Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 49: Từ biệt



Hắn và nó đã dùng xong bữa sáng, mẹ hắn đã cùng ba hắn đến công ti để làm việc. Còn lại nó và hắn, hắn bắt đầu giở thói người yêu là trên hết. Nó lấy điện thoại ra gọi cho Ngọc Mai, nó thắc mắc không biết hôm nay sao cô tới đón nó muộn vậy. Hắn lại gần chỗ nó. - Gọi cho Ngọc Mai hả?

- Ừ...

- Không cần gọi đâu!

Nó với tay lấy miếng hạt dẻ cho vào miệng cắn:

- Làm sao?

- Từ nay em sẽ đi cùng anh, Ngọc Mai sẽ do Nhất Nam đảm nhiệm!

Cái gì vậy nè? Nó không nghe nhầm đấy chứ? Nó chợt thấy giận Ngọc Mai vô bờ bến, dám bỏ bạn thân để đi cùng người yêu. Hư đốn đến thế là cùng. Hắn ngồi vỗ vai nó:

- Đi thôi!

Nó đứng dậy hầm hầm, lát nữa ra nhất định nó phải xử lí cô mới được. Thật đáng xấu hổ về hành động của cô sau khi bị tình yêu làm cho lu mờ lí trí! (chị cứ làm quá lên không à!). Hắn ngồi lên xe hí hửng, lái xe chở nó tới trường là điều... vô cùng hạnh phúc đối với hắn! Nó ngồi nhìn tên điên nào đó tự kỉ mà chỉ muốn đấm cho hắn tỉnh. Thật sự là hết chịu nổi!

------------------------------------------------------------------

Tại chỗ cô, bây giờ cô đang thay áo đồng phục do sáng nay dậy muộn. Chết dở, còn chưa kịp nhắn nó đi cùng với hắn. Cô vuốt mặt, lát ra nhất định sẽ bị nó tẩn chết. Thôi mặc kệ, bây giờ lo mà thay đồng phục đã. Nhất Nam bấm cửa chuông nhà cô, người hầu ra mở cửa giúp anh. Có thể gọi là mấy cái gia đình này giờ đã thân luôn rồi, coi nhau như thông gia luôn, đằng nào chẳng cưới! Anh thấy cô đang vội vã thì ngạc nhiên, hôm nay cô ăn trúng cái gì thế nhỉ? Anh gọi cô:

- Đi thôi!

- À, đây rồi, chờ em một lát!

Cô xỏ đôi giày vào rồi cùng anh tới trường. Hai người cười nói vui vẻ trên xe và cô đã quên mất một điều kinh khủng sẽ chờ đón cô ở trường. Đó là nó!

---------------------------------------------------------

Nó và hắn xuống xe, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chặp. Đó là vì họ đang cầm tay nhau ấy mà. Ai trong trường này cũng đều thắc mắc vì hành động này, nhưng không sao, chỉ vài tiếng nữa thông tin nó và hắn đang hẹn hò sẽ được lan truyền ra khắp trường ấy mà. Hắn kéo nó lên lớp, nó nhìn hắn thắc mắc:

- Sao lại cứ phải thể hiện thế nhỉ, bỏ tay ra đi, vướng kinh lên được!

- Vậy mới tình cảm chứ!

- Tình cảm cái đầu anh ấy!

Nó giật luôn tay ra, đi mà cứ phải túm túm vướng víu rõ là khó chịu, cứ tự do mà đi cho lành. Nó lên lớp cất cặp, nhìn sang chỗ Ngọc Mai, giờ vẫn chưa tới, tí tởn với Nhất Nam quá xá rồi đấy! Lát nữa nhất định nó phải cho cô một trận!

-----------------------------------------------------------------

Bây giờ Nhất Nam và Ngọc Mai mới tới nơi. Cô xuống xe, hai người vào căng tin ăn sáng. Thật đúng là rảnh rỗi hết chỗ nói. Mà giờ cô cứ ăn sáng với anh đi, lát lên thể nào cũng đói trở lại cho coi! Hi Hi...

Cô và anh lên lớp, cô cất sách vào bàn. Nhìn thấy nó đang đứng cạnh hắn, cô mới chợt nhớ ra, ôi chết rồi, nó... Nó thấy cô xuất hiện vô cùng bức xúc, thật là chúa ghét mà!

- Hoàng Ngọc Mai, cậu bỏ mình để đi với Nhất Nam!

Cô giơ hai tay lên trước mặt:

- Bình tĩnh, bình tĩnh...

Hắn chen vô luôn nói một câu làm nó cứng họng:

- Phải để cho người ta tự do chứ, em giờ có anh rồi, để Ngọc Mai tự do đi!

Nó lườm hắn, nhưng mà tên này nói cũng có phần đúng, ừ thì dù sao giờ cô cũng đã có người yêu, đâu thể cứ gò theo nó được. Nó đành cho qua mọi chuyện tiếp tục đi chơi. Cô thở phào nhẹ nhõm, đúng là suýt chết mà! Cô quay sang hắn:

- Thank you nha!

Vậy là vấn đề cãi cọ vào sáng sớm đã được giải quyết. Mấy cái cặp này, không biết còn cãi nhau đến bao giờ nữa đây! Đã có người yêu rồi mà vẫn còn trẻ con vậy không à!

Dương Ngọc Mễ mấy hôm nay đã bắt đầu gầy đi do lo lắng. Nhỏ xanh xao hẳn khi đến trường. Vừa bước chân vào đã nghe đám bạn của nhỏ xì xào về việc của nó và hắn. Nhỏ tức giận nhưng không dám làm gì. Ba nhỏ đang ở trong tù, vậy mà đám người kia lại có thể ung dung, vui vẻ được. Nhỏ nhất định sẽ giết chết đám người này! Mỹ Ái thấy nhỏ gầy đi lại hỏi han nhỏ:

- Sao vậy? Cậu gầy đi rồi đấy!

Xuân chờ nhỏ ra để bày mưu nãy giờ, nhỏ ta cũng lên tiếng ngay khi thấy Dương Ngọc Mễ:

- Giờ xử sao với Lỹ Mỹ Hà đây? Nó giờ đã là Lý tiểu thư, đã vậy hình như còn... là người yêu của anh Quân nữa!

- Im đi, để tao yên một lát đã!

Nhỏ ray ray trán, đau đầu vì lũ ăn hại này. Suốt ngày chỉ có hỏi nhỏ: ''Nên làm thế nào?'' Không biết tự suy nghĩ à? Hiện giờ nhỏ đang lo lắng về vấn đề khác, đâu có rảnh như lũ vô dụng này! Nhỏ đứng dậy đi lên lớp. Đám bạn của nhỏ ngồi lại nhìn nhau khó hiểu, hành động của nhỏ không giống thường ngày!

Lên lớp, nhìn thấy nó, nhỏ chỉ muốn giết chết nó. Nhưng nhỏ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tức giận không có lợi cho nhỏ vào lúc này. Nhỏ lại gần chỗ nó, cố gắng mỉm cười.

- Cậu đây rồi, chúc mừng hai người nhé, mình biết mọi chuyện rồi!

Nó và cô nhìn nhau, nó nhìn nhỏ:

- Ừm, thật chứ?

- Là thật, mặc dù khi trước mình không tốt nhưng từ sau khi làm bạn với cậu, mình thay đổi cách nghĩ rồi. Đây là tình cảm thật của mình! (giả tạo!)

Nó mỉm cười tươi:

- Cảm ơn.

Nhất Hải bây giờ mới vào lớp. Nó nhìn ra chỗ Nhất Hải. Từ lúc nhận lời với hắn, nó đã có chút cảm giác có lỗi với cậu, mặc dù nó biết rằng cậu không phải là con người ích kỉ nhưng nó vẫn thấy vậy. Nó lại gần hỏi cậu:

- Đến rồi à?

- Ừ - cậu cười.

- Chiều nay phải thi bóng rổ ở trường bên rồi!

- Mình sẽ đi cổ vũ! - nó nói.

- Cảm ơn!

Buổi học lại bắt đầu như thường lệ. Nhưng với cậu, có lẽ là buổi học cuối cùng tại nơi đây vào năm lớp 11 này. Cậu sẽ sang nước ngoài thi đấu và học luôn ở đó. Nhưng không sao, cậu vẫn sẽ giữ mãi kỉ niệm nơi này!

---------------------------------------------------------------------------------

Buổi chiều, nó và cô đã chuẩn bị sẵn sàng để cổ vũ. Đội bóng trường Nhất Lâm vừa ra sân, tất cả nữ sinh đều cổ vũ rất nhiệt tình. Trận đấu trôi qua vô cùng suôn sẻ. Nó nhìn ba người thi đấu vô cùng phong độ, họ đều chơi rất siêu, thực sự nó rất là hâm mộ. Cuối cùng, trường nó dành chiến thắng. Mọi người ôm nhau reo hò. Kết thúc một ngày với sự mãn nguyện. Nhưng không ai biết rằng ngày mai cậu sẽ đi. Hắn được nó khen thì phổng mũi, khoác vai nó đi cười đùa. Cô thì lau mồ hôi giúp anh, hôm nay thi đấu có vẻ khá mệt rồi!

Trở về nhà, tất cả chuẩn bị nghỉ ngơi cho một ngày mới. Riêng cậu, cậu không ngủ, cậu ngồi viết thư cho từng người. Ngày mai cậu sẽ đi, nhưng cậu không muốn trực tiếp nói với họ, cậu thấy viết thư vẫn là hơn hết. Ngày mai, cậu sẽ không còn ở đây, nhưng những gì đã có, cậu vẫn sẽ mãi nhớ, sẽ mãi giữ lại... Xong xuôi hết tất cả, cậu sắp va li rồi mới đi ngủ. Ừm, có thể là sẽ rất buồn, nhưng dù sao cậu cũng cần chút thời gian để bắt đầu hành trình mới. Lúc ấy, cậu sẽ trở về!
Chương trước Chương tiếp
Loading...