Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 1 - Chương 9



Đồng ý với lời đề nghị của Đan Hoành, hai người thái giám được lưu lại trong viện của hắn.

Hoàng đế sau khi đuổi Đức phi về, liền kiên trì bắt Đan Hoành lên giường nghỉ.

Hoàng đế sau khi cho mọi người lui, liền ngồi cạnh giường nắm lấy tay Đan Hoành.

“Ái phi, nàng không sao chứ? Ngự y sắp tới rồi, nàng cố chịu thêm một chút”

“Ta không muốn gặp ngự y”.

“Sao có thể như vậy? Ngộ nhỡ để lại di chứng thì sao? Trẫm muốn nàng sinh cho trẫm nhi tử nha, trẫm định vài ngày nữa sẽ cùng nàng động phòng, ấy vậy mà nàng lại bị thương, cần hảo hảo tĩnh dưỡng thêm, chờ nàng khỏe, trẫm sẽ động phòng với nàng, chỉ cần nàng mang thai long chủng, trẫm sẽ phong nàng là Tứ phi .”

“A!”

Đan Hoành trợn tròn con mắt, thầm ta thán, cha mẹ ta ơi!

Hắn đang định nói với Hoàng thượng rằng hắn không việc gì, để đuổi ngự y đi, nhưng nếu hắn không việc gì, Hoàng thượng và hắn sẽ động phòng, rồi lại còn tạo dựng nhi tử nối dõi long mạch nữa, trời ạ, nếu cởi bỏ quần áo, thân phận bại lộ, hắn chẳng phải sẽ bị khép vào tử tội sao?

“Hoàng thượng, bụng ta đau..chân ta đau..lưng ta đau..ta cả người đều đau nhức, Hoàng thượng, ngài mau đi ra đi, ta muốn ngủ”.

Nói xong Đan Hoành cuốn chăn quanh mình.

Hoàng đế âu yếm sờ sờ đầu hắn.

“Được rồi, được rồi, nàng mau nghỉ đi, buổi tối trẫm sẽ qua thăm nàng”.

Hoàng đế sau khi phân phó cung nhân, sau khi ngự y tới khám cho Đan Hoành phải thông báo kết quả cho Hoàng đế, rồi đi lo việc quốc sự.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy ngự y vội vã chạy tới. Ngự y chuẩn bị xong xuôi, liền nói muốn xem mạch, ý bảo Đan Hoành đưa tay ra.

“Xem cái gì mà xem? Ngươi chỉ cần nói với Hoàng thượng, trong bụng ta bị tụ huyết, can phế có chút hao tổn, chỉ cần điều dưỡng khoảng mười ngày nữa là sẽ không sao”.

“Nương nương, tiểu nhân không dám, tội khi quân sẽ bị chém đầu”.

“Không dám? Được, vậy ngươi nhìn đi”. Đan Hoành vừa nói vừa cởi áo ra.

Ngự y vội vã quỳ xuống, đến liếc mắt cũng không dám.

“Ngươi thấy được gì?”

Ngự y quỳ ở đó, kinh hồn bạt vía, sau đó lại càng kinh hồn khi thoáng nhìn thấy thân thể kia hình như là của nam nhân, thế là liều mạng len lén nhìn lên, rồi sững sờ nhìn chằm chằm.

“Ngài là nam nhân? Sao có thể như vậy?”

“Sao lại không thể, từ xưa đến nay việc Hoàng đế sủng tiểu quan đâu phải chuyện hiếm? Đây vốn là bí mật của ta và Hoàng thượng, ngươi cứ đòi khám, ta đành cho ngươi xem, Hoàng thượng rất bài xích những việc thế này, Hoàng thượng cho gọi ngươi tới đây chẳng qua là để ngươi cho ta ít dược, ta biết rõ thương thế của mình, không cần ngươi khám đâu”.

“Nương nương xin cứu thần”.

Ngự y bắt đầu tự trách mình đa sự, bí mật của Hoàng thượng, nếu biết được chỉ có đường là chết.

“Chỉ cần ngươi nói như ta đã bảo, chuyện ngày hôm nay ta sẽ không nói ra, coi như là ngươi không biết, trước mặt Hoàng thượng ngươi cũng không nói ra việc ngươi biết ta là nam nhân, như vậy đối với mọi người đều tốt, ngươi kê cho ta ít dược để ta uống trong vài ngày là được”

“Dạ, dạ, tiểu nhân đã minh bạch, đa ta nương nương chiếu cố”.

Ngự y vội vã lui ra, làm theo ý tứ của Đan Hoành.

Khi ngự y vừa lui ra, Đan Hoành bắt đầu cười ha hả, ha ha, hắn quả thật là thông minh nha. Không nhưng cáo bệnh để thoát việc phải động phòng với Hoàng thượng, lại còn giấu được thân phận của mình, ngự y kia quả là dễ lừa nha.

Bệnh tình của Đan Hoành chỉ vài ngày là sẽ khỏi, thế nhưng ở trong phòng suốt ba ngày, Đan Hoành nhịn không được, nên quyết định lén chuồn ra ngoài dạo chơi.

Đan Hoành nói với các cung nhân là mình buồn ngủ, rồi đóng cửa phòng lại, trèo cửa sổ để ra ngoài.

Đan Hoành kiếm một cây gậy trúc rồi ngồi ở bờ ao câu cá, đột nhiên, hắn nghe thấy có người gọi tên hắn.

“Xin hỏi nương nương có phải là Đan nương nương không?”

“Ngươi là ai? Tìm ta có việc gì?”

“Tiểu nhân khấu kiến nương nương ”.

Tiểu thái giám liền quỳ xuống.

Chắc lại là một kẻ xu nịnh nữa đây, Đan Hoành quay đầu đi không thèm để ý.

“Tiểu nhân ra ngoài cung cách đây vài ngày, gặp được người nhà của nương nương, quốc trượng có việc muốn nhắn với nương nương.”

“Cha ta bảo ngươi nói với ta việc gì?”

“Quốc trượng ngài nói đang trên đường tiến cung gặp nương nương, nói nương nương phải chờ quốc trượng tới, không được ở trong cung gây chuyện, kể cả lúc cùng Hoàng thượng thân mật cũng thế”.

Đan Hoành nghe xong lập tức hiểu, gật đầu.

Tiểu thái giám nói xong đỏ cả mặt, những chuyện phòng the, thường thì là mẫu thân nói với con gái, tại sao quốc trượng lại đi dặn nương nương việc này.

Thật may y là thái giám, nếu là nói với kẻ khác, có lẽ người ta nghĩ là nói giỡn.

“Được rồi, vậy sau mấy ngày nữa thì bọn họ sẽ tới đây?”

“Bẩm nương nương, hậu cung không phải muốn vào thì vào, trước tiên phải đăng kí ở phủ nội vụ, sau đó cứ 100 ngày, người nhà của mười vị cung phi sẽ được tiến cung, Đan quốc trượng vì đăng kí chậm, có lẽ…ít nhất là nửa năm nữa mới được vào cung gặp nương nương. ”

“A?” Mình đâu có thể chờ lâu tới vậy được?

“Không có cách nào khác sớm hơn sao?”

“Có thì có, nếu như được Hoàng thượng đặc biệt phê chuẩn, tiếp đến là có đại nội thị vệ giúp đỡ thì có thể”.

“Ồ! Cảm tạ!”

Đan Hoành vội vã quay về Đan viện, không thèm để ý tới các cung nhân của hắn đang vô cùng ngạc nhiên, hắn liền sai bọn họ đi tìm Hoàng thượng.

“Nương nương, Hoàng thượng không phải nói tới là tới được”

“Có gì phiền phức chứ, các ngươi chỉ cần nói là ta nhớ hắn, muốn gặp hắn chẳng phải là xong sao?”

Các cung nhân đành phải tới tìm Hoàng thượng, cũng không ngờ Hoàng thượng khi nghe nói Đan Hoành nhớ y, liền tạm dời việc quốc sự để chạy tới chỗ Đan Hoành.

“Ái phi, trẫm vì việc nước bận rộn nên nhiều ngày không tới tìm ái phi, nàng trách trẫm sao?”

“Không có! Ta chỉ là rất nhớ ngài, đêm này ta cùng ngài đối ẩm có được không?”

Vì đang có việc muốn nhờ nên Đan Hoành phá lệ, giả bộ nhu thuận.

“Thương thế của nàng thế nào rồi, trẫm ngày nào cũng hỏi thăm về thương thế của nàng, ngự y nói nàng phải dưỡng thương thêm vài ngày nữa, nàng mấy ngày này thật ngoan ngoãn, trẫm thích bộ dạng hoạt bát của nàng hơn, nàng một ngày an tĩnh lại làm trẫm thêm lo lắng .”

Hoàng đế đau lòng kéo đầu Đan Hoành vào ngực mình xoa nhẹ.

Chẳng hiểu sao Đan Hoành thấy mũi mình có chút toan. ( toan ở đây có nghĩa là hơi chua xót, ý là anh ý cảm thấy muốn khóc á J )

Từ nhỏ đã theo cha sống trong quân doanh, khi hắn bệnh không có mẫu thân chăm sóc, cha hắn còn nói, nam hài cảm mạo, thân thể phát nhiệt, chỉ cần ra ngoài chạy một trăm vòng sẽ khỏi, bởi vậy hắn rất sợ bị ốm, vừa khổ sở, vừa cảm thấy cô đơn.

Hôm nay có người nói với hắn, vì hắn ốm mà người ấy sẽ lo lắng, khiến hắn đột nhiên có cảm giác là lạ, không rõ là cảm giác gì, có lẽ Hoàng thượng là một người tốt, thế nhưng…

Đan Hoành chun chun cái mũi, hắn thấy khóc thì không có chút chí khí nào. Chẳng phải từ lâu rồi hắn không khóc sao?

“Hoàng thượng, ta nhớ nhà”.

Hoàng đế nhìn thấy đôi mắt Đan Hoành đã đỏ hồng hồng, liền nghĩ rằng có lẽ hắn thực sự nhớ nhà.

“Nàng là phi tử của trẫm, trẫm sẽ không đồng ý để nàng trở về nhà, ở trong cung với trẫm không tốt sao? Trẫm đảm bảo sau này sẽ không ai dám khi dễ nàng nữa”.

“Hoàng thượng, ta không về nhà, vậy cũng không được gặp người nhà của ta sao?”

“Ân, được rồi, sáng sớm ngày mai trẫm sẽ cho bọn họ gặp nàng, có được không? Đừng khóc, trẫm sẽ đau lòng”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...