Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 24: Nhà



Dương Vi cầm điện thoại di động lên suy nghĩ ba giây, trả lời nói:“Được rồi.”

“Vậy hai giờ chiều mai tớ sẽ tới đón cậu.”

“ok~”

Phương Thừa Nhiên nhìn tin nhắn trả lời của Dương Vi, khóe miệng không tự giác cong lên, tâm trạng rất tốt cập nhật một trạng thái Weibo mới: “Tôi quyết định tối nay sẽ có thêm bài viết mới, bây giờ mọi người có cảm thấy cuộc sống cho ta thật nhiều những bất ngờ hay không? [doge]

Nhóm độc giả: “......”

Phụ nữ chính là hay thay đổi như vậy!

Bài viết mới của Đợi một chút ba phút đồng hồ có tiêu đề [Thế giới chỉ thuộc về công chúa của tôi], nội dung nói về sự biến hóa của một nam tước ma cà rồng Phương Tây, sau khi độc giả đọc xong chương một, trong lòng đều khâm phục, không hẹn mà cùng để lại bình luận: “Tình yêu quả thật quá vĩ đại! Thật sự rất không khoa học!”

Nhưng khi Dương Vi đọc được bài viết này đã là sau đó. Còn bây giờ cô đang tập trung cho buổi học. Buổi học hôm nay chủ yếu là sửa chữa bài tập của mọi người, Dương Vi mở bài tập hội họa của mọi người bằng phần mềm software ra, sau đó bắt đầu sửa chữa.

Trong lớp có nhiều bạn có nền tảng cơ bản tốt, ví dụ như bạn học Tương lai cao phú soái, vừa nhìn là biết đã học qua hội họa. Dương Vi sửa lại vài nét, bảo cậu bé nên chú ý khắc họa biểu cảm của nhân vật nhiều hơn, sau đó chấm tới bài tập của bạn học Lý Cẩu Đản.

“Ực…” Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Vi không biết nên nhận xét về bài tập của bạn ấy như thế nào, nét bút trong bức tranh mang tương đối đơn giản, nhưng nếu so với học sinh tiểu học thì cũng coi như là nhân tài kiệt xuất. Tuy rằng bản phác họa chân dung này chỉ vẽ qua loa vài nét, nhưng tỷ lệ lại rất hoàn hảo, khuôn mặt trên bức tranh được vẽ đặc biệt chính xác.

“Bài vẽ này của bạn học Lý Cẩu Đản, về tỉ lệ thì không có vấn đề gì, nhưng dù sao cũng là bản vẽ chứ không phải bản đồ, lần sau bạn phải chú ý khắc họa chi tiết tỉ mỉ hơn.” Dương Vi vừa nói vừa sửa trên bức tranh, chỉ đơn giản vẽ thêm vài nét bút, làm cho cả gương mặt đều trở nên sống động hơn.

Cửu cửu bát: Sự hiểu biết của cô giáo quả nhiên rộng lớn orz

Khả khả: Công việc của cô giáo bánh bột mì là tạo hình √

Lý Cẩu Đản:

“Rốt cục chỉ còn lại bản vẽ của bạn học cuối cùng.” Dương Vi thở ra giống như trút được gánh nặng: “Ừm, bài tập của bạn học Khả Khả…..Em vẽ người ngoài hành tinh à?”

Khả khả:......

Khả khả: Cô giáo, xin đừng tàn bạo như vậy QAQ

“Đừng ngại, mới bắt đầu vẽ không được tốt là chuyện rất bình thường, chân dung này hai mắt cách nhau quá xa, lỗ tai phải vẽ dài thêm một chút nữa.”

Khả Khả: Cô giáo, vì sao cô không để đến ngày cá tháng tư hãy sửa bài tập của em, như vậy ít nhất còn có thể nói dối gạt em rằng bài của em vẽ rất khá QAQ

Dương Vi trầm mặc một chút, mới trầm trọng nói: “Có một số lời nói dối cho dù là ngày cá tháng tư cũng không nói nên lời.”

Khả Khả:......

Tương lai cao phú soái: Ha ha ha ha ha ha ha

Cửu cửu bát: Hôm nay vui nhất

Lý Cẩu Đản:

“Được rồi, bài học sau sẽ bắt đầu học về cơ thể con người, bài học hôm nay đến đây là kết thúc, chúc mọi người ngủ ngon.” Dương Vi nói xong liền rời khỏi phòng học, đã mười giờ rưỡi, nhưng buổi chiều ngủ nhiều, cho nên bây giờ cô cũng không buồn ngủ một chút nào.

Cô đang chuẩn bị tìm một bộ phim truyền hình để xem, điện thoại di động trên bàn liền rung một chút. Dương Vi cầm lên xem, là tin nhắn của em trai Dương Mính gửi đến. Cô co rút khóe miệng, không phải nhanh như vậy đã muốn tìm cô đóng giả làm bạn gái đấy chứ?

Cô cầm di động lên suy nghĩ một chút, vẫn nên mở ra kiểm tra.

“Chị, nữ sinh bám theo em lần trước kia lại chính là bạn ngồi cùng bàn tiểu học Ôn Tuyết của em! Mẹ cô ấy tái giá, bây giờ cô ấy gọi là Thẩm Tình! Em không biết vì sao cô ấy lại đổi tên! Hơn nữa trước kia tóc cô ấy rất dài! Em hoàn toàn không nhận ra cô ấy! Trứng thổi!”

Dương Vi: “......”

Qua từ Trứng thối và liên tiếp các dấu chấm than, cô đã biết nội tâm Dương Mính đã hoàn toàn sụp đổ.

“Không phải em nói cho chị biết mối tình đầu vĩnh viễn không muốn tỉnh mộng là đàn ông sao?

Dương Vi biết là lúc này cô không nên bỏ đá xuống giếng, cũng không biết phải nói cái gì….Chính là thật thoải mái.

Mãi đến khi Dương Vi xem xong một tập phim truyền hình, cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Dương Mính, cô bắt đầu lo lắng em trai có phải trong lòng nghĩ quẩn hay không.

“Này, không phải em nghĩ quẩn trong lòng đấy chứ? Em đã làm tổn thương tấm lòng của rất nhiều cô gái như vậy, cho nên bây giờ phải chịu báo ứng đấy.”

Hỏng rồi, vốn là muốn an ủi hắn, vô tình thế nào lại làm cho hắn buồn thêm.

Nhưng mà lần này Dương Mính rất nhanh gửi tin nhắn trả lời lại: “Bây giờ em cảm thấy không phải đàn ông mới là mối tình đầu của em, mà chính là cô ấy.”

Dương Vi sửng sốt một chút, em trai đột nhiên nói ra lời có tính triết lý như thế, cô cảm thấy không quen: “Đi tìm cô ấy nói chuyện, nói không chừng còn có thể xoay chuyển.”

Dương Mính: “Vô dụng thôi, hôm qua em đã đi tìm cô ấy, thái độ của cô ấy rất kiên quyết, cô ấy nói em thích chính là cô ấy trong hồi ức, mà không phải cô ấy chân chính, nếu như vậy, cô ấy hi vọng phần trí nhớ ấy mãi mãi không tồn tại trong lòng em. Rất buồn cười đúng không? Buồn cười nhất chính là, em thế mà lại thấy cô ấy nói đúng.”

Dương Vi: “Lúc này, chị cũng không biết phải an ủi em như thế nào, bây giờ chị chỉ muốn yên tĩnh cười một lúc.”

Dương Mính: “FML! Chị thực sự là chị của em?????”

Dương Vi: “Được rồi, ngoan, trưa mai chị mời em đi ăn thịt nướng, an ủi trái tim niên thiếu bị tổn thương của em.”

Dương Mính: “Mười một giờ, tại quán thịt nướng Lilith, quảng trường Ánh sáng, đừng đến muộn.”

Dương Vi: “...... Ừm.”

Cô bỏ di động xuống, ngáp một cái rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua rèm cửa hoa hướng dương chiếu vào phòng ngủ, đóa hoa giường như còn mang theo hương thơm đặc biệt. Dương Vi vẫn còn ôm chăn ngủ say sưa, di động ở đầu giường tự nhiên vang lên. Dương Vi giật mình, sờ soạng nhận điện thoại: “Ừm….”

“Em biết chị vẫn còn ngủ mà, đã mười giờ mười rồi!” Giọng nói của Dương Mính truyền tới từ ống nghe điện thoại, phảng phất còn xen lẫn tiếng người đùa giỡn. Dương Vi lật người, bất đắc dĩ ngồi dậy: “Biết rồi, quỷ đói đầu thai à.”

“Ta hiện tại là thất tình, thực nghiêm trọng! Hơi không chú ý sẽ tinh thần thất thường!”

“Bây giờ em đang thất tình, rất nghiêm trọng! Hơi không chú ý tinh thần sẽ không ổn định.”

Khóe miệng Dương Vi co rút: “Mẹ em sẽ không để cho em không ổn định, mỗi phút sẽ giới thiệu cho em một tá.”

Dường như Dương Mính nhớ lại sự tích lẫy lừng một buổi chiều đi xem mắt bốn người của của Dương Vi lần trước, lông mi rậm, dày khẽ run lên một chút: “Em có thể tự mình theo đuổi ánh mặt trời của mình, sẽ không phiền bà lo lắng. Bây giờ em sẽ ra cửa, chị nhanh lên.”

“Được được được.” Dương Vi tắt điện thoại đứng dậy rửa mặt, Dương Mính mặc một bộ áo vest, quay vào gương sửa sang lại tóc của mình. Một bạn học trong phòng thấy thế trêu ghẹo nói: “Ăn mặc phong phanh như vậy, lại hẹn mỹ nữ à?”

“Đúng vậy.” Dương Mính cầm lấy điện thoại di động trên bàn, nhấn nhấn vài cái, đưa ra cho hắn xem, “Chính là người này, thấy thế nào?”

Mấy người trong phòng đều xông tới, nhìn ảnh chụp nhất thời hâm mộ ghen tị, oán hận: “FML, xinh đẹp như vậy, vì sao mỹ nữ đều hẹn hò với cậu mà không hẹn hò mình chứ!”

Một bạn học bên cạnh cười vỗ vỗ vai hắn: “Bởi vì mặt cậu không dày bằng mặt cậu ấy.”

“Đây chính là cái gọi là xem mặt độc ác của xã hội.” Hắn nói xong, ngước mắt lên nhìn Dương Mính một cái, “Cậu sẽ không tùy tiện tìm một tấm ảnh trên mạng để lừa dối anh, phải không?”

Dương Mính nhét di động vào trong túi áo, ngoác khóe miệng ra: “Chị của tớ.”

Tập thể ba người trong phòng trầm mặc một lúc, sau đó bùng nổ --

“Tiểu Mính tử, bình thường ba anh đối với cậu như thế nào, trong lòng cậu biết rõ, số điện thoại của chị cậu là bao nhiêu?”

“Cút ngay, tiểu Mính tử, lần trước trên người đại ca chỉ còn có 5 đồng, cũng cho cậu mượn mua phao mặt, bây giờ cậu biết nên làm như thế nào rồi đấy.”

“Anh chỉ hỏi cậu một câu, chị của cậu có bạn trai chưa?”

Dương Mính ha ha cười: “Các cậu muốn theo đuổi chị của tớ? Chị của tớ thẩm mĩ rất cao.”

Sau đó tất cả giày dép, bít tất và gối ngủ trong phòng đều đồng loạt bay về phía Dương Mính, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhanh chóng mở cửa ký túc xá, đứng bên ngoài tránh tất cả ám khí ở bên trong cánh cửa.

Mười một giờ trưa, hai chị em đúng giờ gặp nhau ở quán thịt nướng Lilith. Hai người ngồi xuống trước quầy bar, trước mặt có một nữ đầu bếp mặc áo màu trắng đang thành thạo quận ba quả dầu bọ vào miếng thịt bò.

Dương Mính chọn xong đồ ăn, cười với Dương Vi: “Tại sao đột nhiên lại đổi kiểu tóc?”

Dương Vi lơ đễnh nói: “Thay đổi tâm trạng một chút.”

Dương Mính thở dài một tiếng: “Mấy hôm trước em có đọc một bài phỏng vấn về Tống Cẩn, cô ấy nói về đối tượng mối tình đầu của cô ấy, tại sao lại cứ cảm thấy giống Kỳ Tiếu Ngôn?”

Dương Vi: “......”

Cô cười cười với Dương Mính: “Em có muốn ăn cơm hay không?”

Dương Mính nhún vai: “Thật ra, chị hoàn toàn không cần để ý, thời khắc gặp lại mối tình đầu đó cũng là thời khắc vỡ mộng trong tình yêu – bởi vì chị sẽ phát hiện ra nó hoàn toàn khác xa so với trí nhớ của bạn.”

Dương Vi dùng ống hút đâm thủng ly nước trái cây trước mặt, lẩm bẩm nói: “Quả thật là không giống.”

“Cái gì?”

“Không có gì.” Dương Vi ngẩng đầu, lại gọi mười con sò biển.

Kỳ Tiếu Ngôn vừa hoàn thành xong khóa học tự chọn, đi đến căn tin gần nhất. Bởi vì là cuối tuần, sinh viên trong phòng ăn ít đi rất nhiều, lúc anh đi vào, đúng lúc có một nam sinh đang đuổi theo một nữ sinh đang đi ra ngoài.

Sắc mặt nam sinh hoảng loạn, còn nữ sinh thì mang theo vẻ mặt giận dữ.

Loại tiết mục tình nhân nhỏ cãi nhau thường diễn ra mỗi ngày trong trường học, Kỳ Tiếu Ngôn mặt không đổi sắc bước nhanh đi qua bọn họ.

“Bà xã, anh sai rồi! Em đừng đi nhanh như vậy!” Nam sinh tiến lên giữ chặt tay nữ sinh, lại bị nữ sinh không chút lưu tình gạt ra. Hắn cũng không nổi giận, lại quấn tới: “Bà xã, đừng giận.”

Hai người cứ dây dưa không dứt ở cửa phòng ăn, Kỳ Tiếu Ngôn đã bước đi xa, lại vòng trở lại.

“Cậu có biết người đàn ông một khi đã gọi người phụ nữ là bà xã thì trên vai gánh vác trách nhiệm gì không?”

Kỳ Tiếu Ngôn bình tĩnh đặt câu hỏi, nam sinh có một loại cảm giác giống như mình đang đang đứng trước tòa, hắn là phạm nhân đang đợi thẩm tra, Kỳ Tiếu Ngôn chính là quan tòa năm giữ quyền sinh tử của hắn.

“Bà xã không thể tùy tiện kêu loạn.” Kỳ Tiếu Ngôn bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại đi tiếp.

Nam sinh vẫn còn chưa khôi phục lại trạng thái bị ép bức từ trong mộng, tận đến khi bóng lưng Kỳ Tiếu Ngôn đã đi xa, hắn mới nghiêng đầu hỏi nữ sinh: “Vừa rồi có phải là giáo sư Kỳ ở khoa toán không?” Hắn nghe nói giáo sư Kỳ của khoa toán thái độ làm người rất lãnh đạm, nói năng thận trọng, mới vừa rồi kia thái độ quản chuyện còn hơn cả bác gái quản lý ký túc xá trông nom nồi súp gà.

Nữ sinh hai tay đang cầm mặt, nhìn phía Kỳ Tiếu Ngôn bóng dáng trong ánh mắt còn ẩn ẩn lóe ra hồng tâm:“Kỳ giáo sư rất soái, đây mới là nam nhân.” Nàng hiện tại ở lo lắng muốn hay không chuyển tới toán học hệ đi.

Nữ sinh hai tay ôm mặt, nhìn bóng lưng Kỳ Tiếu Ngôn đi xa, trong ánh mắt còn bắn ra vô số trái tim màu hồng: “Giáo sư Kỳ rất đẹp trai, vậy mới gọi là đàn ông.” Bây giờ cô còn đang suy nghĩ xem có nên chuyển sang khoa toán hay không.

Nam sinh: “......”

Lúc Dương Vi và Dương Mính ăn thịt nướng xong, đã là một giờ rưỡi, Dương Vi tính tiền, vừa đi ra khỏi quán thịt nướng thì nhận được điện thoại của Phương Thừa Nhiên: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Quảng trường Ánh Sao.”

Phương Thừa Nhiên giống như cười khẽ một tiếng: “Trùng hợp vậy.”

“Gì cơ?” Dương Vi vừa dứt lời, đã nhìn thấy một chiếc Maserati đang từ đường cái đối diện đi đến, dừng lại trước mặt bọn họ.

Phương Thừa Nhiên quay cửa xe xuống, nhô đầu ra cười nói với Dương Vi: “Tớ đang định đi đón cậu.”

Dương Vi có chút máy móc tắt điện thoại: “Ừ…Tớ và em trai đến đây ăn cơm.”

Em trai đã bị hình ảnh như trong phim điện ảnh đó làm cho chấn động: “Cameras ở đâu?”

Khóe miệng Dương Vi co rút không nói chuyện, Dương Mính nhìn về phía xe của Phương Thừa Nhiên huýt sáo, hỏi Dương Vi: “Chị, chị quen người người đẹp trai ở trong xe Maserati này à?”

Giọng nói của hắn không nhỏ, Phương Thừa Nhiên có thể nghe rõ. Hắn thuận thế ngước mắt, mỉm cười với Dương Mính: “Xin chào, tôi là Phương Thừa Nhiên.”

“Cậu ấy là bạn tiểu học của chị.” Dương Vi giống như kẻ trộm nhanh chóng giới thiệu với Dương Mính, nói xong lại chỉ vào Dương Mính nói: “Đây là em trai tớ Dương Mính.”

Dương Mính cười cười với Phương Thừa Nhiên: “Hai người đang chuẩn bị đi hẹn hò à? Em sẽ không quấy rầy hai người.” Hắn mang theo bộ dạng bà mối phất phất tay với bọn họ, xoay người rời đi.

Sau khi quẹo qua một khúc cua, hắn dừng lại lấy điện thoại di động trong túi ra, nhanh chóng gửi cho Mẹ Dương một tin nhắn: “Báo cáo nương nương, Có một anh chàng đẹp trai đi xe Maserati đang theo đuổi con gái mẹ!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...