Ly Hôn 365 Lần

Chương 30: Tu luyện



Đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, Khúc Phương trở mình, cố sức với tay tắt chuông, rồi lại chùm chăn kín mít ngủ tiếp. Một lát sau, đến lượt điện thoại vang lên. Mặc kệ trước kia Khúc Phương đem ném vỡ điện thoại hoặc vất dưới gầm xe tải cho bánh xe nghiền nát như thế nào thì hôm nay cô không muốn dậy, không muốn vận động. Trong khoảng thời gian này, Khúc Phương cảm giác mình đang quay trở lại năm lớp mười hai. Ngày ngày chỉ biết đến học hành, nhiều khi mệt mỏi tưởng chừng không thể dậy nổi. Thời gian của cô giờ đây dùng không hết, vậy mà điện thoại vừa vang lên, cô tưởng tượng ngay ra hình ảnh thầy giáo chủ nhiệm cầm thước giơ cao, đem mọi lười biếng của cô nhanh chóng biến sạch.

Cô đứng dậy chỉnh đốn lại cơ thể, hôm nay không phải đi nhà sách nữa . Xem ra mọi tri thức chỉ là lý luận sách vở, hoàn toàn xa rời thực tế. Lĩnh vực tài chính là trò chơi tiền bạc, Khúc Phương căn bản trên người không có tiền, cô suy nghĩ rồi chạy thẳng đến khu đồ cổ, nơi từng mua cái chén Kim Long, sau đó bán sang tay được một món tiền lớn. Lúc cô đi ngang qua lại gặp đám người đang túm tụm đánh cuộc đống đá ngọc thạch. Đá chất đầy thành đống, thời gian tương đối sớm nên không có mấy người. Khúc Phương lần lượt nhìn ngắm. Có vài tảng đá phía trên lấp lánh ánh vàng, trông có vẻ giống những viên đá mở đầu cho thời kỳ đế vương. Cô lựa chọn ba viên tương đối rồi ra giá, nếu lần này không mua được thì ngày mai sẽ quay trở lại. Chủ quán thấy cô vung tiền có vẻ phung phí, thiếu một ít nữa là đủ 100 vạn để mua ba tảng đá, nhìn cô hoàn toàn giống người bình thường, vị khách này xem ra không hiểu biết gì về ngọc thạch, biểu hiện không khác gì coi tiền như rác, hoặc giống kẻ muốn phát tài đến phát điên.

Quả nhiên khi mở hai khối đá đó ra, ngay cả thủy tinh cũng không có chứ đừng nói đến ngọc thạch. Thấy có mở đá, nhiều người nhanh chóng chạy tới xem. Chủ quán nhìn Khúc Phương đứng trước hai khối đá cái gì cũng không có liền hỏi:

“ Cô có muốn mở tiếp hay không?”

“Mở đi”. Khúc Phương gật đầu, khuôn mặt hết sức bình tĩnh. Chủ quán nhìn cô không biểu hiện gì nhiều nên cũng không lắm lời, dùng dao hướng đường viền của viên đá nhấn xuống. Dao mới đi được một nửa thì lộ ra một màu xanh nhàn nhạt, mạch tượng cũng không được tốt, đây có vẻ không phải một viên ngọc đẹp mà chỉ được cái dáng khá lớn mà thôi.

Đúng lúc này, một tay trung niên nhảy ra hỏi: “ Cô gái, còn lại viên đá này, tôi mua giá 100 vạn”. Chủ quán nhìn Khúc Phương, thầm nghĩ cô khá may mắn, ít ra không bị thua lỗ, mấy tảng đá đó cô không mấy để tâm thế mà vẫn gặp được người ra giá cao.

Không ngờ Khúc Phương lắc đầu, kêu chủ quán tiếp tục mở. Những người xung quanh không ai lên tiếng, im lặng nhìn chủ quán hạ dao tiếp theo. Bởi vì làm một lần nữa nên chủ quán cẩn thận lau sạch con dao. Nhát dao vừa mới sượt qua thì có người đã hô lên: “ Đế vương lục”. Tay trung niên vừa mở miệng nói giá 100 vạn có chút hối hận, biết thế tăng lên 200 biết đâu có thể mua lại.

Khúc Phương không kích động, điều này sớm nằm trong dự liệu của cô, hành động tệ như vậy chỉ dám thực hiện một lần. Nếu như cô không luân hồi, mỗi ngày đến đây để mua thì không sao. Nếu cô có thể có ngày mai, làm việc xấu để được phát tài, trừ việc có ít tiền ra thì không có gì khác thay đổi.

Tại hiện trường, mọi người bắt đầu nhốn nháo ra giá. Cuối cùng một người đàn ông đeo trên cổ chiếc dây chuyền vàng rất to hô lớn: “ Tám trăm vạn”. Nhìn ra thấy anh ta ôm một chiếc túi khá lớn, ai cũng tưởng là túi hàng gì đó, hóa ra là túi đựng tiền. Kể ra thì giao dịch qua ngân hàng vẫn an toàn hơn nhưng không ngờ Khúc Phương lại đồng ý. Mọi người chứng kiến một người cầm một bao tải tiền và một người trong tay cầm mấy viên đá trao đổi. Một phụ nữ da trắng dáng mềm dễ dàng nhấc một bao tải to cứ thế nghênh ngang bỏ đi.

Chân Vượng vừa mới đến phố đồ cổ, bắt gặp một phụ nữ đeo chiếc túi tiền lớn đi qua mà giật mình, trong lòng hiện lên hình ảnh quái dị: “ Người phụ nữ này khí lực lớn thật, may mà không có kẻ liều chết để cướp”.

Khúc Phương cầm túi tiền đến trung tâm giao dịch cổ phiếu. Đi đến cửa, cô thấy bên trong là một thanh niên trẻ, lấy điệu bộ hòa nhã, cô khách khí: “ Xin làm phiền, mở hộ tôi cái cửa”. Hiệu suất làm việc của anh ta rất nhanh, thấy trước mặt là một phụ nữ xinh đẹp thì tâm trạng cũng rất tốt, miệng ngọt ngào nhìn Khúc Phương hỏi thông tin:

“ Chị Khúc, chị định chuyển bao nhiêu tiền?”.

“ Tôi mang theo tiền mặt đây”

Khúc Phương quẳng chiếc túi xuống đất, khom lưng mở khóa, đập vào mắt tất cả đều là tiền, đầy một túi. Chàng trai choáng váng đứng tại chỗ, gặp phải khách hàng lớn rồi đây, anh ta cẩn thận nói:

“ Chị Khúc, ở đây có chuyển khoản mà”

Khúc Phương suy nghĩ rồi hỏi: “ Có yêu cầu gì không?”

Lúc này, viên quản lý đã không thể ngồi yên, vội vàng đẩy chàng trai ra, ưỡn ngực cười:

“ Quý khách là khách hàng lớn, chỉ có quý khách mới có quyền yêu cầu chúng tôi”. Sau đó xoay người quát anh chàng kia một tiếng:

“ Mang toàn bộ số tiền này đi kiểm tra rồi nhập vào tài khoản”. Chàng trai gật đầu lia lịa, cúi người định mang túi tiền cất đi nhưng bắp tay bắp chân của một anh chàng mới lớn cho dù có dùng sức thì thiếu chút nữa cũng bị túi tiền kéo lại, nửa cơ thể cơ hồ như muốn chui luôn vào đó.

“ Chị Khúc, khí lực của chị ghê gớm thật”. Anh chàng vừa ngượng ngùng vừa có ý hâm mộ gãi đầu nói. Thực ra hôn nhân đã khiến cô phát ra loại năng lượng như vậy. Trước khi kết hôn, Khúc Phương là một cô gái nhỏ bé, nũng nịu, không biết động tay vào việc nặng. Nhưng sau khi kết hôn, công việc của Chu Thần bề bộn, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do cô làm hết như mua đồ đạc thế nào, bố trí ra sao, tổng vệ sinh hộc tủ, gầm giường, chuyển chỗ này chỗ kia đều do cô xử lý. Cô cũng thường xuyên cùng mẹ và em chồng đi mua sắm. Trong khi bọn họ vui vẻ đi dạo, thích thứ gì thì mua thứ nấy, sau đó ném hết cho Khúc Phương cầm. Khúc Phương xách một đống đồ lớn đi theo đằng sau trông không khác gì người giúp việc. Lâu ngày, khí lực từ những lần như thế mà ra. Đến mức mẹ chồng luôn miệng nói cô là kẻ đầu óc không linh hoạt, được mỗi cái là có sức khỏe kéo lại.

Khúc Phương cười cười, quên luôn những chuyện đã qua, nhấc túi tiền để cho chàng trai dẫn đường. Anh ta gọi vài đồng nghiệp đến kiểm tiền, còn mình thì chuyên tâm phục vụ khách hàng lớn, nắm rõ nhu cầu của họ.

“ Chị Khúc, trước kia chị đã từng mua cổ phiếu chưa?”. Anh ta nhìn Khúc Phương có dáng điệu của một người bình thường, nhịn không được liền hỏi.

“ Tôi chỉ xem qua sách vở”. Khúc Phương lắc đầu.

“Chị Khúc, trước tiên phải nói một câu thế này, thị trường cổ phiếu vốn rất nguy hiểm, đầu tư phải hết sức cẩn thận. Chị có muốn giao dịch thử trên phần mềm giao dịch cổ phiếu ảo không?”

Anh ta nhìn vị khách này có vẻ là người tốt lại giàu có nên muốn nhắc nhở.

“ Tôi đến đây để làm theo”. Khúc Phương kiên quyết cự tuyệt. Anh ta nghe không hiểu ý cô nhưng vị khách này thật sự muốn mua cổ phiếu đây. Anh ta nhìn thoáng sang bên cạnh, đồng nghiệp đang đếm đống tiền chất cao như núi, liếm liếm miệng nói: “Chị Khúc, hay là tôi đề nghị chị mua thử cố phiếu ngân hàng hoa thương, đây là cố phiếu blue- chip, ít biến động, kết quả kinh doanh tốt.

Khúc Phương suy nghĩ, cô chỉ có một ngày, đầu tư cổ phiếu blue chip thì không có ý nghĩa. Cô nhìn màn hình giao dịch, có một cổ phiếu đang giảm mạnh, đó là cổ phiếu của công ty xây dựng công nghiệp.

“Mua cổ phiếu này đi” Khúc Phương chỉ vào màn hình.

Anh chàng thấy vậy liền sốt ruột, chân thành khuyên nhủ: “Chị Khúc, cổ phiều này không ổn định, công ty này gần đây vừa mua lại một công ty khác, tin tức không tốt, mua vào là quá phiêu lưu; chị chọn mã khác đi”

“ Không sao, mua mã này đi, anh chỉ tôi cách nhập lệnh là được.”. Khúc Phương ngồi xuống máy tính trước mặt, không chút áp lực, đối với cô mà nói, giao dịch thực và giao dịch trên phần mềm ảo không có gì khác nhau.

Gặp khách hàng giàu có lại quyết tâm, anh chàng không cách nào khuyên được, thầm nghĩ vậy cũng tốt, khách hàng sẽ sớm biết tầm quan trọng của mình, lại càng tin tưởng hơn, khách hàng càng giao dịch nhiều, phí môi giới kiếm được sẽ không phải ít.

Vì vậy, anh ta không nói thêm mà nhiệt tình hướng dẫn Khúc Phương các bước thao tác. Cô chăm chú, cẩn thận lắng nghe, có vẻ đơn giản đây. Trong sàn giao dịch có muôn hình muôn vẻ các kiểu người, có đại gia mang cả hộp cơm đến ăn.

“ Với số tiền của tôi, có thể mua được bao nhiêu cổ phiếu?” Khúc Phương hỏi.

Anh ta nhìn đồng nghiệp vừa kiểm kê xong, 800 vạn cả thảy, rất nhanh liền nhẩm tính: “ Có thể mua được ít nhất 30 vạn cổ phiếu”

Khúc Phương liền nhập số lượng cổ phiểu là 30 vạn, sau đó nhẹ nhàng nhấn nút đặt lệnh mua.

. Anh chàng không khỏi kinh hãi, cằm như muốn rớt ra. Không thể nào, anh ta không phải bị hoa mắt chứ, giờ phút này không còn muốn kiếm tiền nữa, thậm chí có ý nghĩ muốn chuồn đi, tưởng tượng ra lúc tiễn bà chị này xách cái túi nhỏ đi về. Bao nhiêu người áo mũ chỉnh tề tới đây, gặp thời điểm cổ phiếu giảm mạnh, phong độ không còn, không khác gì kẻ điên, kiểu người này thật phiền toái

Lúc này trong đại sảnh bỗng có tiếng hô: “Công ty xây dựng công nghiệp! Công ty xây dựng công nghiệp! Công ty xây dựng công nghiệp”

Thanh âm tràn ngập niềm hưng phấn, nối tiếp nhau, vang dội, lập tức không khí giao dịch đang trầm lắng bỗng trở nên sôi động, nhiều người ôm chầm người kế bên không quen biết kích động kêu lên :” Tăng rồi, tăng rồi”

Anh ta nghe nói đến cổ phiếu Công ty xây dựng công nghiệp, lưng bỗng đổ mồ hôi. Chẳng phải đang giảm sao, không phải sẽ nhanh như vậy mà rớt mạnh hay sao? Một chân đang định bước ra ngoài, sợ Khúc Phương nổi điên, không nghĩ lại nghe cổ phiếu tăng, liền nhìn lên màn hình lớn, quả nhiên là đã tăng trở lại.

Anh ta kích động lùi lại bên cạnh Khúc Phương, hận không thể mọc ra cái đuôi để ngoe nguẩy: “ Chị Khúc, tăng rồi, tăng thật rồi, chị phán đoán thật chính xác”

Khúc Phương cũng rất kinh ngạc, thấy trên ti vi phát tin tức buổi trưa, nữ biên tập chương trình đang dùng ngôn ngữ phổ thông một cách chuẩn xác: “Công ty xây dựng công nghiệp cơ cấu thành công, một lần nữa khẳng định quyết tâm và thực lực tiến ra nước ngoài của doanh nghiệp Trung Quốc. “

Lại một màn tán dương.

Khúc Phương không xúc động, hờ hững nói với chàng trai: “ Chuyện này chỉ là đùa thôi, ngày mai tôi lại tới”.

Anh ta chắt lưỡi, bỏ ra tám trăm vạn để đùa sao, không biết là đại gia nhà nào.

Ra khỏi cửa sàn giao dịch, Khúc Phương mới lộ vẻ kích động. Quả nhiên sách vở và thực tế hoàn toàn khác nhau. Hiện tại cô có thể tổng kết thời gian khi nào mua vào cổ phiếu mới là tôt nhất.

Cô không về nhà mà đến thẳng hiệu Spa, bên trong được trang bị đầy đủ, có cả phòng nghỉ ngơi cho giới doanh nhân với hệ thống máy tính hiện đại hơn ở nhà cô nhiều. Khúc Phương đem thực tế hôm nay nhớ kỹ trong đầu, nhìn kỹ lại mấy lần vì những thông tin này hôm sau sẽ biến mất. Trải qua một ngày nhiều áp lực, Khúc Phương thấy mệt mỏi, cơ thể chỉ muốn thả lỏng.

Cô vào phòng vật lý trị liệu gặp ngay Lưu phu nhân, nghe nói bà ta là một kẻ tham lam, rất thích người khác gọi mình là phu nhân. Khúc Phương biết bà ta và có ấn tượng khá sâu sắc. Thời điểm cô mới tới đây, thường xuyên bị bà ta cười nhạo, làm như thế sinh ra đã mắt cao hơn đầu, không thuận mắt điều gì là mở miệng chỉ trích luôn. Mới đầu nhìn thái độ dè dặt của cô, bà ta đã nói một câu: “ Cô đến đây để hưởng thụ. Nhưng người nào không biết lại tưởng cô đến để phục vụ kiếm tiền đấy”. Một câu nói khiến Khúc Phương không đất dung thân, đối với hiệu Spa là nơi tụ tập của những kẻ có tiền, cô cần phải có quá trình để thích ứng, lúc bắt đầu cái gì cũng mới lạ, bộ dạng hai lúa là tất nhiên. Hơn nữa cô không quen buông thả, khi làm vật lý trị liệu bắt buộc phải cởi quần áo, dáng điệu trông vô cùng lúng túng. Thật ra đến bây giờ, chỉ có quần áo Khúc Phương là được nâng cao hơn trước một chút, cả người không như trước kia tự ti gượng ép.

Tâm trạng của cô hôm nay rất tốt nên vui mừng hàn huyên với Lưu phu nhân. Mặc dù bà ta khá kiêu ngạo, một kiểu kiêu ngạo tư bản. Một người có tâm trạng tốt ắt hẳn sẽ làm ảnh hưởng đến những người xung quanh. Trước tiên là việc Lưu phu nhân cao hứng nói với cô: “ Tiểu Khúc, tôi có hai tấm vé xem ca kịch, cô có hứng thú đi cùng tôi không?”. Khúc Phương sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại, ca kịch chính là loại mà trên TV vẫn há mồm ra hô to? Không hiểu họ biểu diễn la hét gì nữa, cô chưa bao giờ nghĩ có người đặc biệt đi mua vé để xem.

Cuộc sống mới, Khúc Phương muốn nguyện ý nếm thử, huống chi trong thời gian này cô vẫn cần phải học tập. Tuy buồn tẻ nhưng trải nghiệm xem sao cũng tốt, Khúc Phương liền sảng khoái nhận lời. Trên đường đi, câu chuyện tiếp tục được mở ra. Khúc Phương phát hiện ra bà ta là người khá cao nhã. Khúc Phương cũng cố gắng thể hiện sự nho nhã đi theo. Nghe bà ta nói chuyện phiếm , cô không khỏi chắt lưỡi, thì ra mỹ nhân không phải là thần, cũng có lúc cô đơn quạnh quẽ.

Khi đến bên trong viện ca kịch, Lưu phu nhân thể hiện một tâm trạng khác hẳn, giống như trở lại với thời thiếu nữ, lời nói theo đó trở nên lãng mạn, con người cũng như kiến trúc kiểu văn hóa phục hưng nơi đây mà tràn đầy tình cảm. Khúc Phương không thích ứng cho lắm. Cô vừa nhìn thấy giá vé, hai nghìn tám trăm đồng nên có hơi mong chờ đến lúc được bước vào.

Nửa giờ qua đi, cô ngồi không yên, mông cứ xê đi xê lại nhưng nhìn tinh thần và bộ dạng say mê của Lưu phu nhân, cô không dám quấy rầy, không dám ngủ gật. Nhìn xung quanh ai cũng chăm chú hưởng thụ, cô đành bắt buộc ngồi nghe, trong đầu nghĩ lại phiên giao dịch cổ phiếu hôm nay, ngày mai không biết phải chọn mua loại nào. Buổi ca kịch biểu diễn một tác phẩm của Shakespeare diễn ra không quá lâu, khoảng nửa tiếng là kết thúc. Khúc Phương cảm thấy may mắn đồng thời thấy không đáng giá, hai nghìn tám trăm đồng mà chỉ được nghe trong nửa giờ.

Lúc đi ra, Lưu phu nhân dường như còn chìm đắm trong tiết mục ca kịch, buông tiếng thở dài: “ Thật hay, Tiểu Khúc, cô có cảm giác đó không? Thật là hay”. Khúc Phương lúng túng không biết nói gì, may mà Lưu phu nhân vẫn đang xúc động, đứng một chỗ cảm thán. Mãi đến khi rời viện ca kịch một lúc lâu, lên xe Lưu phu nhân mới phục hồi lại tinh thần, bà quay sang nhìn Khúc Phương nói:

“ Tôi đúng là không tốt, Tiểu Khúc, mỗi lần nghe ca kịch, nghe giọng hát duyên dáng, thứ tiếng Anh cổ điển đầy mị lực, tôi lại không kìm nén được sự say mê”.

“ Không sao. Tôi phải cảm ơn phu nhân vì đã dẫn tôi đi xem, rất đặc biệt”. Khúc Phương bình phẩm một câu. Lưu phu nhân bật cười, vì là nụ cười thoải mái nên nếp nhăn cũng theo đó lộ ra, không giống nụ cười đoan trang thường ngày. Bà nói:

“ Cô là người đầu tiên nói đặc biệt. Những người khác đi theo tôi thường nhận xét là rất hay, họ rất thích nhưng không có ai nói như cô cả”.

Khúc Phương hơi ngượng ngùng, dù sao ngày mai sẽ lặp lại nên cô không lo ngại Lưu phu nhân chán ghét mình, cô còn thẳng thắn nói thêm:

“ Thật ra tôi nghe không hiểu gì hết. Không hiểu sao phu nhân lại say mê đến vậy. Dáng điệu xem ca kịch của phu nhân rất chăm chú và rất đẹp. Cho dù tôi xem không hiểu nhưng tôi nghĩ nhất định phải có gì đó hấp dẫn mới khiến phu nhân say mê như vậy”.

“ Ha ha, tôi thấy thích cô rồi đấy. Cách nói chuyện tiến lui có chừng mực. Cô khá thành thực, chỉ cần rèn luyện thêm một chút là được. Nếu cô muốn biết điều gì khiến tôi say mê thì tôi đề nghị cô nên tìm nhiều cơ hội đi xem thêm, chắc chắn sẽ cảm nhận ra”.

Lưu phu nhân không tức giận, ngược lại có ý bảo Khúc Phương nên đi theo mình nhiều hơn. Khúc Phương gật đầu, cô không quá để ý. Mặc dù buổi tối thời gian vẫn còn nhiều, có thể không cần ngủ, đến 5 giờ 59 phút 59 giây cô sẽ lại bị ngất đi, nằm trên giường và bắt đầu bước sang ngày thứ hai. Vì vậy ngủ hay không không có gì đáng nói nhưng bảo cô tiếp tục nghe thể loại khô khan như vậy chi bằng cô về nhà ngủ còn hơn. Lưu phu nhân nhìn thấu thái độ của Khúc Phương, không nói gì nữa. Tài xế đưa Khúc Phương về nhà trước. Lúc cô xuống xe, Lưu phu nhân bỗng nhiên mở miệng:

“ Người trẻ tuổi quá tự tin không phải là chuyện tốt, muốn hiểu được cảm nhận của người khác thế nào, tôi hi vọng cô nên đi thử một chút. Có một số việc phải trải qua kinh nghiệm mới có thể hiểu được”.

Khúc Phương đứng trước khu nhà không giải thích được, cô tự tin sao? Cho tới bây giờ cô vẫn không cho rằng mình tự tin, lời nói của Lưu phu nhân thật khác lạ. Khúc Phương đứng ngoài cửa, theo thói quen nghĩ xem hôm nay mình thu hoạch được những gì. Đi sở giao dịch chứng khoán rất thú vị, ngày mai tiếp tục thử xem sao. Sau đó cùng Lưu phu nhân nói chuyện phiếm ở hiệu Spa và cùng nhau đi xem ca kịch.

Nghĩ tới đây cô lại nhớ tới lời Lưu phu nhân: người trẻ không nên quá tự tin, đang định lấy chìa khóa mở cửa, động tác bỗng nhiên ngừng lại. Đúng rồi, Lưu phu nhân nói tự tin không phải là nói bản thân mình tự tin mà là đối với người khác. Ai cũng tin tưởng vào phán đoán của mình, bởi họ cho rằng tận mắt thấy mới tin là đúng. Cho nên không sợ dư luận xã hội suy nghĩ thế nào, miễn sao trong tâm mình phải tin tưởng chính mình. Căn cứ vào chính chuyện của bản thân, trước kia cô luôn kiên định tin tưởng Chu Thần yêu mình, một người đàn ông phương bắc có lòng tham như anh ta không thể biểu đạt tình yêu, căn bản cô sai rồi. Mặc dù cô có năm năm kinh nghiệm phán đoán, kiên định tin tưởng nhưng cô đã thật sự sai lầm.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Chân Vượng, cũng kiên định tin rằng họ không thể là một đôi. Người đàn ông đó vừa có địa vị vừa có chút kiêu ngạo, từ nhỏ đã xuất thân trong miệng ngậm chìa khóa vàng. Họ hàng đêm uống rượu nói chuyện phiếm, ăn ý mười phần nhưng chưa từng có ý nghĩ gặp gỡ sâu hơn. Vậy mà chính người đàn ông đó không quan tâm đến tính mạng của mình để cứu cô. Cô đúng là sai rồi.

Cô học tập tiến bộ, lẽ ra phải tin tưởng vào bản thân. Lưu phu nhân dường như không thấy thú vị với sự nổi tiếng của mình, thậm chí cho rằng bà thấy thích ca kịch chỉ là sự mua danh chuộc tiếng, căn bản cô nghĩ sai rồi. Lưu phu nhân thích ca kịch, mỗi lần xem biểu diễn đều thể hiện sự vui thích trong từng động tác, trong từng câu chuyện, đó mới là dáng vẻ yểu điệu thục nữ thật sự. Lưu phu nhân cho cô cảm giác giọng nói vô cùng ưu mỹ, cho dù là giáo huấn hay đàm luận thì cô cũng không nhịn được lắng nghe bà nói. Tư thái của Lưu phu nhân rất hài hòa, mọi cử động đều đẹp, không phải vì năm tháng tang thương đã qua. Có giao tiếp mới thấy lưu phu nhân không chỉ là một mỹ nhân bình thường mà là một người đẹp có ý chí kiên định, khiến mọi người phải tôn kính bà, không tự chủ mà nghe lời và đi theo ý chí của bà. Khúc Phương cảm nhận dáng dấp xem ca kịch của cô và của Lưu phu nhân có nét gì đó giống nhau. Khúc Phương hơi hối hận vì lúc nãy không chú tâm cho lắm. Không phải cô không hiểu mà căn bản cô không có dụng tâm lắng nghe.

Không biết suy nghĩ bao lâu, chiếc chìa khóa trong tay Khúc Phương rơi xuống đất, giữa đêm khuya vang lên một tiếng, kéo cô về với thực tế. Cô nhặt chìa khóa lên, mở cửa đi vào. Trong lòng cô nghĩ may mắn và không tồi, chìa khóa rơi có thể nhặt lên để cô có cơ hội vào trong. Trong nhà không bật đèn nên tối om, cô say sưa cảm nhận mình dường như cũng có giọng nói ưu mỹ, dáng dấp ưu nhã và ý chí kiên định như thế.
Chương trước Chương tiếp
Loading...