quả nhiên là ngưu ca ca dễ nghe hơn nha, hơn nữa tên này nghe thực thân thiết.” Vì thế, toàn bộ động phủ liền giống như cái loa, cả bọn yêu tinh y như kiếm được đồ chơi mới, không ngừng lặp lại để nhớ kỹ: “Ngưu ca ca ngưu ca ca ngưu ca ca… Hắc hắc… Ngưu ca ca ngưu ca ca ngưu ca ca…”

Ngưu ngưu vô lực ngã vào trên bồ đoàn, xoa mày nói: “Tốt lắm, đừng kêu, ta còn chưa chết mà, không cần các ngươi gọi ta như gọi hồn.” Nói xong, thấy gà trống quạt cánh, ngẩng đầu mà bước đi thong thả trên mặt đất, một bên kêu “Oác oác oác, ngưu ca ca… Oác oác oác, ngưu ca ca…”, hắn thật sự là ngay cả ý nghĩ tông tường đều có, thầm nghĩ sớm biết gà trống này ngu ngốc như thế, sẽ không nên phí nhiều khí lực trị cho đôi cánh của hắn.

Lũ yêu đều thực hưng phấn, xưng hô ngưu ca ca này, thật giống như tất cả một bọn họ đều là người một nhà, đưa bọn họ gắn với nhau, từ nay về sau sau, bọn họ không còn là người xa lạ, mà là một đoàn thể, mặc kệ đối mặt với dạng nguy hiểm gì cũng tốt, khoái hoạt cũng tốt, thống khổ cũng tốt, bọn họ đều muốn có người có thể dựa dẫm có thể chia xẻ có thể gánh vác, loại cảm giác này đối với bọn yêu tinh vẫn luôn cô đơn mà nói, là vô cùng kỳ diệu
Chương trước Chương tiếp
Loading...