Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Chương 18: Chờ nhé



Cuộc sống hai tuần lễ nằm viện, đối với Tống Hương Ngưng mà nói, quả thực là đau khổ. Mùi mước sát trùng của bệnh viện làm cho cô không thoải mái cũng không sao, một người khác càng làm cho cô không thoải mái mới là nguyên nhân chính. Trong tuần lễ cô ở bệnh viện, mỗi ngày trừ Tiêu Hàn đến thăm hai lần, còn lại không ai thèm đến thăm cô! 

Mặc dù lúc Tiêu Hàn tới vẫn thường nói không phải là ba mẹ đều bỏ mặc cô, hoặc nói một chút nữa bọn họ sẽ tới, nhưng Tống Hương Ngưng biết, bọn họ sẽ không tới, bởi vì cô "bất trung", cô đang trở thành người bị mọi người chỉ trích, mẹ Tiêu không nhìn cô là bình thường, ba của cô cũng không đến nhìn cô cũng là bình thường. 

Cô đi qua nhìn Tiểu Xuyên mấy lần, là mấy lần nghe y tá nói, hai người vừa qua thăm. Sau đó cô nói với anh cô vẫn tốt nên anh cũng đừng vào thăm cô nữa, vì vậy cô từ từ thích ứng với cuộc sống một mình, không ai đến thăm. 

Hôm nay là ngày Tống Hương Ngưng ra viện. Một ngày trước, Tiêu Hàn đến thăm cô, hơn nữa còn giúp cô chuẩn bị đồ ra về, điều này làm cho Tống Hương Ngưng rất cảm động. 

- Cám ơn anh, anh còn đến giúp em một tay. - Tống Hương Ngưng nói là sự thật tâm, nếu như hôm nay không có Tiêu Hàn, cô tự dọn đồ nhất định phải rất lâu. 

Tiêu Hàn khó thấy được nụ cười của Tống Hương Ngưng 

- Em xuất viện, đương nhiên anh nên đến giúp một tay 

Thật ra thì đồ cũng không có rất nhiều, chỉ là muốn có thêm lời nói với cô, tương đối không muốn cô một mình ra viện. 

- Còn nữa, chờ một chút chúng ta trực tiếp về nhà, có lời gì trở về rồi hãy nói. - Tiêu Hàn lại nói, anh lo lắng Tống Hương Ngưng không chịu cùng anh về nhà, nhưng không nghĩ ra phương pháp tốt hơn để bắt cô phải trở về cùng anh. 

Không ngờ, Tống Hương Ngưng rất thuận theo liền nghe Tiêu Hàn trả lời: 

- Dạ. Giấy thỏa thuận li hôn anh chuẩn bị xong chưa? 

Tiêu Hàn không nói gì, chỉ là gật đầu một cái. 

Trên đường trở về nhà họ Tiêu vẫn luôn là yên tĩnh, cũng không có ai muốn mở miệng nói với ai tiếng nào, không khí nhà họ Tiêu vẫn yên lặng như cũ. Tiêu Hàn ở bên trong phòng khách lặng lẽ hút thuốc lá, Tống Hương Ngưng đi về phía phòng, cô dọn dẹp qua một ít hành lý của mình. 

Sáng sớm Tiêu Vũ Xuyên đã cùng mẹ Tiêu về trước rồi, đi xuống lầu Tống Hương Ngưng muốn đi xem con một tí, nhưng là bị Tiêu Hàn ngăn cản. 

- Không nên đi, mẹ anh sẽ không để cho em gặp đâu. 

- Nhưng là . . . . - Tống Hương Ngưng vẫn suy nghĩ muốn đi xem một cái bởi cả đời cũng không có cơ hội gặp lại được con trai của mình 

Tiêu Hàn cắt đứt lời của cô... 

- Không cần, việc đã rồi, làm sao em biết kết quả có giống nhau hay không?.- Nói xong liền cầm tài liệu lên đặt lên bàn - Đây là giấy thỏa thuận li hôn, em xem qua nếu như không có ý kiến thì ký vào. 

Anh tận lực không nhìn tới Tống Hương Ngưng, bởi vì anh hiểu rõ, anh chỉ nhìn cô một cái, anh đối với cô sẽ gặp tăng thêm nhiều yêu mến. 

Tống Hương Ngưng nghe được lời Tiêu Hàn nói, lại nhìn một chút giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía phòng trẻ, kết quả trong giấy ly hôn ghi gì cũng không thèm nhìn, chỉ tiện tay ký tên lên đó. 

Thấy cô ký nhanh gọn như vậy, tựa như không hề lưu luyến, trong lòng Tiêu Hàn rất không là tư vị, nhưng cảm thấy vẫn cần thiết cùng cô giải quyết một số nội dung 

- Mẹ anh nói, bởi vì em có đàn ông bên ngoài nên mới phải ly hôn, cho nên nhà họ Tiêu không cần phải trả cho em tiền nuôi dưỡng, hơn nữa em không có quyền lợi thăm Tiểu Xuyên. 

Nghe được mình sẽ không có quyền thăm nuôi đứa bé, trong lòng Tống Hương Ngưng hết sức không có cảm giác, dù lúc trước cô đã nghĩ đến cái kết quả này, cho nên trong lòng khiếp sợ không có kéo dài lâu. 

- Dạ, hiểu biết rõ rồi. 

Nói xong cô liền lấy hành lý đi ra ngoài cửa. 

- Đợi đã nào...! - Tiêu Hàn gọi cô lại. 

- Hả? - Tống Hương Ngưng dừng bước lại, nhưng không quay đầu lại. 

Tiêu Hàn thấy Tống Hương Ngưng không quay đầu lại, liền đuổi theo. 

- Về sau anh sẽ mang Tiểu Xuyên ra gặp em, anh sẽ thông báo cho em. 

Mặc dù mẹ Tiêu không muốn cho Tống Hương Ngưng nhìn mặt Tiêu Vũ Xuyên, nhưng Tiêu Hàn hi vọng Tiêu Vũ Xuyên biết mẹ mình là ai, hơn nữa có thể nhớ cô. 

Lúc này Tống Hương Ngưng mới đối diện với Tiêu Hàn, đáy mắt cô thoáng qua vẻ vui mừng, nhưng là rất nhanh liền che giấu đi. 

- Không cần, nói như vậy, làm phiền anh lắm. 

- Nhưng chẳng lẽ em không muốn gặp Tiểu Xuyên, muốn thằng bé biết mặt em sao? - Tiêu Hàn nói. 

- Nếu em nhớ nó thì làm thế nào? - Tống Hương Ngưng tự giễu nói - Tại sao phải nhường Tiểu Xuyên cho em? Em cũng không phải là một người mẹ tốt, chẳng lẽ muốn Tiểu Xuyên biết mẹ của nó là một phụ nữ xấu sao? 

Nếu như vậy, cô tình nguyện để Tiểu Xuyên vĩnh viễn đều không biết cô là ai. 

- Nhưng . . . . - Tiêu Hàn còn muốn nói điều gì, nhưng là không biết nên nói gì. 

Tống Hương Ngưng thấy Tiêu Hàn không có nghi ngờ, cho là anh chấp nhận 

- Không có nhưng nhị gì hết, hãy để cho Tiểu Xuyên cả đời cũng không biết em là ai đi - Cô lại nhìn Tiêu Hàn một chút, tiếp tục nói - Chỉ là xin anh nhất định phải cho Tiểu Xuyên một gia đình hoàn chỉnh. 

Cô không nuôi được Tiểu Xuyên, hi vọng Tiêu Hàn có thể nuôi bé thật tốt. 

Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng thật lâu, sau đó gật đầu một cái. 

Thấy mình hiện tại nhớ thương cũng không có, Tống Hương Ngưng rốt cuộc có thể yên tâm rồi, liền cầm theo hành lý, lần nữa đi về phía cửa chính. 

- Đợi đã nào...! - Tiêu Hàn lần nữa gọi lại cô – Em có tính toán gì cho cuộc sống sau này của mình chưa?

Tống Hương Ngưng giống như đã chuẩn bị từ lâu, rất nhanh liền đem kế hoạch của mình nói ra

- Ý định của em sau khi về nhà nghỉ ngơi hai ba ngày, sẽ đi qua Pháp ạ 

- Đi nước Pháp? - Tiêu Hàn vừa nghe qua câu trả lời liền khiếp sợ -Tại sao? 

Mà Tống Hương Ngưng cảm thấy người tốt làm đến cùng vì thế giải thích cho anh: 

- Phải, đi nước Pháp ạ, em muốn đi nước Pháp học thêm một thời gian. Paris không phải nổi danh với các thiết kế sao? Ý định của em là đi học hai ba năm sau đó trở về tiếp tục công việc 

- Vậy em có nói với giám đốc của mình chưa? - Tiêu Hàn biết năng lực thiết kế của cô rất khá, không cần thiết học thêm mấy năm nữa, tin tưởng Owen Dục cũng nghĩ như vậy. 

Tống Hương Ngưng giống như không nghĩ tới còn có Owen Dục, nhất thời sửng sốt một chút, chỉ cô rất nhanh liền hồi phục trạng thái vui vẻ 

- Ý của em khi trở với mới nói cho anh ấy biết 

Tin tưởng anh ta sẽ đồng ý Tiêu Hàn nghe xong lời nói của Tống Hương Ngưng, cũng không có lời gì để thuyết phục, không thể làm gì khác hơn là thả người. 

- Em về nhà chú ý an toàn, còn nữa, chú ý ăn uống và sinh hoạt mọi ngày thật điều độ nhé 

- Dạ, em hiểu rồi anh cũng thế. - Tống Hương Ngưng nói xong, đầu cũng không nhìn lại, chính thức ra khỏi cửa nhà họ Tiêu. 

Nhìn Tống Hương Ngưng bước đi không hề quay đầu lại, trong lòng Tiêu Hàn cô đơn càng thêm mãnh liệt, nhưng anh còn có thể kiềm chế chính mình, không để cho mình phải chạy theo cô. 

Tống Hương Ngưng quả nhiên rất nhanh đã nói với Owen Dục cô muốn đi sang Pháp một thời gian, anh liền vui vẻ ủng hộ cô, cung cấp toàn bộ chi phí cho khoảng thời gian cô ở bên ấy. 

Về phần ba Tống, Tống Hương Ngưng đã thông báo ông, nhưng ba Tống đang giận vô cùng, không có để ý đến lời cô. 

Một tuần sau, Tống Hương Ngưng đi đến Thủ đô Paris của Pháp. Nhìn cảnh sắc bên dưới ngày càng nhỏ, Tống Hương Ngưng trăm cảm xúc ngổn ngang. 

Chớ nhé Tiểu Xuyên! 

Chớ nhé ba! 

Chớ nhé Tiêu Hàn!
Chương trước Chương tiếp
Loading...