Lưu Luyến Không Quên

Chương 48: Đùa Với Em Một Chút



Chương 48: Đùa với em một chút

Cửa bị đẩy ra không một tiếng động, người đàn ông mang mặt nạ xuất hiện nơi cửa, mắt hắn rất nhanh đã quét đến bóng dáng nhỏ nhắn ngồi nơi sofa, lúc này cô ngồi thật yên tĩnh, không có chút phản ứng nào dường như không hề để ý vừa có người khác xuất hiện trong phòng.

Hắn lẳng lặng bước qua ngồi xuống đối diện với cô, mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cô cũng nhướng mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy lóe lên như hai vì sao sáng trong bóng tối.

Anh không phải Lãnh Nghị Cô gái nhẹ giọng nói.

Sóng mắt người đàn ông xao động, trầm mặc một lúc cuối cùng hắn câu môi, giọng lạnh nhạt: Thất vọng lắm sao?

Không ... Cô gái cũng trả lời thật lạnh nhạt, thu hồi tầm mắt, ngừng một lúc rồi mới tự lẩm bẩm: Nghĩ cũng phải, anh ta sao lại có thể là xã hội đen được chứ!

Người đàn ông rõ ràng là ngẩn người sau đó độ cong nơi khóe môi càng sâu: Em cho rằng tôi là đại ca xã hội đen hay sao?

Cô gái lần nữa nhướng mắt nhìn hắn: Chẳng lẽ anh không phải? Khóe môi cô câu lên một nụ cười châm chọc: Anh đừng nói cho tôi biết anh là cảnh sát đấy!

Người đàn ông cười nhìn cô gái: Em không thích xã hội đen, cho nên em không thích tôi mà thích Lãnh Nghị sao?

Cô gái rũ rèm mi, giọng vẫn lạnh nhạt: Giữa chúng ta chỉ có giao dịch! Không có cái gì thích hay không thích! Một khi kết thúc giao dịch rồi, tất cả cũng kết thúc sao? Nói thật, qua mấy ngày tiếp xúc với hắn, cô thật sự không có cảm giác gã đại ca xã hội đen này xấu xa, thậm chí so với trí tưởng tượng của cô còn tốt hơn nhiều!

Người đàn ông không nói tiếng nào chỉ nhìn cô gái chằm chằm, ý cười trong mắt hắn bị che lấp trong bóng đêm, mấy ngày này quả thật không lãng phí, thậm chí bây giờ xem ra cô gái này đã không còn hận hắn ... Mục đích của hắn cơ bản là đã đạt được!

Chúng ta còn thời gian hai ngày! Trầm mặc một lúc, giọng nói nhỏ xíu của Lâm Y vang lên trong bóng tối của căn phòng ngủ.

Sóng mắt Lãnh Nghị xao động mãnh liệt, ý cười trong nháy mắt biến mất chỉ còn lại sự âm trầm: Thực sự muốn rời khỏi tôi nhanh vậy sao?

Lâm Y nhướng mắt nhìn hắn, cười giọng châm biếm: Phải đó ... anh ... không phải là thích tôi rồi đấy chứ?

Lâm Y nhướng mắt nhìn hắn, cười giọng châm biếm: Phải đó ... anh ... không phải là thích tôi rồi đấy chứ?

Tôi thích em! Giọng trầm thấp mà đầy từ tính của người đàn ông ngồi đối diện cô nơi sofa vang lên, trong đêm tối yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng.

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Lâm Y ngây người nhìn cái bóng mờ mờ của người đàn ông, một lúc sau mới cười nói: Đừng nói đùa!

Tôi không nói đùa! Giọng người đàn ông bắt đầu có chút lạnh lùng, nhìn cô gái như dò xét: Em thích Lãnh Nghị, đúng không?

Cô gái không lên tiếng, người đàn ông lần nữa truy vấn: Có phải hay không?

Không! Cô gái quát khẽ, ánh mắt trong chớp mắt trở nên trống rỗng.

Lại một khoảng yên lặng, người đàn ông vẫn nhìn cô gái, sóng mắt hơi xao động chừng như đang trầm tư điều gì, thật lâu sau giọng lạnh như băng kia mới vang lên trong bóng tối: Không phải thì tốt hơn, vậy sau này tôi có thể đối phó với hắn mà không cần suy nghĩ rồi!

Cả người cô gái chợt cứng đờ trừng mắt nhìn cái bóng kia: Anh nói tiếp theo anh muốn đối phó ai?

Lãnh Nghị! Giọng nói càng lúc càng lạnh.

Vì sao phải đối phó anh ta? Giọng cô gái không giấu được sốt ruột, cô nhớ đến những thủ đoạn mà người đàn ông này đã dùng để đối phó Mạc Hưng, đó là Mạc Hưng tên cặn bã kia xứng đáng nhận nhưng đối phó với Lãnh Nghị thì ...

Tôi thích đối phó với ai thì đối phó với người đó ... Giọng người đàn ông nghe chẳng có chút tình cảm nào.

Không được! Cô gái sốt ruột nói.

Tại sao không được chứ? Anh ta là gì của em? Giọng nói càng lúc càng lạnh.

Bởi vì ... Đầu óc cô gái xoay thật nhanh, Những chuyện anh đã hứa sẽ làm giúp tôi, vẫn còn chưa làm xong ...

Khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên: Tôi sẽ không làm chậm trễ chuyện của cô ... chẳng phải Mạc thị đã phá sản, chẳng phải bạn trai trước của em đã rời khỏi vị hôn thê của hắn rồi sao?! ... Tôi có thể làm nhiều việc cùng lúc!

Khóe môi người đàn ông nhẹ câu lên: Tôi sẽ không làm chậm trễ chuyện của cô ... chẳng phải Mạc thị đã phá sản, chẳng phải bạn trai trước của em đã rời khỏi vị hôn thê của hắn rồi sao?! ... Tôi có thể làm nhiều việc cùng lúc!

Vậy ... nếu như tôi thích anh ta thì sao? Cô gái chau mày, nhìn chiếc mặt nạ mờ mờ trong bóng tối.

Vậy thì càng phải đối phó anh ta ...

Anh ... ý anh là sao? Thích cũng không được, không thích cũng không được! Cô gái rõ ràng cực kỳ rầu rĩ, cô thấy mình giống như đang bị hắn đùa cợt vậy!

Ừm, có người đàn ông nào cho phép người phụ nữ của mình thích người đàn ông khác chứ? Người đàn ông lộ vẻ không vui.

Tôi không phải người phụ nữ của anh! Cô gái trừng hắn.

Em là! Giọng người đàn ông mang theo chút ý cười, dường như cảm thấy trêu cô rất thú vị.

Tôi lười cãi nhau với anh! Cô gái rầu rĩ nói. Trầm mặc một lát, cô lại nhìn về cái bóng mờ mờ của người đàn ông, Anh muốn đối phó anh ta thế nào?

Người đàn ông thoải mái nhàn nhã dựa lưng vào sofa, hai chân gác lên nhau, một tay chống cằm nhìn chăm chú vẻ mặt của cô gái, đôi mắt đen ánh lên ý cười: Chặn xe hắn, bắt lấy hắn sau đó đòi tiền chuộc ... Em thấy cách này thế nào?

Bắt cóc? Cô gái kinh hãi kêu lên.

Phải đó! Sau khi lấy được tiền chuộc liền giết con tin! Người đàn ông cười thầm trong bóng tối.

Không được! Cô gái trừng lớn đôi mắt đẹp, kinh hãi kêu thét lên!

Ở đây lời của tôi mới có giá trị! Cô nói không được cũng vô ích thôi! Người đàn ông dường như cố hết sức nhịn cười.

Cô gái nuốt nước bọt, giọng thỏa hiệp nói: Vậy phải làm thế nào thì lời tôi nói mới có giá trị? Giọng nói nghe ra hình như rất nghiêm túc.

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới lên tiếng: Em lưu lại đây ... sau đó giúp tôi sinh một đứa bé ... vậy chắc chắn lời cô nói có giá trị!

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới lên tiếng: Em lưu lại đây ... sau đó giúp tôi sinh một đứa bé ... vậy chắc chắn lời cô nói có giá trị!

Giúp anh sinh một đứa bé? Cô gái không giấu được kinh ngạc, chợt nhớ lại trước đó Lý Tân cũng đã từng nhắc đến chuyện này, nói cô giúp thiếu gia sinh một đứa bé, nhưng chuyện này sao có thể chứ? Cô gái nói một cách kiên định: Không thể nào!

Vậy tôi cũng không có cách nao! Người đàn ông chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng tắm, Tôi không nói với cô nữa, tôi đi tắm trước ...

Không được, anh còn chưa hứa với tôi là sẽ không bắt Lãnh Nghị! Cô gái vội kêu lên.

Ngày mai nói tiếp đi ... Người đàn ông nhịn cười đến nghẹn, vội vàng chạy vào trong phòng tắm, cô gái vội chạy theo sát sau lưng.

Người đàn ông xoay người nhìn cô, trong đáy mắt dào dạt ý cười: Muốn tắm chung với tôi sao?

Hả ... không ... Cô gái rốt cuộc nhận ra tình thế không đúng, vội ngừng bước chân, xoay người bước trở lại sofa.

Người đàn ông khóa chặt cửa phòng tắm, tháo xuống chiếc mặt nạ, gương mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lùng đến vô cùng hiện rõ dưới ánh đèn sáng, hắn cởi quần áo, thoải mái vẫy vùng trong bể nước một lúc rồi thở sâu một hơi, tựa lưng vào thành hồ, nhắm mắt lại ...

Nhớ đến vẻ mặt khẩn trương đầy lo lắng vừa nãy của cô gái, khóe môi người đàn ông dần lộ ra một nụ cười...

Người đàn ông rốt cuộc cũng đứng dậy, mặc áo ngủ, mang mặt nạ lên rồi bước ra khỏi phòng tắm. Cô gái vẫn ngồi như phỗng nơi sofa, người đàn ông thoáng do dự một lát rồi bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay nâng cằm cô lên để cô đối mặt với chính mình: Sao rồi? Còn nghĩ về chuyện của Lãnh Nghị sao?

Không giống như thường ngày, cô gái không dãy ta hắn ra, chỉ nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau mới cười một tiếng, giọng nhỏ nhẹ: Anh muốn thế nào thì mới chịu buông tha Lãnh Nghị? Chúng ta có thể làm tiếp một cuộc giao dịch nữa!

Đôi mắt đen thâm thúy của người đàn ông sáng lên trong đêm, hắn nhìn cô gái chằm chằm, khóe môi dần gợi lên một ý cười đầy ái muội: Có thể, tối nay ... Hắn cố ý ngừng lại một chút, theo dõi phản ứng của cô gái sau đó ung dung nói tiếp: ... em chủ động ... lấy lòng tôi, làm cho tôi hài lòng mới thôi ...
Chương trước Chương tiếp
Loading...