Luyến Thanh Trung Độc

Chương 11



Âm vang huyên náo cùng giai điệu ồn ào lấp kín nơi này. Dưới sắc lam pha vàng đan cài, khung cảnh lại càng thêm mông lung.

Nơi này là Loveless Bar, tên gọi tắt là BL. Không gian chẳng lớn nhưng đầy ắp người, biểu tình ai cũng hưng phấn. Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, dù lờ mờ là vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự kích tình mãnh liệt ở nơi này.

BL nổi tiếng với ban nhạc Rolling Star biểu diễn mỗi ngày một lần, luôn bắt đầu trình diễn với một màn diễn xướng nho nhỏ.

Dịch Quân Ngạn từ cửa gian bếp thò đầu ra. Thứ thanh âm ồn ã, tranh cãi nhốn nháo thực khiến cậu vô cùng đau đầu, nhắm mắt lại xoa mạnh lên hai huyệt thái dương mới cảm thấy khá hơn một chút.

Từ ngày đầu tiên cậu xem band của Ngọc Trí Thuần trình diễn, tới giờ cậu vẫn chẳng quen được với thứ nhạc metal rock n’ roll này, mà trên sân khấu y lại say sưa diễn, thả hồn vào ca khúc tới quên đi tất cả.

Y dùng rất nhiều keo vuốt tóc để cố định mái tóc bù xù của mình. So với lần đầu cậu gặp, giờ diện mạo y đã thay đổi ít nhiều. Nơi khóe môi bấm thêm một chiếc khuyên mới, gia nhập hội anh em khuyên trên tai. Lúc y trình diễn còn có thể thấy chúng rung lắc dữ dội. Trang phục thì đặc biệt độc đáo, nghe nói y còn tìm mua hàng hiệu vô cùng đắt tiền.

Nhạc ngừng, cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy mạnh vào trong.

“Ngạn Ngạn, cho tôi đồ ăn, tôi chết đói mất!”

Đi tới gần y, Ngọc Trí Thuần mặt mướt mát mồ hôi, thả người cái “phịch” lên bàn.

“A? Diễn xong rồi?”

“Không, tôi đói bụng, nhường lại sân khấu cho bọn họ một chút.”

Ngọc Trí Thuần là con át chủ bài của band Bối Tư, đó là sau khi y ưng thuận làm đầu bếp tại BL, Ngọc Trí Thuần có từng kể.

“Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có ngồi lên bàn, như vậy sao mà khách dám dùng bữa nữa?” Y bất đắc dĩ đi xuống, thế rồi cười hề hề tránh đi, không cho Dịch Quân Ngạn bắt được.

Tính Ngọc Trí Thuần như trẻ con, Dịch Quân Ngạn luôn luôn gặp khó khăn trong việc tóm được y.

Y rất ít khi nói về bản thân mình cho cậu. Nửa tháng trước còn đi tới trước mặt cậu mà rằng: “Tiểu Ngạn Ngạn, giờ tôi không có ai nuôi, anh nuôi tôi đi!” Chỉ vậy, không hề nhắc tới người nam nhân kia, dường như hắn đã rời khỏi tâm trí y từ lâu.

Thế nhưng cậu thừa hiểu y chỉ không muốn nhắc lại chuyện cũ, để rồi vết thương mới lên da non lại rỉ máu. Có lẽ y kiêu ngạo tới mức chẳng muốn ai đồng cảm hay chia sẻ với mình. Nhưng dù thế nào, vết thương này vẫn quá đỗi bi ai, kẻ như y cơ bản là chẳng thể chịu nổi, mỗi đêm cô tịch vẫn luôn đứng bên ban công nhìn trời mà hút thuốc.

Có lẽ hai người cùng hoàn cảnh, nhìn y mà Dịch Quân Ngạn lại nghĩ tới trường hợp của mình và Đằng Tự. Chính bởi lẽ đó, cậu đối xử đặc biệt tốt với Ngọc Trí Thuần. Người quen đều nói hai người có lẽ là anh em kiếp trước.

Thỉnh thoảng y lại giả bộ dỗi hờn, một tay ôm chầm lấy cổ cậu, thân mật tuyên bố: “Ai nói Ngạn Ngạn là anh trai tôi? Anh ấy rõ ràng là người yêu tôi đó nha!”

Dịch Quân Ngạn lúc đó sẽ rất lúng túng mà mặt đỏ bừng, dù đây là bar đồng tính, thế nhưng quang minh chính đại còn ôm hôn xưng hô thân mật như vậy, hơn nữa cậu cũng đã già đầu, thực chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống dưới.

Cậu đôi khi cũng không rõ, Ngọc Trí Thuần trong lòng rõ ràng là thích người đàn ông kia, vậy sao lúc nào cũng nói với mình những lời mờ ám? Thế nhưng sau một thời gian, Dịch Quân Ngạn dần hiểu ra dụng ý của y.

Bar BL đương nhiên sẽ chỉ toàn gay, mà như người pha rượu thường nói: “Càng ngắm nhiều người thì khẩu vị càng rộng mở”, cậu tựa như chú cừu non bị bắt vào ổ sói, thỉnh thoảng nhìn ai đó sẽ thấy tên kia đang chảy nước miếng ròng ròng.

Dịch Quân Ngạn cơ bản không có biện pháp phòng thân. Khi bị quấy rầy, đối phương sẽ nói những câu như “A, xin lỗi, tôi nhận nhầm người” hoặc “Xin lỗi, bar tối qua tôi không cẩn thân nên đụng vào cậu”, cậu sẽ đơn thuần tin là thật. Nhưng Ngọc Trí Thuần thì hoàn toàn đối lập. Y mặc dù tuổi tác có nhỏ, vóc dáng thì bé, thế nhưng võ thuật nổi danh, chẳng ai dám đùa với y.

Ngọc Trí Thuần trước mặt mọi người đã tuyên bố quan hệ của mình với cậu, cũng chính là gián tiếp nói với các đại gia: “Cậu ấy là của tôi, các người chớ có động vào, bằng không… hừ!”.

Quả nhiên, từ đó Dịch Quân Ngạn ở BL cuối cùng cũng yên thân, được tôn trọng và đối đãi tử tế. Cũng chính bởi lẽ đó cậu lại càng đối xử tốt hơn với y, hơn thế nữa là cả sự cảm kích và biết ơn.

Chẳng buồn đuổi bắt y, cậu quay qua đi làm đồ ăn cho Trí Thuần,

“Muốn ăn cái gì?”

Ở quán rượu hầu như khi nào cũng có đồ ăn, y thấy vậy thì biểu tình vui vẻ mà hớn hở chọn đồ.

“Cơm trứng! Nhớ cho thêm nhiều vừng mè và đậu phộng.”

“Vâng vâng, đại thiếu gia, vậy làm phiền cậu ra ngoài được không? Làm xong tôi sẽ mang ra ngoài.”

“Tôi không muốn!”

“Tại sao? Trong phòng bếp nồng nặc khói dầu rất dơ nha.”

“Tôi đi ra ngoài, trong bếp chẳng phải còn mỗi Ngạn Ngạn sao? Nếu có người thừa cơ cố tình làm bậy hãm hại anh thì tôi biết làm sao? Bên ngoài không thể nghe được âm thanh ở bên trong, nếu anh có kêu cứu, tôi cũng sẽ chẳng hay biết.”

Hiểu rõ lòng tốt của y, Dịch Quân Ngạn cũng không bàn cãi nữa, trên mặt còn phẳng phất nụ cười tủm tỉm.

Giờ Đằng Tự đã biết cậu là đồng tính, Dịch Quân Ngạn không còn muốn làm việc ở FS nữa. Trong một ngày, cậu tổng kết công tác, thế rồi nộp đơn xin nghỉ, theo đề nghị của Ngọc Trí Thuần, tới BL làm việc.

Bởi từ trước cậu đã thông tường chuyện bếp núc, khi tới quán bar liền ngay lập tức được phân việc trong nhà bếp, hằng ngày cứ theo yêu cầu của khách hàng mà làm điểm tâm hoặc đồ mặn, thứ gì cũng có thể đáp ứng.

Dù sao đây vẫn là quán bar, lúc đầu cũng không có nhiều người gọi món, ông chủ còn dự tính sẽ dẹp luôn phòng bếp vậy nhưng vẫn là ngại Ngọc Trí Thuần. Hắn có thể không nói ra lời, nhưng đôi khi vẫn tỏ thái độ, như vậy thôi họ cũng hiểu được ẩn ý.

Qua ba, bốn ngày, mọi thứ có vẻ biến chuyển tích cực hơn, người đầu tiên dùng đồ do chính tay Dịch Quân Ngạn chế biến, rất rất nhanh sau đó lại có người gọi món. Dần dà, hầu như ai tới quán rượu đều đặc biệt yêu cầu cậu làm đồ ăn cho mình.

Cho tới giờ, mỗi ngày đều có hằng hà những yêu cầu bay như mưa vào trong bếp. Nơi đây trở thành địa điểm bận rộn nhất trong quán bar, ông chủ cuối cùng cũng trở nên vui vẻ và thỏa mãn, thậm chí còn giới thiệu rồi tâng bốc lên rằng quán bar mình có đầu bếp thượng hạng như thế nào.

Khách hàng của BL đều nói Dịch Quân Ngạn là người thứ hai quan trọng nhất trong bar.

Ngọc Trí Thuần biết tài nấu ăn trời phú như vậy của cậu, liền ngày nào cũng đòi Quân Ngạn nấu cho mình ăn.

“Ngạn Ngạn, hay chúng ta cùng thuê một căn hộ mới đi! Loại có phòng bếp ý.”

“A? Tại sao?” Dịch Quân Ngạn úp nắp vung, quay đầu nói.

Ngọc Trí Thuần ngồi trên bàn lắc lư đôi chân, hưng phấn đáp: “Chỗ chúng ta bây giờ không có phòng bếp mà! Tôi muốn được ăn bữa trưa bữa tối do anh nấu, ngay cả bữa sáng cũng muốn luôn.”

Giờ bọn họ đang sống cùng nhau tại gian nhà chật hẹp của Dịch Quân Ngạn. Khi còn bé, vì mẹ rời cậu đi từ sớm, cũng chẳng thể để bản thân đói bụng, không còn cách nào khác đành phải tự nấu ăn.

Thế nhưng sau này trưởng thành hơn, có công việc, đặc biệt là hai năm qua làm người dại diện cho Đằng Tự, bận rộn tới mức thời gian dành cho bản thân cũng không quá năm tiếng, đâu còn thời giờ mà nấu cơm? Sau đó thuê phòng nhỏ xíu, thực cũng chẳng nghĩ tới chuyện có nhà bếp.

“Thuê căn hộ mới… Biết đi đâu mà thuê đây?”

“Tiểu Lâm nói hắn có một gian phòng cũ đang để không, chẳng những có gian bếp, mà còn có buồng tắm vòi hoa sen và vô tuyến, chúng ta có thể thuê ở đó.”

Tiểu Lâm là tay trống của Rolling Star.

“Nhiều thiết bị như vậy… Chắc tiền thuê cũng phải rất cao?”

Dịch Quân Ngạn có chút bất an. Cậu mặc dù cũng có tiền tiết kiệm nhưng không phải nhiều, giờ làm ở đây thực cũng không kiếm được nhiều tiền, làm sao bằng với thu nhập khi còn làm người đại diện. Nhưng nhìn Ngọc Trí Thuần đang hưng phấn như vậy, cậu thực không muốn thẳng thừng nói mình không đủ điều kiện.

“Không đắt đâu! Tiểu Lâm nói nhà không cũng như không, chúng ta chỉ cần nộp phí điện nước là OK.”

“A? Thật vậy không?”

“Yên tâm đi! Tôi Ngọc Trí Thuần đây là anh em lâu năm với hắn, ai ai trong band đều vô cùng trượng nghĩa!” Y còn vỗ ngực một cái, thể hiện khí phách đàn ông.

Dịch Quân Ngạn cười rộ lên, “Vậy cũng phải cảm ơn người ta rồi. Hôm dọn qua đó mời hắn theo, tôi sẽ đãi hắn một bữa ra trò.”

Tuy Ngọc Trí Thuần xua tay không cần, thế nhưng Dịch Quân Ngạn không muốn nợ Tiểu Lâm nhiều nhân tình như vậy, vẫn cương quyết sẽ làm cơm. Cuối cùng Ngọc Trí Thuần cũng phải nghe lời Dịch Quân Ngạn.

Tiếng ồn ào cùng âm nhạc om sòm giờ đã lắng xuống, Dịch Quân Ngạn một lần nữa phủi lại áo quần cho y, thế rồi mới thởi phào nhẹ nhõm.

“Xong rồi, cậu mau trở ra đi chứ.”

Chịu không nổi con người này, người đầy mồ hôi mà dám đi dạo trong phòng bếp! Dịch Quân Ngạn làm xong cơm trứng, đặt bát vào tay y, rồi bắt đầu tiến hành giai đoạn đuổi người.

“Được rồi được rồi. Thật là, tôi chỉ muốn trò chuyện với anh một chút thôi cũng không được sao, anh xem anh kìa!”

Lầm bầm oán trách, Ngọc Trí Thuần vẫn bị Dịch Quân Ngạn đẩy ra cửa. Nhìn hắn ôm bát cơm trứng cực kỳ hưng phấn đi ra, khóe miệng cậu chợt cong lên, mỉm cười.

Cuộc sống của cậu bây giờ rất yên ổn. Không cần mỗi sáng sớm tất bật lo điểm tâm, không cần ngày nào cũng phải tường thông lịch trình, lại càng không phải lo lắng khi người ta phát giác giới tính thật sẽ bị chế nhạo.

Những chuyện kia giờ phảng phất tựa như hồi ức của kiếp trước, xa xôi mà mơ hồ. Chỉ là trong một thoáng lơ đãng nhớ về người kia, sẽ không tự chủ mà lo lắng chẳng hay liệu hắn giờ ra sao, vẫn khỏe mạnh bình yên chứ? Ngẫm lại thì giờ thấy mình khi xưa thực quá kém, ngay cả quên đi một người cũng không được. 

Cậu ít khi hỏi về quá khứ Ngọc Trí Thuần, y cũng vậy. Hai người cơ bản là rất ăn ý, giữa họ luôn luôn giữ được sự cân bằng.

Mỗi người đều có cho mình những ký ức mà không muốn người khác đụng vào. Cho dù quan hệ có tốt tới đâu cũng tuyệt đối nên cho đối phương một khoảng không của riêng họ. Đó là điều giáo sư thời đại học đã từng nói. Dịch Quân Ngạn luôn luôn giữ nó trong lòng.

Sau đó, cậu liền đến với thời điểm bận rộn nhất trong ngày.

Rolling Star diễn trong khung giờ vàng, bắt đầu từ tám giờ tới chín giờ mới kết thúc. Trong khoảng thời gian này mọi người sẽ cháy hết mình với âm nhạc, căn bản sẽ không chọn món ăn. Tới khi màn trình diễn kết thúc, vừa vặn lúc bữa khuya, khách hàng giờ đã mệt mỏi và đói mềm, đây cũng là lúc Dịch Quân Ngạn tất bật ra ra vào vào.

Quả nhiên, chưa tới hai phút sau đã có có người gọi món. Cứ như vậy, mỗi ngày sẽ chỉ tăng chứ không có giảm, Dịch Quân Ngạn bận bịu liên miên, đầu tắt mặt tối.
Chương trước Chương tiếp
Loading...