Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ
Chương 42
Edit: Sunflower Các bạn học cũng bởi vì sự tiến bộ vượt bậc của Lý Cẩu Đản mà sôi trào. Cửu cửu bát: Chúc mừng bạn học Lý Cẩu Đản hoàn thành tiến độ nhảy cấp từ mầm non lên đến tiểu học lớp 5. [ vỗ tay ] Kỳ kỳ miêu: Thượng kỳ học tỷ gửi lời chúc mừng. Ca cao: Cậu vẽ hoa tiên tử đấy à? Lý Cẩu Đản: Không phải, tớ vẽ chính là vợ của tớ:) Dương Vi: ".............................." Cho nên nói! Học sinh cái lớp này đều mang cái tật xấu gì đây! A! " Tạm thời chúng ta nghỉ giữa tiết 10 phút, các bài vẽ còn lại cô sẽ chấm sau giờ nghỉ." Dương Vi nói xong liền tắt phần mềm dạy học, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho Kỳ Tiếu Ngôn. Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Kỳ Tiếu Ngôn còn chưa nói lời nào, Dương Vi đã nói trước ồn ào: " Kỳ Tiếu Ngôn anh là mang cái tật xấu gì a! Giả làm Lý Cẩu Đản chạy tới nghe em giảng bài là có ý tứ gì? " So với Dương Vi gấp gáp, Kỳ Tiếu Ngôn thập phần bình tĩnh ung dung: " Anh cho rằng rất có ý nghĩa." Dương Vi: "......" " Có ý tứ cái cóc khô, phí báo danh có phải hay không 3000 a! Anh có tiền như vậy sao không đi ra đường cái ngắm cảnh đi." "Bởi vì anh càng muốn ngắm em hơn." Dương Vi: "......" Cái gọi là người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, ở trong lòng cô bất tri bất giác, Kỳ giáo sư đã đem công phu này luyện đến cảnh giới cao nhất. " Bảo Bảo, ngay từ đầu anh không muốn ly hôn với em, anh nghĩ việc học vẽ tranh sẽ giúp anh hiểu em hơn một ít. " "... Cho nên liền muốn trao đổi bắt em làm một chương toán học nộp cho anh?" ".... Nếu em nguyện ý đối với anh không vấn đề gì." Khóe miệng Dương Vi giật giật một chút, Kỳ Tiếu Ngôn ở đầu kia điện thoại gọi: " Bảo Bảo." "Ân?" "Còn có một nguyên nhân là, anh muốn nghe giọng của em." Dương Vi bị sặc nước miếng một chút, sau đó trầm mặc, giáo sư Kỳ không chỉ có da mặt dày, mà bản lĩnh nói lời âu yếm cũng ngày càng tăng lên: " Những lời này anh search trên mạng hả? Bách khoa toàn thư tình yêu? " ".... Anh chỉ nói cảm giác chân thật của bản thân." Anh dừng một lát, bỗng dưng nói giọng trịnh trọng hơn " Bức tranh ấy là lễ vật anh muốn tặng em." Mí mắt Dương Vi giật giật: "...Vẽ xấu như vậy cũng không biết xấu hổ mà coi như lễ vật?" " Nhưng không phải em nhận ra đó là em sao?" Dương Vi: "......" " Đó là bởi vì anh vẽ chiếu lại ảnh chụp của em." Ngữ khí của Dương Vi trở nên mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn nói với Kỳ Tiếu Ngôn đầu bên kia điện thoại. Cô cúp điện thoại, lại nhìn chằm chằm bức tranh của Lý Cẩu Đản. Tuy rằng nhân vật cùng bối cảnh đều rất đơn giản, đường cong cũng không hề linh hoạt mà thập phần cứng nhắc. nhưng có thể nhìn ra được tác giả đã dụng tâm vẽ, không phải vẽ có lệ một bức tranh để nộp bài trong vòng mười phút là được. Dương Vi bĩu môi, đem bức tranh này lưu lại. Lúc này bạn học Minh Hạo cũng ngồi trước máy tính nghiên cứu bức tranh này, tuy rằng không phải vẽ giống như đúc, nhưng có rất nhiều điểm tương đồng với cô giáo Dương, cậu suy nghĩ một trận, cảm thấy người được vẽ này chính là cô. Mà Lý Cẩu Đản mới nói cậu ta vẽ vợ của mình... Ôi mẹ ơi! Cậu cho rằng mình ẩn núp ở cái lớp này đã là che giấu kín kẽ, không ngờ còn có người ch giấu thâm sâu hơn! Chồng trước của cô Dương ấy thế mà tự mình tới học vẽ tranh, cậu ( Phương Thừa Nhiên) tử trận một chút cũng không oan uổng! Lương Minh Hạo vừa mới khiếp sợ xong, Dương Vi lại bắt đầu dạy học, thanh âm của cô từ tai nghe truyền tới: "Được, chúng ta tiếp tục giảng thành phẩm tốt nghiệp. Bức tranh này của bạn học Lý Cẩu Đản bởi vì vẽ theo ảnh chụp, nên cho 0 điểm, không cần chữa bài nữa." Lý Cẩu Đản:...... Lý Cẩu Đản: Lão sư, em cảm thấy cô đối đãi với các bạn học hẳn là nên bình đẳng. " Nếu tôi không đối xử bình đẳng, hẳn là bạn đã bị đá ra khỏi phòng học rồi." Dương Vi nói xong, liền xóa bức tranh của anh, mở bức tranh của bạn học khác bắt đầu giảng. Sau khi chữa bài xong cho tất cả các bạn học, Dương Vi tổng kết khóa học này: " Sau hôm nay, khóa học của chúng ta liền kết thúc, các em đã vất vả rồi. Trải qua thời gian dài như vậy, cô tin tưởng rằng mỗi người đều có thu hoạch, hy vọng các bạn học về sau có thể vẽ càng ngày càng đẹp, nếu muốn học tiếp khóa sau có thể liên hệ với giáo vụ, như vậy tạm biệt các em." Ca cao: Lão sư Bánh bao cuộn rất dễ thương, em sẽ nhớ cô QAQ Cửu cửu bát: Bánh bao cuộn lão sư vất vả! Cô có dạy khóa sau nữa không ạ? Em muốn nghe giọng cô giảng bài ~ Tương lai cao phú soái: Lão sư, em sẽ nhớ cô J))) Khung thoại không ngừng nhảy ra tin nhắn chào tạm biệt của các bạn, Dương Vi cũng cảm thấy có chút buồn: " Cô sẽ không dạy tiếp trong một khoảng thời gian nữa, chúng ta giang hồ có duyên ắt gặp lại." Cô nói xong liền thoát khỏi phòng học, không ít các bạn học còn ở lại bên trong tiếp tục trò chuyện phiếm. Kỳ Tiếu Ngôn cũng không ở lại trong lớp mà thoát ra cùng Dương Vi. Lời anh nói lúc nãy không phải nói dối, trải qua khoảng thời gian học tập này, anh xác nhận so với trước kia càng hiểu Dương Vi hơn. Tựa như những người khác nhau sẽ dùng các phương pháp khác nhau để giải một bài toán, vẽ một bức tranh. Nhìn Dương Vi từ một trang giấy trắng tô lên sắc thái tươi sáng, anh phát hiện có lẽ trước kia ở chung bọn họ đã bỏ qua quá nhiều chi tiết. Khi Dương Vi nói chuyện phiếm cùng học sinh trong lớp, anh mới biết được thì ra khi còn nhỏ Dương Vi khi còn nhỏ học thể dục bị ngã lúc đu xà đơn, về sau không bao giờ dám chơi xà đơn nữa. Anh lúc này mới ý thức được, bọn họ giống như chưa từng có ngồi xuống trò chuyện thật sâu sắc cùng nhau...... Ừm, anh thực ra cũng từng muốn cùng cô tâm sự, chỉ là không thể tìm ra đề tài, nên luôn nói về Goldbach. Anh biết Dương Vi không thích cái này, nhưng anh lại không biết Dương Vi thích gì. Nghe Dương Vi một bên vẽ tranh một bên trò chuyện, anh tựa hồ mới bắt đầu hiểu được nên nói chuyện cùng cô thế nào. Anh cầm lấy di động trên bàn, soạn tin nhắn gửi Dương Vi: "Bánh Bao cuộn lão sư ngủ ngon. Anh rất thích khóa học của em.:)" Dương Vi: "......" Kỳ Cẩu Đản anh có bệnh thì mau uống thuốc đi! Đừng từ bỏ trị liệu! Kỳ Cẩu Đản đương nhiên không có uống thuốc, anh mỹ mãn mà ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau liền đi tọa đàm. Người phụ trách trường học phi thường nhiệt tình mà tiếp đãi anh, giống như khách sạn hoan nghênh khách VIP mà dẫn anh đến hội trường lớn. Hiệu trưởng trên đài còn dùng băng rôn biểu ngữ đỏ rực viết một dòng __ Nhiệt liệt hoan nghênh giáo sư toán đại học Đế Đô Kỳ Tiếu Ngôn đến đây diễn thuyết. Vốn dĩ hôm nay là chủ nhật, các bạn học thời điểm này không phải ngủ ở nhà thì cũng ra ngoài chơi, thế nhưng hội trường lớn hôm nay lại người đến tràn đầy, so với rạp chiếu phim còn náo nhiệt hơn. Kỳ Tiếu Ngôn không phải lần đầu tiên được mời đến trường cao đẳng diễn thuyết, anh phi thường nhuần nhuyễn mà nói xong lời dạo đầu, liền bắt đầu chính thức diễn thuyết. Dương Minh lúc này mới vừa tỉnh ngủ, cậu liếc mắt nhìn bạn cùng phòng đang chơi game một cái, ghé vào thành giường hỏi: " Lão đại, không phải hôm nay cậu có hẹn với hoa khôi hệ âm nhạc sao?" Lông mày lão đại đột nhiên nhăn lại, nói: " Cô ấy đi nghe Kỳ giáo sư tọa đàm rồi." Dương Minh sửng sốt một lúc, từ trên giường ngồi dậy: "Giáo sư Kỳ? Giáo sư Kỳ nào?" " Ở đại học Đế Đô, cậu chưa từng nghe qua à? Nghe nói lớn lên rất soái, nên là dù cho toán học dốt đặc cũng phải mặt dày vô sỉ đi nghe giảng bài." Dương Minh: "..." Cậu lưu loát từ trên giường nhảy xuống sàn, rửa mặt xong lấy cái áo khoác màu đen trong tủ, một bên mặc một bên hỏi người kia: "Cậu biết tọa đàm ở đâu không?" Thanh âm gõ phím đột ngột mà dừng lại, lão đại chậm rì rì mà quay đầu, đánh giá Dương Minh vài lần, " Lão tứ a, cậu đây là thâm tàng bất lộ." " Hả?" Dương Minh giật giật khóe miệng, " Cậu nói gì vậy?" Lão đại nói lời thấm thía: " Nghe ca ca khuyên một câu, đi tìm một muội muội hảo hảo nói chuyện yêu đương đi." Dương Minh: "..." Cậu đến trước mặt lão đại, tay đặt trên vai hắn hỏi: "Cậu biết tại sao vẫn luôn không có bạn gái không?" "Vì cái gì?" "Bởi vì cậu biết quá nhiều." Lão đại: "......" Dương Minh sau khi ra khỏi phòng ngủ, tùy tiện hỏi một bạn học liền biết được địa điểm tọa đàm. Khi cậu đến hội trường, mọi người đã đến hết rồi. Cậu linh hoạt len vào, bên trong ngồi kín người, có sinh viên đứng phía cuối. Cậu chưa bao giờ biết học sinh bây giờ lại nhiệt tình với số học đến vậy. Kỳ Tiếu Ngôn đang ở trên đài bình tĩnh mà giảng giải kĩ năng học hàm số, bộ dáng phong độ nhẹ nhàng xác thật có thể hù đến không ít nữ sinh. Dương Minh đứng cạnh cửa nghe bậy bạ một trận, tọa đàm liền tiến hành đến phân đoạn cuối cùng. Chủ trì tuyên bố có thể hỏi vấn đề tự do, một nửa nữ sinh toàn trường giơ tay. Dương Minh nhìn kỹ một chút, người chủ trì trên đài là hoa khôi phát thanh, trong trường học có rất nhiều tiệc tối đều là cô ấy chủ trì. Kỳ Tiếu Ngôn tùy tiện chọn một người nữ sinh, nữ sinh kia trang điểm mộc mạc, trên mặt mang theo cái kính mắt thật dày, kiểu tóc cũng là kiểu đuôi ngựa truyền thống, nhìn từ bên ngoài vào, hẳn là học bá đi. Dương Minh phỏng chừng Kỳ Tiếu Ngôn cũng cho rằng như thế, cho nên mới mời cô ấy hỏi, nhưng có câu không thể trông mặt mà bắt hình dong, bạn học này vừa đứng lên, liền kích động hỏi: "Xin hỏi giáo sư Kỳ, thầy có bạn gái không?" Hiện trường lãnh đạo cùng người chủ trì sắc mặt tức khắc trở nên xấu hổ, Kỳ Tiếu Ngôn đương sự ngược lại biểu hiện đến vân đạm phong khinh —— anh trực tiếp từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn kết hôn đeo lên ngón áp út. Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay dì đau đến không được, trước đổi mới nhiều như vậy, lúc sau bổ thượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương