Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 330: Chiều vợ hết mực (3)



Trong văn phòng của Lâm Y có bố trí một gian phòng nghỉ nhỏ, gian phòng nghỉ này là do Lãnh Nghị đặc biệt dặn dò công ty thiết kế phải làm như thế, bên trong trang trí hoàn toàn giống với gian phòng nghỉ của Lãnh Nghị ở LS quốc tế, đơn giản mà tao nhã, tuy nhỏ nhưng bố trí rất chu toàn.

Nói mình không buồn ngủ là giả, tựa vào ngực Lãnh Nghị nằm chỉ chốc lát là Lâm Y đã chìm vào giấc ngủ, tiếng thở đều đều của cô vọng vào tai Lãnh Nghị, hắn mỉm cười rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi...

Lúc Lãnh Nghị thức giấc, Lâm Y vẫn còn đang ngủ thật say, thực ra cô vẫn luôn có thói quen ngủ trưa, chỉ là từ khi công ty Tiểu Họa Nhi mở ra đến giờ, bởi vì quá bận rộn nên đôi khi cô cũng lơ là, hôm nay bị Lãnh Nghị ép buộc phải nghỉ trưa, không ngờ một giấc này lại ngủ đến quên trời đất.

Lúc Lãnh Nghị mở cửa văn phòng bước ra thì gặp được Trương Tiểu Mạn và Phương Hân đang đứng ở bên ngoài, trên tay Tiểu Mạn là một phần phương án thiết kế đang chờ được thẩm duyệt, có vẻ như cô đang do dự không biết có nên gõ cửa tiến vào hay không.

Nhìn thấy Lãnh Nghị đột nhiên mở cửa bước ra, hai cô gái giật nảy mình, hoảng hốt khom lưng chào hắn, 'Lãnh tổng...'

Lãnh Nghị nhìn hai người rồi nhìn đến phần phương án thiết kế trên tay Trương Tiểu Mạn sau đó mới ung dung lên tiếng, giọng trầm thấp mà không kém phần uy nghiêm, 'Y Y còn đang ngủ, các cô đừng quấy rầy cô ấy...'

'Dạ, Lãnh tổng!' Phương Hân và Trương Tiểu Mạn ngoan ngoãn gật đầu.

Lãnh Nghị thấy vậy mới cất bước rời đi nhưng mới đi được mấy bước thì hắn lại quay lại nhìn Trương Tiểu Mạn, 'Chuyện phương án thiết kế, nếu như không giải quyết được, có thể trực tiếp đến tìm giám đốc Chu của LS quốc tế, ông ấy sẽ tìm người giúp các cô giải quyết, không cần chuyện gì cũng chờ Y Y đích thân xử lý!'

'Dạ, Lãnh tổng!' Trương Tiểu Mạn lại gật đầu lần nữa.

Rồi Lãnh Nghị lại nhìn sang Phương Hân, 'Bắt đầu từ hôm nay, nếu buổi tối có xã giao, giao cho cô toàn quyền phụ trách, nếu như có vấn đề gì khó khăn cô có thể trực tiếp đến bộ phận PR của LS quốc tế, họ sẽ giúp cô giải quyết, cô chỉ cần báo cáo kết quả với Y Y là được!'

'Dạ, Lãnh tổng!' Phương Hân cũng học theo Trương Tiểu Mạn, vẻ nghe lời nhưng vẫn không có cách nào khống chế bộ dáng yêu kiều trời sinh.

Lãnh Nghị lúc này mới sải bước rời đi bỏ lại hai cô gái ngơ ngẩn đứng nhìn theo bóng lưng của hắn, người đàn ông này, thế nào mà ngay cả bóng lưng cũng đầy khí thế thế nhỉ!

Tin tức Lâm Y mang thai rất nhanh đã lan tới Paris, Tương Mân và Lý Uyển thì khỏi phải nói, chỉ kém không đốt pháo chúc mừng mà thôi.

Đợi đến khi cảm xúc điều tiết lại, Lý Uyển mới như nhớ ra, vội kề sát tai Tương Mân bàn bạc: 'Mẹ, nghe quản gia nói lần này Lâm Y và Nghị nhi rất căng nhau... ồ, chuyện mấy hộp "áo mưa" bị chọc thủng đó, con thấy hay là bảo má Lâm nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, tốt nhất là ném đi, miễn cho bị Lâm Y phát hiện thì hỏng!'

Tương Mân gật đầu đồng ý ngay, 'Ừ, nếu như để Y Y phát hiện ra chân tướng, vậy không phải chiêu này sau này không còn linh nghiệm nữa sao! Con mau gọi về đó bảo má Lâm ném chúng đi đi!'

Nhưng má Lâm còn chưa kịp ném đi thì đã bị Lâm Y phát hiện ra manh mối...

Chiều hôm đó khi Lâm Y ở trong phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng của mình nghỉ ngơi, mới vừa ngủ trưa thức dậy thì không biết từ lúc nào người đàn ông bên cạnh đã rời đi, Lâm Y đưa tay cầm lấy cầm lấy điện thoại đầu giường lên xem thử, oa, đã hơn ba giờ rồi sao? Thì ra mình ngủ lâu như vậy, tiêu rồi, chuyện buổi sáng còn chưa làm xong! Nghĩ đến đây cơn buồn ngủ của Lâm Y hoàn toàn tiêu mất, cô vội ngồi dậy đi đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi ra văn phòng ngồi xuống chuẩn bị làm việc.

Ừm, trước tiên là phê duyệt phương án thiết kế còn chưa được phê duyệt sáng nay đã! Lâm Y với lấy điện thoại bàn ấn số máy nội bộ của Trương Tiểu Mạn, bảo cô thông báo Hà Khả mang bản thảo thiết kế đến phòng họp.

Ba người rất nhanh đã tề tựu ở phòng họp, Tiểu Mạn nhìn thấy Lâm Y trên mặt lộ vẻ thoải mái sau giấc ngủ dài nên càng tươi mát động lòng người thì không khỏi nhớ đến sự che chở hết mực của người đàn ông cực phẩm kia, cố ý làm ra vẻ áo não trêu, 'Được ăn ngon, được ngủ ngon, có người thương, haizz, ghen tỵ chết mất!'

'Lần sau mình mời mọi người cùng ăn...' Lâm Y nhìn bạn mỉm cười, trong lòng vừa cảm thấy ấp áp lại vừa cảm thấy thắc thỏm không yên, bàn tay bất giác xoa nhẹ lên bụng, haizz, con à, làm sao đây? Trước khi quyết định có nên sinh con ra hay không tạm thời không cần để các bà tám trong công ty này biết chuyện thì tốt hơn...

'Thật sao? Nói phải giữ lời nhé!' Mắt Trương Tiểu Mạn chớp mắt sáng rỡ nhưng rất nhanh lại tối lại, 'Nhưng Lâm Y này, vị Lãnh tổng kia có ở đó, chúng tôi làm sao dám...' Haizz, người đàn ông kia tuy là cực phẩm nhưng lại khiến họ vừa muốn gặp lại vừa sợ gặp.

'Anh ấy không thể ngày nào cũng đến đây...' Lâm Y nói bằng giọng bình thản, cô tin người đàn ông kia làm gì có thời gian mỗi ngày đến đây ăn cơm với cô chứ.

'Ừm, vậy cũng phải!' Nụ cười lại trở lại trên môi Tiểu Mạn.

Cuối cùng cũng giải quyết xong phương án thiết kế, ba người không khỏi thở phào một hơi, định nghỉ ngơi một lát rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình thì đã thấy Phương Hân đẩy cửa bước vào, trên tay cô là một đống đồ ăn vặt, kiều mị nói, 'Các vị, một người bạn của tôi vừa tới chơi, mang theo một ít đồ ăn vặt, ừm, xin mời mọi người nếm thử!'

'Hay quá, vừa khéo buổi trưa nay tôi chưa được ăn no!' Tiểu Mạn vội buông tư liệu trong tay xuống bàn vội vã đi về phía Phương Hân đón lấy đống đồ ăn vặt, vô tư nói, 'Bữa trưa tình yêu của người nào đó cứ tỏa mùi thơm làm tôi ngửi mà phát thèm, làm sao còn ăn nổi cơm hộp nữa chứ....'

Lâm Y nghe vậy cười nói, 'Không phải mình nói rồi sau, lần sau mời mọi người cùng ăn với mình mà!'

'Ồ, có chuyện tốt vậy sao?' Phương Hân cũng hào hứng xen vào, 'Vậy kế hoạch giảm cân của tôi tạm thời phải gác lại rồi...' Mọi người vừa nói cười vui vẻ vừa xử lý những túi đồ ăn vặt đầy màu sắc...

'A, chân gà, tôi thích món này!' Trương Tiểu Mạn vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc chân gà rút xương.

Ánh mắt Lâm Y vô tình nhìn đến chiếc chân gà đó, chiếc chân gà rút xương béo mập trắng trẻo, bên ngoài phủ một lớp mỡ mỏng... chính là một chiếc chân gà rút xương rất bình thường nhưng không biết vì sao dạ dày Lâm Y lại một phen nhộn nhạo khiến cô không khỏi chau mày, cố gắng nhịn xuống.

Nhìn Trương Tiểu Mạn đưa chiếc chân gà béo ngậy ấy vào miệng, lần nữa dạ dày của Lâm Y lại một phen nhộn nhạo nhưng lần này không chỉ đơn giản như lần trước mà là một cảm giác cực kỳ khó chịu ập đến, những thứ trong dạ dày dường như đang vọt đến cổ họng chỉ chờ phun ra.

Lâm Y vội vàng đứng bật dậy chạy thẳng ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại văn phòng của mình, xông vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu nôn khan một hồi...

Cũng không biết là bởi vì giới tính của đứa bé như lời bác sĩ nói hay là bởi vì chiếc chân gà kia mà từ hôm đó, Lâm Y bắt đầu chịu nỗi khổ của nôn nghén...

Hành động khác thường của Lâm Y khiến ba người còn lại trong phòng ngơ ngác nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng buông mấy túi đồ ăn vặt trên tay xuống, lại không hẹn mà cùng đứng bật dậy chạy về hướng Lâm Y vừa rời đi...

Lâm Y ói đến nỗi cô tưởng dạ dày mình bị lộn ngược lại, nước mắt nước mũi trào ra, mặt mày tái nhợt, thật lâu sau dạ dày mới dần ổn trở lại, Lâm Y yếu ớt chống tay lên bồn cầu chậm rãi đứng dậy, thở hào hển một hồi mới thấy đỡ hơn nhưng tay chân vẫn không có chút sức nào, mềm nhũn như bông gòn, mất sức thật lớn mới đứng thẳng lên được...

Thì ra nôn nghén đáng sợ như vậy! Lâm Y chậm rì rì đi đến lavabo, cô nhìn vào gương, trong gương là một cô gái với gương mặt tái nhợt, trên má vẫn còn nước mắt, quả thật là chật vật không chịu nổi! Nhìn mình thế này Lâm Y không khỏi thở dài một tiếng, thế này làm sao làm việc được đây? Rửa mặt súc miệng qua loa rồi Lâm Y chậm rãi bước ra ngoài.

Bên trong phòng làm việc của cô lúc này không biết từ lúc nào đã đứng chờ sẵn ba người, ánh mắt của họ đều đồng loạt quét về phía cô, trong mắt Phương Hân toát ra vẻ đồng tình, còn mắt Tiểu Mạn thì mang theo chút kinh ngạc, trong giọng nói cũng lộ vẻ tò mò, 'Lâm Y, bạn...lại có thai sao?'

Ừm, chẳng trách mấy ngày nay Lãnh tổng lại ân cần như vậy, nào là đưa cơm, cùng nghỉ trưa, lại còn yêu cầu họ có công việc gì tận lực gánh vác đừng để Lâm Y lao lực.

Lâm Y mệt mỏi đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, giọng yếu ớt: 'Mọi người đi làm việc đi, tôi nghỉ ngơi một lát...' Trận nôn này khiến cô mệt quá, cả người như bị rút hết sức lực.

Hà Khả rất thức thời rời đi trước, Tiểu Mạn và Phương Hân thì không đi mà đến gần bàn làm việc của Lâm Y nhìn vẻ mệt mỏi của cô, Tiểu Mạn nuốt nuốt nước bọt, không giấu được tò mò: 'Lâm Y, mang thai từ lúc nào?'

'Không biết nữa!' Lâm Y cũng thật bất đắc dĩ.

'Không có làm phòng hộ sao?' Tiểu Mạn càng thêm tò mò, cô nhớ Lâm Y đã từng nói cô không muốn sinh nữa mà một lòng một dạ muốn phát triển sự nghiệp.

'Có...' Giọng Lâm Y càng thêm miễn cưỡng.

'Vậy sao có thể...' Tiểu Mạn chau mày.

'Haizz, mình cũng không biết nữa!' Lâm Y buồn bực đáp.

'Có phải là Lãnh tổng còn muốn có thêm con không?' Đứng bên cạnh Phương Hân không nhịn được xen vào.

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô liếc Phương Hân, yếu ớt nói: 'Anh ấy nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái...'

'Hahaha', Phương Hân vỗ tay cười, giọng cực kỳ thần bí, 'Vậy... liệu có phải là Lãnh tổng cố ý để cá lọt lưới hay không?'
Chương trước Chương tiếp
Loading...